Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Dật Quần trước nay rất ít khi say quá mức như vậy, lúc này hắn cũng không còn tư tưởng trách móc Tần Thọ Sinh, hai chân giống chạy đi như chó điên, đích đến chính là nhà vệ sinh.

Sau một lần nôn mửa điên cuồng, Chu Dật Quần cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, nhưng đúng lúc này có một tiếng hét lớn vang lên:

- Trời ơi, mau đến bắt lưu manh...

Chu Dật Quần nghiêng đầu sang bên cạnh, hắn thấy một cô gái đang giữ lấy thắt lưng quần đứng ở phía bên kia, hắn chợt ngây người, mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà chạy vào nhà vệ sinh nữ thế này?

Tất nhiên Tần Thọ Sinh sẽ không biết cảnh ngộ của Chu Dật Quần vào lúc này, sau khi hắn nhận được tin tức từ Chu Dật Quần thì nhanh chóng dùng bút vạch ra bốn chữ trên giấy: “ huyện Lô Bắc, Vương! “

Khi Tần Thọ Sinh đang suy xét vấn đề thì sẽ không có ai dám tùy tiện đến quấy rầy, dù là phó giám đốc có gặp phải chuyện lớn bằng trời cũng không dám tiến vào để hứng chịu cơn thịnh nộ.

- Anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Tần Thọ Sinh đã cho ra quyết đoán, hắn gọi điện thoại đi ra ngoài, dùng giọng như thánh chỉ của hoàng đế để triệu kiến Hạ Kiến Nhân. Mà Hạ Kiến Nhân cũng dùng tốc độ chạy nước rút để phóng đến phòng làm việc của Tần Thọ Sinh.

- Anh nói phòng tài vụ chuẩn bị một triệu, đồng thời đi mua một chiếc xe mới.

Tần Thọ Sinh dùng giọng thản nhiên nói với chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn vừa liên lạc với Tần Hồng Cẩm, hắn cảm thấy mình nên về thành phố Giang Thị một chuyến để thu thập tiểu yêu tinh làm cho tâm tình của mình cứ mãi rung động kia, sau đó đưa nàng đi gặp cha mẹ mình. Dù hắn không muốn kết hôn sớm, nhưng dựa vào chức vị của hắn vào lúc này, hắn chợt cảm thấy mình nên quan tâm đến phương diện này là vừa.

Vương Tử Quân đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện kết hôn, cuối cùng hắn vẫn quyết định kết hôn với Tần Hồng Cẩm. Tuy thực hiện điều này rất khó khăn, nhưng dù khó khăn thế nào hắn cũng sẽ phải cố gắng thực hiện.

Khi Vương Tử Quân đang nghĩ mình nên ngỏ lời với bố mình trước hay ông nội trước thì Tôn Hạ Châu khẽ gõ cửa phòng rồi đi vào.

- Chủ tịch Vương, văn phòng vừa gọi điện thoại đến thông báo, nói sẽ tổ chức hội nghị chủ tịch huyện vào lúc chín giờ.

Tôn Hạ Châu khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

“ Hội nghị chủ tịch huyện? “

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì. Tôn Hạ Châu trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Chủ tịch Vương, dù chín giờ họp nhưng anh nên đến sớm một chút thì hay hơn.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý của Tôn Hạ Châu, hắn khẽ gật đầu với Tôn Hạ Châu, sau đó dùng giọng thản nhiên nói:

- À, Hạ Châu, cậu đi thông báo cho Đỗ Tử Đằng, nói hôm nay tôi không xuống nhà máy, nhưng chuyện thay đổi chế độ là tuyệt đối không được buông lỏng.

- Vâng, chủ tịch Vương.

Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng, sau đó đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Vương Tử Quân dựa lưng vào ghế, hắn trở nên trầm ngâm, đây là lần đầu tiên mình tham gia hội nghị chủ tịch huyện, mình nên đến với thái độ gì?

Tám giờ năm mươi phút, Vương Tử Quân đã đứng trước cửa phòng họp, lúc này trong phòng họp chỉ có chủ nhiệm khối chính quyền huyện là Lưu Tuấn Phong, người này đang vùi đầu xem văn kiện, thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng đứng lên nói:

- Chào chủ tịch Vương, anh đến rồi đấy à?

Lưu Tuấn Phong hơn ba mươi tuổi, đang ở vào độ tuổi khỏe mạnh tráng niên, với độ tuổi này có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện, như vậy là không phải tầm thường, tương lai vô hạn. Nhưng sau khi Vương Tử Quân đến thì vị chủ nhiệm khối chính quyền này trước đó có chút chói lọi cũng trở nên ảm đạm hơn.

Vương Tử Quân cười cười với Lưu Tuấn Phong, sau đó hắn ngồi xuống vị trí của mình. huyện Lô Bắc có sáu vị phó chủ tịch, Vương Tử Quân xếp ở vị trí cuối cùng, thế nên cũng chỉ ngồi ở chiếc ghế cuối cùng mà thôi.

- Chủ nhiệm Lưu đang bận rộn gì vậy?

Vương Tử Quân nói rồi ném cho Lưu Tuấn Phong một điếu thuốc.

Lưu Tuấn Phong cười tươi hớn hở, vị trí chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền của hắn cũng không phải kẻ nào cũng có thể làm tốt, cũng may hắn là kẻ tâm tư kín đáo, là hạng người tám mặt lung linh nên mới ngồi vững vàng. Hắn tất nhiên sẽ không khinh thường vì Vương Tử Quân là một cán bộ trẻ tuổi, vì vậy sau khi nghe Vương Tử Quân đặt câu hỏi, hắn nhanh chóng dùng giọng khách khí nói:

- Chủ tịch Vương, tôi còn có thể bận rộn vì cái gì nữa? Chẳng qua chỉ là xem xét đề tài thảo luận hôm nay mà thôi.

- Sắp đến cuối năm, dù là tuyến trên xuống kiểm tra hay chúng ta xuống các xã thị trấn kiểm tra cũng đều cần văn phòng khối chính quyền sắp xếp ổn thỏa, vì thế mà khoảng thời gian này xem như chủ nhiệm Lưu phải chịu khổ nhiều.

Vương Tử Quân nhìn Lưu Tuấn Phong rồi mỉm cười nói.

- Hằng năm đều là như thế, tôi cũng quen rồi.

Lưu Tuấn Phong vừa hút thuốc vừa dùng giọng tùy ý nói đùa với Vương Tử Quân.

Hai người Vương Tử Quân và Lưu Tuấn Phong trò chuyện với nhau, hai người Tôn Hạo và Tiền Diễm Lệ cười cười nói nói đi vào trong phòng họp. Tiền Diễm Lệ tuy hơn bốn mươi nhưng cách ăn mặc rất tân kỳ, tư sắc bình thường nhưng trong mắt lại rõ ràng bùng lên chút lả lơi, điều này làm cho Vương Tử Quân chỉ biết đứng từ xa nhìn vị phó chủ tịch chủ quản văn hóa vệ sinh và giáo dục này mà thôi.

- Chủ tịch Vương, các anh đang trò chuyện về vấn đề gì vậy?

Tiền Diễm Lệ ngồi xuống rồi dùng giọng yêu kiều chào hỏi Vương Tử Quân.

- Không có gì, chẳng qua chỉ buôn vài chuyện với chủ nhiệm Lưu mà thôi.

Vương Tử Quân ngửi thấy mùi nước hoa bùng vào trong mũi, thế là không tự chủ được phải nhíu mày. Cũng không phải vương tử quân không thích loại nước hoa này, thậm chí hắn còn có cảm giác thân cận với những mùi vị như vậy theo bản năng, vì Tần Hồng Cẩm cũng chỉ dùng loại nước hoa này. Nhưng hắn cảm thấy Tiền Diễm Lệ dùng chung loại nước hoa với Tần Hồng Cẩm, thế là trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái.

“ Mình đúng là bá đạo, chẳng lẽ nước hoa của người phụ nữ mình thích cũng phải là độc quyền sao? “

Vương Tử Quân cười thầm một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

- Chủ tịch Vương, nghe nói hai ngày trước anh đến nhà máy rượu Hồng La Xuân có phải không?

Tiền Diễm Lệ cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng dịu dàng nói.

Sự kiện Vương Tử Quân khốn khổ từ nhà máy rượu Hồng La Xuân quay về đã được người khắp huyện Lô Bắc biết rõ ràng, chỉ là rất ít người mở miệng đề cập chuyện này trước mặt hắn, bây giờ Tiền Diễm Lệ nói như vậy, rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng.

- À, tôi thật sự đã đến đó một chuyến.

Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không chút biến đổi, hắn thản nhiên nói.

Tiền Diễm Lệ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân giống như không có việc gì xảy ra, trong lòng chợt động. Nàng là một người phụ nữ trà trộn quan trường lâu năm, tất nhiên tâm tư của nàng càng thêm mạnh mẽ hơn cả đám đàn ông. Vị chủ tịch Vương trẻ tuổi này có thể đạt đến cảnh giới vui buồn không lộ ra vẻ bề ngoài, xem ra cũng không phải nhân vật dễ dây vào, chính mình vừa rồi đã mở lời trêu chọc, thật sự không phải là hành vi sáng suốt.

Khi Tiền Diễm Lệ chuẩn bị mở miệng thì phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường và phó chủ tịch Thạch Phong Huy chủ quản nông nghiệp đi vào, sau lưng còn có phó chủ tịch Hàn Minh Khải chủ quản thương mại đang chậm rãi bưng ly trà tiến vào.

- Nơi nào có chủ tịch Tiền thì nơi đó có mùi thơm nồng nàn, chủ tịch Thạch, tôi thật sự hâm mộ anh, mỗi khi họp đều được ngồi gần đại mỹ nhân như chủ tịch Tiền, trên người của anh có mùi nước hoa của chị ấy không?

Hàn Minh Khải vừa ngồi xuống vừa dùng giọng không ảnh hưởng đến toàn cục để trêu ghẹo Tiền Diễm Lệ.

- Cái gì mà là đại mỹ nhân, phải nói là mẹ chồng của đại mỹ nhân thì có.

Tiền Diễm Lệ trừng mắt nhìn Hàn Minh Khải, sau đó dùng giọng oán trách nói.

Khi nghe Hàn Minh Khải nói về nước hoa thì Vương Tử Quân chợt nhớ đến một việc, có một lần hắn cùng Tần Hồng Cẩm nói về nước hoa, theo lời Tần Hồng Cẩm thì nhãn hiệu nước hoa mình dùng rẻ nhất cũng hơn một ngàn đồng một chai, mà Tiền Diễm Lệ cũng dùng loại nước hoa giống như Tần Hồng Cẩm, chỉ sợ nước hoa này cũng không phải là do tự mua. Vậy thì là người đàn ông nào cống hiến? Thời này đàn ông làm quan lớn sẽ tìm thú vui trên người các cô tiểu thư nhỏ xinh, chẳng lẽ vị chủ tịch huyện với cách ăn mặc gợi cảm tân kỳ này cũng làm cho một anh nào đó vui vẻ? Điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra những suy đoán xấu xa.

Tiền Diễm Lệ lên tiếng thật sự làm cho đám người Đỗ Tự Cường phải cười lớn, nàng nhìn Đỗ Tự Cường cười tươi hớn hở mà nói:

- Chủ tịch Đỗ, anh đừng cười, Tiểu Đông nhà chúng tôi yêu thương con gái bảo bối nhà anh cũng không phải ngày một ngày hai, anh xem khi nào có thể sắp xếp cho hai bên gặp mặt nhau đây?

Đỗ Tự Cường khẽ vỗ đầu, sau đó hai tay siết lại với nhau rồi dùng giọng khó xử nói:

- Tiểu Trình nhà tôi có tính cách thế nào thì chị cũng biết rồi, chuyện tình cảm của nó thì tôi đây đâu đến lượt đứng ra tác chủ?

Khi Đỗ Tự Cường lên tiếng thì chủ tịch Lưu Thành Quân đi đến, hắn khẽ gật đầu với sau vị trợ lý, sau đó ngạo nghễ ngồi xuống ghế chủ vị.

Đám phó chủ tịch vừa rồi còn lớn tiếng ồn ào, bây giờ ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt rất nghiêm túc, điều này chứng tỏ Lưu Thành Quân làm chủ tịch rõ ràng rất có uy tín. Lúc này Lưu Thành Quân chợt hắng giọng một tiếng, sau đó bắt đầu tuyên bố bắt đầu hội nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK