"Cục trưởng Trương?"
Vương Tử Quân chợt không nhớ rõ cục trưởng Trương trong lời nói của đối phương là ai, lúc này hắn vung tay từ chối:
- Tôi không biế ai là cục trưởng Trương, anh đi nhầm phòng rồi.
Người đàn ông trung niên này cũng không nhiều lời, hắn cười lạnh một tiếng rồi đóng cửa lại, sau đó hắn đi vào trong một gian phòng lớn, nụ cười lạnh lẽo trên mặt biến thành nụ cười sáng lạn vui vẻ.
Lúc này bố mẹ của Giang Gia Kỳ đang chúc rượu cho cục trưởng, cục trưởng Ngụy khuyến khích bọn họ làm việc cho tốt. Tên đàn ông trung niên vừa đi vào thấy tình huống mời rượu thì cười hì hì nói:
- Anh Giang, anh đúng là khoác lác, làm tôi phải chạy đi một chuyến, tôi vừa đến phòng của anh, tên kia nói không biết vị cục trưởng Trương nào cả.
Ngụy Sinh Tân đang chuẩn bị uống rượu thì vẻ mặt chợt biến đổi, ly rượu cũng được đặt xuống. Vẻ mặt hai vợ chồng Giang gia cũng trở nên khó coi, mẹ của Giang Gia Kỳ cảm thấy rất chán ghét, xem như lần này bị bạn của con gái làm hại rồi.
Mọi người đang vui vẻ thì xảy ra chuyện thế này, chỉ sợ những cố gắng của bọn họ đến đây xem như phí công.
- Anh Giang, anh cũng là cán bộ lão thành, sao lại như vậy? Sau này anh nói chuyện cũng phải xem xét lại một chút.
Ngụy Sinh Tân tuy mất hứng nhưng bây giờ là lúc mời khách, hắn vẫn áp chế được cơn giận và dùng giọng thản nhiên nói. Nhưng lúc này thái độ của hắn đã biểu hiện rõ ràng, cũng trách bố của Giang Gia Kỳ phải xem xét lại, sau này không biết hắn có xem xét ngược lại hay không.
Bố của Giang Gia Kỳ chợt gật đầu mà thất hồn lạc phách, vẻ mặt cực kỳ u ám.
- Anh Ngụy, những chuyện nhỏ thế này cũng không đáng nhắc đến, nhiều chuyện sinh phiền, tùy tiện nhắc nhở là được.
Trương Tân Dương phất tay với Ngụy Sinh Tân, sau đó khẽ cười khuyên nhủ.
Khi địa vị của Vương Tử Quân càng thêm vững chắc thì Trương Tân Dương được tự tay bí thư Vương đề bạt cũng là nước lên thuyền lên, lân này Ngụy Sinh Tân mời khách chính là đặc biệt đến vì Vương Tử Quân, khi hai vợ chồng Giang gia đến mời rượu vì muốn cho Trương Tân Dương vui vẻ nên đã nói có một người bạn của cục trưởng Trương ở cùng phòng với mình. Tất nhiên lão không nói đó là bí thư Vương của ủy ban tư pháp hay là chủ tịch Vương, mà chính là Tiểu Vương của văn phòng khối chính quyền huyện Lô Bắc.
Giang Gia Kỳ đứng ở một bên, thấy bộ dạng bố mẹ thất hồn lạc phách thì tỏ ra rất cẩn trọng, trong lòng lại thầm kêu thảm. Nàng cũng bất chấp đây có phải là chỗ mình có thể lên tiếng hay không mà nói:
- Cục trưởng Trương, anh Vương chắc chắn có quen biết anh, tôi đã từng thấy hai người nói chuyện với nhau.
- Sao? Như vậy cô xác định tôi có nói chuyện với cậu ta? Khi nào vậy?
Trương Tân Dương cũng biết rõ tình huống trước mắt, thầm nghĩ bây giờ con cái thông cảm cho sự khó xử của cha mẹ cũng không nhiều, thấy cô gái này lên tiếng nói thay cho bố mẹ thì cũng có chút cảm động. Hắn thầm nghĩ muốn giúp đối phương một chút, nói có quen biết với người ta cho qua chuyện cũng được.
- Khi bắt Thịnh Tiểu Hổ, anh Vương nói với anh, cần phải cho anh ấy một câu trả lời hợp lẽ.
Giang Gia Kỳ nói rất nhanh, nàng vừa nói vừa biểu hiện sự uất ức của mình.
Trương Tân Dương chuẩn bị pha trò, đúng lúc nghe Giang Gia Kỳ nói về thời điểm bắt Thịnh Tiểu Hổ, hơn nữa cô gái này còn gọi người kia là anh Vương. Thế là hắn chợt tỉnh táo trở lại, trong đầu chợt biết đối phương là ai.
Trương Tân Dương chợt đứng thẳng người lên nói:
- Anh Giang, phòng của mọi người ở đâu? Mau đưa tôi đến đấy.
Ngụy Sinh Tân cũng rất chú ý đến đoạn đối thoại giữa hai người, hắn thấy Trương Tân Dương chợt đứng lên thì cũng đứng lên theo. Trương Tân Dương thấy vẻ mặt nghi hoặc của Ngụy Sinh Tân, thế là giải thích:
- Đó là bí thư Vương.
Một câu nói bí thư Vương của Trương Tân Dương làm cho vẻ mặt Ngụy Sinh Tân trở nên cực kỳ sáng lạn, hắn kéo tay bố Giang Gia Kỳ:
- Này, anh Giang, sao anh không nói sớm? Mau đưa tôi và cục trưởng Trương về phòng.
Vài vị lãnh đạo cục điện lực thấy hai vị cục trưởng tỏ ra bộ dạng như vậy thì cũng cầm chai rượu lên, cầm theo cả thuốc, cùng tạo thành một đội ngũ đi ra khỏi phòng.
Lúc này hai vợ chồng Giang gia thật sự u mê đần độn, trong lòng thầm suy đoán thân phận của Tiểu Vương, nhưng thấy bộ dạng sáng lạn của cục trưởng Ngụy, lão thầm nghĩ đây có lẽ là chuyện tốt.
- Bí thư Vương.
Trương Tân Dương khẽ đẩy cửa ra, khi thấy Vương Tử Quân đang ngồi bên trong thì vội vàng mỉm cười đi đến.
Vương Tử Quân lúc này có chút giật mình, hắn thấy Trương Tân Dương và Ngụy Sinh Tân dẫn theo một đám người đến chúc rượu, thề là không khỏi lắc đầu nói:
- Hai anh đúng là làm cho tôi ăn một bữa cơm cũng không yên, thế này đi, các anh mỗi người một ly, uống xong thì thôi, cũng đừng uống thêm.
Vương Tử Quân tỏ ra tùy ý như vậy không những làm cho Ngụy Sinh Tân và Trương Tân Dương cảm thấy mất mặt, trong lòng còn cảm thấy ấm áp. Không vì thứ gì khác, chỉ là những lời như vậy cũng đủ để thấy bí thư Vương không coi mình là người ngoài. Hai người cũng biết tửu lượng của Vương Tử Quân, thế là cung kính rót rượu và lui ra.
Ngụy Sinh Tân thừa dịp Trương Tân Dương cáo từ với Vương Tử Quân, hắn khẽ kéo tay của bố Giang Gia Kỳ rồi thì thầm:
- Anh Giang, ngày mai đến phòng làm việc của tôi một chút.
Khi đám người kia bỏ đi thì hai vợ chồng Giang gia mới kinh sợ ngồi xuống ghế, bọn họ nhìn Vương Tử Quân ung dung bình tĩnh ngồi đó, ngoài nở nụ cười ngây ngô thì thật sự không biết nói sao cho tốt.
Đêm cuối cùng ở huyện Lô Bắc, vì Vương Tử Quân còn nhiều công việc cần phải xử lý thế cho nên Lâm Dĩnh Nhi bị Giang Gia Kỳ nhiệt tình mời về nhà, Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt lưu luyến và bất đắc dĩ nhìn Vương Tử Quân, sau đó đành theo Giang Gia Kỳ về nhà.
Lâm Dĩnh Nhi thức giấc lúc nửa đêm, nàng cảm thấy gió xuân đang thổi gào thét ngoài cửa sổ, nàng chợt nhớ đến một ca khúc, có một xúc động muốn phát tiết, thế nên cất lời hát:
- Nhiệt tình của em giống như một mồi lửa, thiêu đốt cả sa mạc...
Lời hát là như vậy, nhưng một lời nói nhiệt tình của nàng cũng không thể là mồi lửa thiêu đốt đối phương, chỉ có thể làm cho mình bốc cháy mà thôi. Điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy lòng mình như mèo cào, cực kỳ bức bối khó chịu.
Sáng hôm sau tỉnh lại thì Lâm Dĩnh Nhi phải đi, một chiếc Santana chạy đi dưới ánh mặt trời, phương hướng là thành phố Giang Thị. Vì đã qua tiết nguyên tiêu, người đi đến thành phố Giang Thị là khá nhiều, thế cho nên Vương Tử Quân chủ động cho lái xe Thái Thần Bân chở Lâm Dĩnh Nhi và Giang Gia Kỳ đến trường.
Khi xe chạy qua địa phận huyện Lô Bắc, Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy trong lòng tản mác, dù trước khi lên xe thì Vương Tử Quân đã vỗ đầu nàng, đã mỉm cười nói lời tạm biệt thế nhưng nàng vẫn rất uất ức. Lúc này nàng không tự chủ được mà chảy nước mắt, hai mắt mơ hồ, bắt đầu nghẹn ngào không một tiếng động, sau khi không còn nhìn thấy hình bóng của Vương Tử Quân thì càng khóc mạnh hơn.
Bố mẹ của Giang Gia Kỳ cũng đến tiễn con, lúc này hai người gặp mặt Vương Tử Quân, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn, nụ cười này của bọn họ tuy làm cho Vương Tử Quân không thoải mái, thế nhưng có một số việc khó thể nào thay đổi được.
Bố của Giang Gia Kỳ thật sự không thể nào mất hứng, chức vụ phó chủ nhiệm vốn đã bay đi theo gió, bây giờ lại quay về với lão giống như mọi chuyện đã định, đồng thời đứa con trước kia chưa được sắp xếp công tác cũng đã được nhận vào cục điện lực.
- Bí thư Vương, anh xem, hai người bọn họ ngồi trên xe con chắc chắn sẽ thoải mái hơn xe khách rất nhiều.
Bố của Giang Gia Kỳ xoa xoa hai bàn tay, sau đó dùng giọng ân cần nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chỉ cười cười, hắn khẽ gật đầu với bố của Giang Gia Kỳ, sau đó nói một câu sau này chú Giang có việc gì cứ đến tìm cháu, cuối cùng hắn cất bước đi về phía huyện ủy.
Lò lửa trong phòng vẫn đỏ rực, trên bàn làm việc vẫn có đặt sẵn một ly trà nóng thơm lừng do Tôn Hạ Châu tự tay pha. Vương Tử Quân càng ngày càng thỏa mãn với sự chăm sóc tinh tế của Tôn Hạ Châu, hắn nâng ly trà lên làm một ngụm, lại thuận tay móc từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ mà Lâm Dĩnh Nhi dúi cho mình lúc lên xe.
- Anh khốn kiếp, anh nghe cho kỹ đây, em không phải là em gái của anh, trước kia cũng không, bây giờ cũng không và tương lai cũng không, vĩnh viễn không phải.
Trên tờ giấy có một dấu chấm than rất lớn, giống như chỉ có thể là như vậy mới phát tiết ra những bất mãn trong lòng với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Lâm Dĩnh Nhi nhét tờ giấy vào trong tay mình, hơn nữa còn dùng móng tay gãi lòng bàn tay mình vài cái, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười này cũng có hơi cay đắng và khổ sở.
Nửa tháng qua đi như bay, lúc này đang ở vào đầu mùa xuân, cây lá đâm chồi nảy lộc, cảnh quan ven đường hiện lên sắc xanh. Công tác chủ yếu của huyện Lô Bắc nửa tháng qua chính là ép đám cán bộ nắm chắc nhiệm vụ, cũng không có sắp xếp gì quá lớn, thật sự là một thời gian nửa tháng trôi qua êm đềm không chút sợ hãi.
Nhưng nửa tháng qua đối với nhiều người thật sự giống như dày vò, vụ án Thịnh Thanh Long thật sự tác động đến tâm tư của không ít cán bộ, khi Quách Vạn Thần bị bắt thì Thịnh Thanh Long đã ý thức được chính mình sẽ bị tử hình, lúc này cũng mở miệng nói ra vài lời.
Thịnh Thanh Long nhận án tử hình, Thịnh Tiểu Hổ tử hình, Quách Vạn Thần cách chức điều tra...Nếu so với những tuyên án tử hình chấn động này, chủ tịch Hoàng Long Chương bị điều về tỉnh làm phó chủ tịch khối mạc tam thúc cũng chỉ là việc bình thường. Nhưng một cái khiên làm cho toàn thân chấn động, sự điều nhiệm của Hoàng Long Chương hầu như tác động đến tâm tình của mọi người.
Khi nhận được thông cáo như vậy thì Vương Tử Quân vuốt vuốt hàng chân mày, Hoàng Long Chương vì bảo vệ cho đám tội phạm mà thật sự tạo nên một sự kiện khó chịu, nhưng nếu muốn hoàn toàn nắm bắt thì không phải chuyện dễ. Kết quả này thật ra Vương Tử Quân đã sớm dự liệu được, có người ở tuyến trên nói khéo cho Hoàng Long Chương, cụ thể là gì thì Vương Tử Quân không biết rõ, nhưng vì nhân vật kia lên tiếng vào đúng thời điểm và ngăn được con sóng dữ, như vậy mới làm cho Hoàng Long Chương thoát khỏi tình huống bị bỏ tù, tạo ra một con đường lui, một hướng bảo toàn.
Vương Tử Quân lắc đầu bất đắc dĩ, Hoàng Long Chương bây giờ đã chấm dứt con đường làm quan, xem như đã bi đưa vào tuyệt cảnh, nhưng hắn vẫn không cam lòng, cũng biết các vị lãnh đạo cấp cao đánh cờ với nhau, bây giờ mình khó thể chen chân vào để thiết lập trật tự.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy thì nói một câu mời vào, sau đó chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp Nghê Chấn Thu đi vào với nụ cười rạng rỡ.
Nghê Chấn Thu năm nay hơn ba mươi, khá cao, lại hơi gầy, người bắc nhưng tướng tá giống người phương nam, hốc mắt khá sâu, có vẻ yếu đuối, điều làm người ta chú ý chính là trán cao và đầu khá lớn. Nghe nói những người như vậy thường được xem là rất thông minh, vì não lớn tất nhiên sẽ rất tốt. Thế gian thường là như vậy, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nếu ở cơ quan mà tính toán quá tường tận thì sợ rằng sẽ sinh ra sai lầm. Nghê Chấn Thu đã nghe qua không ít thông tin về Nghê Chấn Thu, biết rõ đối phương là cán bộ do chính tay Quách Vạn Thần đề bạt lên. Vương Tử Quân đã từng điều tra vài lượt, chỉ là người này có sự chuẩn bị rất chu đáo, tuy đi lại thân thiết với Quách Vạn Thần, thế nhưng chưa từng có bất kỳ vấn đề gì ở phương diện nguyên tắc công tác.
Sau khi vụ án Thịnh Thanh Long xuất hiện bước ngoặt thì người này mới chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương.
Nghê Chấn Thu đi vào cửa, mặt mũi tràn đầy nụ cười khiêm tốn. Quách Vạn Thần đã ngã, hắn đã là cây lục bình không rễ, dưới hoàn cảnh của huyện ủy và khối chính quyền vào lúc này, nếu không có hậu trường thì muốn tiến lên rõ ràng là cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Tất nhiên Nghê Chấn Thu sẽ hiểu những nguyên tắc ngầm này, vì vậy mà bây giờ hắn tích cực dựa vào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Nghê Chấn Thu:
- Chấn Thu đến đấy à, mời anh ngồi.
Tuy mỗi lần Nghê Chấn Thu đi vào phòng làm việc thì đều được Vương Tử Quân mời ngồi, thế nhưng mỗi lần như vậy Nghê Chấn Thu đều đứng đó, vẻ mặt rất kính cẩn.
- Bí thư Vương, khối tư pháp của huyện Lô Bắc chúng ta cứ ba tháng là tổ chức hội nghị một lần, bây giờ đã hơn hai tháng, anh xem có nên tổ chức hội nghị trù bị hay không? Để cho văn phòng chuẩn bị trước.
Nghê Chấn Thu báo cáo hai việc nhỏ của khối tư pháp, sau đó lại khẽ lên tiếng đưa ra một lời đề nghị cho Vương Tử Quân.
- À, vậy thì chuẩn bị một chút.
Dù biết những hội nghị như vậy chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ là các thành viên đi lại trong sân nhà mình nói vài lời bông đùa, nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn sửa cũ thành mới, đánh vỡ thói quen. Đây là những chuyện rất khó làm và dễ sinh chuyện không hay, tuy có thể tạo ra danh tiếng nhưng thời gian dài sẽ vô tình bị người ta đẩy ra ngoài, biên giới hóa, lên cao lạnh lẽo.
- Vâng, tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị.
Nghê Chấn Thu nói rồi khẽ đi đến trước bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng muốn nói lại thôi lên tiếng:
- Bí thư Vương, có chuyện tôi muốn báo cáo với anh.
- Anh nói đi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thần bí của Nghê Chấn Thu rồi thản nhiên nói.