Vương Tử Quân cũng ít nhiều hiểu về tính cách của Y Phong, cô bé này nhìn có vẻ yếu đuối nhưng từ sâu trong lòng lại có một cảm giác kiên cường cực kỳ mạnh mẽ, chính hắn cũng không ý thức được nàng hấp dẫn mình chính là vì điểm này, mà bản thân hắn đến bây giờ chẳng qua còn chưa phát hiện ra mà thôi.
- Giám đốc Lý, có lẽ con gái tôi thi thứ này cũng bỏ ra khá nhiều công sức, anh xem, nếu như cứ như vậy mà ném cho người ta, cũng coi như có hơi quá...
Chú Y liếc mắt nhìn con gái, sau đó tình cảm chợt bùng lên chiếm thượng phong, lão nhanh chóng biểu hiện thái độ của mình.
- Hừ!
Trưởng phòng Tống trầm mặt xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất khó chịu. Giám đốc Lý là thuộc hạ của trưởng phòng Tống, lúc này càng giống như lột bỏ bộ mặt ôn hòa vừa rồi, hắn thở hổn hển nhìn về phía chú Y.
- Anh Y, anh nghĩ lại mà xem, nên tận dụng thời cơ lần này, nếu mất đi sẽ không đến một lần nữa. Chưa nói đến chuyện mất đi cơ hội, sợ rằng còn mang đến cho mình những hậu quả không tất yếu.
Khi thấy hai vị lãnh đạo mất hứng thì trưởng khoa Tôn chợt lên tiếng, coi như tận tình khuyên nhủ chú Y.
- Có hậu quả gì sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hất hàm vênh mặt của trưởng khoa Tôn, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo, hắn dùng giọng mỉa mai hỏi.
- Có hậu quả gì? Không phải là người nào cũng có thể đắc tội, tôi có thể nói thẳng cho cậu biết, anh Y, anh đã rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, tôi cũng chỉ có thể thành toàn cho anh. Bắt đầu từ ngày mai, anh xuống xưởng làm việc, nhà máy của tôi cũng không nuôi người rảnh rỗi.
Giám đốc Lý cười hì hì dùng giọng thản nhiên nói.
"Cho bố mình xuống xưởng? Rõ ràng là bắt bố mình chịu tội!"
Y Phong biết rõ hoàn cảnh làm việc trong xưởng, thế cho nên gương mặt kiên nghị cũng không khỏi biến đổi.
- Hừ, tôi hôm nay xem như có thêm kiến thức, lãnh đạo nhà máy xem ra thật sự rất uy phong, anh xác định mình có năng lượng lớn như vậy sao? Thứ gì người khác có cũng có thể cướp đoạt được? Tốt, tôi trước tiên đề tỉnh anh một câu, chỉ tiêu của Y Phong không những không cho các người, hơn nữa cô ấy còn nhất định thi vào trong tòa án tỉnh. Còn công tác của chú Y, tùy các người muốn nghĩ thế nào, các người cũng đừng hòng ép chú ấy phải xuống xưởng công tác.
Vương Tử Quân thật sự không thể nào tiếp tục nghe lọt tai, hắn đứng lên dùng giọng không khách khí nói.
Trưởng phòng Tống và giám đốc Lý đều là loại người quen nghe nịnh nọt, lúc này thấy thái độ của Vương Tử Quân còn mạnh hơn cả mình, thế là giật mình và tái mặt.
- Tiểu tử, cậu thật sự là rất lớn lối, gió lớn sẽ đau đầu lưỡi, tôi muốn thỉnh giáo xem cậu công tác ở nơi nào?
Trưởng phòng Tống không hỗ danh là người công tác lâu năm, trong lòng thầm nghĩ, người này hoặc là lỗ mãng hoặc là một kẻ có gốc rễ sâu, nếu không sao lại có thể ăn nói theo kiểu như vậy? Thế là lão khôi phục lại vẻ nhàn nhã, lão dụi điếu thuốc trong tay rồi cười nói:
- Biết đâu tôi có quen biết với lãnh đạo của cậu, còn thuận tiện giúp cậu đổi một phần công tác.
- À, trưởng phòng Tống nói đúng, cậu nếu đã xả giận bừa bãi như vậy, rốt cuộc là công tác ở đâu?
Giám đốc Lý nghe rõ vấn đề của trưởng phòng Tống, bây giờ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối. Trong lòng hắn thầm cảm thán, lãnh đạo chính là lãnh đạo, sách lược trị người cũng cao hơn người khác cả bậc.
Y Phong không ngờ hai người này lại nhắm vào Vương Tử Quân, tuy nàng biết rõ hắn là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, nhưng vẫn không muốn vô duyên vô cớ tìm đối thủ cho hắn. Nàng đang chuẩn bị dàn xếp và khuyên nhủ Vương Tử Quân, nhưng hắn lại cười điềm nhiên cười ha hả như không có vấn đề gì.
- Tôi không phải là kẻ bị tình nghi, có gì mà cần phải trốn tránh? Tôi mỗi ngày đều trợn mắt, bận tối mắt tắt đèn, ước gì các anh có thể thay đổi công tác của tôi, các anh nói thì cũng nên có trách nhiệm.
Vương Tử Quân hắng giọng một cái rồi nghiêm trang nói:
- Tôi tên là Vương Tử Quân, công tác ở ủy ban xã Tây Hà Tử.
- Sao? Vương Tử Quân, xã Tây Hà Tử...
Giám đốc Lý lúc đầu cũng không để ý, nhưng những chữ kia được nối lại với nhau cũng làm cho hắn ý thức được điều gì đó. Hắn nhìn người thanh niên hiên ngang trước mặt, ánh mắt đối phương lại quá lạnh, cằm cứng cỏi, thế là lập tức sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
"Vương Tử Quân, Vương Tử Quân!"
Giám đốc Lý thì thào ba chữ kia, trong lòng chợt có hình bóng một người.
Khi giám đốc Lý đang lo lắng thì vẻ mặt trưởng phòng Tống cũng trở nên cực kỳ khó coi, hắn là một người trong thể chế, hắn biết rõ về Vương Tử Quân, tất nhiên đây là loại người khó dây vào.
Tiền Học Bân trước kia diễu võ dương oai nhưng rơi vào tay Vương Tử Quân cũng rơi đài như thường, mình chỉ là một vị phó phòng, nào lấy đâu ra bản lĩnh để phân cao thấp với đối phương?
- Nói như vậy anh chính là bí thư Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử?
Trưởng phòng Tống có chút chột dạ, lão dùng giọng thăm dò hỏi Vương Tử Quân.
- Huyện Hồng Bắc còn Vương Tử Quân nào khác sao?
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng với trưởng phòng Tống, sau đó hắn đứng lên:
- Chuyện này nên dừng ở đây, tôi không hy vọng có bất kỳ chuyện gì phát sinh, nếu không mọi người cũng không thoải mái.
Trưởng phòng Tống đỏ mặt tía tai, khi Vương Tử Quân đứng lên thì cũng thức thời đứng lên theo, lão cung kính nói:
- Bí thư Vương, chuyện này là tôi hồ đồ, tôi có mắt không thấy thái sơn, anh cứ yên tâm, việc này là tôi sai, sau này nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thích đáng.
Chú Y và vợ nhìn tình hình biến đổi mà có chút không kịp phản ứng, nhưng bọn họ vẫn theo chân Vương Tử Quân, ai cũng đứng thẳng người oai hùng ra khỏi phòng.
Trưởng phòng Tống nở nụ cười khách khí tiễn chân nhóm Vương Tử Quân, mãi đến lúc không còn thấy bóng lưng của Vương Tử Quân mới vô lực ngồi xuống ghế.
- Trưởng phòng Tống, anh xem, việc này nên...
Giám đốc Lý có chút lo lắng.
- Cút đi.
Trưởng phòng Tống mắng giám đốc Lý một câu, sau đó nghênh ngang bỏ đi, cũng không có tâm tư đưa mắt nhìn giám đốc Lý.
Nhà ga thành phố Giang Thị.
Xe lửa chạy ra khỏi nhà ga phát ra những âm thanh rầm rập, Vương Tử Quân nhìn đoàn xe lửa chạy đi như bay mà không ngừng vung vẫy bàn tay, nhưng chỉ sau chốc lát thì chiếc xe lửa như rồng lửa phun sương, mang theo Y Phong và mọi người biến mất giữa đất trời.
Y Phong đi, mang theo một vali màu vàng.
Đích đến của Y Phong chính là một trường đại học tư pháp, nàng sẽ bắt đầu một năm rưỡi học tập và huấn luyện, chủ yếu là bồi dưỡng những vị thẩm phán trẻ như bọn họ, sau khi kết thúc ngoài có được văn bằng chính quy, còn có thể trực tiếp công tác, coi như là một trong những quan tòa trong khối tư pháp của tỉnh.
Tuy chỉ là đi một thời gian ngắn nhưng Vương Tử Quân cảm thấy giống như sinh ly tử biệt, hắn có chút cảm giác buồn vô cớ. Sau khi có quan hệ da thịt với Tần Hồng Cẩm, hắn cố gắng lảng tránh Y Phong, hắn không muốn làm cho nàng đau lòng. Nhưng mỗi khi nàng đứng trước mắt hắn, hắn lại cảm thấy nàng như một cục nam châm, cảm giác muốn cắt bỏ đi nhưng lại cứ bùng lên rối loạn.
Cá và gấu không thể nuôi cùng.
Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt đầy ngưng trọng và cố nén giọt nước mắt của Y Phong khi phải đi, hắn chậm rãi mở một tờ giấy nhỏ mà nàng đã nhét vào tay hắn lúc vừa rồi.
Tờ giấy trắng bị nắm chặt mà nhăn nhúm, giống như còn mơ hồ thấy được đầy vệt nước mắt, vài dòng chữ xinh đẹp chợt xuất hiện: "Em muốn anh chờ em, em sẽ quay lại!"
Vương Tử Quân nhìn dòng chữ mà giống như thấy được khung cảnh trên đường nhỏ ở xã Tây Hà Tử, một cô giáo đứng ra chặn đường xe jeep của mình, cũng giống như thấy được tình huống lúc các thầy cô giáo kéo đến vây công ủy ban xã, có một cô giáo viên đứng ra bao che cho mình. Còn nữa, vào buổi chiều bầu trời chỉ còn sót lại những tia nắng cuối cùng, có một cô gái nhào về phía mình và trao nụ hôn ấm nồng, bên tai giống như còn vang lên tiếng nỉ non của nàng, em muốn ôm anh một cái...
Nước sông lặng lẽ xuôi dòng, không một tiếng động, mang theo biết bao nhiêu năm tháng, tính mạng một con người cũng dần trôi như dòng sông, vẫn rất bình tĩnh, nhưng lúc nào cũng trôi về phía trước.
Trong suy nghĩ mâu thuẫn của Vương Tử Quân, Y Phong tuy chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng hắn vẫn không thể nào liên hệ nàng với phương diện người yêu. Y Phong thường xuyên hiện ra trong mộng của hắn với vẻ đẹp thánh thiện, nhưng trong hiện thực hắn vẫn tránh né nàng. Nàng rõ ràng có chút thất vọng, mặt lạnh đi khá nhiều, mỗi khi hai người gặp mặt thì có nhiều lúc không nói lời nào, có chút cảm xúc thương cảm, hắn biết nàng hiểu, mà hắn cũng hiểu.
Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía trước theo dòng người hối hả, hắn vất vả lắm mới ra khỏi nhà ga, sau đó hắn dần tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn gió bắc gào thét thổi xuống, nhìn đám người đông đúc xuống nam lên bắc, trong lòng hắn dần bình tĩnh trở lại.
Nên đi thì sẽ đi, còn lại thì sẽ ở lại, thứ duy nhất không thể tiêu tan chính là không thể biết được kết quả cuối cùng, cuộc sống vừa nặng nề vừa lặng lẽ, cũng có thể là áp lực và hạnh phúc.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra và bấm số của Tần Hồng Cẩm, hai tiếng tút tút vang lên, một âm thanh ngọt ngào vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Sau khi hai người hoan ái, Vương Tử Quân quay về thành phố Giang Thị phần lớn là ở cùng Tần Hồng Cẩm. Người phụ nữ này xinh đẹp quyến rũ như tinh linh, làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được cái gì đó rất ấm áp.
Vừa nghe nói Vương Tử Quân đang ở thành phố Giang Thị thì âm thanh của Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia chợt có chút tiếc nuối, vì nàng bây giờ đang ở ngoài tỉnh, vì đang đàm phán với một bên về chuyện gia nhập liên minh. Nhưng nàng ở đầu dây bên kia cũng kêu lên vài tiếng chồng rất tha thiết, lại còn nói ra những lời tâm tình như em nhớ chồng, điều này làm cho những phiền muộn trong lòng Vương Tử Quân giảm đi rất nhiều, tâm hồn cũng thư thái hơn.
Tần Hồng Cẩm thao tác trên thị trường chứng khoán theo những gì Vương Tử Quân chỉ bảo, thế là có được một phần tài chính xa xỉ, lúc này siêu thị Quân Thành có được một lượng tài sản lớn giúp đỡ, từng bước khuếch trương tiến độ ở tỉnh Chiết Giang.
- Anh hỏi em yêu anh thế nào, em nói yêu anh bằng cả con tim...
Tiếng ca uyển chuyển truyền đến, một siêu thị trong liên minh của siêu thị Quân Thành chợt hiện ra trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn số lượng khách nườm nượp, các hạng mục công tác đầu vào đấy mà không khỏi cảm thấy vui mừng. Dù bản thân hắn không tự thao tác, nhưng đây là một tụ điểm bán lẻ xuất hiện đầu tiên ở thành phố Giang Thị, chỉ cần trải qua vài năm vất vả kinh doanh, sợ rằng thị trường bán lẻ ở đây sẽ hoàn toàn nằm trong tay mình.
Khi Vương Tử Quân định vào trong siêu thị để đổi gió thì chuông máy nhắn tin vang lên, vì lúc này tín hiệu điện thoại vẫn còn chưa tốt, thế cho nên cũng không thể nào vứt bỏ máy nhắn tin được. Vào thời điểm này có một chiếc máy nhắn tin cũng đủ biểu hiện thân phận con người thế nào rồi.
Khi Vương Tử Quân đang cầm máy nhắn tin lên xem, bốn phía có không ít ánh mắt hâm mộ nhìn vào. Hắn đã sớm nhìn quen những ánh mắt thế này, trong lòng thầm cười, vì chỉ sau vài năm nữa thứ này sẽ giống như dây buộc cổ chó, sẽ biến thành chiếc điện thoại di động, không biết khi đó mọi người sẽ có ý nghĩ gì với những người dùng máy nhắn tin vào lúc này.
- Nơi nào? Tôn Khải.
Vương Tử Quân nhìn vào tin nhắn, hắn cất bước tìm một địa điểm vắng vẻ gọi điện thoại cho Tôn Khải.
- Alo, Tôn Khải, sao vậy, muốn mời tôi đi uống rượu sao?
Vương Tử Quân thấy điện thoại vừa nối thông thì dùng giọng trêu chọc nói.
Nhưng Tôn Khải ở đầu dây bên kia thật sự không có hứng nói lời vui đùa với Vương Tử Quân, hắn dùng giọng lo lắng như lửa đốt nói:
- Vương Tử Quân, cậu ở đâu, tôi nói cho cậu biết, Hoắc Tiểu Yến xảy ra chuyện rồi.
"Hoắc Tiểu Yến xảy ra chuyện?"
Vương Tử Quân không khỏi sững sờ.
Hoắc Tiểu Yến là một cái tên trong ký ức của hắn, bây giờ chợt xuất hiện từ sâu trong tâm linh. Tuy kiếp trước hai người cũng không thề non hẹn biển, nhưng bọn họ dù thế nào cũng cùng chung hoạn nạn, cũng cùng nhau đi qua nửa đời người.
- Sao vậy?
Giọng điệu của Vương Tử Quân không khỏi có chút run rẩy, hắn sợ mình có một thay đổi nho nhỏ sẽ mang đến cho Hoắc Tiểu Yến một tai nạn đáng sợ.
- Không biết, chẳng qua khi đang học thì cô ấy đột nhiên ngất xỉu.
Tôn Khải dùng giọng sốt ruột nói.
- Ngất xỉu?
Vương Tử Quân chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn hỏi ngay:
- Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.
Vương Tử Quân nói rồi vẫy taxi.
- Cậu đang ở Giang Thị sao? Vậy thì tốt quá, cậu mau đến bệnh viện thành phố, tôi ở cửa ra vào chờ cậu.
Tôn Khải nghe nói Vương Tử Quân đang ở thành phố Giang Thị thì vung tay lên nói.
Tài xế được Vương Tử Quân hứa sẽ trả tiền gấp đôi, thế là chạy đi với tốc độ thần tốc, chỉ một lát đã đến bệnh viện Giang Thị. Trong lúc tài xế còn đang nói thối tiền, Vương Tử Quân đã nóng lòng xuống xe.
Tôn Khải đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, tuy trong tay kẹp một điếu thuốc nhưng cũng không hút, trong hành lang còn có một cô y tá khá xinh, nàng đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay Tôn Khải.
- Chuyện gì xảy ra?
Khi thấy Tôn Khải thì Vương Tử Quân chợt bắt lấy tay rồi vội vàng hỏi.
- Không biết nguyên nhân gì, chỉ là té xỉu lúc đang học.
Thư ký giống như cảm thấy mình không làm tốt sự phó thác của Vương Tử Quân, tâm tình có chút mất tự nhiên.
Vương Tử Quân vốn rất nóng ruột nhưng bây giờ đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Tôn Khải rồi an ủi:
- Có lẽ không có chuyện gì.
- Chỉ mong là như vậy.
Hai người nói xong thì trầm mặc, chỉ còn lại thời gian chờ đợi buồn chán.
Nửa giờ trôi qua, một bác sĩ đi ra, hắn nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của Vương Tử Quân và Tôn Khải mà lên tiếng trách mắng:
- Hai người các anh là thế nào vậy? Đúng là, tuổi trẻ nhưng không đầy đủ chất, các anh cũng đừng xem thường tình huống này, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ sinh bệnh mãn tính.
Bác sĩ phê bình nghiêm khắc làm cho Tôn Khải và Vương Tử Quân đều ngây người, nhưng sau đó hai người lại nở nụ cười thoải mái, không đủ dinh dưỡng sao? Vậy thì quá tốt.
- Quân Tử, thật sự xin lỗi, tôi chỉ biết nghĩ đến mình, chưa từng quan tâm đến Hoắc Tiểu Yến, cậu xem việc này...
Sau khi bác sĩ bỏ đi, Tôn Khải xấu hổ làm kiểm điểm với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này cũng thật sự hối hận không thôi, nghĩ đến chuyện không đủ chất dinh dưỡng thì hắn hiểu ra vấn đề. Hoắc gia không có tiền, bây giờ Hoắc Tiểu Yến đến học ở tỉnh thành, càng không có thứ gì cho nàng. Dựa theo tính tình của nàng, ngoài trừ tiết kiệm chi tiêu ăn uống, hắn thật sự không nghĩ nàng còn biện pháp nào khác.
- Anh Khải, điều này cũng không thể trách anh, nếu nói sơ ý chủ quan, chỉ có thể trách tôi.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai Tôn Khải rồi dùng giọng hỗ thẹn nói.
Tôn Khải cười cười, hắn cũng không nói gì nữa. Hai bên là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, đôi khi hai người cũng không cần nói thêm điều gì, trong lòng đều có ăn ý.
- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, bố tôi vừa gọi điện thoại, thúc tôi nhanh lên. Cậu cứ ở đây chèo chống, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn học của cô ấy, đến tối sắp xếp quan tâm đến cô ấy.
Tôn Khải lại khôi phục bộ dạng không tim không phổi, hắn bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh, có một cô gái nằm trên giường, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người nhưng lúc này gương mặt có vẻ tái nhợt vô lực. Vương Tử Quân nhìn cô gái mà thương yêu chôn giấu trong lòng không tự chủ được phải bùng lên, cô bé này như một chiếc thuyền cô độc, vẫn bất lực như vậy, vẫn gầy yếu như thế, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nằm xuống.
Tuy vận mệnh đã sắp xếp Vương Tử Quân và cô gái này rời xa nhau, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn xem nàng là người thân của mình. Hắn vươn tay ra theo bản năng, khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, nước mắt chảy dài như một dòng sông nhỏ.
Khi Vương Tử Quân đang cực kỳ áy náy thì hai mắt nhắm chặt của cô bé chợt mở ra.
Khi ánh mắt của cô gái còn ở trong giai đoạn mê ly và hoảng hốt, nàng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình mơ hồ có chút chua xót và ám ảnh không gian. Hoắc Tiểu Yến cũng không hiểu vì sao khi mình thấy mặt người đàn ông kia thì lại sinh ra cảm giác ê ẩm muốn khóc, nhưng trí nhớ nói cho nàng biết mình không nhận ra người này, nhưng trong cảm giác, nàng lại thấy hắn như người thân của mình, giống như rất xa, cũng giống như rất gần.
Hoắc Tiểu Yến muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nàng lại sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, nàng thích cảm giác này, thích người đàn ông này khẽ ngồi xuống yên lặng bên giường của mình.
Hai người yên lặng không nói gì, trong phòng bệnh chợt trở nên yên tĩnh.