Triệu Thu Cúc nhìn thoáng qua hồ sơ mà Vương Tử Quân đưa đến, sau đó do dự giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, dựa theo văn kiện của sở giám đốc tỉnh, bộ hồ sơ này trên cơ bản đủ điều kiện để con gái của người đàn ông này được nhập học.
- Cái gì gọi là trên cơ bản? Sự thật là bọn họ còn không được báo danh nữa là. Vương Tử Quân thấy Triệu Thu Cúc khá quen thuộc nghiệp vụ, thế là vẻ mặt chợt thả lỏng hơn một chút.
Hoàng Kiên Thận và Triệu Thu Cúc đã hiểu có chuyện gì xảy ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều mong đối phương mở miệng. Hai người cũng không phải không biết chuyện này, nhưng hiện tượng này giống như đã thành lệ, hai người cũng không muốn gây chuyện.
Tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại khai đao ở phương diện này, thế là Triệu Thu Cúc đành phải mở miệng: - Chủ tịch Vương, chúng tôi không làm tốt công tác của mình, đã làm xuất hiện hiện tượng rập khuôn chính sách. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ làm tốt công tác truy cứu, đảm bảo những con em đủ tuổi đều được nhập học.
Vương Tử Quân gật đầu, hắn khẽ rút ra một điếu thuốc, thế nhưng không châm lửa mà vân vê trong tay nói: - Tôi không muốn phê bình các anh chị, các an chị cảm thấy đây là việc nhỏ, chỉ cần mở miệng là có thể giải quyết, thế nhưng đối với những bậc phụ huynh đang khổ sở chạy trường cho con thì lại là chuyện lớn. Nếu chuyện này không được giải quyết tốt, sẽ có hàng chục ngàn trẻ nhỏ không được đến trường.
- Giám đốc Thu Cúc, sở giáo dục của các chị cho ra phương án, ngày mai tổ chức hội nghị giáo dục toàn tỉnh, tôi sẽ tham gia. Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn thế nhưng rõ ràng là có chút mất hứng.
Triệu Thu Cúc vội vàng gật đầu, nàng và Hoàng Kiên Thận đều thở dài một hơi, dù sao thì bọn họ cũng đã đi qua cửa ải này.
Khi hai người chuẩn bị rời đi thì Vương Tử Quân đưa phần hồ sơ trên bàn cho Triệu Thu Cúc: - Người này vì chạy trường cho con mà vất vả cả ngày, nếu như phù hợp thì chị cứ làm theo chính sách. Còn nữa, công tác trong ban ngành giáo dục thì cần làm tốt việc giám thị, nếu như từng vị hiệu trưởng đều giống như hiệu trưởng Cố của trường tiểu học số 2, như vậy còn nói gì đến chuyện giáo dục con em?
Vương Tử Quân nói làm cho Hoàng Kiên Thận và Triệu Thu Cúc chợt run rẩy. Hai người bọn họ có nghe nói về Cố Quảng Đắc của trường tiểu học số 2, người này cực kỳ cao ngạo, không coi ai ra gì, khi đi đường chủ yếu là đưa mắt nhìn trời, chưa từng vì một ai mà phải nhìn xuống, cái giá là quá lớn. Hai người Hoàng Kiên Thận đều là kẻ thông minh, nào không hiểu rõ sai lầm của hiệu trưởng Cố? Anh cứ ở đó mà vênh váo lên trời, lại để cho chủ tịch Vương gặp phải, bây giờ xem như anh xong rồi.
Ai cũng biết lãnh đạo mới nhận chức sẽ đốt lửa vài nơi, chỉ cần là sau khi lãnh đạo nhận chức thì tất cả các vị thủ lĩnh ban ngành đều tập trung cao độ, cảnh giác cao độ, chỉ sợ đơn vị của mình sẽ bị lãnh đạo lấy làm công cụ tế cờ. Một khi phát sinh phiền toái, như vậy sẽ có một nguy cơ lớn chờ anh.
Hiệu trưởng Cố bây giờ căn bản là bị Vương Tử Quân chủ động bắn cho một viên đạn, nếu không thu thập viên hiệu trưởng này, chỉ sợ tình hình của hai người Hoàng Kiên Thận không được khả quang. Nếu so sánh giữa Triệu Thu Cúc và Hoàng Kiên Thận, Triệu Thu Cúc căn bản ít cơ hội tiếp xúc với Vương Tử Quân, chỉ biết vị chủ tịch Vương này bình thường rất ôn hòa nhã nhặn, trên cơ bản không tìm chuyện cho anh. Thế nhưng hôm nay lại trọng điểm nhắc đến Cố Quảng Đắc, chắc là hành động của người này căn bản làm cho bí thư Vương không nhịn được nữa.
- Bí thư Vương, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng cho ra phương án. Triệu Thu Cúc quan sát gương mặt của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Phương án này của chúng tôi sẽ nhất định giải quyết phương diện khó khăn khi nhập học của con em công nhân lao động đến từ bên ngoài.
Vương Tử Quân nở nụ cười, dựa theo những gì hai bên từng tiếp xúc, Vương Tử Quân biết Triệu Thu Cúc này là một người phụ nữ thông minh. Chính mình vừa mới cho ra lời phê bình, người này đã thầm hiểu và cho ra phương án xử lý tương ứng, xem như cũng có tài.
- Các anh các chị nhanh chóng làm cho tốt rồi đưa đến cho tôi. Lý Tiểu Trụ từ trường tiểu học Bắc Thành quay về mà cảm thấy đầu như khúc gỗ, miệng đắng lưỡi khô. Hắn đi vào nhà nằm xuống giường, tâm tình rất xấu.
Tuy trước khi đi hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng hắn vẫn bị sự thật làm cho khốn khổ. Không chỉ nói hắn không thể cho con đi học ở trường tiểu học số 2, thế nhưng ngay cả trường tiểu học Bắc Thành cũng cần phí tài trợ, mà hắn căn bản không thể lấy đâu ra số tiền như vậy.
Lý Tiểu Trụ nghĩ đến những gương mặt lạnh lùng mình tiếp xúc, hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ uể oải. Hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu, không khỏi nhớ đến anh Vương mình gặp lúc trưa. Dù thế nào thì người ta áo quần ngăn nắp, cũng xem như có thân phận thế nhưng không khinh thường vì chính mình chỉ là một kẻ làm công.
- Anh đưa hồ sơ cho tôi, tôi nhất định sẽ cho con anh được đi học trong trường số 2. Đây chính là lời hứa sắt son khi hai người chia tay của Vương Tử Quân, Lý Tiểu Trụ tuy cảm kích nhưng lại không thể tin được. Vì trước đó người ta còn không thèm thu phí tài trợ của mình, hơn nữa hai người còn đắc tội với cả hiệu trưởng nhà trường.
Khi tâm tình của Lý Tiểu Trụ đang rối loạn thì cửa phòng bị đẩy ra, hai mẹ con đang chảy mồ hôi từ bên ngoài đi vào phòng.
- Anh đúng là, trời nóng thế này mà không chịu mở quạt, mất vài đồng tiền điện cũng không thể làm cho chính mình mệt mỏi nóng nực được. Vợ Lý Tiểu Trụ là Trần Tiểu Hoa vừa mở quạt vừa nói lời oán trách với Lý Tiểu Trụ.
Con gái thì đổ đầy mồ hôi chạy đến bên cạnh thùng nước, sau đó rót nước ra chén uống ừng ực. Lý Tiểu Trụ nhìn con gái khát cháy cổ, thế là có chút đau lòng, sau đó không nhịn được nói: - Em không mua nước cho con sao?
- Bố nó à, chuyện học hành thế nào rồi? Trần Tiểu Hoa rất quan tâm đến chuyện học của con, nàng vừa lau mồ hôi vừa vội vàng hỏi.
Lý Tiểu Trụ cũng không trả lời vợ mình, hắn cười cười nói với con gái: - Tiểu Nha, hôm nay con muốn ăn gì, để mẹ đi nấu cho con ăn?
- Con muốn ăn cá. Tiểu Nha sờ lên viền váy hoa đã có vài phần bung chỉ của mình, cô bé khẽ nói.
- Con bé này, ăn cá cái gì? Không phải chúng ta đã mua thức ăn rồi sao? Trần Tiểu Hoa chỉ vào con gái rồi dùng giọng trách cứ nói.
Lý Tiểu Trụ đứng lên nói: - Được, bố mua cá cho con, mua một con cá chép lớn, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa thật ngon.
Lý Tiểu Trụ ra khỏi nhà dưới ánh mắt của hai mẹ con Trần Tiểu Hoa. Lúc này ánh nắng chiều đã hạ xuống, mọi người đi lại khá vội vàng, Lý Tiểu Trụ thì cảm thấy rất ảm đạm thất lạc. Một thành phố lớn như Rừng Mật lại không có chỗ nào tiếp nhận con gái của hắn, lại phải đưa con về với ông bà ở quê, mà cũng nên về quê học thôi. Lý Tiểu Trụ thầm nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy áy náy, càng đi nhanh về phía chợ.
Tuy vật dụng trong nhà là có hạn thế nhưng tay nghề nấu nướng của Trần Tiểu Hoa là rất tốt, một nồi cá cay thơm ngon xuất hiện trong gian phòng nóng nực, liên tục tỏa ra mùi hương thơm mát. Tiểu Nha rất ngoan không chạy ngay đi ăn cá, cô bé liên tục dùng mũi hít hà, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
- Con muốn ăn thì ăn, đúng rồi, bố còn mua cho con một thùng nước ngọt, hôm nay con cứ uống thoải mái đi. Lý Tiểu Trụ vỗ đầu con gái rồi dùng giọng yêu thương nói.
Quạt treo trường liên tục đưa qua đưa lại dưới ánh đèn ảm đạm, một nhà ba người ngồi trong một căn phòng trọ nho nhỏ, bầu không khí nóng bức khó chịu, thế nhưng không khí gia đình lại rất tốt.
Lý Tiểu Trụ rót cho mình một ly từ chai rượu lần trước chưa uống hết của mình, sau đó hắn nói với vợ: - Tiểu Hoa, anh thấy hai ngày nữa nên đưa con về nhà với ông bà một chuyến.
Trần Tiểu Hoa đang gắp thịt cá cho Tiểu Nha thì dừng đũa lại, nàng nhìn Lý Tiểu Trụ, sau khi trầm mặc một lúc rồi mới nói: - À, hai ngày nữa em sẽ xin nghỉ.
Trần Tiểu Hoa mặc dù là con gái nhà nông thế nhưng vẫn hiểu nhiều chuyện, sau khi nghe chồng nói như vậy thì nàng biết chuyện con đi học không lo được, thế nên con gái chỉ có thể sống với ông bà nội thôi.
Tuy nhiều cặp gia đình công nhân thật sự đều thực hiện theo phương pháp như vậy, thế nhưng Trần Tiểu Hoa nghĩ đến chuyện một năm không được gặp con vài lần, thế là một người phụ nữ kiên cường như nàng không khỏi chảy nước mắt.
- Bố ơi, con có thể về chơi với ông bà một chuyến không? Tiểu Nha căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, cô bé dùng giọng khờ dại hỏi.
- Tất nhiên là có thể rồi. Lý Tiểu Trụ dùng sức gật đầu, hắn không biết nên giải thích cho con thế nào cho phải.
- Thật tốt quá, tốt quá, con có thể về nhà thăm ông bà nội. Tiểu Nha chợt đứng lên khỏi ghế rồi vui mừng la lớn.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé xuất hiện nụ cười, thế nhưng bộ dạng vui mừng của con gái lại làm cho hai vợ chồng Lý Tiểu Trụ cực kỳ chua xót.
Lý Tiểu Trụ vừa uống rượu vừa bàn với vợ về việc đưa con về quê, mua vài thứ gì đó cho hai ông bà. Khi Trần Tiểu Hoa đang cảm thấy tiếc tiền thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Tiểu Trụ cùng vợ ra ngoài làm công, mặc dù không có nhiều người thân thế nhưng những người hàng xóm thuê phòng chung quanh cũng tốt bụng. Lúc này có người gõ cửa, Lý Tiểu Trụ cho rằng có bạn đến, hắn nhanh chóng ra mở cửa, thế nhưng khi mở cửa lại phát hiện bên ngoài là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này hơn bốn mươi tuổi, mặc trang phục công sở. Lý Tiểu Trụ ngây cả người, người phụ nữ này rất khí phái, thậm chí còn có hương vị hơn cả những vị quản lý hay trưởng phòng là nữ trong công ty của mình.
Sau lưng người phụ nữ kia là một cô gái trẻ, cô gái ăn mặc hợp thời trang, còn cầm một chiếc cặp công văn trong tay.
- Xin hỏi chị tìm ai? Lý Tiểu Trụ vô tình bị người phụ nữ đối diện áp chế, thế là không khỏi dùng giọng cung kính nói.
Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua Lý Tiểu Trụ rồi cười nói: - Xin hỏi anh có phải là Lý Tiểu Trụ không?
- Tôi là Lý Tiểu Trụ, nhưng tôi không biết chị. Lý Tiểu Trụ thấy người phụ nữ kia mở miệng đã nói được tên của mình thì có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ kia cười cười chỉ vào Tiểu Nha đang thu dọn chén dĩa rồi nói: - Đây là con gái Lý Nghiên Kha của anh phải không, cô bé rất đáng yêu.
Người phụ nữ kia nói rồi đi vào trong nhà của Lý Tiểu Trụ.
Lúc này trong phòng trọ của Lý Tiểu Trụ rất nóng, thế nhưng người phụ nữ trung niên không quan tâm, chẳng qua cô gái đi theo phía sau có hơi nhíu mày.
- Xin hỏi chị là...?
- Tôi họ Triệu, công tác ở phòng giáo dục thành phố. Người phụ nữ nói rồi tự nhiên ngồi xuống ghế.
Sau khi nghe lãnh đạo của mình nói công tác ở phòng giáo dục, cô gái đi theo phía sau không nhịn được cười, nàng khắc chế chút tâm tình của mình rồi ngồi xuống bên người lãnh đạo.
Lãnh đạo của phòng giáo dục đến làm gì? Lý Tiểu Trụ có chút nghi hoặc nhưng không kinh hoảng, dù sao thì chỉ là người của phòng giáo dục, không phải người của cục công an. Nhưng nếu so với cục công an thì phòng giáo dục lại càng làm hắn bất ngờ hơn.
Thế nhưng lúc này trong mắt vợ Trần Tiểu Hoa lại lóe lên vài phần hào quang đặc biệt.
Người phụ nữ trung niên tự xưng mình họ Triệu cười nói: - Tôi đã biết tình huống của anh chị, hôm nay tôi đến là chuyện đến trường của con anh chị.
- Thật là Tiểu Nha nhà chúng tôi được đi học ở thành phố sao? Trần Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh thấy người phụ nữ kia đến là chuyện con mình đến trường, thế là gương mặt chất phát lộ ra nụ cười.
- Đúng vậy, dựa theo văn kiện của sở giáo dục thì con gái của anh chị phù hợp với điều kiện nhập học, chỉ là vì trong ban ngành giáo dục có lỗ hổng, thế nên làm trễ nãi chuyện học tập của con gái hai vị. Người phụ nữ họ Triệu nói đến đây thì cười nói với Tiểu Nha: - Cháu gái, cháu nói với dì xem, cháu có muốn đi học ở thành phố không?
- Cháu muốn đi học. Tiểu Nha gật đầu sợ hãi rồi dùng giọng ngập ngừng nói.
Lý Tiểu Trụ nhìn bộ dạng khôn khéo của con gái, thế là không khỏi cảm thấy rất vui.
- Chị...Chị nói con tôi có thể nhập học sao? Lý Tiểu Trụ cảm thấy quá vui mừng, điều này quá bất ngờ với hắn.
- Đúng vậy, hồ sơ của con anh chị đã được tiếp nhận, vài ngày nữa anh đến xem tin tức xếp lớp mà thôi. Người đang nói chuyện tất nhiên là giám đốc Triệu Thu Cúc của sở giáo dục tỉnh Mật Đông. Sau khi nàng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì tìm ra vài vị thư ký tốt trong sở giáo dục tỉnh, nhanh chóng cho ra phương án dựa theo ý của Vương Tử Quân.
Phương án sơ thảo đã được Vương Tử Quân thẩm duyệt, khi đó Triệu Thu Cúc mới thở dài một hơi. Nhưng nàng cũng không dám buông lỏng, nàng dẫn theo thư ký đi đến địa chỉ Lý Tiểu Trụ ghi trên hồ sơ của con, tự mình đi đến nơi này.
Thứ nhất là vì thăm hỏi gia định Lý Tiểu Trụ; thứ hai là muốn tìm hiểu thông tin từ chính miệng Lý Tiểu Trụ.
- Tôi đưa hồ sơ cho anh Vương, vì sao hồ sơ lại nằm trong tay chị? Lý Tiểu Trụ có chút nghi ngờ, hắn hỏi dò: - Chẳng lẽ chị là người thân của anh ấy?
"Người thân?" Những lời này thiếu chút nữa làm cho Triệu Thu Cúc bật cười, trong lòng không khỏi thầm than, nếu như mình thật sự có quan hệ với chủ tịch tỉnh, như vậy thì quá tốt rồi.
Lý Tiểu Trụ mặc dù chưa từng gặp qua những vị cán bộ lãnh đạo cấp cao, thế nhưng cũng có phương thức tư duy của mình. Khi thấy Triệu Thu Cúc từ chối cho ý kiến, hắn chợt cảm thấy mình đoán đúng thân phận đối phương, thế là cang thêm nhiệt tình hơn.