Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chào anh, tôi là Diêu Trung Tắc. Diêu Trung Tắc cũng không thèm nhìn số điện thoại, hắn nhanh chóng nghe máy.

Đầu dây bên kia nghe được giọng nói của Diêu Trung Tắc thì cười nói: - Chào bí thư Diêu.

Giọng nói này nhanh chóng làm cho Diêu Trung Tắc hoảng sợ, hắn lập tức đứng lên rồi dùng giọng cung kính nói: - Chào trưởng ban Dương, tôi cũng không nhìn số điện thoại nên không biết ngài gọi đến, có công tác gì kính mong ngài cho ra chỉ thị.

- Được rồi, được rồi, cũng đừng đa lễ với tôi như vậy. Dương Độ Lục ở đầu dây bên kia chợt cười nói: - Tôi đã xem qua bài viết của anh, có tư duy tốt, lập trường khắc sâu, đặc biệt là những biện pháp bảo đảm cải cách nhân sự rất có trình độ.

Diêu Trung Tắc rất vui mừng vì những lời khích lệ của Dương Độ Lục, hắn tranh thủ thời gian dùng giọng khiêm tốn nói: - Trưởng ban Dương, trước mặt ngài thì tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, tôi đây cả ngày bận rộn, sự việc cụ thể là khá nhiều, trình độ lý luận còn phải được đề cao hơn, thế nên cũng mong ngài chỉ giáo.

- Được rồi, anh cũng đừng nói lời tâng bốc nữa, không có lý luận là không được, bất kỳ công tác gì cũng không được lý luận suông mà phải kết hợp với thực tế, điều này thì anh nên nắm cho chắc. Hai tháng sau tôi sẽ đi mời anh Quách về thủ đô, tuy tỉnh của anh Quách có hơi kém một chút nhưng lại rất có tiềm lực phát triển.

Lời nói hời hợt của Dương Độ Lục căn bản đốt sáng ngọn đèn trong lòng Diêu Trung Tắc, Diêu Trung Tắc vẫn hiểu rõ tình huống của tỉnh bạn, lúc này Dương Độ Lục lại nói ra với mình, điều này có ý nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.

Nếu như trước kia hắn cực kỳ khát vọng tiếp nhận vị trí chủ tịch của Chử Vận Phong, như vậy lúc này hắn căn bản không còn ôm hy vọng này. Hiện tại hắn và Chử Vận Phong đã bằng mặt không bằng lòng, Diệp Thừa Dân tuy tỏ ra khách khí với hắn, thế nhưng hắn biết rõ Diệp Thừa Dân sẽ căn bản không bao giờ coi mình là người tâm phúc. Hơn nữa còn có một vị lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi như Vương Tử Quân, đây chính là người làm cho hắn khó lòng phòng bị, là một con chim ưng luôn thèm thuồng nhìn mình.

Nếu đã có bầu không khí khó chịu như vậy, Diêu Trung Tắc cần gì phải ở lại Nam Giang?

Nếu như có thể đi đến nơi nào đó để làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy chính quyền, như vậy là cực kỳ khó có được. Diêu Trung Tắc kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, hắn dùng giọng điệu với ngôn từ chuẩn xác đảm bảo: - Mong trưởng ban Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài mất mặt.

Dương Độ Lục cười cười giống như không nghe thấy những lời tỏ thái độ của Diêu Trung Tắc, lão khẽ nói: - Trung Tắc, hôm nay tôi đã báo cáo cho lãnh đạo thượng cấp, chủ yếu cường điệu công tác cải cách nhân sự ở tỉnh Nam Giang, lãnh đạo cũng tỏ ra rất vui sướng vì thành tích mà các anh đạt được. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, một tháng sau lãnh đạo số hai sẽ đi đến tự mình xem xét công tác của tỉnh Nam Giang, đến khi đó sẽ xem phương diện cải cách nhân sự là hạng mục cần quan tâm trọng điểm.

Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống mà gương mặt đỏ rần, trong lòng cũng kinh hoàng không thôi. Nhìn từ tình huống của trưởng ban Dương, rõ ràng có một con đường đầy ánh sáng trải ra phía trước mặt Diêu Trung Tắc, muốn đi đến con đường này chỉ cần một ngõ tắt mà thôi.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến ngõ tắt đó mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi: - Vương Tử Quân, anh đúng là một tên không biết xấu hổ, nói yêu cũng không dễ dàng, nói hận cũng gian nan...

Diêu Trung Tắc cực kỳ cảm khái, không biết mình nên cho ra quyết đoán như thế nào. Lúc này bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân đang ở trong một căn biệt thự cách đó vài trăm mét lại tỏ ra cực kỳ căm tức.

Diệp Thừa Dân đang xem tivi, người ngồi bên cạnh chính là thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Lúc này Đào Nhất Hành có quan hệ càng thêm thắm thiết với Diệp Thừa Dân, lực ảnh hưởng của hắn cũng dần phát triển vượt qua Diêu Trung Tắc.

Đây là chương trình thời sự của đài truyền hình Đông Hồng, bản tin thứ nhất chính là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc đi đến nghiên cứu công tác cải cách nhân sự của thành phố Đông Hồng, đồng thời cho ra những lời phát biểu trọng yếu.

Nhìn lên bản tin thì thấy Diêu Trung Tắc đang dùng giọng cực kỳ khí thế để đánh giá những thành tích mà thành phố Đông Hồng đạt được trong cải cách nhân sự, yêu cầu cán bộ thành phố Đông Hồng không kiêu không ngạo, anh dũng tiến lên, tiếp tục cho ra thành tích.

- Xem ra đồng chí Trung Tắc rất bận rộn. Diệp Thừa Dân nhìn bản tin thời sự mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói.

Đào Nhất Hành cười hì hì, hắn dùng giọng không chút biểu cảm nói: - Gần đây bí thư Diêu có thể nói là không bình thường, cực kỳ quan tâm đến công tác cải cách nhân sự, có thể nói là cùng nhau tiến lên, có xu hướng phát triển cao. Hôm nay tôi còn được đọc một bài viết của bí thư Diêu, nọi dung trình bày và phân tích về cải cách nhân sự, rất có nội dung, có thể đưa vào trong sách báo.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu mà không nói gì, nhưng Đào Nhất Hành lại cảm thấy vui vẻ. Hắn chỉ cần nói đến điểm thì dừng là được, không nên nói quá nhiều. Hắn biết rõ chỉ cần mình nói vài câu như vậy thì trong trồng một bụi cây gai trong lòng bí thư Diệp với Diêu Trung Tắc rồi.

Khi Diệp Thừa Dân trầm mặc không nói, lúc này điện thoại chợt vang lên. Diệp Thừa Dân nhìn điện thoại, lão nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của mình.

Đào Nhất Hành nhìn động tác của Diệp Thừa Dân mà không khỏi cảm thấy khẩn trương, đây là người nào gọi điện thoại đến mà có thể làm cho Diệp Thừa Dân căn bản không quan tâm đến cảm nhận của mình, lại đứng lên cố tình lảng tránh?

Năm phút sau Diệp Thừa Dân đi từ trong phòng làm việc ra ngoài, mặc dù gương mặt vẫn nghiêm nghị, thế nhưng Đào Nhất Hành nhìn qua và cảm thấy trong đó còn có chút kích động.

Rõ ràng Diệp Thừa Dân căn bản rất vui vì nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Tuy trong lòng thầm buồn bực nhưng Đào Nhất Hành cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi. Cũng may lúc này Diệp Thừa Dân nhanh chóng lên tiếng: - Thư ký trưởng, anh thông báo sáng ngày mai mở hội nghị thường ủy.

- Bí thư, nội dung hội nghị là gì? Đào Nhất Hành cẩn thận hỏi một câu.

Diệp Thừa Dân cũng không che giấu Đào Nhất Hành: - Lãnh đạo trung ương muốn đến tiến hành nghiên cứu công tác của tỉnh Nam Giang chúng ta.

Đến nghiên cứu khảo sát công tác của tỉnh Nam Giang, đây là tin tức tốt với Diệp Thừa Dân, dù sao thì từ sau khi Diệp Thừa Dân đi đến Nam Giang thì kinh tế nơi đây luôn phát triển nhanh chóng, hơn nữa công tác nhân sự cũng đang phát triển cao độ, tất cả các hạng mục đều có thành tích.

Diệp Thừa Dân thật sự rất vui, nhưng lão còn vui hơn vì nghe tin tuyến trên cố ý điều động Diêu Trung Tắc. Lão căn bản không hài lòng với một người trợ thủ cho mình như Diêu Trung Tắc. Tuy bây giờ lão đã căn bản khống chế được cục diện tỉnh Nam Giang, thế nhưng lực khống chế nhìn qua có chút yếu ớt. Nếu như có thể thay người của mình lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ là một lựa chọn như hổ thêm cánh với lão.

Nhưng đổi ai thì tốt đây? Một loạt hình bóng hiện ra trong lòng Diệp Thừa Dân. Khi Vương Tử Quân xuất hiện trong đầu, lão không nhịn được phải lắc đầu, thầm nghĩ mình sao lại nghĩ đến cậu ta? Người này đến Nam Giang còn quá ngắn, nếu như tùy tiện đưa lên, chỉ sợ sẽ làm cho nhiều người sinh ra tâm tình đối nghịch.

Nhưng nhìn từ góc độ nào thì Diệp Thừa Dân cũng cảm thấy nếu đưa Vương Tử Quân tiến lên tiếp nhận vị trí phó bí thư tỉnh ủy thì căn bản là lựa chọn cực kỳ tốt.

Ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm thì nhận được tin tức từ Du Giang Vĩ. Hội nghị thường ủy thường được thông báo trước vài ngày, thậm chí là cả tuần mới tổ chức họp, dù sao thì bên trong còn liên quan đến phương diện sắp xếp lịch trình. Ví dụ như hôm nay, Vương Tử Quân vốn quyết định đến nghiên cứu thị sát thành phố Linh Hà, thế nhưng bây giờ chỉ có thể bỏ qua mà thôi.

Khi Vương Tử Quân tiến vào phòng họp thì bên trong ngoài bí thư Diệp Thừa Dân, chủ tịch Chử Vận Phong và phó bí thư Diêu Trung Tắc chưa đến, những thường ủy tỉnh ủy khác đều đã tập trung đông đủ.

- Trưởng phòng Vương, tôi nghe nói đợt thi tuyển công chức lần này rất nóng nảy, mà chức vụ nóng sốt nhất chính là của sở lao động thương binh xã hội, có một vị trí nhưng ngàn người đăng ký, xem như ngàn người chọn một. Không phải đã có một bài báo nói về chuyện này rồi sao? Trăm tàu giương buồm chạy thi, lướt gió hải dương tiến về phía trước, đây thật sự là cảnh tượng rất đẹp giành cho Nam Giang. Trưởng phòng tuyên truyền Chương Thu Mi cười nói khi Vương Tử Quân tiến vào.

Chương Thu Mi căn bản là đối thủ của Vương Tử Quân, nhưng lại có biểu hiện là một người bạn. Vương Tử Quân cười cười nói: - Chuyện này tôi cũng mới nghe nói, nhưng có được ảnh hưởng thế này thì tôi còn phải cảm ơn trưởng phòng Chương. Nếu không có sự giúp đỡ cao độ của phòng tuyên truyền, sẽ không có bầu không khí dư luận tốt đẹp như vậy, thế cho nên tôi nghĩ rằng vị trí kia sẽ không có người cạnh tranh như vậy.

- Trưởng phòng Tử Quân, lần này cạnh tranh dữ dội nhất chính là vị trí của sở lao động thương binh xã hội, nhưng văn phòng tỉnh ủy chúng tôi không nhận người sao? Thế nào lại cạnh tranh kém như vậy được? Kim Hành Thuấn di chuyển ghế của mình rồi dùng giọng nghi ngờ khó hiểu nói.

- Lần này sở lao động cho ra điều kiện tuyển chọn công chức không hạn chế chuyên nghành học. Vương Tử Quân hiểu rất rõ điều này, hắn thuận miệng trả lời vấn đề của Kim Hành Thuấn.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì thấy Chử Vận Phong đi vào. Khi Chử Vận Phong vừa ngồi xuống thì thư ký Khuất Chấn Hưng của bí thư Diệp Thừa Dân đã bưng ly nước đi đến, ngay sau đó bí thư Diệp Thừa Dân đã tươi cười đi vào phòng.

Khi bí thư Diệp Thừa Dân đi đến thì hội nghị thường ủy chính thức bắt đầu, vì đây là hội nghị tạm thời nên cũng không có quá nhiều thứ để nói. Diệp Thừa Dân dùng giọng gọn gàng dứt khoát để nói ra thông tin lãnh đạo trung ương sẽ xuống khảo sát công tác của tỉnh Nam Giang, sau đó trầm giọng cho ra yêu cầu: - Các đồng chí, lần này lãnh đạo trung ương đến kiểm tra khảo sát công tác của tỉnh Nam Giang, đây là một lời khẳng định với công tác chỉnh thể của Nam Giang, cũng xem như lời cổ vũ và thúc giục cho tất cả chúng ta. Tôi hy vọng mọi người cùng hợp mưu hợp sức, cùng chung mục đích chiến đấu, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, bày ra trạng thái phát triển tốt đẹp, xu thế tốt đẹp, tiền cảnh tương sáng của tỉnh Nam Giang chúng ta.

Diệp Thừa Dân nói ra tin tức lãnh đạo trung ương đến Nam Giang kiểm tra khảo sát, Vương Tử Quân nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, hắn hiểu được ý nghĩa của nó là gì.

Mặc dù đến cấp bậc của bọn họ thì rõ ràng là những tồn tại núi cao làm cho người ta phải đứng bên dưới nhìn lên kính ngưỡng, thế nhưng những lãnh đạo thượng cấp mà bọn họ thường xuyên tiếp xúc chỉ có thể là bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong.

Nếu có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu trước mặt lãnh đạo trung ương, như vậy hầu như là cơ hội khó có được với tất cả mọi người ở nơi này. Dù sao thì được lãnh đạo trung ương tán thưởng sẽ bớt đi vài đường quanh co lòng vòng.

Quan trường là một ngọn tháp vàng, càng lên cao thì vị trí càng ít, khả năng đi từ trên xuống là rất nhỏ. Lúc này không biết có bao nhiêu người đang dậm chân tại chỗ trên tháp vàng, nửa bước khó đi.

Sau khi công bố tin tức thì sau đó chính là thống nhất bố trí và phân công công tác. Phương diện kinh tế sẽ thuộc về chủ tịch Chử Vận Phong; dù sao thì Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, là người chủ quản kinh tế.

Khi đang chuẩn bị phân công công tác cho Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc đang ghi chép gì đó chợt mở miệng: - Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi nghe nói lãnh đạo thượng cấp rất coi trọng công tác cải cách nhân sự của tỉnh chúng ta. Tôi thấy không bằng để cho tôi cùng trưởng phòng Tử Quân phụ trách phương diện tổ chức nhân sự, như vậy không phải là chuẩn bị càng thêm đầy đủ sao?

Diêu Trung Tắc là lãnh đạo đứng hàng thứ ba của tỉnh ủy, hắn đứng trong hội nghị cho ra một yêu cầu như vậy, căn bản làm cho Diệp Thừa Dân trở tay không kịp. Diệp Thừa Dân biết rõ khảo sát lần này có ý nghĩa gì, ngoài phương diện kinh tế thì chính là cải cách nhân sự. Diêu Trung Tắc chủ động đề nghị hỗ trợ cho Vương Tử Quân, thực tế với vị trí của Diêu Trung Tắc, nếu được phân công hạng mục công tác này, như vậy rõ ràng Diêu Trung Tắc sẽ là chính, Vương Tử Quân mới là phụ.

Vương Tử Quân có thể nghĩ đến điều này, những người khác cũng sẽ hiểu rõ, thế cho nên ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diêu Trung Tắc.

Chử Vận Phong xoay xoay cây bút trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Lão căn bản chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay ý nghĩ của Diêu Trung Tắc, mặc dù lão cảm thấy có chút hèn mọn với hành vi của Diêu Trung Tắc, thế nhưng lão căn bản không đứng ra làm người xấu mặt ở sự kiện này.

Chử Vận Phong có quan hệ bình thường với Vương Tử Quân, tuy lão căn bản rất tán thưởng một cán bộ lãnh đạo có năng lực và khả năng như Vương Tử Quân, thế nhưng dù thế nào thì đóc cũng chỉ là một nhân tài mà không, nó không đáng để cho Chử Vận Phong nhảy xổ ra nói lời bênh vực và đắc tội với Diêu Trung Tắc.

Chưa nói đến phương diện Diêu Trung Tắc là mình hữu của Chử Vận Phong, người này cũng mang đến cho Chử Vận Phong nhiều áp lực, thế nên lão khó thể hành động theo cảm tính. Hơn nữa người cho ra lựa chọn cuối cùng chính là bí thư Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát, sau đó lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, anh cảm thấy ý kiến của bí thư Diêu thế nào?

Diệp Thừa Dân hỏi như vậy rõ ràng là muốn đá quả bóng đi, Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ điều này. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, có thể hỏi như vậy không khác nào đã tỏ thái độ.

Vào thời điểm mấu chốt này Diệp Thừa Dân tỏ thái độ như thế làm cho Vương Tử Quân có chút thất vọng, đồng thời cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn và Diệp Thừa Dân phối hợp càng lúc càng ăn ý, Diệp Thừa Dân biết rõ sự kiện này quan trọng với hắn như thế nào, thế nhưng bây giờ lại suy đoán hàm hồ, lập lờ nước đôi sao?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư Diêu ra sức giúp đỡ với lực lương mạnh mẽ, điều này làm tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Lần này tôi vốn có chút lo lắng vì lãnh đạo thượng cấp đến kiểm tra khảo sát, thế nhưng bây giờ đã có bí thư Diêu đôn đốc, thế nên tâm tình của tôi cũng thoải mái hơn nhiều.

Sự việc căn bản chấm dứt sau lời nói của Vương Tử Quân, mặt ao đang gợn sóng nhanh chóng trở nên yên ả. Hội nghị hoan nghênh lãnh đạo chỉ được tổ chức nửa giờ rồi giải tán.

Diêu Trung Tắc cố ý đi cùng với Vương Tử Quân, hắn mỉm cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, lần này là anh dốc sức thúc đẩy cải cách nhân sự, anh nên làm tốt công tác chuẩn bị báo cáo, tranh thủ báo cáo cho tốt, chúng ta không thể quá chú trọng công tác mà không quan tâm đến phương diện báo cáo được.

Vẻ mặt của Vương Tử Quân cũng rất thoải mái, hắn mỉm cười nói vài câu với Diêu Trung Tắc, hai người bắt chặt tay nhau rồi rời đi.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình và cảm thấy rất bức bối, lúc này hắn cảm thấy sự trói buộc của một vị phó bí thư tỉnh ủy như Diêu Trung Tắc với mình là như thế nào. Mặc dù mình không cần quan tâm đến Diêu Trung Tắc, thế nhưng dù thế nào thì Diêu Trung Tắc cũng là lãnh đạo trực tiếp của mình, đối phương tiến ra chặn ngang đường thì mình căn bản không có đòn nào hay để hóa giải.

Khi Vương Tử Quân đang xem xét nên làm công tác nghênh đón như thế nào cho tốt, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, bên trong vang lên giọng nói của Diệp Thừa Dân: - Trưởng phòng Tử Quân, có một số việc không nên nhìn vào hiện tượng bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK