Uông Thanh Minh đang báo cáo công tác trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này cũng chỉ là báo cáo những công tác nhiệm kỳ mới. Những ngày qua áp lực của Uông Thanh Minh càng lúc càng lớn, sau khi Sầm Vật Cương đi đến Mật Đông thì cũng không động tay quá mạnh vào phương diện nhân sự khiến cho nhiều người oán trách. Ngược lại Sầm Vật Cương mặc dù có vẻ cực kỳ khí phách trước mặt Đường Chấn Huy, thế nhưng chỉ phương diện nhân sự là cực kỳ ẩn giấu. Mặc dù vài lần điều chỉnh nhân sự đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, đã từng có không ít người đề nghị với lão nên điều động với biên độ rộng, thế nhưng Sầm Vật Cương có ý nghĩ của mình, thế nên luôn án binh bất động.
Uông Thanh Minh thầm nghĩ biết đâu Sầm Vật Cương làm như vậy cũng không phải là không muốn động, chủ yếu là tình hình Mật Đông quá phức tạp, nếu tùy tiện hành động thì chỉ sợ người cuối cùng được lợi cũng không phải là Sầm Vật Cương. Tuy thời đại của Đường Chấn Huy đã qua, thế nhưng Vương Tử Quân tiến lên nhận chức lại không phải đèn cạn dầu, nếu để cho Vương Tử Quân nắm quyền chủ động, chỉ sợ uy thế của người này còn mạnh hơn trời. Kết quả quyền lực nghiêng về phía Vương Tử Quân, như vậy rõ ràng là bí thư Sầm Vật Cương sẽ mất đi quyền lực của mình.
Nhiệm kỳ mới lần này căn bản là một động tác lớn của bí thư Sầm sau khi súc tích vài năm, nếu như vì nguyên nhân nào đó mà tiếp tục không được thông qua, như vậy Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức cũng không thể chịu đựng được.
Vì để đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra, Uông Thanh Minh căn bản xem xét kiêm tra đối chiếu tư liệu của từng người, tranh thủ giảm xuống thấp nhất những sai lầm mắc phải. Công việc này tuy rườm rà thế nhưng ít nhất cũng giảm bớt lo lắng của hắn, mặc dù càng ngày hắn càng cảm thấy mỏi mệt.
Lúc này Uông Thanh Minh tỏ ra cực kỳ có tinh thần khi đứng trước bàn làm việc của Sầm Vật Cương. Hắn đã hạ quyết tâm, sau khi trải qua chuyện này thì nhất định phải nghỉ ngơi hồi phục lại, ít nhất các người nói cái gì cũng không liên quan đến tôi.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Đinh Trọng Cai của thành phố Xan Hà là người có thể triển khai mở rộng công tác, thành tích quá rõ ràng, đánh giá của nhân dân đối với anh ấy là rất tốt, thế cho nên trong nhiệm kỳ mới lần này thì anh ấy là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí bí thư thị ủy Xan Hà. Uông Thanh Minh uống một ngụm nước rồi trầm giọng nói với Sầm Vật Cương.
Tuy Đinh Trọng Cai căn bản là nhân tuyển của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được phải giới thiệu một lượt về Đinh Trọng Cai. Sầm Vật Cương nhìn bộ dạng cẩn thận của Uông Thanh Minh, lão không khỏi cười nói: - Trưởng phòng Uông, tuy công tác của nhiệm kỳ mới là cực kỳ quan trọng, thế nhưng anh là trưởng phòng tổ chức thì làm việc cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, không thể nào rơi vào tình huống vừa xử lý xong công tác nhiệm kỳ mới thì suy sụp được.
Uông Thanh Minh nghe những lời thăm hỏi ân cần của Sầm Vật Cương mà thầm nghĩ: Không phải lãnh đạo ngài đang ép tôi sao? Nếu không phải ngài đấu trí với Vương Tử Quân, tôi nào rơi vào tình huống như vậy?
Nhưng Uông Thanh Minh vẫn biểu hiện tươi cười nói: - Bí thư, chuyện này nếu không hoàn thành thì tôi căn bản khó thể nào thoải mái được, lúc nào cũng giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Không bằng để tôi hoàn thành công tác rồi nghỉ vài ngày, coi như được nghỉ ngơi một chút.
- Ha ha, nếu nói đến thời gian nghỉ ngơi thì không có gì là khó. Tôi thấy không bằng thế này, sau khi sự việc được xử lý xong, hội cựu chiến binh đang tổ chức cho thành viên đi du lịch, nếu như anh có ý nghĩ muốn thoải mái một chút thì cứ dẫn đội hình đi tham quan. Anh vừa thả lỏng chính mình, vừa có thể biểu hiện sự quan tâm coi trọng các cựu chiến binh, thật sự là nhất cữ lưỡng tiện. Sầm Vật Cương nói mà không cho Uông Thanh Minh cơ hội từ chối, lão tiếp tục: - Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với Anh Hồ.
Nói thật thì Uông Thanh Minh cũng không muốn đi đâu, muốn ở nhà hai ngày mà thôi. Nhưng Sầm Vật Cương tỏ ra quan tâm và sắp xếp mọi thứ, nếu như hắn từ chối thì căn bản không nể mặt Sầm Vật Cương.
- Cám ơn bí thư Sầm.
- Trưởng phòng Uông, lần này điều chỉnh nhân sự tôi chuẩn bị chậm rãi bàn bạc, đặc biệt là đối với các cán bộ được điều chỉnh làm lãnh đạo thị ủy, càng phải thận trọng hơn. Sầm Vật Cương cũng không coi trọng chuyện nhỏ nhặt kia, lão uống một hớp nước rồi khẽ nói với Uông Thanh Minh.
Chậm rãi bàn bạc chính là làm tốt cả phương án, Uông Thanh Minh là cán bộ lão thành của khối tổ chức nhân sự, hắn căn bản biết rõ điều này. Hắn chần chờ giây lát thì hiểu ra tính toán của Sầm Vật Cương, một chiêu này xem như đủ độc, xem như một kiếm vung lên quyết định chư hầu.
Vương Tử Quân đã hai lần ra tay phủ quyết phương án, bí thư Sầm yêu cầu chậm rãi bàn bạc, như vậy bài trừ khả năng Vương Tử Quân sẽ phủ quyết phương án một lần nữa. Anh không phải muốn tìm khuyết điểm sao? Được rồi, chúng ta chậm rãi tìm kiếm xem xét, tôi cũng không tin tất cả mọi người đều có vấn đề.
Vì vậy mà chính mình có thể chậm rãi quán triệt phương án một cách sâu rộng.
- Bí thư, tôi tán thành đề nghị của ngài, tôi cho rằng dùng phương thức này có thể đẩy mạnh tiến trình hoàn thiện phương án của nhiệm kỳ mới. Uông Thanh Minh tuy rất bực mình thế nhưng cũng chỉ có thể đồng ý, hắn cắn răng nói: - Cũng đỡ cho người khác không việc gì cũng cố moi ra đủ mọi vấn đề.
Sầm Vật Cương cười ha hả chỉ vào Uông Thanh Minh rồi nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, anh nói những lời thế này ở chỗ tôi thì được, không có vấn đề, thế nhưng anh cũng đừng để cho người khác nghe thấy.
- Bí thư ngài nói rất đúng. Uông Thanh Minh cười hì hì rồi lớn tiếng nói.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên, Sầm Vật Cương nhướng mày, trước khi vào phòng lão đã nhắn thư ký nếu không có việc gì gấp thì đừng quấy rầy, thư ký của mình bị làm sao vậy?
Khi cửa phòng mở ra, Vương Tử Quân đã đứng bên ngoài với vẻ mặt rất nghiêm túc. Sự xuất hiện của Vương Tử Quân làm cho Uông Thanh Minh giật mình theo bản năng, xem ra chính mình sau này không nên tiếp tục mắng người sau lưng, không ngờ bây giờ vừa mới mở miệng thì người ta đã xuất hiện trước mặt.
Sầm Vật Cương nhìn thấy Vương Tử Quân thì cũng có chút sững sốt, lão nhanh chóng đứng lên. Thư ký của Sầm Vật Cương đi theo sau lưng Vương Tử Quân cũng nhanh chóng giải thích: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương nói có việc gấp...
Sầm Vật Cương phất tay đuổi thư ký đang định giải thích đi ra ngoài, sau đó lão mỉm cười nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Sầm, cục khí tượng vừa mới cho ra báo cáo, nói rằng hai ngày tới lượng mưa trong tỉnh sẽ được tăng cường. Vương Tử Quân không quan tâm đến phương diện khách sáo với Sầm Vật Cương, hắn trực tiếp đặt báo cáo lên bàn làm việc của Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương đưa mắt xem xét mà không khỏi nhíu mày. Tuy những ngày qua lão rất chú trọng công tác của nhiệm kỳ mới thế nhưng căn bản cũng rất coi trọng công tác phòng chống bão lũ. Lão vừa xem văn kiện vừa nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch, bây giờ mực nước của Thanh Sa thế nào rồi?
- Đã đạt đến mức cao nhất trước nay. Vương Tử Quân ngồi đối diện với Sầm Vật Cương rồi nói tiếp: - Theo nhưng báo cáo của cục khí tượng, sắp tới lượng mưa ở trong tỉnh sẽ vượt qua một trăm milimet.
Lượng mưa một trăm milimet? Sầm Vật Cương nhíu mày càng chặt, lão đặt văn kiện lên bàn rồi nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh nên nhanh chóng truyền tin đến cho các thành phố trong tỉnh, yêu cầu bọn họ cho ra phương án dự phòng khẩn cấp. Đồng thời nửa giờ sau chúng ta sẽ tổ chức hội nghị trực tuyến.
- Bí thư Sầm, tôi đã cho đồng chí chủ tịch Hà tọa trấn ở bộ chỉ huy phòng chống lụt bão. Vương Tử Quân nói đến đây thì tiếp tục: - Lượng mưa một trăm milimet là rất lớn, chúng ta không thể không coi trọng, cũng phải phân công cho các vị thường ủy tỉnh ủy khác, có sự phân công rõ ràng bọn họ đến nơi nào và làm tốt công tác đốc xúc.
Cho các vị thường ủy tỉnh ủy tọa trấn các thành phố trong tỉnh? Sầm Vật Cương do dự giây lát rồi gật đầu nói: - Được, thời điểm quan trọng cũng nên cho ra những phương án quan trọng. Tôi thấy hay là thế này, trưởng phòng Uông, anh thông báo cho các vị thường ủy tỉnh ủy đang có mặt trong đơn vị, hai mươi phút sau sẽ tổ chức họp.
Uông Thanh Minh tuy là lãnh đạo của phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng cũng là cán bộ từ cơ sở đi lên, biết rõ đây là thời điểm nguy cấp, căn bản không thể tuân theo quy trình thông thường, thế nên đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Bầu không khí trong phòng khá yên tĩnh, sau khi hai người Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân sắp xếp xong các công tác tương quan, hai người chợt phát hiện chính mình không còn gì để nói.
Vương Tử Quân do dự giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, lần này lượng mưa quá lớn, chúng ta nên tiến hành chuẩn bị cho phương án khẩn cấp.
- À, điều này tôi biết rõ. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch, anh là người hiểu rõ về công tác phòng lũ hơn cả tôi, anh nói xem phương diện nào quan trọng, tôi sẽ đến đó tọa trấn?
Hội nghị thường ủy lần này được tổ chức rất nhanh, chỉ sau mười phút thì đã kết thúc. Khi phân phối nhiệm vụ thì Sầm Vật Cương sẽ đi đến địa phương có tình hình nguy hiểm nhất là Đồng Lục, còn Vương Tử Quân thì đi đến thành phố Xan Hà.
- Chủ tịch Tử Quân, có chuyện gì thì cứ giữ liên lạc. Sầm Vật Cương cùng Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, lão không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt nói.
Nụ cười của Sầm Vật Cương có chút kiêu ngạo, dù sao thì Đồng Lục cũng là thành phố quan trọng, lão là bí thư tỉnh ủy nên chọn vị trí nguy hiểm nhất. Mặc kệ Vương Tử Quân có địa vị ngang hàng hay cùng là cán bộ lão thành, thế nhưng đều phải biết rõ tính phải trái. Sầm Vật Cương hoàn toàn có thể dùng tính giai cấp của mình để đảm bảo năng lực của mình hoàn toàn xứng đáng với vị trí làm chủ Mật Đông.
Lúc này Vương Tử Quân cũng tràn đầy ý nghĩ kính ngưỡng với Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm Vật Cương không còn nhỏ tuổi nhưng vào thời điểm nguy hiểm thì vẫn có thể làm gương cho binh sĩ, không nói đến điều kiện gì cả, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy rõ đây là một người phù hợp với danh xưng đại tướng biên cương.
Sự việc gấp gáp thì mọi thứ cũng đơn giản hóa một chút, nửa giờ sau xe của Vương Tử Quân đã rời khỏi thành phố Rừng Mật. Lần này Vương Tử Quân ngồi trên một chiếc Toyota Coaster, phía sau còn có nhiều nhân viên đến từ văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh và các đơn vị tương quan.
Những hạt mưa lớn vẫn phả vào rầm rầm bên cửa sổ, vì phương diện an toàn mà Trương Tề Bảo yêu cầu cục công an cho xe mở đường. Dù sao bây giờ trời đang mưa, đường rất trơn, hơn nữa trên xe có nhiều quan viên lớn nhỏ, hắn cũng không thể làm trái kỷ luật được. Cũng may Vương Tử Quân thấy hắn sắp xếp như vậy và cũng không phản đối.
- Chủ tịch Vương, tôi đã gọi điện thoại thông báo cho phía thành phố Xan Hà, để bọn họ đợi trong khu văn phòng thị ủy. Trương Tề Bảo đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi trầm giọng báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, mặc dù hắn ngồi trên xe thế nhưng vẫn xử lý văn kiện. Sau khi xử lý xong một xấp văn kiện dày, hắn mới nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Những hạt mưa nặng nề vẫn rơi xuống, không gian như được mắc một tấm mành hư ảo, mặt đường đầy nước. Thị lực của Vương Tử Quân là rất tốt, thế nhưng lúc này quá lắm cũng chỉ nhìn xa được ba mươi mét mà thôi.
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì chợt nghe có người nói: - Chủ tịch Vương, tôi có thể phỏng vấn ngài một chút được không?
Trương Tề Bảo có chút không vui, thầm nghĩ đám người của đài truyền hình và nhật báo tỉnh làm gì vậy? Sao lại phái một phóng viên lỗ mãng như thế đi theo đoàn? Lúc này là thời điểm mấu chốt, chỉ sợ chủ tịch cũng không có tâm tư liên hệ với một phóng viên.
Trương Tề Bảo tuy cảm thấy bực mình nhưng không thể cản Vương Tử Quân quay đầu lại nhìn. Sau khi thấy vị phóng viên muốn phỏng vấn mình, hắn không nhịn được phải dùng giọng vui vẻ nói: - Tiểu nha đầu này, sao cô lại đến đây?
Sau khi nghe Vương Tử Quân lên tiếng tì Văn Ngư Nhi vểnh miệng lên, nàng dùng náh mắt căm tức nhìn Vương Tử Quân rồi nghiêm trang nói: - Thật xin lỗi chủ tịch Vương, mong ngày xưng hô tên của tôi, tôi là phóng viên Văn Ngư Nhi của nhật báo Mật Đông.
Trương Tề Bảo nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Văn Ngư Nhi, lúc này hắn mới kịp có phản ứng. Đây là con gái bảo bối của bí thư Văn, mặc dù chủ tịch Vương và bí thư Văn có quan hệ khó nói, thế nhưng đối đãi với vãn bối cũng không nên quá chấp nhất.
- Ôi, được, được rồi, phóng viên Văn, xin hỏi sao cô lại đến đây? Vương Tử Quân nhấc tay lên đầu hàng, sau đó tỏ ý cho Văn Ngư Nhi ngồi đối diện với mình.
Văn Ngư Nhi lúc này đang chuẩn bị hỏi vài vấn đề, bây giờ có được chỗ ngồi, thế là nàng nở nụ cười mỹ mãn. Nàng làm mặt quỷ với Vương Tử Quân rồi đắc ý nói: - Lãnh đạo không cho tôi đi, thế nhưng tôi là một phóng viên, sao có thể kén cá chọn canh, thế nên tôi đi đến đây.
Văn Ngư Nhi nói xong thì nghiêng đầu kiêu ngạo, bộ dạng rất đáng yêu.
Vương Tử Quân lúc này không khỏi gật đầu, hắn nhìn sắc trời u ám, lại nhìn gương mặt đầy hào quang của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi thở dài một hơi: - Cô đi thì bí thư Văn có biết không?
- Bí thư Văn...Ông ấy...Bố tôi còn chưa biết. Văn Ngư Nhi muốn nói dối với Vương Tử Quân, thế nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân thì căn bản phải nói thật.
Vương Tử Quân cau mày, hắn dùng giọng dau đầu nói với Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh sắp xếp một chiếc xe nhanh chóng đưa phóng viên Văn quay về.
Vương Tử Quân nói hai chữ phóng viên rất trịnh trọng, Văn Ngư Nhi nghe thấy mình bị sắp xếp như vậy thì mở miệng kháng nghị: - Chủ tịch Vương, tôi đến là để công tác, tôi đang thực hiện chức trách của một phóng viên. Tôi đến là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trách nhiệm, căn bản khôgn phải đến gây phiền toái cho ngài, ngài dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi, tôi cũng không nghe lời ngài.
- Hơn nữa tôi đã trưởng thành rồi, tôi có chuyện lựa chọn những hành vi của mình, anh không thể miễn cưỡng tôi được.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nổi giận hai tay chống nạnh và trừng mắt nhìn mình của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Nha đầu này thật sự là quá nhanh mồm nhanh miệng, may mà bây giờ còn có nhiều người, nếu không thì chẳng biết nàng ta còn nói gì nữa?
Trương Tề Bảo là người đi theo Vương Tử Quân hơn hai năm, hắn là người tung hoành ngang dọc thành thạo chốn quan trường, thế nhưng lúc này lại thấy chủ tịch Vương không có kế sách nào đối phó với một cô gái, thế là không khỏi cảm thấy da đầu run lên, thật sự rất muốn cười.
Nhưng Trương Tề Bảo thật sự không dám cười, hắn vẫn phải bảo trì sự nghiêm túc của mình.
- Hì hì, chủ tịch Vương, ngài nói muốn đưa tôi về, thế nhưng bây giờ đã sắp đến Xan Hà, ngài đưa tôi về thế nào được? Mưa lớn như vậy ngài nói xem đưa tôi về có quá nguy hiểm không? Anh là người phụ trách phương diện an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, đừng quên tôi cũng là một người dân trong tỉnh Mật Đông. Vương Tử Quân nó rồi khẽ đụng đụng đầu vào người Vương Tử Quân, giống như đã chuẩn bị sẵn tư thế từ khi nào rồi.
Khi Văn Ngư Nhi đưa đầu đến thì Vương Tử Quân cảm thấy mùi hương thơm ngát bùng phát, hắn những ngày qua có thể nói là tu thân dưỡng tính, trừ những người của mình, căn bản không quan tâm đến ai.
Thế nhưng lúc này Văn Ngư Nhi lại làm cho Vương Tử Quân bùng phát tâm tư khác lạ, điều này không khỏi làm hắn cố gắng áp chế tâm tư của mình, sau đó lại thấy rất buồn cười.
Đúng là đàn ông!