Trong tỉnh Nam Giang thì Vương Tử Quân nhìn thấy có một số việc mặt ngoài có vẻ rất uất ức, nhưng nếu chăm chú xem xét, bên trong có nhiều điều cần bàn. Phát triển cao tốc xem như cực kỳ có lợi, cũng chính vì thế mà quan trường Nam Giang cho hắn một biệt hiệu, nói Vương Tử Quân làm quan căn bản vểnh đuôi lên. Người không thích thì sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để nói hắn nhổ cỏ tận gốc.
Hơn nữa Vương Tử Quân là người mà thái sơn đổ lên đầu cũng không nháy mắt, nhưng vào lúc kết quả chưa được công bố, người ta nói hắn luôn giả vờ ngây thơ nhưng lại biết tất cả. Đợi đến khi mọi người đang chờ chê cười vào mặt hắn, đang vui vẻ nở hoa trong lòng, hắn chợt cho ra một đòn mạnh, căn bản làm cho người ta giật mình chết lặng.
Vương Tử Quân căn bản có nghe qua nhiều tin đồn về mình, hắn cũng cảm thán khả năng khoa trương của đám người kia căn bản là quá lớn.
Nhưng bây giờ một tính mạng nhỏ bé đang rơi từ trên tầng hai xuống, Vương Tử Quân phát hiện mình thật sự hỗ thẹn với đánh giá của mọi người cho mình, hắn thật sự khó thể nào bình tĩnh tự nhiên được. Lúc này hắn cảm thấy cuống họng mình như bị người ta bóp chặt, mặc dù hắn không có quan hệ gì với cô bé kia, thế nhưng đó là một tính mạng con người, nó quá quan trọng.
Khoảnh khắc khi cô bé kia rơi xuống thì Vương Tử Quân chợt run lên. Hắn xem như đã hiểu, những người có mâu thuẫn với hắn, căn bản có thành kiến với hắn, mà thành kiến đó đang liên tục phát triển, kéo dài không ngừng...
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân cực kỳ căm hận cảm giác của mình, tuy hắn biết nghĩ như vậy không phải là mình sai, thế nhưng lúc này cô bé kia đang rơi xuống mà đầu óc mình có chút mê muội, lại nghĩ đi nơi đâu.
Tại sao lại như vậy?
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ khó chịu thì thấy một người đàn ông đối diện với mình nhắm mắt lại. Người đàn ông kia đeo kính, vẻ mặt rất khổ sở. Tuy hắn không biết người đàn ông kia là ai, thế nhưng động tác của đối phương đã cho ra một đáp án xác thực.
Vương Tử Quân hiểu người đàn ông kia làm vậy là có ý gì.
Đối với nhiều người thì đây là khoảnh khắc cuối cùng của cô bé trên đời này, thế là Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Khi cô bé rơi xuống đất, một bóng người chợt vọt đến, dưới ánh mắt khó thể nào tin được của mọi người, người kia nhanh chóng vươn tay ra giữ lấy cô bé.
- Mẹ. Tiếng khóc lớn của cô bé giống như trở thành vĩnh cửu, khi tiếng khóc sợ hãi này vang lên, mọi người đều thở dài một hơi. Mọi người nhìn về phía cô bé đang lảo đảo, nhìn người phụ nữ ngã nhào xuống đất, thiếu chút nữa thì không khỏi khóc lên vì vui sướng.
Không biết tiếng vỗ tay vang lên từ đâu, thế nhưng ngay sau đó đã mạnh mẽ như sấm dậy, mọi người đều hoan hô nhiệt liệt...
Mọi người hoan hô vì người phụ nữ kia đã cứu được cô bé, vì cô bé với tính mạng đáng quý kia đã quay trở về vòng tay ngọt ngào của mẹ mình.
Khi quần chúng đang náo loạn thì một giọng nói bén nhọn vang lên: - Mẹ, mẹ có sao không, mẹ?
Hai mươi phút sau Vương Tử Quân tìm được ông Lý và người cháu ở cách đó không xa, lúc này ông Lý dùng ánh mắt nghiêm cẩn nhìn ngọn lửa bốc cao, nếp nhăn trên mặt có vẻ thêm nhiều.
- Ông Lý, cứ để cho những người thanh niên đi xử lý hậu quả, ngài cùng các cháu nên đến khách sạn nghỉ ngơi một chút. Vương Tử Quân nhìn ông Lý rồi khẽ nói.
Ông Lý lắc đầu rồi dùng giọng thì thào nói: - Chỗ này của chúng tôi căn bản không có khả năng bốc cháy, vì khu dân cư chúng tôi có hệ thống phòng cháy rất tiên tiến, thật sự rất tiên tiến.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngây ngô của ông Lý, hắn không biết nói sao để an ủi ông cụ. Đúng lúc này tiếng còi cứu hỏa vang lên chói tai, lính cứu hỏa cũng nhanh chóng tiếp cận khu dân cư.
Vòi nước phóng lên trời, ánh lửa dần giảm bớt, lúc này ngọn lửa có thể thiêu chết người căn bản đã được khống chế vài phần.
Khi ngọn lửa đã được khống chế thì ánh mặt trời xuất hiện ở phía đông, không ít người đi tới đi lui, cũng có vài người giống như lãnh đạo địa phương đang đứng thương lượng với nhau điều gì đó.
Nhưng những người kia không liên quan đến Vương Tử Quân, hắn đứng bên cạnh ông Lý, gương mặt có hơi rét run vì lạnh. Ông Lý không nghe Vương Tử Quân đi đến khách sạn, nhưng vợ con Lý Kiếm Tú lại đi đến bệnh viện.
Người mẹ chạy đến giữ lấy con mình, xem như cứu con mình khỏi cái chết dự báo trước, khi đó cũng đã bị gãy tay. Sau khi xe cấp cứu đến thì nàng được đưa đi bệnh viện.
- Các người là người nhà của Lý Kiếm Tú sao? Hai tên đàn ông mặc trang phục cảnh sát đi đến bên cạnh ông Lý rồi hỏi.
- Tôi là người nhà của Lý Kiếm Tú, các anh có chuyện gì sao? Ông cụ lầm bầm một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau đó đưa mắt nhìn hai tên cảnh sát rồi khẽ hỏi.
- Lý Kiếm Tú ở đâu? Anh ấy tình nghi đả thương người khác, mong anh ấy theo chúng tôi tiếp nhận điều tra. Viên cảnh sát dẫn đầu nhìn thoáng qua ông Lý rồi lớn tiếng hỏi.
Lời nói của viên cảnh sát làm cho tâm tình ông Lý vốn bình tĩnh đã nhanh chóng trở nên kích động, lão lớn tiếng nói với hai tên cảnh sát: - Các anh muốn làm gì? Các anh không quan tâm đến chuyện người phóng hỏa đốt nhà, lại thông đồng với đám thương nhân kia, cam tâm làm ô dù cho bọn họ. Các anh có còn là người làm chủ cho dân nữa không? Các anh còn là cán bộ vì dân nữa không?
Ông Lý lớn tiếng nói làm cho đám quần chúng vốn bình tĩnh lại có chút kích động. Không biết là ai bắt đầu, có vài người xông lên, sau đó đồng thanh nói: - Chúng tôi báo cảnh sát đã được nửa giờ, các anh không phải chỉ có một người, đây là thái độ của các anh sao? Các anh nói cho chúng tôi xem, bên trong rốt cuộc có vấn đề gì?
- Chúng tôi đã ở chỗ này được hơn hai chục năm, bây giờ có hạng mục thì nơi này phát hỏa, bên trong có vấn đề gì không? Các anh không phải đến bảo vệ sự an toàn tính mạng cho chúng tôi sao? Còn không mau điều tra vụ này đi?
- Lưu Nhị cái quái gì, đánh nó là đúng, tôi cảm thấy Lưu Nhị chính là người phóng hỏa. Những giọng nói lộn xộn vang lên ồn ào làm cho gương mặt hai tên cảnh sát có vài phần cô đọng. Đúng lúc này chợt nghe thấy có người đồng thanh nói: - Các chú các bác, có ai thấy mẹ của cháu đâu không? Có ai thấy không? Cháu đang tìm mẹ.
Một giọng nói trẻ trung có hơi khàn chợt vang lên.
Sau khi nghe được giọng nói kia thì vẻ mặt của hai tên cảnh sát càng thêm ngưng trọng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tên cảnh sát dẫn đầu nói: - Chúng tôi nhất định sẽ phản ánh vấn đề của mọi người cho lãnh đạo, nhưng sự kiện Lý Kiếm Tú phát sinh trước mặt mọi người, lại có người báo án, thế cho nên chúng tôi phải xuống thực địa kiểm tra.
Hai tên cảnh sát bỏ đi nhưng người nơi này cũng không giải tán, chợt nghe thấy có người nói: - Chị Triệu sợ rằng không thoát được rồi.
Giọng nói của người đàn ông này không quá lớn thế nhưng khi lọt vào tai lại làm cho vẻ mặt mọi người cực kỳ ngưng trọng. Từng luồng ánh mắt không nhịn được phải nhìn về phía người đang mãi đi tìm mẹ ở bên kia.
Sáng sớm thành phố Lâm Hồ nhanh chóng khôi phục lại sức sống của mình, sau vụ cháy này thì cảnh sát phòng cháy chữa cháy tìm được ba thi thể, lúc này con của chị Triệu đang khóc rống lên bên cạnh thi thể mẹ mình.
Tiếng khóc đau khổ vang lên làm cho đám người bị cháy nhà cảm thấy cực kỳ đau đớn. Tình cảnh của mọi người lúc này rất bi thảm, mặc dù có người đưa đến bữa sáng thế nhưng lại không ai nuốt trôi.
- Mẹ nó, chuyện này nhất định là do con chó kia làm ra. ôột tên thanh niên đập hộp cơm của mình xuống đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng. Hắn đứng lên xách theo một cục gạch, thế nhưng lại bị bố hắn cản lại.
- Cánh tay không lay được đùi. Ông cụ bên kia lên tiếng và thở dài, Vương Tử Quân căn bản tràn đầy cảm xúc với tiếng thở dài của người này.
- Ông, ngài thế nào rồi? Một chiếc taxi từ xa chạy đến, Lý Kiếm Tú xuống xe, bộ dạng cực kỳ mỏi mệt. Tuy vợ con của hắn đã được cứu, thế nhưng vẫn phải nằm viện, hơn nữa nhà đã cháy, điều này làm cho một người đàn ông có vẻ hướng nội này có chút suy sụp tinh thần.
Khi Lý Kiếm Tú đi về phía ông Lý, Lưu Nhị băng bó vải trắng trên đầu chợt đi xuống từ một chiếc xe khác, sau đó chỉ vào Lý Kiếm Tú rồi lớn tiếng nói: - Chính là hắn, người kia đánh tôi.
Lưu Nhị la lên, vài tên cảnh sát đi xuống từ một chiếc xe khác, chỉ sau nháy mắt đã vây Lý Kiếm Tú vào giữa. Ông Lý thấy vây thì tranh thủ thời gian chạy đến, nhưng viên cảnh sát cũng không chờ lão lên tiếng mà nói nga: - Đồng chí, Lý Kiếm Tú vì khả nghi làm bị thương người khác, thế nên chúng tôi phải quyết định diều ra cho ra lẽ.
- Hì...Khi đó nó chỉ xúc động mà thôi, con của cậu ấy... Ông Lý cảm thấy khó giải thích, vì lão cả đời làm người lương thiện, lúc này vì cháu mình mà không thể không cúi đầu.
- Thật xin lỗi, mong ngài đừng cản trở chúng tôi chấp hành công vụ. Tên cảnh sát đứng đầu mở miệng nói một câu với ông Lý, sau đó vung tay cho cấp dưới đưa người đi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng quật cường của Lý lão gia tử, hắn cảm thấy mình cũng rất đau đớn. Với trí tuệ của hắn, nào không biết sự việc là thế nào, cũn không muốn buông tay mặc kệ.
- Các anh là người của đồn công an nào? Vương Tử Quân tiến lên đứng đối diện với nhân viên cảnh sát, sau đó trầm giọng nói với viên đội trưởng.
Vương Tử Quân chỉ nói ngắn gọn một câu, thế nhưng những năm qua công tác trong quan trường làm hắn tụ tập khí thế cho mình, cũng đủ làm cho đám người kia cực kỳ áp lực. Hắn cũng không muốn chọc vào sự việc này, thế nhưng chỉ sau nháy mắt thì hắn chợt trở nên thẹn quá hóa giận.
Nếu bây giờ Vương Tử Quân bỏ đi thì chỉ sợ sẽ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
- Chúng tôi là cảnh sát hình sự cục công an thành phố Lâm Hồ, bây giờ chấp pháp theo đúng sự việc, nếu anh không có vấn đề gì thì đừng ngăn cản tôi chấp pháp.
- Các anh là cảnh sát hình sự thành phố Lâm Hồ, nếu như điều tra sự kiện theo xu hướng cố ý đả thương người, nếu như anh không có việc gì thì đừng ngăn căn chúng tôi chấp pháp. Người đàn ông kia nói rồi cố ý ngẩng đầu lên cao nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt và nhanh chóng hiểu ý. Hắn gật đầu dùng giọng thả nhiên nói: - Tôi đã thấy tất cả sự việc iễn ra, đó chỉ là một trận xích mích thông thường, vấn đề này có cần đội cảnh sát hình sự thành phố Lâm Hồ phải đi điều tra sao? Phải là người của đồn công an đến mới phải.
Vì có chút khó chịu với Vương Tử Quân thế nên vị cảnh sát dẫn đầu giống như cố ý gây phiền toái, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút khinh thường nói: - Anh nói mình thấy rõ thì thấy rõ sao? Tất cả đều dùng chứng cứ để xác định, anh nói cũng không tính là gì.
Lưu Nhị đứng bên cạnh cũng dùng giọng nịnh nọt nói: - Đội trưởng Lý, tôi có thể chứng minh người này có liên quan đến Lý gia, vì hôm qua tôi thấy anh ta đến thăm Lý gia.
Đội trưởng Lý nghe Lưu Nhị nói như vậy thì dùng ánh mắt bao quát nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Đồng chí, tôi muốn cảnh báo anh một câu, giả chứng cứ sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật. Nếu như anh làm trở ngại đến hoạt động chấp pháp của chúng tôi, đừng trách chúng tôi bắt anh lại.
Vương Tử Quân nhìn qua vị đội trưởng Lý, hắn cười lạnh lùng nói: - Đây chính là thái độ của những người chấp pháp vì dân sao?
Vương Tử Quân hỏi làm tổn thương đội trưởng Lý, thế là hắn vung tay lên nói: - Tối qua đến nay anh luôn ở hiện trường vụ hỏa hoạn, tôi hoài nghi anh có liên quan đến vụ phóng hỏa, mong anh theo chúng tôi hỗ trợ điều tra.
- Phối hợp điều tra là nghĩa vụ của công dân. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đội trưởng Lý rồi dùng giọng thản nhiên nói: - Anh đã có yêu cầu như vậy thì tôi sẽ hợp tác.
Đội trưởng Lý không ngờ một người lỗ mãng như Vương Tử Quân lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng sau đó chợt sinh ra cảm giác xấu. Khi hắn cố gắng áp chế tâm tình của mình, chợt nghe Vương Tử Quân nói tiếp: - Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi yêu cầu một người đi hỗ trợ điều tra, tôi phải có quyền lợi thông báo cho người nhà và bạn bè của mình, để đỡ cho bọn họ không tìm thấy tôi và lo lắng phải không?
Bị nhiều người vây quanh, hơn nữa Vương Tử Quân lại nói rất đúng đắn, thế nên đội trưởng Lý căn bản không có lý do từ chối.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra, sau đó bấm máy của Chử Vận Phong. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn nói vào trong điện thoại: - Tiểu Cường phải không? Chào cậu, tôi là Vương Tử Quân, cậu đang ở bên cạnh chủ tịch Chử sao? À, chủ tịch Chử đang bận à? Mong cậu nói với chủ tịch Chử một tiếng, nói hôm nay tôi không thể đi làm, tối qua tôi thấy một vụ ẩu đả, cảnh sát thành phố Lâm Hồ yêu cầu tôi đi làm chứng.
Đội trưởng Lý nghe nội dung điện thoại của Vương Tử Quân mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn thản nhiên nói: - Ha ha, thật biết cách giả vờ. Này cậu thanh niên, nếu như vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai khác thì tôi sẽ tin, nhưng lại làm ra vẻ để gọi điện thoại cho chủ tịch Chử, cũng không đái xuống mà soi gương xem bộ dạng của mình là gì. Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì. Khi hắn chuẩn bị đi cùng nhóm đội trưởng Lý, chợt thấy một đoàn người từ xa đi đến, đi đầu là một người mặc quần áo sáng bóng như bảo thạch, liên tục hấp dẫn ánh đèn led từ bốn phía.
- Các đồng chí, bí thư Thích đến thăm hỏi mọi người. Một người đàn ông trung niên đi bên cạnh Thích Phúc Lai lớn tiếng nói với quần chúng chung quanh.
Ông Lý vốn có chút sốt ruột đưa Vương Tử Quân đi hỗ trợ điều tra, mặc dù lão có ơn với Mạc lão, thế nhưng lại không biết rõ về Vương Tử Quân. Hơn nữa lão biết Mạc lão gia tử là lãnh đạo cấp cao, nhưng không biết Vương Tử Quân là người thường hay cán bộ.
Tuy bây giờ Vương Tử Quân có mặt trên chương trình thời sự cũng khá nhiều, thế nhưng trên tivi và ngoài đời khác biệt quá lớn. Đồng thời hắn cũng không ăn mặc như khi đang công tác, thế cho nên cũng không ai ngờ người đàn ông trẻ tuổi kia chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy gây chấn động Nam Giang.