Vương Tử Quân lúc này đã có phán đoán của mình, nhưng loại chuyện này dù là bạn bè thân thiết nhất cũng không được nói ra, chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi. Dù sao thì giả vờ hồ đồ như vậy cũng không ảnh hưởng đến ai.
- Chúng tôi đang liên lạc với bí thư Ngọc Hùng, bây giờ các đồng chí ở khu thường trú thủ đô đang đến bệnh viện tìm bố vợ của anh ấy, còn chưa có tin tức truyền về.
Câu trả lời của Vương Tử Quân làm cho Quách Tiên Vi không hài lòng, nhưng Quách Tiên Vi cũng biết bây giờ Vương Tử Quân cũng không thoải mái gì. Dù sao bí thư tỉnh ủy sẽ đưa đối thủ của mình đến nhận chức chủ tịch thành phố, dù là ai đặt vào hoàn cảnh này cũng sẽ không thỏa mãn.
- Đồng chí Tử Quân, anh mau liên lạc với bí thư Ngọc Hùng, nếu không ngài mai sẽ xảy ra chuyện lớn.
Quách Tiên Vi nói hết lời thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân ngồi đậy, hắn lấy một điếu thuốc chuẩn bị hút, nhưng khi thấy người ngủ trong phòng, hắn lại thôi không châm lửa.
- Anh muốn hút thì cứ hút, không có gì cả.
Không biết Mạc Tiểu Bắc thức từ khi nào, nàng khẽ nói.
- Không hút nữa, hút chỉ có hại cho sức khỏe.
Vương Tử Quân vuốt bàn tay nhỏ bé của Mạc Tiểu Bắc, sau đó thản nhiên nói.
Mạc Tiểu Bắc dịu dàng nhích lại gần Vương Tử Quân:
- Có phải có chuyện gì đó khó giải quyết không?
- Không phải, mà có sự việc bị khui ra, có vài người sắp rơi vào tình huống khốn khổ.
Vương Tử Quân nói, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
- Nếu có vài người rơi vào tình huống khốn khổ, vậy anh còn thức làm gì, đi ngủ thôi, mai còn đi làm.
Mạc Tiểu Bắc kéo góc áo Vương Tử Quân rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Mạc Tiểu Bắc dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt, trong lòng không khỏi nóng lên, hắn ôm cổ Mạc Tiểu Bắc cười hì hì nói:
- Công tác ngày mai để mai nói sau, lúc này chúng ta phải chúc mừng cái đã.
Vương Tử Quân vừa nói vừa không quan tâm đến lời phản đối của Mạc Tiểu Bắc, hắn há miệng chặn miệng của nàng lại.
Bí thư Vương đang rất vui vẻ, thế nhưng lại có người căn bản không ngủ được. Trương Chính Viễn dù không ngủ, nhưng hắn thật sự không ngờ một cuộc điện thoại của mình lại làm cho nhiều người không ngủ yên.
Khi nghi thức vận động của bí thư Vương đến giai đoạn nước rút cuối cùng, điện thoại chợt vang lên. Sau khi phát tiết, bí thư Vương nhấc điện thoại lên.
- Tử Quân, như thế nào lại như vậy? Vì sao còn chưa liên lạc được với bí thư Ngọc Hùng, thị ủy La Nam các anh công tác thế nào?
Vừa nghe máy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy trách móc của Hứa Tiền Giang.
Bí thư Vương vừa mới phát tiết sảng khoái, bây giờ trong lòng cũng không thèm quan tâm bộ dạng của trưởng phòng Hứa. Hắn tuy cười thầm nhưng lại trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, những ngày trước bí thư Ngọc Hùng xin phép nghỉ đi chữa bệnh cho bố vợ, mãi mà vẫn chưa quay về. Hơn nữa hai ngày trước anh ấy tiến hành khảo sát ở phòng tổ chức tỉnh ủy, trưa nay chúng tôi mới biết không liên lạc được với bí thư Ngọc Hùng, bây giờ chúng tôi đang suy nghĩ rất nhiều biện pháp, càng phái người đến tìm bố vợ của bí thư Lục, nhưng còn chưa có được tin tức tốt.
Vương Tử Quân nói như lưỡi dao, dù mềm mại như gió nhưng có lực tương tác rất mạnh. Không tìm được Lục Ngọc Hùng cũng không phải là vì lỗi của chúng tôi, dù sao thì người được gặp Lục Ngọc Hùng lần cuối cùng chính là phòng tổ chức tỉnh ủy.
Nửa đêm Hứa Tiền Giang bị Quách Tiên Vi gọi điện thoại quấy rầy, lão tỏ ra cực kỳ sốt ruột. Bây giờ tin tức bí thư Nhất Phong muốn đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức đã truyền ra khắp tỉnh, nếu như ngày mai không có nhân vật chính, như vậy anh làm sao để nói với bí thư Nhất Phong đây?
Nếu có vấn đề, bí thư Nhất Phong sẽ nhìn mình thế nào? Chính mình có thể tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy hay không? Điều này làm cho Hứa Tiền Giang cảm thấy rất căm tức.
Ổn định là trên hết, Hứa Tiền Giang thầm nghĩ chưa từng có trường hợp nào phòng tổ chức lại không tìm ra được người sắp xuống nhận chức cả.
Cần phải ổn định tâm tình, Hứa Tiền Giang lại nói vài yêu cầu với Výõng Tử Quân, sau ðó lão nhấc điện thoại gọi cho cục công an tỉnh. Sau khi một vị phó cục trưởng nhận điện thoại, lão yêu cầu cục công an tỉnh nhanh chóng vận dụng tất cả thủ đoạn để xác định vị trí hiện tại của chiếc điện thoại bí thư Ngọc Hùng.
Phó cục trưởng Liêu tuy rất không tình nguyện chui ra khỏi chăn, thế nhưng hắn không dám xem thường lời phân phó của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Chẳng qua hắn là một vị phó cục trưởng, nhưng tìm người trong đêm cũng không dễ dàng, có người trực ban ở cục công an tỉnh, nhưng chuyên gia định vị điện thoại lại không có mặt.
Vô tình cục công an tỉnh Sơn Nam rơi vào tình thế bận rộn, rất nhiều người đang ngủ bị kéo ra khỏi chăn, bọn họ chỉ có một việc cần làm, tìm ra chủ nhân của một số điện thoại.
Người có tuổi, chỉ cần đang ngủ mà thức dậy thì xem như rất khó ngủ được nữa. Dù là bí thư tỉnh ủy thì cảm giác này cũng xuất hiện trên người Hào Nhất Phong, nhiều khi lão rơi vào tình huống lật qua lật lại mà khó thể ngủ yên.
Nhưng tối qua Hào Nhất Phong ngủ rất tốt, ngủ một giấc không mơ đến tận sáng mới mở mắt thức dậy.
Hào Nhất Phong nhìn ngoài trời đã sáng, lão cảm thấy tâm tình của mình là rất tốt. Vợ lão lão là chị Lữ, lúc này bà đang chuẩn bị bữa sáng cho lão.
Với cấp bậc của bí thư Hào Nhất Phong, dù văn phòng tỉnh ủy có phân phối nhân viên cần vụ, thế nhưng lão vẫn có thói quen thích ăn những gì vợ mình nấu. Dựa theo lời của lão thì vợ nấu ăn ngon hơn.
Vì thói quen này của Hào Nhất Phong nên mỗi buổi sáng Lữ phu nhân lại phải thức dậy sớm nấu cơm cho chồng. Sau khi Hào Nhất Phong rửa mặt đơn giản thì đi xuống nhà ăn, bánh bao dưa muối và cháo trắng đã đặt sẵn lên mặt bàn.
- Hôm nay cháo có màu sắc rất đẹp, anh muốn uống một chút.
Hào Nhất Phong cầm lấy một chiếc bánh bao rồi cười nói.
Lữ phu nhân ngồi xuống, hai vợ chồng bắt đầu ăn điểm tâm. Hào Nhất Phong ăn rất nhanh, tuy bác sĩ đã nhiều lần nói ăn nhanh không khoa học và có hại cho sức khỏe, thế nhưng lão vẫn ăn cơm theo thói quen của mình, căn bản không thèm quan tâm đến lời nói của bác sĩ.
- Nhất Phong, hôm nay anh xuống tuyến dưới sao?
Lữ phu nhân ăn xong bánh báo thì quay sang hỏi Hào Nhất Phong.
- Đúng vậy, xuống thành phố La Nam một chuyến, đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.
Hào Nhất Phong cũng không ngẩng đầu lên, lão vừa húp cháo vừa nói với vợ.
Lục Ngọc Hùng là ai, tất nhiên Lữ phu nhân hiểu rất rõ. Bà biết chồng mình là bí thư tỉnh ủy rất kiêng kỵ vị bí thư thị ủy La Nam kia, thế cho nên lần này mới đẩy Lục Ngọc Hùng lên, làm cho vị bí thư thị ủy kia sống không yên ổn.
- Đến thành phố La Nam thì uống ít một chút.
Cuối cùng Lữ phu nhân cũng không nói gì khá, chỉ yêu cầu chồng mình xuống tuyến dưới uống rượu ít đi một chút.
- Sẽ cố gắng uống ít.
Hào Nhất Phong nói rồi ăn xong chén cháo, lão cầm chén lên múc thêm cháo rồi nói tiếp:
- Nhưng tôi cảm thấy dù cố gắng uống ít thì cũng không thể quá ít, dù sao thì cũng là đến hát cho người ta, không uống chút rượu thì sao biểu hiện được thành ý của một vị bí thư tỉnh ủy?
Lữ phu nhân hiểu ý của Hào Nhất Phong, bà càng rõ ràng chồng mình đang cố gắng thay đổi tình huống ở thành phố La Nam. Lúc này Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy đưa người đi nhận chức, dù người được đưa đi là Lục Ngọc Hùng, nhưng dù sao thì đưa người cũng phải đưa sang Tây Thiên, vẫn phải thể hiện một chút.
- Anh chú úy một chút, tôi sẽ nói một tiếng với trưởng phòng Hứa, nói anh ấy theo sát anh một chút.
Lữ phu nhân không xa lạ gì Hứa Tiền Giang, thế cho nên lúc này chuyển sự việc sang người trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Hào Nhất Phong đang định nói với vợ không nên nhiều chuyện như vậy, đúng lúc chiếc điện thoại bí mật gần đó chợt vang lên. Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, trong phòng làm việc có hai bộ điện thoại, ở nhà cũng có hai bộ điện thoại như vậy, lúc này thấy chiếc điện thoại màu đỏ đổ chuông, lão vội vàng nghe máy.
- Alo, tôi là Hào Nhất Phong.
Sau khi nhận điện thoại thì Hào Nhất Phong lên tiếng.
- Chào bí thư Nhất Phong, tôi là Hứa Tiền Giang.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc của Hứa Tiền Giang.
“ Mình đang ăn cơm, Hứa Tiền Giang gọi điện thoại đến là có chuyện gì xảy ra? “
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Hào Nhất Phong chợt trầm giọng hỏi:
- Trưởng phòng Tiền Giang, có việc gì vậy?
Hứa Tiền Giang ở đầu dây bên kia có chút do dự, sau đó mới cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, hôm nay ngài không phải muốn đưa đồng chí Lục Ngọc Hùng xuống La Nam nhận chức sao? Tôi hỏi xem chúng ta có cần xuất phát ngay hay không?
- Không phải đã nói sẽ lập tức xuất phát sao? Thế nào, có việc gì à?
Hào Nhất Phong cho rằng Hứa Tiền Giang có chuyện gì, thế là trầm giọng hỏi.
- Không, tôi không có gì cả.
Hứa Tiền Giang nói đến đây thì lại xem như vẽ rắn thêm chân:
- Tôi sợ bí thư Nhất Phong ngài có chuyện.
- Được rồi, có phải anh sợ tôi không đi được không? Trưởng phòng Tiền Giang, anh cứ yên tâm đi, tôi nói đi thì nhất định sẽ đi. Nếu như không có chuyện gì khác thì chúng ta sẽ gặp nhau ở văn phòng tỉnh ủy.
Hào Nhất Phong cho rằng Hứa Tiền Giang gọi điện thoại cho mình chủ yếu là vì muốn hỏi xem có đi hay không, lão thầm than vị trưởng phòng Tiền Giang này thật sự có chút lo lắng hão, thế là cúp điện thoại.
Lúc này Hứa Tiền Giang đang ở trong phòng làm việc, trái tim của lão vẫn chưa được đặt xuống bụng, trái tim đập quá mạnh, lão thật sự lo lắng về phương diện có nhanh chóng tìm ra được Lục Ngọc Hùng hay không.
Hứa Tiền Giang rời khỏi nhà từ bốn giờ sáng, lão mãi chờ đợi trong phòng làm việc đến tận lúc này. Tuy cục công an tỉnh đã hành động với tốc độ nhanh nhất, thế nhưng dù có tốc độ cao thế nào cũng cần thời gian, hơn nữa cục công an muốn tụ tập các vị chuyên gia lại cũng không dễ dàng.
- Tiên Vi, đến khi tìm được Lục Ngọc Hùng, tôi nhất định phải phê bình anh ấy. Anh ta là cán bộ lãnh đạo, thế nhưng không tiếp nhận điện thoại trong thời gian dài, không biết đang làm ăn kiểu gì, thật sự không biết kỷ luật đảng là gì.
Hứa Tiền Giang thả điện thoại ra dùng giọng nổi giận đùng đùng nói.
Lúc này Quách Tiên Vi cũng thật sự rất tức giận, hắn còn ngủ ít hơn Hứa Tiền Giang vài giờ, thậm chí có thể nói là không ngủ được bao nhiêu. Thế nhưng hắn dù có thức và bực mình thì đến bây giờ vẫn căn bản chưa tìm được tung tích của Lục Ngọc Hùng.
Thế nhưng người có thể mở miệng phê bình Lục Ngọc Hùng cũng chỉ có thể là trưởng phòng Hứa Tiền Giang, Quách Tiên Vi hắn còn chưa đủ cấp bậc, vì vậy chỉ có thể thành thật nói:
- Trưởng phòng nói rất đúng, chuyện này tuy không thể nói ra cho mọi người, thế nhưng nhất định phải để cho Lục Ngọc Hùng nhận thức được sai lầm của mình.
Hai người nói xong những lời này thì trong phòng rơi vào tình huống yên tĩnh, Hứa Tiền Giang nhìn đồng hồ đã chỉ bảy giờ, lão dùng giọng có chút lo lắng nói:
- Cậu nói xem cục công an tỉnh có tìm được Lục Ngọc Hùng trước tám giờ không?
Quách Tiên Vi cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, nhưng hắn vẫn an ủi Hứa Tiền Giang:
- Trưởng phòng Hứa, tôi cảm thấy điều này không là vấn đề.
Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, lão cũng hiểu ý nghĩa lời nói của Quách Tiên Vi, nhưng là lão bây giờ ngoài việc tạm thời tin vào lời Quách Tiên Vi thì còn làm gì hơn được nữa? Vừa rồi lão gọi điện thoại cho Hào Nhất Phong là muốn báo cáo chuyện này, nhưng cuối cùng lão lại áp chế và không nói ra lời.
Cần phải bảo trì trạng thái ổn định, đây chính là lời nói của Dương Độ Lục, nếu như mình vì tìm không thấy Lục Ngọc Hùng mà làm cho bí thư Hào Nhất Phong có cái nhìn không hay thì thật sự được không bù mất. Thậm chí nếu lão nói với Hào Nhất Phong, sau đó Lục Ngọc Hùng đi đến phòng làm việc của mình trước tám giờ, xem như khá nuối tiếc.
Những ý nghĩ này liên tục lóe lên trong đầu Hứa Tiền Giang, thế cho nên lão lúc này nhìn có vẻ cực kỳ vội vàng xao động.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Quách Tiên Vi đã chuẩn bị tiếp điện thoại, thế nhưng Hứa Tiền Giang đứng bên cạnh đã nhanh chóng nghe máy.
- Chào trưởng phòng Hứa, tôi là Tiểu Liêu của cục công an tỉnh.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của phó cục trưởng cục công an tỉnh Tiểu Liêu.
Cục trưởng Liêu rất tình nguyện buông bỏ cái giá của mình trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy, đặc biệt là trước mặt một nhân vật có thực quyền như Hứa Tiền Giang, hắn lại càng hạ thấp bộ dạng của mình.
- Tìm được người rồi sao?
Nhưng cục trưởng Liêu lúc này tỏ ra khách sáo căn bản chỉ là phí công đốt đèn cho người mù, Hứa Tiền Giang căn bản không chú ý đến thái độ của cục trưởng Liêu, lão chỉ quan tâm đến tin tức về Lục Ngọc Hùng mà thôi.
- Có thể nói là tìm được rồi, chúng tôi đã xác định được vị trí của bí thư Lưu.
Cục trưởng Liêu nghe thấy sự vội vàng của lãnh đạo, thế là nhanh chóng đáp lời.
Đã tìm được vị trí, điều này làm cho Hứa Tiền Giang thả lỏng hơn, chỉ cần tìm ra được vị trí, với thủ đoạn của cục công an, tìm ra Lục Ngọc Hùng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Hứa Tiền Giang nghĩ đến đây mà thầm cảm thấy may mắn vì mình không báo tin cho bí thư Hào Nhất Phong, nếu như vừa rồi lão nói ra, chẳng phải đã biểu hiện trạng thái vô năng sao?
- Cục trưởng Liêu, anh nhanh chóng tìm được đồng chí Lục Ngọc Hùng, sau đó đưa đến phòng làm việc của tôi. Tôi nhất đính sẽ báo cáo thỉnh công cho các anh với tỉnh ủy vì những biểu hiện trong công tác lần này.
Cục trưởng Liệu cũng không hy vọng trưởng phòng Hứa thỉnh công cho cục công an tỉnh, hắn hy vọng trưởng phòng Hứa có thể nhớ đến mình, thế nên hắn lên tiếng chặn lại:
- Cảm ơn trưởng phòng Hứa, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực làm tốt nhiệm vụ ngài phân phó.
- À, người của các anh mất bao lâu mới tìm được Lục Ngọc Hùng?
Hứa Tiền Giang trầm ngâm giây lát rồi vội vàng nói.
Chương 836(p3): Lục Ngọc Hùng, anh ở đâu(trung).
- Nửa giờ là được.
Cục trưởng Liêu rất nắm chắc sự việc, dù sao đã xác định được vị trí, những công tác còn lại khá đơn giản. Hắn thật sự có hứng thú với chủ tịch Lục Ngọc Hùng, thầm nghĩ người này đúng là, vừa mới được đề bạt làm chủ tịch thành phố thì đã nhếch đuôi lên, không nhận điện thoại của người nào khác, anh muốn làm gì vậy?
Nghe nói sẽ hoàn thành sau nửa giờ thì Hứa Tiền Giang càng thêm hài lòng, sau khi khuyến khích công tác của cục công an một phen, cuối cùng lão nói:
- Tiểu Liêu, chuyện này chú ý giữ bí mật.
Cục trưởng Tiểu Liêu tỏ ra rất thỏa mãn, hắn kính cẩn đồng ý một tiếng, Hứa Tiền Giang cúp điện thoại.
- Có chuyện cứ tìm cục công an, những lời này thật sự không sai, nửa giờ sau chúng ta sẽ được gặp Lục Ngọc Hùng. Tiên Vi, cậu thấy đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút cơm.
Hứa Tiền Giang nói đói thì Quách Tiên Vi cũng thật sự thấy đói bụng, bây giờ Hứa Tiền Giang mời cơm, tất nhiên Quách Tiên Vi cầu còn chưa được. Thế là hắn gọi điện thoại cho phòng trực ban của phòng tổ chức tỉnh ủy, để bọn họ đưa cơm đến.
Khi hai người Hứa Tiền Giang đang dùng cơm, một nhóm nhân viên tra xét khẩn cấp của cục công an tỉnh đi đến một căn nhà. Tuy trước Hứa Tiền Giang hy vọng sự kiện được giữ bí mật, thế nhưng là một người của công chúng, số điện thoại của Lục Ngọc Hùng thật sự không lừa được đám cảnh sát thần thông quảng đại, thế cho nên bọn họ nhanh chóng biết được người mình đang cần tìm là chủ tịch Lục Ngọc Hùng.
- Đội trưởng, anh nói xem nếu chúng ta gõ cửa đi vào, bí thư Lục Ngọc Hùng đang ngủ với tình nhân, chúng ta phải làm gì?
Người nào bị kéo ra khỏi chăn vào lúc nửa đêm thì trong lòng rất oán giận, đám cảnh sát lúc này cũng là như vậy, thé cho nên mới mở miệng nói lời trêu chọc.
- Được rồi, không nói đùa, gõ cửa đi.
Đội trưởng vung tay lên rồi trầm giọng nói.
Vì thân phận của Lục Ngọc Hùng, vì vậy lúc đầu đám cảnh sát gõ cửa rất khẽ. Nhưng tiếng gõ cửa như vậy căn bản không được bí thư Lục Ngọc Hùng đáp lại, đừng nói là mở cửa, thậm chí còn không nghe thấy âm thanh nào.
Sau ba phút gõ cửa, tên đội viên nhìn đội trưởng của mình. Lúc này đội trưởng cũng chau mày, hắn nhìn về phía tên cảnh sát đội viên, sau khi trầm ngâm giây lát thì nói:
- Gõ cửa mạnh vào.
- Cốc cốc cốc.
Tên cảnh sát đội viên thật sự có ý kiến với Lục Ngọc Hùng, sau khi nghe đội trưởng cho ra chỉ thị thì cũng không tiếp tục khách khí, hắn dùng sức gõ cửa. Đừng nói là người trong phòng, thậm chí là người trên lầu cũng nghe thấy rõ ràng.
Nhưng đáp lại vẫn không có âm thanh nào, vẫn không ai trả lời. Sau vài chục lần gõ cửa, trong phòng không có ai lên tiếng đáp trả, ngược lại còn làm cho một ông lão trên lầu sinh ra chú ý.
Ông lão vốn rất tức giận, dù sao đang ngủ lấy lại sức thì bị đánh thức, sau khi bừng tỉnh mới biết người ta không phải đang gõ cửa nhà mình.
- Các anh gõ cửa tìm ai? Có biết...
Ông lão vốn đang định mắng kẻ nào đó gõ cửa quá lớn ảnh hưởng đến người khác, nhưng sau khi thấy người gõ cửa là một đám cảnh sát, vẻ mặt lão tốt hơn rất nhiều, cũng không nói ra câu tiếp theo.
- Chào bác, chúng cháu đang làm việc.
Vị đội trưởng kia rất có kinh nghiệm đối diện với quần chúng, hắn cảm thấy nhiều một việc không bằng ít đi một việc. Hắn vừa nói vừa đi lên lầu, bây giờ bọn họ đang đi tìm người, vì sao lại bỏ qua một nhân chứng tốt như thế kia? Hắn đi lên cười nói:
- Chào bác, cháu muốn hỏi bác từng gặp qua người nhà này chưa?
- Tôi chưa từng gặp người nhà này, tôi ở đây đã được năm năm, còn chưa từng gặp người nhà này.
Ông lão cho ra một đáp án, sau đó giống như nghĩ đến vấn đề gì đó:
- Có phải nhà này phạm pháp gì không?
Đội trưởng kia không khỏi cảm thấy nghi ngờ vì căn phòng nghĩ rằng là nhà của Lục Ngọc Hùng không có ai ở bên trong vài năm nay, nhưng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong đơn vị, hắn không quản được chuyện này. Hắn càng không dám nói Lục Ngọc Hùng phạm tội, thế cho nên vội vàng cười nói:
- Không phải đâu bác à, nhà này không phải phạm tội, chúng cháu chỉ tìm người phối hợp công tác một chút.
Lúc này người bên dưới vẫn tiếp tục gõ cửa, nhưng không có phản ứng.
Lục Ngọc Hùng chạy đi đâu rồi?
Tên đội trưởng thầm mắng một câu, hắn chuẩn bị cho người gõ cửa thật mạnh, đúng lúc này bộ đàm vang lên. Hắn nghe giọng điệu quen thuộc của cục trưởng Liêu, thế là vội vàng lên tiếng báo cáo cho cục trưởng Liêu.
- Tiểu Ngô, có thể trong nhà không có ai, thế nhưng chúng ta đã định vị là nơi đó, có lẽ người trong nhà còn chưa tỉnh ngủ. Tôi nói cho cậu biết, lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng chuyện này, cậu bây giờ còn hai mươi phút, nếu như trong thời gian hai mươi phút không mời được chủ tịch Lục Ngọc Hùng đi ra, cậu khỏi cần làm đội trưởng nữa.
Cục trưởng Liêu lúc này cực kỳ vội vàng xao động, dù sao hắn vừa rồi cũng đã dùng giọng cực kỳ tự tin để đảm bảo với trưởng phòng Hứa Tiền Giang, hắn nói chỉ trong vòng nửa giờ sẽ tìm được Lục Ngọc Hùng về cho trưởng phòng Hứa. Bây giờ hắn hỏi tình huống, lại biết cửa nhà khóa trái không thể vào.
Nếu tiếp tục trễ nãi thời gian, Lục Ngọc Hùng trễ thế nào thì mặc kệ, thế nhưng chính cục trưởng Liêu lại không thể trễ nãi được. Nếu để lại ấn tượng công tác bất lực trong mắt lãnh đạo, như vậy sẽ có ảnh hưởng quá lớn đến quá trình thăng tiến sau này.
Đội trưởng Ngô bị đánh thức từ nửa đêm, bây giờ còn bị lãnh đạo mắng mỏ, hắn cảm thấy mình thật sự oan hơn cả Thị Mầu. Nhưng lãnh đạo đang nổi nóng, anh dù có cảm thấy oan uổng thì cũng phải cố gắng duy trì công tác của mình mà thôi.
- Đội trưởng, bên trong không có phản ứng, anh xem làm sao bây giờ?
Tên cảnh sát nhân dân phụ trách gõ cửa nãy giờ, cảm thấy tay mình thật sự có chút đau, hắn cũng không muốn tiếp tục gõ cửa, thế là trầm giọng nói với viên đội trưởng.
- Gọi người mở khóa, cho bọn họ trực tiếp mở cửa ra.
Đội trưởng Ngô thấy tình huống căn bản không thể nào tiếp tục trì hoãn, thế là quyết định dùng thủ đoạn tốt nhất. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó nói với một tên trung đội trưởng ở phía sau:
- Còn hai mươi phút, anh nhanh chóng cho người mở khóa đến trong thời gian mười phút.
Viên trung đội trưởng muốn giải thích hai câu, nhưng khi thấy bộ dạng vội vàng của lãnh đạo, hắn cũng chỉ có thể nuốt lời định nói xuống bụng.
Trong thời gian mười phút này đám cảnh sát ở nơi đây cũng không nhàn rỗi, bọn họ liên lạc với trung tâm, xác định điện thoại của bí thư vẫn ở trong phòng.
- Đội trưởng Ngô!
Nhân viên mở khóa là một người hơn ba mươi tuổi, hắn thấy đội trưởng Ngô thì thân mật chạy đến.
Nhưng hắn rõ ràng là chọn sai thời điểm thể hiện cảm tình, bây giờ điện thoại Ngô nào có thời gian chú ý đến hắn? Vì thế đội trưởng Ngô vung tay lên trầm giọng:
- Mở cửa này cho tôi trong thời gian ba phút.
- Đội trưởng Ngô yên tâm, tôi đảm bảo mở ra trong thời gian ba phút.
Người đàn ông gầy gò vỗ ngực dùng giọng tự tin nói.
- Được rồi, đừng con bà nó lãng phí thời gian ở chỗ này, mau mở cửa đi.
Đội trưởng Ngô vung tay lên rồi trầm giọng nói.
Người đàn ông gầy gò lấy ra một hộp đồ nghề, động tác mở khóa rất nhanh chóng, chỉ mất hai phần ba thời gian đã vang lên một tiếng “ két “ , cửa chống trộm cũng đã được mở ra.