Mùa xuân là thời gian tốt nhất trong năm, vào thời điểm vạn vật sinh sôi thì Vương Tử Quân bắt đầu đi nhận chức phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông.
Địa thế tỉnh Mật Đông giống như các tỉnh trong nước, tây cao đông thấp, hoàn cảnh khí hậu khá tương đồng với Sơn Nam, có vẻ khá lạnh. Dù bây giờ là mùa đông thế nhưng Mật Đông vẫn còn lớt phớt hoa tuyết.
Phòng làm việc của Vương Tử Quân ở vào lầu hai khu thường ủy tỉnh ủy, ở phía dưới phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương. Sau vài ngày đến tỉnh Mật Đông, Vương Tử Quân căn bản đã có vài hiểu biết về tình hình nơi này, trong đó có vài chuyện nhỏ liên quan đến Sầm Vật Cương.
Khu thường ủy tỉnh ủy Mật Đông được xây dựng vào thập niên chín mươi, khi đó cũng không biết suy xét trên phương diện gì mà khu nhà thường ủy tỉnh ủy tượng trưng cho quyền lực cao cấp nhất của tỉnh Mật Đông chỉ được xây đúng ba tầng.
Trong các đời bí thư tỉnh ủy Mật Đông trước đó, phòng làm việc của bọn họ đều ở lầu hai, cũng chính là gian phòng hiện tại của Vương Tử Quân. Nhưng sau khi Sầm Vật Cương nhận chức thì trực tiếp chuyển phòng làm việc lên lầu ba.
Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, lời nói của lão với văn phòng tỉnh ủy Mật Đông là thánh chỉ không thể không làm theo. Nhưng vì vậy mà nhiều người có một suy đoán với Sầm Vật Cương, đó là bí thư Sầm không muốn đi theo con đường thông thường.
Vương Tử Quân nghe những lời suy đoán này thì nghĩ đó chỉ là vài lời đàm tiếu, nhưng tâm lý cũng không cảm thấy nó đáng buồn cười. Trong lúc hắn tiếp xúc với Sầm Vật Cương, hắn biết Sầm Vật Cương là người cực kỳ cường thế, là hạng người muốn trong mắt không có bất kỳ hạt cát nào.
Những ngày qua Vương Tử Quân căn bản không có tiếp xúc nhiều với Sầm Vật Cương, cũng chỉ là nói chuyện với bí thư Sầm một chút trong ngày đầu đến nhận công tác ở Mật Đông. Tất nhiên nội dung trò chuyện của hai người chủ yếu liên quan đến phương diện công tác, có gì cần cứ nói, chủ yếu là khách sáo.
Từ trong trò chuyện với Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân cảm thấy Sầm Vật Cương cũng không có cái nhìn gì với mình ở sự kiện Lỗ Trạch Cảnh, nhưng đối phương cũng không có chút thân cận gì với mình. Nếu như dùng một từ để miêu tả mối quan hệ giữa hắn và Sầm Vật Cương, rõ ràng chỉ là: Bình tĩnh như nước.
Mục đích Vương Tử Quân đến Mật Đông có thể nói là quá rõ ràng, Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông thì không thể không biết. Bây giờ đối phương tỏ ra lãnh đạm với mình, ý nghĩa của nó căn bản làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Vương Tử Quân nghĩ đến Sầm Vật Cương thì không khỏi chuyển sang người Đường Chấn Huy. Chủ tịch Đường Chấn Huy nhìn qua giống một ông lão, nói chuyện chậm rãi nhẹ nhàng, giống như một người hiền lành chưa từng nổi giận.
Nhưng Vương Tử Quân cho rằng một người đi đến vị trí như Đường Chấn Huy hiện tại thì không thể nào hiền lành được. Người này nhất định có năng lực và thủ đoạn của mình, nếu không thì căn bản không thể phấn đấu đến vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký Triệu Hiểu Bạch khẽ đi vào. Triệu Hiểu Bạch là một người chưa đến ba mươi tuổi, mặc tây trang thẳng thớm, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác trẻ tuổi lịch sự. Hắn vừa vào cửa thì trên mặt lộ ra nụ cười mất tự nhiên: - Bí thư Vương, đây là văn kiện hôm nay, xin ngài xem qua.
Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh, người ta có thể xưng hô hắn là bí thư Vương, cũng có thể là chủ tịch Vương. Nhưng con người thường có thói quen gọi chức vụ cao hơn, thế nên số người gọi Vương Tử Quân là bí thư Vương căn bản là nhiều hơn.
Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đến Mật Đông thì thư ký đã được phân phối sẵn. Tuy thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ nói có thể thay đổi bất cứ lúc nào, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn quyết định cho Triệu Hiểu Bạch đi theo mình công tác vài ngày.
Từ trong tiếp xúc thì Vương Tử Quân căn bản không quá hài lòng với Triệu Hiểu Bạch, tuy người này làm việc cẩn trọng nhưng căn bản là ánh mắt thế cục quá nhỏ, có vài sự kiện căn bản bày ra tâm tư không phóng khoáng.
Sau khi tiếp nhận văn kiện xem xét thì Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút do dự của Triệu Hiểu Bạch, hắn khẽ hỏi: - Tiểu Bạch, có phải còn có chuyện gì khác không?
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Lý gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài, hỏi xem ngài có thời gian hay không? Triệu Hiểu Bạch ngẩng đầu xoa xoa tay nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Cậu cho thư ký trưởng Lý đến đây, bây giờ tôi đang có thời gian.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rời đi mà càng thêm không hài lòng. Triệu Hiểu Bạch này căn bản cực kỳ không phóng khoáng, nếu như chuyện này rơi vào trong tay Du Giang Vĩ thì cần gì phải hỏi mình.
Thư ký trưởng Lý trong miệng Triệu Hiểu Bạch chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Lý Hanh Dư. Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là quản gia của ủy ban nhân dân tỉnh, những ngày qua Vương Tử Quân đến Mật Đông đã nhiều lần gặp mặt người này.
Thái độ của thư ký trưởng Lý Hanh Dư với Vương Tử Quân là cực kỳ kính cẩn, vì Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, chủ quản văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, có rất nhiều chuyện Lý Hanh Dư cần phải trực tiếp đến báo cáo với mình.
Nhưng thư ký trưởng Lý kia rốt cuộc có ý nghĩ gì với mình, tạm thời Vương Tử Quân không cho ra phán đoán. Lâu ngày sẽ thấy rõ tâm tư con người, hắn muốn xem vị thư ký trưởng Lý kia như thế nào thì phải có thời gian.
- Chủ tịch Vương! Khác biệt với đa số người khác, Lý Hanh Dư đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đều chào hỏi là chủ tịch Vương. Người ta gọi Vương Tử Quân như vậy thì có vẻ không lễ phép, thế nhưng Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn gọi như vậy căn bản lại có ý nghĩa rất thân thiết.
Vương Tử Quân nhìn cái đầu hói của Lý Hanh Dư, hắn nghĩ đến vài vị phó thư ký trưởng của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Nam Giang. Giống như các vị thư ký trưởng đều dùng đầu óc quá độ, thế cho nên chưa quá lớn tuổi mà giữa đầu không còn lại vài sợi tóc.
Lý Hanh Dư là thư ký trưởng chỉ có thể phối hợp với Vương Tử Quân, lại căn bản không cho ra nhiều giúp đỡ nào thiết thực khác.
- Thư ký trưởng Lý đến đấy à, mời anh ngồi. Vương Tử Quân nhìn Lý Hanh Dư rồi đứng lên khỏi ghế đi đến ngồi xuống ghế sa lông.
Lý Hanh Dư càng thêm cung kính với lễ ngộ của Vương Tử Quân cho mình. Hắn là người có kinh nghiệm quan trường, hắn cũng không vì người ta thân thiết với mình mà mang ơn, để trung thành đầu rơi máu chảy.
- Chủ tịch Vương, tôi đã xem qua chiếc xe mới của ngài, tính năng rất tốt. Lý Hanh Dư ngồi xuống rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang định hút thuốc, hắn nghe thấy Lý Hanh Dư giới thiệu như vậy thì cầm thuốc trong tay mà không châm lửa. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Lý Hanh Dư, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Chủ tịch Vương, tôi đã phản ánh ý nghĩ của ngài với lãnh đạo, thế nhưng chủ tịch Cố nói xe của chủ tịch Trần để lại căn bản đã dùng hết niên hạn, hơn nữa trước kia còn xảy ra sự cố một lần, không thích hợp cho ngài sử dụng. Ngài là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, địa biểu cho hình tượng của tỉnh Mật Đông, sau này có nhiều chuyện cần ngài đi xem xét, nếu như không đảm bảo một chiếc xe tốt, như vậy tỉnh Mật Đông cũng quá keo kiệt. Lý Hanh Dư giải thích thì ngồi thẳng người giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm. Thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mắt và không thấy đối phương ó chuút sợ hãi nào.
Một chiếc xe cũng không phải là chuyện gì lớn, thế nhưng những thứ liên quan bên trong chỉ có thể giấu trong lòng mà khó nói ra. Nếu như là ở Nam Giang thì Vương Tử Quân dù chạy xe xấu khởi động khó khăn, chỉ cần hắn nói không được thay đổi thì không ai được tự tiện làm chủ.
Nhưng bây giờ Lý Hanh Dư mở miệng lại nói ra ý kiến của phó chủ tịch thường ủy Cố Tắc Viêm, ý nghĩa của câu nói này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy không thoải mái. Nhưng hắn biết rõ lúc này mình căn bản không nên nổi nóng, vì dù sao đây cũng là ý tốt của người ta, nếu mình cảm thấy không thoải mái thì chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
- À, nếu đã mua thì cứ giữ lại dùng. Vương Tử Quân nói đến đây thì cũng không nói gì thêm, thế nhưng vẻ mặt nhàn nhạt của hắn lại làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy khó chịu. Hắn cũng không muốn đắc tội với một người đã có mười phần khả năng tiến lên làm chủ tịch tỉnh như Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã đứng vào hàng ngũ thì không thể thay đổi được, hơn nữa hắn cũng không muốn thay đổi.
Ai bảo hắn đứng vào trong hàng ngũ hùng mạnh nhất tỉnh Mật Đông.
- Chủ tịch Vương, tôi còn có chuyện cần báo cáo với ngài. Bây giờ là mùa xuân, vì tinh thần đẩy mạnh phong trào thể thao, phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh có tổ chức đấu bóng rổ, đây là phương án hoạt động. Lý Hanh Dư thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì đưa ra một phương án hoạt động cho Vương Tử Quân.
Đấu bóng rổ cũng không là gì, Vương Tử Quân nhìn vào phương án rồi cười nói: - Thư ký trưởng, vấn đề này anh tự quyết định là được, không cần phải báo cáo mọi chuyện với tôi.
Lý Hanh Dư cười cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi có một số việc không nghĩ chu đáo, thế nên mong lãnh đạo quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
Sau khi nói thêm vài sự việc nhỏ trong cơ quan thì Lý Hanh Dư rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiễn Lý Hanh Dư ra đến cửa, sau đó mới quay lại phòng làm việc nhìn vào phương án hoạt động của đối phương.
Nhìn từ phương án này thì thật sự rất đầy đủ, có sắp xếp cho từng giai đoạn. Khi hắn lật qua lật lại tư liệu xem xét thì Triệu Hiểu Bạch đi đến, người này nhanh chóng thu dọn bàn trà.
- Hiểu Bạch, cậu đã công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bốn năm rồi đúng không? Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi dùng giọng như tùy ý hỏi.
- Đúng vậy bí thư Vương, sau khi tốt nghiệp đông hồng thì tôi luôn công tác ở trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Triệu Hiểu Bạch dùng giọng ngượng ngùng nói với Vương Tử Quân.
Người này thật sự không thích hợp làm thư ký, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi dùng giọng tùy ý nói: - Khi tôi học đại học thì bóng rổ rất thịnh hành, nhà trường các cậu thì thế nào?
Nói đến bóng rổ thì vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch có vài phần bay bổng, hắn dừng lại nói: - Bí thư Vương, trường tôi chơi bóng rổ rất hay, vài năm trước từng đạt giải quán quân trong nước, khi đó tôi cũng có mặt trong đội bóng nhưng chỉ là dự bị mà thôi.
- Ha ha, không ngờ Hiểu Bạch cậu lại có bản lĩnh như vậy. Thế này đi, vài ngày nữa cơ quan tổ chức đấu bóng rổ, cậu nên lộ mặt một chút. Vương Tử Quân nói đến đây thì lại như tùy ý lên tiếng: - Trong cơ quan có còn nhiều người chơi bóng rổ không?
- Có rất nhiều, ví dụ như chủ tịch Cố, thư ký trưởng Trần, trưởng phòng Trịnh... Triệu Hiểu Bạch nói rất tùy ý, hắn căn bản không chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân.
Đèn đường vừa lên thì Vương Tử Quân đã ngồi vào trong một chiếc xe Audi khá cũ dùng ánh mắt đầy hào hứng nhìn cảnh đêm bên ngoài. Thành phố Rừng Mật là thủ phủ của tỉnh Mật Đông, dân cư mười triệu người, thế nhưng điều làm cho thành phố này nổi tiếng cũng là vì lịch sử hình thành của nó.
Đây là một cố đô nổi tiếng trong nước, từ khi còn nhỏ Vương Tử Quân đã có ấn tượng rất sâu với thành phố này. Tuy bây giờ tất cả chỉ còn là biển cả tang điền, không còn thấy rõ cảnh tượng cố đô năm xưa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cổ kính và tang thương.
Tuy Vương Tử Quân đã đến thành phố Rừng Mật một tuần thế nhưng vẫn căn bản còn đang trong thời gian làm quen công tác, không có thời gian tiếp thu nội lực hình thành của thành phố này, càng không có thời gian tìm hiểu.
- Hiểu Bạch, tôi nghe nói thành phố Rừng Mật là nơi có các món đặc sản nổi tiếng trong nước, không bằng chúng ta đi nếm thử xem thế nào? Vương Tử Quân nhìn một bảng hiệu quán nướng thịt lừa bên ngoài cửa sổ xe rồi dùng giọng có chút động tâm nói.
Có thể được dùng cơm chung với lãnh đạo căn bản là một cách thức tuyệt hảo để nối gần quan hệ với nhau, là sự kiện mà tất cả thư ký đều ao ước. Nhưng Triệu Hiểu Bạch làm thư ký thật sự quá mức cẩn thận, hắn do dự giây lát, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, hay là chúng ta quay về rồi tôi mua về cho ngài nếm thử?
- Ăn trong nhà khách cũng không ngon. Vương Tử Quân nói với Triệu Hiểu Bạch xong rồi quay sang lái xe: - Tiểu Lý, tôi thấy quán kia buôn bán rất đắt khách, chúng ta vào nếm thử xem thế nào.
Nếu so sánh với một thư ký như Triệu Hiểu Bạch thì Tiểu Lý làm lái xe cực kỳ phù hợp, Vương Tử Quân nói gì thì hắn cũng chấp hành theo đúng như vậy. Hắn nhanh chóng đánh tay lái, xe dừng lại trước một nhà hàng cách đó không xa.
Giống như suy nghĩ của Vương Tử Quân, khi ông chủ quán đưa món canh thịt lừa và thịt lừa nướng nóng hổi đến thì một mùi hương thơm ngát lên vào trong mũi. Hắn uống một ngụm canh thịt lừa, lại dùng tay xé một miếng thịt lừa nướng, cảm thấy trong miệng tràn đầy hương vị.
- Hiểu Bạch, Tiểu Lý, hai người cùng ăn đi, hôm nay tôi mời khách. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút thận trọng của Triệu Hiểu Bạch và lái xe Tiểu Lý, thế là không khỏi cười nói.