Ôi, rốt cuộc vẫn là cán bộ trẻ tuổi, bệnh lớn nhất chính là khó thể vượt qua nghịch cảnh. Tuy Đào Nhất Hành thầm cảm khái trong lòng thế nhưng cũng không nhịn được phải nhìn sang Vương Tử Quân.
Lúc này vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn như cũ, cũng không trò chuyện với Chương Thu Mi ở bên cạnh, thế nhưng lại đang múa bút viết lách gì đó.
- Các đồng chí đều đến rất sớm.
Khi tiếng cười vang lên thì Diêu Trung Tắc chậm rãi đi đến, phía sau hắn chính là thư ký cầm theo một cái ly thủy tinh, bên trong là nước trà đã được pha sẵn.
Diêu Trung Tắc hầu như gật đầu chào mọi người, sau đó ngồi xuống ở vị trí tay phải của lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, sau đó nói với Chương Thu Mi:
- Trưởng phòng Thu Mi, tôi nghe nói tiểu tử nhà chị sắp kết hôn, đến khi đó chị cũng đừng quên phát thiệp mời, trước kia tôi đã từng ẵm tiểu tử nhà chị rồi.
Chương Thu Mi thấy Diêu Trung Tắc nhắc đến chuyện con mình kết hôn ở trường hợp này thì tỏ ra rất vui, nàng cười hì hì nói:
- Bí thư Diêu, ngài cho dù muốn chạy cũng khó thoát được đâu. Tôi đã tính toán rồi, con trai kết hôn, tôi sẽ vơ vét một lượt, tôi cũng đang định xem xét vơ vét tiền biếu của ngài.
Hai người Diêu Trung Tắc và Chương Thu Mi trò chuyện với nhau, thế là đám người bị thu hút vì đám cưới của con trai Chương Thu Mi. Lúc này Lý Thừa Uyên chợt nói:
- Trưởng phòng Chương, tôi dù chưa từng ẵm con trai nhà chị, thế nhưng tôi đã từng ẵm cô dâu...
Lý Thừa Uyên nói đến đây thì cố ý ngừng lại một chút:
- Đó là thời điểm hơn hai mươi năm trước, nhưng tôi là một người chú, cũng không thể giả mù giả điếc được, xem như vắt chày ra nước thôi.
Tiếng cười vang lên rộn rã từ trong miệng mọi người, Chương Thu Mi trừng mắt nhìn Lý Thừa Uyên rồi nói:
- Chủ tịch Lý, anh đã là người làm ông rồi, sao còn không đứng đắn một chút chứ?
- Làm ông rồi thì thế nào? Chúng ta không thể đoàn kết hoạt động nghiêm túc sao?
Vương Tử Quân nhìn đám người chung quanh cười ngật ngưỡng mà thật sự cười không nổi. Vụ tai nạn chết bốn người, trong đó có hai học sinh tiểu học luôn xuất hiện trong lòng hắn, tâm tư của hắn cực kỳ bị đè nén.
Tâm tình của Vương Tử Quân giống như không phù hợp với bầu không khí lúc này, chỉ là không hợp như vậy lại bị đám người chú ý quan sát, lại xem đó là biểu hiện thất lạc. Con người là như vậy, lúc này hội nghị thường ủy sẽ thông qua một quyết nghị cực kỳ bất lợi cho mình, dù là ai cũng khó thể nào thờ ơ được.
Mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau, đúng lúc cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong hầu như là sóng vai nhau đi vào trong phòng. Vẻ mặt hai người bọn họ đều chứa nụ cười, điều này làm cho đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng cảm thấy tâm tình của lãnh đạo hình như là khá tốt.
Thật ra tâm tình của Diệp Thừa Dân cũng không tốt cho lắm, dù sao thì lão cũng không tình nguyện mở hội nghị thường ủy này, nhưng lúc này lão chỉ có thể mỉm cười đối mặt mà thôi. Lão là bí thư tỉnh ủy, dưới tình thế khó thể nghịch chuyển thì cần phải thản nhiên đối mặt, để cho sự kiện phát triển theo hướng có lợi cho mình.
Nhưng khi thấy Vương Tử Quân thì ánh mắt của Diệp Thừa Dân có chút biến đổi, nhìn vào vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân thì lão cảm thấy có chút thất vọng. Tuy lão không yêu cầu Vương Tử Quân phải là người giận hờn không biểu hiện ra gương mặt, thế nhưng mọi người là các nhân vật chính trị, phải có thái độ thắng không kiêu bại không nản mới được. Nhưng bây giờ sau khi có ngăn trở thì Vương Tử Quân lại tỏ ra sa sút tinh thần, điều này thật sự không nên chút nào.
Chẳng lẽ mình kỳ vọng quá cao vào người này, trong đầu Diệp Thừa Dân vốn có tâm tư, bây giờ lại có chú dao động.
Chử Vận Phong thì lại khác, đầu tiên lão đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho lão sinh ra cảm giác khinh thường. Khi chính mình còn chưa chuẩn bị đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an thì đối phương không phải mạnh mẽ cứng nhắc lắm sao? Chính mình mở miệng chỉ thị thả Đổng Cánh Hoàn ra ngoài, nhưng hôn sau thì người của viện kiểm sát đã chạy đến bắt người mang đi, lúc này khí thế hào hùng lực lượng hùng mạnh chạy đi đâu hết rồi?
Chử Vận Phong tán thưởng những người có ý chí kiên định, dù là bạn hay là địch cũng là như vậy, chỉ cần kiên định ý nghĩ của mình, nhất định sẽ là người có thể sáng tạo sự nghiệp.
Nhưng biểu hiện của Vương Tử Quân lúc này lại làm cho Chử Vận Phong thất vọng.
- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu họp.
Diệp Thừa Dân khẽ ho khan một tiếng, sau đó trầm giọng nói.
Lúc này đám người hầu như đã được biết về chủ đề chính của hội nghị, thế nhưng hội nghị lần này cũng có nhiều chủ đề, hạng mục đầu tiên chính là thảo luận làm sao để tiếp tục thúc đẩy tăng cấp các hạng mục. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Cũng không có nhiều tranh luận với các chủ đề không lớn này, bình thường chỉ là lãnh đạo chủ quản lên tiếng thì được thông qua.
Tất cả những đề tài thảo luận được hội nghị chuẩn bị sẵn được thông qua cực kỳ gọn gàng chỉ sau một giờ, nhưng sau khi những chủ đề kia được thông qua, bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Đề tài thảo luận cuối cùng chính là quan trọng nhất, khi chủ đề chưa được bắt đầu thảo luận thì mọi người đã thấy được kết quả, thế nhưng tất cả vấn đề có liên quan đến nhân sự đều căn bản động đến tâm tư của con người.
Dựa theo chuẩn bị thì người đầu tiên lên tiếng là trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương, hắn cũng đã làm xong chuẩn bị. Khi hắn ho khan một tiếng chuẩn bị mở miệng thì Vương Tử Quân ngồi bên cạnh chợt nói:
- Bí thư Diệp, tôi muốn nói hai câu.
Vương Tử Quân đột nhiên lên tiếng làm cho ánh mắt của tất cả mọi người chuyển đến. Lục Trạch Lương đã vận khí nơi đan điền, chuẩn bị mở miệng lên tiếng thì Vương Tử Quân đã nói trước, điều này không khỏi làm hắn nghẹn họng, thiếu chút nữa thì dính nội thương.
Nưhng dù là nội thương cũng không có cách nào khác, Vương Tử Quân đã mở miệng, như vậy hắn không thể nào ngăn cản được. Dù sao đây cũng là hội nghị thường ủy, Vương Tử Quân là người có quyền lợi lên tiếng.
Diệp Thừa Dân luôn quan sát Vương Tử Quân, từ khi bắt đầu họp đến bây giờ thì Vương Tử Quân căn bản không nói gì, vẻ mặt luôn bình tĩnh, điều này làm cho lão càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân xem ra đã chán nản trước áp lực của Chử Vận Phong, biểu hiện này của Vương Tử Quân làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy có chút thất vọng. Đây là thất vọng xảy ra trong tranh đấu, tuy lão không giúp đỡ Vương Tử Quân tiến lên, thế nhưng đã chuẩn bị xong đường lui. Một người căn bản không trải qua mưa gió, sẽ có thể là trợ thủ để chính mình chỉnh hợp tỉnh Nam Giang này sao?
Ý thức này xuất hiện và chối bỏ tất cả ý nghĩ trước đó của Diệp Thừa Dân, thế nên ý nghĩ giúp đỡ Vương Tử Quân của Diệp Thừa Dân càng thêm nhỏ.
Nhưng khi Diệp Thừa Dân cho rằng Vương Tử Quân sẽ vẫn bảo trì sự trầm mặc, đúng lúc Vương Tử Quân lại mở miệng. Hắn muốn làm gì? Không phải là muốn chủ động ngả bài với Chử Vận Phong, đồng ý để cho Chân Hồng Lỗi tiến lên đấy chứ?
Khi Diệp Thừa Dân đang trầm mặc thì những người khác cũng có rất nhiều suy nghĩ. Vẻ mặt Chử Vận Phong lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, tuy lão không biết Vương Tử Quân sẽ nói gì, thế nhưng tất cả đã chuẩn bị xong, lão không quan tâm đối phương sẽ nói gì vào lúc này.
Diêu Trung Tắc là bí thư chủ quản nhân sự, căn bản là người cực kỳ có quyền ở phương diện nhân sự. Hắn xoay xoay cây bút trong tay, căn bản không quan tâm đến những lời Vương Tử Quân sắp mở miệng nói ra, dù sao thì vịt cũng đã được luộc chín, căn bản là không thể nào bay đi được.
Vẻ mặt những người khác cũng khác biệt, thế nhưng dưới ánh mắt soi mói của đám người, vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm âm trầm.
- Anh nói đi.
Giọng nói của Diệp Thừa Dân trong phòng họp yên tĩnh căn bản là cực kỳ có lực lượng, một câu nói làm cho đám người chuyển lực chú ý đến chủ đề hội nghị.
Dù lúc này Vương Tử Quân nói gì thì cũng là thứ làm cho bọn họ cần phải quan tâm.
Sau khi Vương Tử Quân nghe được lời đồng ý của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn quay micro đến trước mặt, sau đó dùng giọng trầm thấp nói:
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, các vị thường ủy, tôi thông báo cho mọi người một tin tức không tốt.
- Nửa giờ trước trong thành phố Đông Hồng có phát sinh một vụ tai nạn nghiêm trọng, nguyên nhân là vì lái xe say rượu. Hậu quả là bốn người chết ngay tại chỗ, trong số đó có hai học sinh tiểu học.
Giọng nói của Vương Tử Quân rất trầm thấp, tuy hắn nhận được tin tức này từ hơn nửa giờ trước, thế nhưng khi nói ra những lời vào lúc này thì vẫn cảm thấy đau xót.
Vương Tử Quân thông báo tin tức làm cho đám người nơi đây cực kỳ khiếp sợ, thứ nhất là khiếp sợ vì tính nghiêm trọng của nó; thứ hai là khiếp sợ vì không hiểu vì sao Vương Tử Quân lại nói ra tin tức này?
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân có chút run rẩy, hắn trầm giọng nói:
- Đồng chí Tử Quân, đã bắt được người gây tai họa chưa?
- Đã bắt được người này, thế nhưng bắt được thì có thể làm được gì?
Vương Tử Quân nói đến đây thì chợt đứng lên nói:
- Cho dù người gây tai họa có biết được tội lỗi của mình, như vậy những tính mạng kia cũng căn bản không thể nào đền bù được.
- Theo kiểm chứng thì người gây tai họa là một vị lãnh đạo doanh nghiệp trong thành phố Đông Hồng, cũng không phải là lần đầu tiên anh ta say rượu lái xe. Nhưng trước đó khi anh ta vi phạm luật an toàn giao thông, vì có người lên tiếng biện hộ dùm, thế cho nên thoải mái vượt qua kiểm tra, cũng không bị trừng phạt xứng đáng. Nếu như lúc đó anh ta bị xử lý thích đáng, tôi cho rằng có thể tránh khỏi nổi đau ngày hôm nay.
- Chấp pháp cần phải nghiêm, phải truy cứu những hành vi trái pháp luật, đây là yêu cầu căn bản của luật pháp. Thế nhưng có một vài đồng chí mở miệng rất đường hoàng, trên một vài vấn đề lấy lý do xây dựng hoàn cảnh đầu tư mà căn bản bỏ qua vấn đề này. Tôi cảm thấy bọn họ làm vậy căn bản không phải là đẩy mạnh hoàn cảnh xã hội, rõ ràng đang phá hủy hoàn cảnh tốt mới đúng.
Giọng nói của Vương Tử Quân càng lúc càng lớn, sau khi hắn nói ra vài chữ đẩy mạnh hoàn cảnh đầu tư thì ánh mắt mọi người tập trung về phía Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, căn bản cực kỳ coi trọng hoàn cảnh xã hội để thu hút đầu tư. Lúc này Vương Tử Quân lên tiếng quá mạnh mẽ, mọi người đang chờ Chử Vận Phong nã phát pháo thứ hai.
Đã nhiều năm căn bản chưa từng có ai nã pháo vào Chử Vận Phong ở hội nghị thường ủy, thế cho nên sau khi Vương Tử Quân lên tiếng thì đám thường ủy có thâm niên cảm thấy thật sự khiếp sợ, rung động, đồng thời còn có người cảm thấy chờ mong.
Gương mặt Chử Vận Phong có hơi đỏ hồng, lão dù sao cũng không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại tiến lên nã pháo lên người mình ở hội nghị thường ủy, hơn nữa lời nói căn bản không chút khách khí. Có vài lời của Vương Tử Quân căn bản lọt vào tai nhưng giống như đánh lên mặt Chử Vận Phong.
- Bí thư Vương, những gì anh vừa nói có phải là thật không...
Phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn luôn theo sát Chử Vận Phong, lúc này thấy tình huống khó khăn với Chử Vận Phong, thế là trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói xen vào.
Nhưng Vương Tử Quân cũng căn bản không cho Kim Hành Thuấn cơ hội, hắn nhìn thoáng qua Kim Hành Thuấn, sau đó lạnh giọng nói:
- Chủ tịch Kim, tôi còn đang tiến hành báo cáo công tác cho hội nghị thường ủy, mong ngài để tôi nói xong thì có ý kiến được không?
Vẻ mặt Kim Hành Thuấn chợt biến đổi, lúc này Vương Tử Quân căn bản không thèm nể mặt hắn. Tuy Vương Tử Quân là người có vị trí cao hơn hắn trong hội nghị thường ủy, thế nhưng khi mở miệng cũng không nên để cho hắn mất mặt như vậy. Chẳng qua lời nói của Vương Tử Quân lúc này là cực kỳ chính đáng, không có chút vấn đề, thế cho nên hắn căn bản không biết nói gì cho phải.
- Cho bí thư Vương nói tiếp.
Diệp Thừa Dân cũng thật sự khiếp sợ, lão cũng không ngờ Vương Tử Quân vốn suy sụp tinh thần lại cho ra phản kích sắc bén như vậy, hơn nữa đối tượng phản kích lại là Chử Vận Phong.
Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang, tuy Diệp Thừa Dân đã ngồi vững vàng trên vị trí của mình, thế nhưng đối mặt với một cán bộ lão thành công tác lâu năm ở Nam Giang như Chử Vận Phong, lão cảm nhận được áp lực rất lớn.
Diệp Thừa Dân đã bị đè nén từ khá lâu, tích lũy lại là rất nhiều, bây giờ nghe được những lời phản kích của Vương Tử Quân thì chợt sinh ra cảm giác sảng khoái.
- Chúng ta cần phải tiến thêm một bước để kiện toàn pháp chế, nhưng càng cần phải chấp hành nghiêm khắc, chỉ khi nào chấp hành nghiêm khắc thì mới làm cho người ta cảm nhận được đúng sai, có thể tránh khỏi những hậu quả đáng tiếc. Nhưng có một vài đồng chí của chúng ta căn bản là liên tục tìm ra nhiều lý do để tiến hành quấy nhiễu tình huống chấp pháp.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cầm lấy một phần tài liệu trong tay ném lên bàn:
- Hôm trước có người vượt đèn đỏ và đánh cả cảnh sát giao thông ở thành phố Đông Hồng, tính chất cực kỳ ác liệt, đã bị bắt lại. Thế nhưng ngày hôm sau người này nhanh chóng được thả ra, mà người thả người chính là cục trưởng cục công an tỉnh.
- Đồng chí Chân Hồng Lỗi hôm nay không có mặt ở đây, thế nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ai cho anh ta quyền lợi để anh ta đứng trên pháp luật. Tôi còn muốn hỏi anh ấy một câu, anh ta là cục trưởng cục công an nhưng không nghiêm khắc chấp pháp, như vậy sao có thể yêu cầu nhân viên bên dưới nghiêm khắc chấp pháp được? Rõ ràng phải là trên sao dưới vậy. Tôi càng muốn hỏi anh ta xem, khi anh ta cho ra quyết định như vậy, có nghĩ đến hậu quả sau này không?