Hào Tử Động hiểu tâm tư của Mã Hồ Bình, đó chính là thừa dịp Lâm Trường Công sắp lui ra khỏi thành phố Tam Hồ để chính mình có thể được nâng cao một bậc. Tất nhiên Hào Tử Động cũng có tâm tư tương tự như vậy, Lâm Trường Công là bí thư thị ủy sắp lui ra, quyền lực đề cử trong tay chỉ có hạn, nếu như có nhiều người chen nhau, như vậy tỉ lệ giành phần thắng sẽ chia đều cho từng người.
Nếu một chiếc bánh quyền lợi được đưa ra mà Hào Tử Động ăn được phần nhiều, tất nhiên Mã Hồ Bình sẽ phải ăn phần ít hơn. Vì vậy không biết từ khi nào, quan hệ giữa Hào Tử Động và Mã Hồ Bình chợt trở nên vi diệu.
- Hồ Bình, có thể thấy cậu bỏ nhiều công sức ở bài viết này, làm rất tốt.
Lâm Trường Công nở nụ cười rồi nói một câu. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Trường Công nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó đặt bài viết của Mã Hồ Bình xuống.
- Chào giám đốc Triệu, tôi là Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công cầm lấy điện thoại, gương mặt tràn đầy nụ cười. Hào Tử Động và Mã Hồ Bình vốn muốn tiến lên tranh giành quyền lợi của mình, lúc này không khỏi trở nên yên tĩnh, không dám lên tiếng.
Giám đốc Triệu được Lâm Trường Công khách khí như vậy, rõ ràng chỉ có vị phó giám đốc Triệu của công ty Thần Huy. Tuy đó chỉ là một vị phó giám đốc, thế nhưng lại là người phụ trách công tác ở thành phố Tam Hồ, thật sự có vị trí không nhỏ trong quan trường thành phố Tam Hồ.
- Cái gì? Có chuyện này sao? Được rồi, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt đối không để sự việc gì phát sinh gây ảnh hưởng đến công ty Thần Huy.
Lâm Trường Công tuy không lớn tiếng nhưng lại cực kỳ có khí phách, điều này không khỏi làm cho Hào Tử Động cảm thấy khó chịu. Hắn là người nắm hạng mục công ty Thần Huy, có vấn đề xảy ra mà giám đốc Triệu không liên lạc với mình, trực tiếp ném vấn đề với bí thư Lâm Trường Công, không phải đang cố ý làm khó mình sao?
Hào Tử Động tuy thầm hận giám đốc Triệu, thế nhưng lại không dám phát tác. Hắn chỉ có thể đứng yên quan sát phản ứng của bí thư Lâm Trường Công, để xem sự kiện kia đã phát triển đến tình trạng nào rồi.
- Bí thư Lâm, công ty Thần Huy xảy ra chuyện gì sao?
Mã Hồ Bình chờ Lâm Trường Công đặt điện thoại xuống, hắn dùng giọng tràn đầy quan tâm hỏi Lâm Trường Công.
Hào Tử Động càng thêm căm hận hành vi đổ dầu vào lửa của Mã Hồ Bình. Anh không biết hạng mục công ty Thần Huy do tôi phụ trách sao? Anh hỏi như vậy không phải là đang làm khó tôi sao? Nhưng hận thì hận, Hào Tử Động căn bản không dám có chút biểu hiện khác thường, chỉ có thể rửa tai lắng nghe.
- Tử Động, chuyện gì xảy ra vậy? Anh không liên hệ với ban ngành tương quan sao? Vì sao phòng lao động thương binh xã hội lại đến điều tra công ty Thần Huy? Công ty Thần Huy là xí nghiệp lớn, có hạng mục hai tỷ đầu tư vào thành phố Tam Hồ, quan tâm một chút cũng không được sao? Anh đừng quên người ta sản xuất linh kiện điện tử, là sản phẩm kỹ thuật cao, ai có thể bảo chứng những công nhân kia tham gia sản xuất và mang bí mật của công ty ra bên ngoài? Giấy tờ cam đoan chính là một thủ đoạn quản lý của người ta, phòng lao động thương binh xã hội tiến hành giám sát không phải là chuyện bé xé ra to à? Rõ ràng đang tạo ra nan đề cho xí nghiệp người ta.
Lâm Trường Công nói đến đây thì uống một hớp nước, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Chuyện này anh phải xử lý cho tốt, tôi chỉ có hai ý kiến: Thứ nhất không thể ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác tốt đẹp của chúng ta và công ty Thần Huy; thứ hai là lần sau không để chuyện thế này xảy ra để ảnh hưởng đến quan hệ song phương.
Hào Tử Động xem như đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sau khi nghe rõ lời yêu cầu của Lâm Trường Công thì hắn liên tục gật đầu, trong lòng càng khắc ghi mối hận với vị trưởng phòng lao động thương binh xã hội. Thầm nghĩ anh dám cho ra một chiêu thức làm tôi khổ sở trước mặt bí thư Lâm Trường Công, để xem tôi xử lý anh như thế nào.
- Bí thư Lâm cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt, tôi đảm bảo sẽ tuyệt đối không để cho sự kiện tương tự phát sinh.
Hào Tử Động nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Lâm, tôi sẽ xử lý thật nghiêm sự kiện vô duyên vô cớ đến giám sát xí nghiệp của phòng lao động thương binh xã hội, sẽ xử lý thật tốt bầu không khí không phù hợp này.
- Chuyện này anh cứ tùy tiện xử lý, tôi chỉ muốn nhìn vào kết quả.
Lâm Trường Công hiểu rõ ý nghĩ của Hào Tử Động, nhưng hắn cũng không lên tiếng quá rõ ràng, đặt đường sống lên người Hào Tử Động, biểu hiện sự cứng rắn mạnh mẽ của mình.
Sau khi sự kiện được xác định thì tiếng đập cửa lại vang lên, lần này người đến chính là chủ tịch Triệu Bảo Lâm. Khi thấy Triệu Bảo Lâm đi vào, Hào Tử Động vào Mã Hồ Bình đều đứng lên cáo từ.
- Chủ tịch Hào, trưởng phòng Mã, hai anh đang có mặt ở đây, cũng đỡ cho tôi tìm gặp các anh.
Triệu Bảo Lâm cản hai người Hào Tử Động và Mã Hồ Bình lại, sau đó hắn nói với Lâm Trường Công:
- Bí thư Lâm, đã có con số thống kê của tỉnh về tình hình phát triển trong quý hai, thành phố La Nam vẫn tiếp tục phát triển một trăm ba mươi phần trăm.
Triệu Bảo Lâm đưa văn kiện cho Lâm Trường Công, Hào Tử Động và Mã Hồ Bình cũng đến xem xét. Tình hình là rất bình thường, thế nhưng vị trí xếp hàng đầu tiên của thành phố La Nam lại làm cho người ta cảm thấy rất chói mắt.
Mười hai tỷ, kèm theo đó là tốc độ phát triển kinh tế một trăm ba mươi phần trăm, điều này không khỏi làm cho khóe miệng của Hào Tử Động phải co giật. Tiếp tục nhìn xuống bên dưới thì thấy thành phố xếp hàng thứ hai là Đông Bộ, tốc độ tăng trưởng ba mươi phần trăm, thành phố Tam Hồ xếp hạng ba, thế nhưng tốc độ vẫn chưa đến ba mươi phần trăm.
Chưa đến ba mươi phần trăm là một con số rất cao, là một thành tích rất lớn đối với tất cả các địa phương, nhưng lúc này nếu đứng cùng thành phố La Nam thì thật sự không ra gì, mất đi tất cả hào quang.
- Thật sự là con số quá lớn.
Mã Hồ Bình nhìn vào tổng sản lượng kinh tế, sau đó không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc.
Lâm Trường Công cũng không khỏi nhìn vào tổng sản lượng của các thành phố, vẻ mặt hắn thật sự không được tốt cho lắm, lúc này càng thêm khó nhìn.
Năm trước và quý một năm nay thành phố La Nam luôn phát triển với con số gấp đôi, như vậy đến quý ba thì sẽ có tình trạng gì? Cho dù thấp hơn một ít, chỉ sợ vượt mặt thành phố Tam Hồ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu thành phố La Nam vượt mặt thành phố Tam Hồ, như vậy thành phố Tam Hồ còn thể diện gì để giúp đỡ thành phố La Nam phát triển kinh tế trong khu vực?
Như vậy thành phố Tam Hồ còn thể diện để làm thành phố trọng tâm sao? Thật sự là hữu danh vô thực.
Phòng làm việc của Lâm Trường Công chợt rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người không mở miệng, một áp lực lớn tràn ngập cả gian phòng.
- Bí thư Lâm, vì sao thành phố La Nam tăng trưởng lớn như vậy, không có vấn đề gì đấy chứ?
Mã Hồ Bình trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công không mở miệng, thế nhưng lại không khỏi đưa mắt nhìn Mã Hồ Bình. Lúc này Mã Hồ Bình tiếp đón ánh mắt của bí thư Lâm Trường Công, hắn chợt cảm thấy mình nói sai, thế là gương mặt chợt trương phình lên như thận heo.
Mã Hồ Bình là một vị cán bộ lãnh đạo thuộc khối thị ủy, căn bản không hiểu quá rõ về công tác của ủy ban nhân dân, hắn hỏi ra một câu không có trình độ như vậy cũng là điều bình thường. Nếu như con số của thành phố La Nam có vấn đề, như vậy đầu tiên sẽ không thể lọt qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của cục thống kê trên tỉnh. Lúc này cục thống kê dám cho ra báo cáo như vậy, tuyệt đối là sự thật chống lại kiểm nghiệm.
- Thành phố chúng ta vừa được xác định làm thành phố trọng tâm, vừa mới tiến vào phát triển mà thôi.
Lâm Trường Công đặt bản báo cáo của cục thống kê xuống, sau đó nói với Triệu Bảo Lâm:
- Chủ tịch Triệu, anh và Tử Động thương lượng một chút, cho ra những ý kiến sơ bộ để phát triển kinh tế, thành phố Tam Hồ chúng ta phải nắm bắt thời cơ lần này, phải làm sao cho thành tích của chúng ta tiến lên một bậc thang mới.
Tuy Lâm Trường Công rất muốn an ủi nhân tâm, thế nhưng lời nói của hắn lại trở nên cực kỳ khô cằn. Tất nhiên lúc này căn bản không có bất cứ người nào dám nói ra ý kiến của mình, cả đám chỉ biết chăm chú lắng nghe.
- Bí thư Lâm, anh xem cái này đi.
Chờ Lâm Trường Công nói xong thì Triệu Bảo Lâm lại đưa đến một tấm thiệp mời.
Tấm thiệp này cũng không phải mời Triệu Bảo Lâm, người được mời là giám đốc Hà của công ty Trường Vinh, nội dung mời giám đốc Hà tham gia hội nghị phát triển kinh tế. Nếu như không có con dấu và chữ ký bên dưới, chỉ sợ tất cả mọi người chỉ cho rằng đây là một hội nghị bình thường của địa phương nào đó.
Nhưng bên dưới chính là con dấu của văn phòng thị ủy La Nam, sự việc căn bản không còn nhỏ nữa, cực kỳ đáng lưu tâm. Vẻ mặt Lâm Trường Công càng trở nên nghiêm túc, tuy hắn không biết nội dung hội nghị kinh tế của thành phố La Nam là gì, thế nhưng đã cho mời xí nghiệp, như vậy sẽ gắn chặt với phương diện kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế.
Thành phố La Nam đã có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh, bây giờ lại tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, rõ ràng là người gây sự đối với thành phố Tam Hồ. Lâm Trường Công không sợ người gây sự, hắn sợ chính là lực ảnh hưởng của thành phố La Nam ngày càng lớn, chỉ sợ thành phố Tam Hồ sẽ nhanh chóng bị áp chế.
- Hội nghị phát triển kinh tế này sẽ có gì?
Lâm Trường Công ngồi xuống chiếc ghế của mình, sau đó nói với Triệu Bảo Lâm.
Triệu Bảo Lâm nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Trường Công, hắn suy xét một chút rồi nói:
- Nghe nói ủy ban nhân dân thành phố La Nam sẽ có quy hoạch phát triển kinh tế, chuẩn bị trao đổi ý kiến với các xí nghiệp, hy vọng các xí nghiệp sẽ cho ra ý kiến về những phương án phát triển mới của thành phố La Nam.
- Tôi thấy bọn họ rõ ràng là ông say không phải vì rượu, mục đích cuối cùng chính là kéo người đến đầu tư ở thành phố La Nam.
Hào Tử Động nhìn vào tấm thiệp rồi dùng giọng âm u nói.
Triệu Bảo Lâm có chút mất hứng vì bị Hào Tử Động mở miệng cắt lời. Thế nhưng Hào Tử Động là ái tướng tâm phúc của Lâm Trường Công, bây giờ lại ở trong phòng làm việc của bí thư Lâm Trường Công, nếu hắn tính toán chi li thì xem như không phóng khoáng. Hơn nữa bây giờ tâm tình của bí thư Lâm không được tốt, mở miệng cũng không có gì hay.
Triệu Bảo Lâm rất muốn tiếp nhận vị trí của bí thư Lâm Trường Công, thế cho nên lúc này khá nhẫn nại. Dù sao đắc tội với Lâm Trường Công cũng không có gì là tốt, không nhịn được việc nhỏ sẽ làm loạn việc lớn.
Lâm Trường Công nhìn thoáng qua Hào Tử Động nhưng không nói gì thêm. Hào Tử Động lúc này giống như cũng ý thức được điều gì đó, hắn nhìn thoáng qua Triệu Bảo Lâm, mở miệng giống như muốn tu bổ lời nói vừa rồi;
- Chủ tịch Triệu, anh nghĩ xem nếu thành phố Tam Hồ chúng ta cũng mở hội nghị phát triển kinh tế như vậy thì thế nào?
Triệu Bảo Lâm không nói gì nhưng khóe miệng lại bộc lộ ý nghĩ của mình. Nếu bọn họ tổ chức hội nghị thì rõ ràng là bắt chước người ta, người ngoài nhìn vào sẽ chê cười, hơn nữa bọn họ căn bản không có niềm tin tất thắng ở phương diện này.
Tuy Tam Hồ là thành phố trọng tâm, thế nhưng Triệu Bảo Lâm là chủ tịch thành phố mà chẳng có chút tin tưởng sẽ chiến thắng trong cạnh tranh với La Nam, đừng nói là những người khác sẽ nghĩ thế nào.
Lâm Trường Công cũng cảm thấy trong phòng làm việc của mình có quá nhiều người căn bản là không hay. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Bảo Lâm:
- Chủ tịch Bảo Lâm, hai người chúng ta thương lượng một chút.
Lâm Trường Công nói ra những lời như vậy, dù không trực tiếp nói lời đuổi khách, thế nhưng ý nghĩa lời nói đã rất rõ ràng. Hào Tử Động và Mã Hồ Bình vốn cũng đang định phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng cũng không khỏi thức thời rời khỏi phòng làm việc của Lâm Trường Công.
Bầu không khí trong phòng lại khôi phục bình tĩnh, Lâm Trường Công hít vào một hơi thật sâu, sau đó cầm ấm trà rót nước cho Triệu Bảo Lâm, cuối cùng mới nói:
- Anh Bảo Lâm, anh cảm thấy xử lý theo phương án của chủ tịch Hào có tốt không?
Triệu Bảo Lâm dùng hai tay tiếp nhận ly nước trong tay của Lâm Trường Công, sau đó hắn đứng lên dùng giọng nghiêm túc nói:
- Bí thư Lâm, chúng ta không thể làm như vậy. Vì chúng ta căn bản không có chút chuẩn bị gì cho một hội nghị như vậy, nếu chúng ta thực hiện theo người ta, chưa nói đến phương diện tìm được thành tích hay không, nếu như hội nghị lần này lại tiếp tục thất bại trong tay thành phố La Nam, chỉ sợ thể diện của chính quyền thành phố La Nam sẽ mất sạch.
Triệu Bảo Lâm thật sự rất nôn nóng, hắn có thể không quan tâm đến ý kiến của Hào Tử Động, thế nhưng lại không thể không chú ý đến lời nói của Lâm Trường Công. Lâm Trường Công là ai? Chính là bí thư thị ủy, nếu như bí thư quyết định, mình căn bản không thể nào thay đổi được.
Vừa rồi Triệu Bảo Lâm nói rằng không có khả năng, thế nhưng dựa vào những gì hắn biết về thành phố Tam Hồ và La Nam, hắn hiểu với xu thế của Tam Hồ vào lúc này căn bản không phải là đối thủ của La Nam.
Dưới tình huống tất sẽ bại mà vẫn tiến lên cạnh tranh, đây không phải đang bện dây thắt cổ mình sao? Đến lúc đó nếu chỉ kéo được vài hạng mục với con số lẻ của người ta, chỉ sợ sẽ là một câu chuyện cười cho thiên hạ.
Nhưng Triệu Bảo Lâm lo lắng là dư thừa, tuy Lâm Trường Công mở miệng hỏi nhưng thực tế hắn cũng không có lòng tin với phương diện này. Sau khi Lâm Trường Công nghe Triệu Bảo Lâm nói như vậy thì cũng vứt bỏ ý nghĩ của mình.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ để cho thành phố La Nam tiến hành hội nghị kinh tế như vậy sao?
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.