Phòng làm việc của Kim Hành Thuấn ở tầng bên dưới so với phòng làm việc của Chử Vận Phong, dù là đi làm hay khi đi về thì tầng lầu này cũng rất im ắng, người lui đến căn bản cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ giống như kinh động ai đó.
- Các anh chuẩn bị xây cầu, hạng mục này rất tốt, giải quyết tình hình trước mắt nhưng lại lo nghĩ cho tương lai lâu dài, hiệu quả và lợi ích đều rất cao. Nhưng này chủ tịch Thanh Viễn, tình hình tài chính của thành phố Phổ Thị của các anh có phải là lấy trứng chọi đá khi cố gắng chèo chống xây dựng cây cầu này hay không? Kim Hành Thuấn ngồi trên ghế của mình, hắn nhìn chủ tịch thành phố Phổ Thị là Phương Thanh Viễn ở trước mặt, sau đó dùng giọng hoài nghi nói.
Tuy Kim Hành Thuấn chỉ là phó chủ tịch thường ủy của ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng Phương Thanh Viễn đứng đối diện lại giống như một học sinh tiểu học, căn bản dùng giọng quy củ đáp: - Chủ tịch Kim, thật sự không giấu ngài, nếu như chỉ dựa vào tài lực của thành phố Phổ Thị chúng tôi, căn bản không thể nào cho ra số tiền lớn như vậy để xây cầu, thật sự chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Vì vậy chung tôi căn bản là hy vọng trong tỉnh sẽ giúp đỡ nhất định cho chúng tôi ở phương diện này.
- Giúp đỡ nhất định cho các anh? Đây là chuyện của chủ tịch Lý, vì trong tỉnh căn bản có nhiều hạng mục cầu đầu tư xây dựng, tài chính của tỉnh cũng không phải là xe cứu hỏa, càng không phải mạch dầu vô tận, địa phương nào có vấn đề cầm tiền vào trong tay sẽ gặp dữ hóa lành, dù sao thì bất kỳ địa phương nào cũng có những quy hoạch chung giống như các anh, nếu như trong tỉnh không cho ra giúp đỡ, như vậy thành phố Phổ Thị các anh sẽ ứng phó thế nào đây? Trước tiên tạm thời bỏ qua hạng mục này sao? Kim Hành Thuấn căn bản không cho Phương Thanh Viễn cơ hội kéo dài, hắn từng bước áp sát.
Phương Thanh Viễn mặc dù là chủ tịch thành phố thế nhưng lúc này cũng nhức đầu vì những câu hỏi của Kim Hành Thuấn. Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Kim Hành Thuấn, khoảnh khắc này căn bản sinh ra cảm giác không biết phải làm sao.
Cũng không phải là dễ dàng tỏ thái độ, nếu như anh nói ra những lời quyết tâm, như vậy anh đã có đủ luận chứng cho hạng mục này, căn bản phải xây dựng, không có điều kiện thì lãnh đạo cũng phải bắt anh sáng tạo điều kiện, thế nhưng nếu anh tự thân làm việc thì sau này đừng hòng lấy được một xu từ trong tỉnh. Đó là chỗ khó của mọi người, vì anh hoàn toàn có thể tự nghĩ biện pháp cho mình, sao cứ mãi ôm phiền cho lãnh đạo thượng cấp được? Chỉ cần anh cố gắng triển khai mở rộng công tác dựa theo điều kiện của mình là được.
Trái lại nếu anh nhướng mày với lãnh đạo, như vậy hạng mục kia căn bản đừng hòng được thông qua, lãnh đạo sẽ mất hứng, anh dù cho ra kế hoạch tốt, lãnh đạo không giúp một xu nào, như vậy anh sẽ không làm ăn được gì. Điều này nói rõ cái gì? Rõ ràng là năng lực của anh quá kém. Làm một vị quan viên vĩ đại của địa phương, anh không những có năng lực thúc đẩy kinh tế địa phương, anh còn phải cho ra những kế hoạch phát triển kinh tế cực kỳ hứa hẹn để có thể tranh thủ được ý nghĩ đồng tình của lãnh đạo, phải có dũng khí chạy khắp nơi để tìm ra sự trợ giúp, nếu không như thế thì anh căn bản là lãnh đạo không hợp cách.
Phương Thanh Viễn nghĩ như vậy mà căn bản không biết mình nên trả lời thế nào cho tốt, hắn ngẩng đầu nhìn Kim Hành Thuấn, vừa vặn đón tiếp ánh mắt của Kim Hành Thuấn, thế là càng cảm thấy xấu hổ. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, gương mặt Kim Hành Thuấn chợt biến đổi, hắn trầm giọng nói: - Vào đi.
Phương Thanh Viễn đã có ý nghĩ của mình, lúc này hắn cực kỳ cảm kích vì tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc. Nếu như có người thất lễ, chỉ sợ hắn sẽ đứng ngồi không yên.
Khi cửa phòng làm việc mở ra, Thẩm Tiềm Thiết khẽ đi vào. Hắn nhìn thoáng qua Phương Thanh Viễn, sau đó gật đầu nói: - Chủ tịch Kim.
Phương Thanh Viễn lần này đến báo cáo công tác cho Kim Hành Thuấn, đây chính là một sự kiện được sắp xếp sẵn, lúc này Thẩm Tiềm Thiết căn bản là đâm ngang, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút mất vui. Nhưng Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng phục vụ riêng cho Kim Hành Thuấn, độ nặng khá lớn, cũng không dễ đắc tội.
Phương Thanh Viễn nhìn bộ dạng nếu không trò chuyện được với Kim Hành Thuấn thì không bỏ qua, hắn căn bản biết Thẩm Tiềm Thiết có công tác quan trọng cần báo cáo với Kim Hành Thuấn. Nếu bây giờ hắn ở lại, căn bản làm trở ngại công tác của Thẩm Tiềm Thiết.
Mặc dù không muốn nhưng Phương Thanh Viễn vẫn đứng lên nói: - Chủ tịch Kim, tôi sẽ quay về hoàn thiện tư liệu của mình, sau này sẽ đến báo cáo công tác với ngài.
Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu không nói thêm điều gì, Thẩm Tiềm Thiết thì chủ động mở cửa phòng cho Phương Thanh Viễn, hành động như vậy căn bản làm cho Phương Thanh Viễn có chút bực bội. Người này căn bản không có khái niệm về thứ tự trước sau, rõ ràng là mình có công tác cần báo cáo, thế nhưng anh chen ngang, hơn nữa còn muốn đuổi tôi đi nhanh, không phải đang ức hiếp người ta sao?
Phương Thanh Viễn thầm nghĩ như vậy, hắn cảm thấy tức giận, thế là vô thức quay đầu nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Chẳng lẽ Thẩm Tiềm Thiết vội vàng đến tìm Kim Hành Thuấn chính là vì công tác của tổ điều tra mà mọi người đang nghị luận với nhau sao?
Xem ra sắp có thay đổi lớn, Phương Thanh Viễn nghĩ đến tình cảnh mình vừa rời đi, hắn thầm cảm thấy có chút may mắn. Nói cho cùng thì mình vẫn có dự kiến trước, nếu như không chủ động nói lời cáo từ, chỉ sợ chủ tịch Kim sẽ rất bất mãn.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Phương Thanh Viễn không khỏi nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, thế là nhanh chóng rời đi. Mặc dù hắn rất muốn biết bên trong có chuyện gì, thế nhưng hắn chỉ có thể tự nghĩ như vậy mà thôi, căn bản không dám dính vào nhiều vấn đề khó chịu, như vậy sẽ càng nhiều phiền toái.
Có đôi khi biết được nhiều cũng không phải việc gì tốt, hơn nữa chuyện này Phương Thanh Viễn hắn căn bản không thể nào trộn lẫn vào được.
Trong phòng làm việc của Kim Hành Thuấn, Thẩm Tiềm Thiết đặt một phần tư liệu báo cáo lên bàn làm việc của Kim Hành Thuấn, sau đó khẽ báo cáo: - Chủ tịch Kim, chúng tôi đã tiến hành nói chuyện với các công nhân viên chức của công ty xe hơi Đông Hồng, đồng thời cũng cho chuyên gia xem xét tương lai phát triển của công ty này, đây chính là báo cáo sau cùng, mời ngài xem qua.
Kim Hành Thuấn cầm lấy phần tư liệu mà Thẩm Tiềm Thiết đưa đến, gương mặt có vài phần âm trầm: - Bản báo cáo này có thể chống lại kiểm nghiệm không?
- Chủ tịch Kim, những tài liệu này đều được ghi chép thông qua hội đàm, trực tiếp trưng cầu ý kiến của nhân viên công ty xe hơi Đông Hồng, tương đối phù hợp với tình hình thực tế. Cá nhân tôi cho rằng nó không chỉ chông lại khảo nghiệm của lãnh đạo, còn khống lại khảo nghiệm của thực tế. Thẩm Tiềm Thiết cố gắng kéo căng cả người, giọng điệu căn bản là chém đinh chặt sắt.
Kim Hành Thuấn căn bản không nói thêm điều gì, hắn lật qua vài trang tư liệu, sau đó thở dài nói: - Xem ra nóng đầu lên quyết định quyết sách để rồi cho ra phương án chọn người như vậy căn bản là không được. Không ngờ một quyết sách sai lầm lại cho ra tổn thất quá lớn cho công ty xe hơi Đông Hồng, lại tạo nên phản ứng lớn như vậy, thật sự làm cho người ta không khỏi cảm thấy đau lòng. Lần này tổ điều tra tiến vào chiếm giữ công ty xe hơi Đông Hồng chính là ý nghĩ của chủ tịch Chử, tôi thấy anh nên tranh thủ thời gian báo cáo với chủ tịch Chử.
Thẩm Tiềm Thiết vội vàng đồng ý với lời chỉ thị của Kim Hành Thuấn. Hắn nhìn chủ tịch Kim đang lật tư liệu, thế là khẽ hỏi: - Tôi có nên đặc biệt đưa cho chủ tịch Chử một bản báo cáo thế này không?
Kim Hành Thuấn trầm ngâm giây lát, sau đó viết một chữ duyệt lên văn kiện, sau đó đưa cho Thẩm Tiềm Thiết nói: - Chủ tịch Lý là người chủ quản kinh tế, anh nên đưa tài liệu đến cho anh ấy, để anh ấy đi báo cáo với chủ tịch Chử.
Thẩm Tiềm Thiết là thư ký trưởng phục vụ công tác cho chủ tịch Kim Hành Thuấn, hắn biết rõ mối quan hệ giữa lãnh đạo của mình và chủ tịch Lý Thừa Uyên là như thế nào. Lúc này chủ tịch Kim Hành Thuấn yêu cầu hắn đưa tư liệu đến cho chủ tịch Lý Thừa Uyên, hắn càng khẳng định suy đoán của mình.
Thẩm Tiềm Thiết vốn định hỏi xem chủ tịch Kim có chỉ thị hay dặn dò gì hay không, thế nhưng hắn thấy chủ tịch Kim tiếp tục vùi đầu vào xem văn kiện, thế là cũng không nói lời nào khác, đành phải cáo từ.
Thẩm Tiềm Thiết cung kính rời khỏi phòng làm việc của Kim Hành Thuấn, hắn đi vài bước về phía phòng làm việc của chủ tịch Lý Thừa Uyên, sau đó chợt dừng chân. Hắn nghĩ nghĩ thế nào lại đi về phía ban số hai, nhưng vừa đi được nửa đường thì điện thoại di động chợt vang lên.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn qua dãy số, là một người bạn đang làm công tác phó biên tập của một tạp chí kinh tế trong tỉnh. Hắn có chút do dự, cuối cùng cũng nghe máy.
- Ha ha, anh Thiết, bây giờ anh đang ở nơi nào, tôi có chút công tác cần báo cáo với anh. Nhìn anh loay hoay cả ngày như cá bơi dưới nước, căn bản là không ngừng di chuyển, còn công tác không biết mệt thì tôi có chút buồn bực, công tác hầu hạ người ta có gì mà quý giá như thế? Mỗi ngày anh cứ như bảo mẫu, thật sự không dễ dàng chút nào. Đã lâu rồi tôi không thấy bóng dáng của anh, anh nói đi, khi nào thì anh rảnh? Người bạn học cũ cười ha hả dùng giọng trêu ghẹo nói.
Thẩm Tiềm Thiết căn bản cũng không thích lời nói không có chút gò bó của người bạn học cũ, anh Thiết chính là biệt hiệu thời còn học đại học của Thẩm Tiềm Thiết. Thời gian qua đi anh Thiết năm xưa đã là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn đã quen cách xưng hô là thư ký trưởng, bây giờ xưng hô một câu anh Thiết xem ra quá xa xôi, giống như kéo hắn quay về thời gian hơn hai chục năm trước.
Mỗi lần người bạn học cũ này gọi điện thoại đến đều mở miệng không chút che đậy như vậy, Thẩm Tiềm Thiết cảm thấy mình giống như đang ở trên mây cao rơi xuống đất, căn bản là không được tôn trọng, điều này làm hắn căn bản là không thích. Nhưng dù thế nào thì đó cũng là bạn học cũ của hắn, hắn không những không thể tỏ ra phiền chán, còn phải nhẫn nại nghe đối phương nói xong.
Thẩm Tiềm Thiết có chút do dự, hắn hạ giọng nói với đầu dây bên kia: - Này, anh có gì thì cứ nói đi, tôi không có thời gian nói đùa với anh, tôi đang muốn đến báo cáo công tác với lãnh đạo.
Người bạn cũ nghe thấy Thẩm Tiềm Thiết nói như vậy thì căn bản không tiếp tục đùa giỡn. Hắn biết rõ Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng, người được gọi là lãnh đạo rõ ràng là các vị chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh.
- Anh Thẩm, có chuyện mà lãnh đạo yêu cầu tôi liên lạc với anh, lãnh đạo chúng tôi muốn cho ra một chuyên mục về phương diện kinh tế, trọng điểm là sản phẩm kinh tế, bây giờ anh đang kiểm tra công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản phù hợp với nội dung chuyên mục của chúng tôi.
Thẩm Tiềm Thiết chợt sững sờ, chuyện này căn bản quá trùng hợp, thế nhưng hắn nhanh chóng có phản ứng. Nhật báo kinh tế cũng chính là báo đảng, là tiếng nói của đảng và nhân dân, trận địa quan trọng là ý thức hình thái xã hội, là công cụ dư luận của các hạng mục công tác quan trọng. Lúc này tổng biên tập nhật báo kinh tế cho dù là bao cỏ cũng biết kịp thời cho ra một chuyên mục như vậy, coi như hùa theo động thái phát triển kinh tế của tỉnh, nói cách khác chính là muốn bắt chuẩn nhịp đập của lãnh đạo tỉnh.
Nhưng bây giờ lãnh đạo nhật báo điểm danh cho bạn học cũ Thẩm Tiềm Thiết phụ trách chuyên mục này, như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ sau lưng có người chỉ điểm?
Thẩm Tiềm Thiết biết rõ trong Nam Giang thì lĩnh vực tuyên truyền của ai thì người ấy nắm, hắn vốn có ý nghĩ qua loa với người bạn học cũ của mình, nhưng bây giờ căn bản đã không còn ý nghĩ như vậy. Lúc này hắn nhanh chóng trở nên chân thành hơn: - Này, tôi nói một lời thật lòng với anh, phương diện này nếu anh phỏng vấn tôi thì căn bản là hỏi đường người mù, nếu nói ai có quyền uy mạnh nhất phải là các vị học giả. Tôi thấy không bằng thế này, tôi cho anh số điện thoại liên lạc, anh liên lạc với giáo sư Lưu của trường đảng tỉnh ủy, để xem bọn họ có nghiên cứu gì sâu ở phương diện này không.
Thẩm Tiềm Thiết nói rồi cho người bạn cũ số điện thoại liên lạc, sau đó lại hẹn nhau khi nào có thời gian rảnh thì gặp mặt một chút.
Thẩm Tiềm Thiết đặt điện thoại xuống, tâm tình càng thêm thoải mái. Mặc dù hắn không có lựa chọn nào khác, thế nhưng dù sao bây giờ người kia cũng là bia ngắm bắn. Hắn biết có một tồn tại hùng mạnh trong sự kiện này, thế là tảng đá nặng nề trong lòng giảm đi vài phần. Có câu thần tiên đánh nhau người thường gặp nạn, hắn trong mắt một số người thì vẫn là thần tiên, thế nhưng hắn biết rõ mình chỉ là đầy tớ trong sự kiện liên hợp điều tra này, một kẻ đầy tớ khi gặp nạn sẽ lập tức bị hất văng đi.
Nhưng việc gì cũng có hai mặt của nó, một khi sự việc thành công, hắn cũng xem như có được hồi báo lớn. Hắn nghĩ như vậy mà cảm thấy tảng đá trong lòng nhẹ đi vài phần. Hắn đẩy cửa phòng thư ký của ban số hai, đúng lúc phó thư ký trưởng Tạ Kiến Bi đang hổn hển răn dạy vài nhân viên công tác: - Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Chi tiết thể hiện thành bại, các anh lại không xem nó ra gì. Bây giờ thì tốt rồi, các anh cho ra một cạm bẫy lớn, các anh nói xem tôi làm sao có thể giao cho chủ tịch Lý đây? Các anh là thư ký của ban số hai, chẳng lẽ các anh không biết xấu hổ sao? Thế nào lại cho ra sai lầm ngây thơ như vậy?
Lúc này vài tên thư ký trẻ tuổi của ban số hai bị Tạ Kiến Bi mắng cho đỏ mặt tía tai, đám người cúi đầu trước ngực, giống như một đám đà điểu đang ăn.
Thẩm Tiềm Thiết thấy đám thư ký trẻ tuổi bị răn dạy khốn khổ như vậy, hắn chợt lắp bắp kinh hãi, thế là tranh thủ thời gian hòa giải: - Mọi người đang họp gì đấy?
Khi thấy Thẩm Tiềm Thiết đi đến thì phó trưởng ban của ban thư ký số hai mới giống như thấy được cứu tinh, hắn nhanh chóng đứng lên rồi cung kính hô: - Chào thư ký trưởng Thẩm.
Tạ Kiến Bi lúc này cũng phát hiện ra sự có mặt của Thẩm Tiềm Thiết, gương mặt lạnh căn bản tươi cười như hoa: - Anh Thẩm, anh đến khi nào vậy? Tôi thấy không thể không chỉnh đốn bầu không khí của ban số hai, vì ngày mai chủ tịch Lý cần bản thảo, thế nhưng bọn họ viết quá kém. Tôi cũng không biết bây giờ tác phong của cán bộ trẻ vì sao lại kém như vậy, không có tâm tư, không nhìn thấu đáo, căn bản là không tốt. Các anh là người có năng lực, có trình độ, vì sao không nhìn ra chút sai lầm này? Rõ ràng là vấn đề liên quan đến thái độ.
Vì mối quan hệ giữa Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn có chút đặc thù, thế cho nên hai người Tạ Kiến Bi và Thẩm Tiềm Thiết cũng có chút ảnh hưởng, mối quan hệ giữa hai bên có chút vi diệu. Mặc dù hai người gặp mặt thường cười ha hả chào hỏi, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì hai bên cố gắng không đụng mặt nhau, điều này hai người đều thầm hiểu, căn bản sinh ra ăn ý.