Bí thư Vương, đi về phía trước chính là giao giới của huyện Dương Cương và huyện Dương Phong, chỗ này gọi là Tôn Gia Câu.
Bí thư huyện ủy huyện Dương Cương là Nhan Sĩ Tắc cung kính nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh rồi khẽ nói.
Thời tiết tháng chín ánh mặt trời chiếu xuốn đất như lồng hấp, đối với những người có hình thể như Nhan Sĩ Tắc, đừng nói là đi đường, dù là đứng dưới ánh mặt trời một lúc thì cũng giống như tắm hơi, toàn thân ướt đẫm.
Nếu là trước kia thì Nhan Sĩ Tắc sẽ trốn vào trong phòng làm việc rộng thùng thình của mình, thế nhưng hôm nay thì không được. Đừng nói là hôm nay mặt trời lên cao, cho dù có dao rớt xuống thì Nhan Sĩ Tắc cũng sẽ điên cuồng chạy ra. Bí thư thị ủy Vương Tử Quân đến huyện Dương Cương kiểm tra chỉ đạo công tác, hắn tất nhiên sẽ không dám chậm trễ.
Nhan Sĩ Tắc nhìn Vương Tử Quân với nụ cười nhàn nhạt trên môi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tôn kính. Vốn hắn có ý muốn dựa vào Vương Tử Quân, hơn nữa còn dựng lên công lao ở sự kiện đường sắt Mân Cô, bây giờ đã là người của Vương Tử Quân, nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng không dám mạo phạm Vương Tử Quân.
Khi dựa vào Vương Tử Quân thì Nhan Sĩ Tắc chỉ cho rằng đó là đầu tư ngắn hạn, nhưng khi địa vị của Vương Tử Quân ngày càng vững chắc ở thành phố La Nam, Nhan Sĩ Tắc mới ý thức được bí thư Vương là cây to rễ sâu như thế nào. Cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung là một người bá đạo và có quyền uy như thế nào trên địa bàn thành phố La Nam? Còn không phải bị bí thư áp chế cho không ngóc đầu lên được sao?
Trong huyện Dương Cương thì chủ tịch huyện Trần Minh Tuấn là người thường nhìn chằm chằm vào vị trí của Nhan Sĩ Tắc, thế nhưng bây giờ dưới uy thế của bí thư Vương thì cũng ẩn nhẫn hơn rất nhiều, ít nhất đối phương cũng không dám cứng đối cứng với mình ở hội nghị thường ủy, biết cúp đuôi làm người.
- Bí thư Vương, có lẽ không cần phải đi qua, điều này...Điều này...
Chủ tịch huyện Trần Minh Tuấn dùng ánh mắt có chút sốt ruột nhìn Nhan Sĩ Tắc, tỏ ý muốn Nhan Sĩ Tắc ngăn trở Vương Tử Quân.
Nhan Sĩ Tắc tuy hận không thể đạp cho Trần Minh Tuấn một cái ngã sấp xuống đất, thế nhưng bây giờ liên quan đến hình tượng của huyện Dương Cương trong mắt bí thư Vương, hai người bọn họ nhất định phải cùng nhau hợp tác vì lợi ích chung. Hắn biết rõ Trần Minh Tuấn muốn nói đến cái gì, hắn cũng biết vì sao đối phương không nói mà lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn mình.
- Bí thư Vương, đường núi ở Tôn Gia Câu rất gập ghềnh khó đi, còn chưa là cầu đường rõ ràng, chúng ta đi xe thật sự rất khó.
Tuy nói ra tình hình thực tế rất có thể sẽ bị phê bình, thế nhưng Nhan Sĩ Tắc vẫn nói ra lời thật lòng. Có đôi khi yếu thế trước mặt lãnh đạo cũng là rất tốt, cấp dưới có rất nhiều điểm cần được lãnh đạo thông cảm, nếu như làm tốt tất cả mọi việc thì còn cần lãnh đạo làm gì nữa?
Nhan Sĩ Tắc nghĩ như vậy mà cảm thấy thoải mái hơn, hắn nói như vậy không những biểu hiện mối quan hệ tốt đẹp và không bình thường với bí thư Vương, quan trọng là nói lời thật lòng sẽ giúp bí thư Vương biết rõ sự việc tốt xấu thế nào. Ít nhất chính mình cũng cho ra ấn tượng thành khẩn báo cáo, không lừa gạt lãnh đạo.
Vương Tử Quân nhìn đường núi gập ghềnh cách đó không xa, sau đó cau mày nói:
- Hai người các anh đã từng đến Tôn Gia Câu chưa?
- Bí thư Vương, chúng tôi đã đến rồi.
Nhan Sĩ Tắc và Trần Minh Tuấn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói.
- Các anh đã có thể đi qua, như vậy sao tôi lại không qua được?
Vương Tử Quân khoát tay chặn lời Nhan Sĩ Tắc rồi trầm giọng nói:
- Nếu không đi xe được thì chúng ta đi bộ, dù thế nào cũng không gian khổ bằng cách mạng năm xưa được.
Nhan Sĩ Tắc thấy Vương Tử Quân muốn đi thì cũng không tiếp tục khuyên bảo. Nhìn từ góc độ của hắn, hắn thật sự không muốn cho Vương Tử Quân đến xã nghèo nhất huyện Dương Cương này. Hắn vừa gật đầu vừa ném ánh mắt về phía thư ký trưởng Kim Điền Lạc và thư ký Đổng Trí Tân ở bên cạnh Vương Tử Quân.
Kim Điền Lạc lúc này cũng là mồ hôi chảy ròng ròng, hắn tất nhiên thấy rõ ánh mắt cầu cứu của Nhan Sĩ Tắc, nhưng hắn cũng biết rõ tính cách của Vương Tử Quân. Hắn tranh thủ thời gian lắc đầu với Nhan Sĩ Tắc, tỏ ý không thể giúp đỡ gì được.
Nhan Sĩ Tắc thật sự bất đắc dĩ, hắn khẽ gật đầu với vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy ở phía sau. Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là người rất lanh trí, chỉ sau nháy mắt đã hiểu ý của lãnh đạo, thế là nhanh chóng dùng điện thoại gọi cho lãnh đạo xã Tôn Gia Câu.
Mười phút sau một chiếc xe máy kéo phun khói đen mù mịt đã chạy đến, khói đen gióng như một con rồng đang giương nanh múa vuốt trên bầu trời.
- Bí thư Nhan, chủ tịch Trần.
Hai người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi nhanh nhẹn đi xuống máy kéo, người đàn ông trung niên đi đầu mái tóc hoa râm lớn tiếng chào hỏi Nhan Sĩ Tắc.
Sau khi hai người đàn ông trung niên kia lái xe máy kéo đến, Vương Tử Quân vẫn luôn quan sát hai người này. Chỉ cần nhìn vào thái độ của người đi đầu, tuy giọng nói có vài phần trầm ổn, thế nhưng Vương Tử Quân thấy đối phương căn bản không có bao nhiêu ý nghĩ tôn kính với Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc vung tay lên với hai người kia:
- Anh Triệu, anh Trần, hai người các anh mau đến đây.
Nhan Sĩ Tắc nói rồi chỉ vào Vương Tử Quân giới thiệu:
- Bí thư Vương, đây là bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Câu, là đồng chí Triệu Thiết Chùy, còn đây là chủ tịch xã Tôn Gia Câu, đồng chí Trần Quảng Triêu.
Triệu Thiết Chùy và Trần Quảng Triêu cũng biết Nhan Sĩ Tắc gọi mình đến đây làm gì, sau khi nghe Nhan Sĩ Tắc giới thiệu thì hai người bọn họ nhanh chóng tiến lên vươn tay ra:
- Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân bắt chặt tay hai người rồi cười nói:
- Hai anh khổ cực rồi.
Triệu Thiết Chùy nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cười cười nói:
- Chúng tôi không có gì khổ cực mà cảm thấy rất hổ thẹn, đã phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, công tác ở Tôn Gia Câu nhiều năm, thế nhưng cũng không thể làm cho xã phát triển được, không thể làm được con đường đàng hoàng.
Nhan Sĩ Tắc khẽ nhíu mày, tuy hắn không phải rất kiêng kỵ sự việc ở huyện Dương Cương, thế nhưng hắn cũng không muốn thủ hạ của mình nói ra những chuyện mất mặt với bí thư Vương. Vẻ mặt Trần Minh Tuấn lại càng thêm khó coi, đối với hắn thì Triệu Thiết Chùy thẳng thắn phê bình giống như vạch trần mình trước mặt Vương Tử Quân, làm cho mọi người rơi vào tình huống khó khăn.
Nhưng Triệu Thiết Chùy sắp về hưu, có danh tiếng ngu ngốc và lớn gan trong huyện Dương Cương. Trước kia Trần Minh Tuấn còn chịu đựng một chút, nhưng bây giờ hắn đã hạ quyết tâm cho đối phương ở trên vị trí bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Câu đến hết lúc về hưu mới thôi.
Vương Tử Quân không tiếp nối câu chuyện của Triệu Thiết Chùy, những ngày qua hắn đã đi đến các quận huyện nghiên cứu, trong lòng hắn đã hiểu khá nhiều về tình huống phát triển của cả thành phố La Nam. Trong thành phố La Nam không thiếu những xã như Tôn Gia Câu, hắn giải quyết vấn đề của một hai xã thì không sao, thế nhưng nếu muốn giải quyết tình huống chung này của cả thành phố, nhìn vào tình huống trước mắt thì căn bản là không thể.
- Hai vị dẫn đường, chúng ta đến xã Tôn Gia Câu xem xét tình huống.
Vương Tử Quân nói rồi leo lên xe máy kéo, nhóm người Kim Điền Lạc thấy Vương Tử Quân lên xe thì cũng kéo nhau đi theo.
Chương 649(p2): Sông sâu có khúc.
Có hơn mười người cùng đi kiểm tra thị sát với Vương Tử Quân, thế cho nên căn bản không thể nào cùng lên một chiếc xe máy kéo. Nhan Sĩ Tắc nhìn thấy còn có người muốn đi theo, thế là khoát tay nói:
- Anh Triệu, hai anh lên đây, những người khác không cần đi theo.
- Xịch xịch xịch.
Tiếng máy kéo nổ vang, sau đó chạy trên con đường đá gập ghềnh. Tuy xe chạy rất chậm nhưng thỉnh thoảng vẫn rung lên bần bật giống như biểu hiện lực lượng của mình là không tầm thường.
Nhan Sĩ Tắc ngồi trên xe, mỗi lần xóc nảy thì cơ thể của hắn lại lắc lư, chưa ngồi được bao lâu thì mồ hôi đổ ra như mưa. Với thân phận bí thư huyện ủy thì những năm này hắn căn bản ít ngồi xe máy kéo, hắn nhìn Vương Tử Quân ngồi trên xe, lãnh đạo vẫn điềm nhiên như không nhìn hai bên đường. Thế là trong lòng hắn không khỏi cảm thán, đều nói có thể lớn có thể nhỏ là rồng, co được giãn được là anh hùng, xem ra bí thư Vương tuy còn trẻ nhưng công phu tu luyện là cực kỳ mạnh mẽ.
- Sĩ Tắc, dãy núi kia rất đẹp.
Vương Tử Quân chỉ về phía một ngọn núi lớn ở phương xa giống như đang chậm rãi đi về phía mình, hắn dùng giọng hưng phấn nói lớn.
Nhan Sĩ Tắc đã đến chỗ này, bây giờ ánh mặt trời lồng lộng, núi non như tranh vẽ, cực kỳ nên thơ. Tất nhiên Nhan Sĩ Tắc không cảm nhận được những thứ này, bây giờ đối với hắn thì quan trọng nhất chính là mau mau đến địa điểm dừng chân là ủy ban xã Tôn Gia Câu, để cho bí thư Vương uống một ly trà lạnh.
- Bí thư Vương, dãy núi kia tên là Cô Yên Sơn, dài cả trăm kilomet, cao một ngàn ba trăm mét so với mặt biển, là địa phương cao nhất trong thành phố La Nam.
Triệu Thiết Chùy ở phía sau luôn ngậm chặt miệng, bây giờ đột nhiên mở miệng đáp lời.
Nhan Sĩ Tắc không những không buồn bực vì tình huống Triệu Thiết Chùy mở miệng, hắn còn cảm thấy vui mừng. Hắn không biết ngọn núi kia là gì, thế nhưng bây giờ Triệu Thiết Chùy nói không khác nào giải vây cho hắn.
- Núi kia chủ yếu sản xuất thứ gì?
Vương Tử Quân nhìn về phía một ngọn núi cách đó không xa, sau đó dùng giọng hứng thú hỏi Triệu Thiết Chùy.
Triệu Thiết Chùy cười khổ nói:
- Bí thư Vương, chỗ chúng tôi thiếu đất trồng trọt, nếu có chỉ là đất đai bạc màu, nếu được mùa thì xem như kiếm đủ lương thực để ăn. Đồng thời ở những vùng đất không thể trồng cây hoa màu, chúng tôi phải trồng táo, lựu và các loại cây ăn quả.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Nông dân xã ta khi nông nhàn có ra ngoài làm công hay không?
- Cũng không nhiều lắm.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề dùng giọng thăm dò nói:
- Bí thư Vương, những năm gần đây vì phát triển kinh tế bản địa, lãnh đạo huyện đã ra mặt, cung tổ chức vài hoạt động đưa nông dân ra ngoài làm công, thế nhưng có rất ít quần chúng tham gia.
Khi càng lên cao thì gió mát càng lồng lộng, mỗi khi có gió nổi lên thì cảm giác nóng bức vô tận cũng chậm rãi biến mất.
- Đây là một địa phương nghỉ dưỡng rất tốt.
Vương Tử Quân nhìn về phía Nhan Sĩ Tắc rồi cảm khái một câu.
Lúc này mồ hôi trên người Nhan Sĩ Tắc cũng xem như tan biến, hắn cười gật đầu nói:
- Bí thư Vương nói đúng, nơi này thật sự là một khu nghỉ hè lý tưởng.
Nửa giờ sau xe máy kéo cuối cùng cũng dừng lại trong một khu dân cư ở triền núi, nơi đây cũng chỉ có vài trăm nhà. Điều duy nhất làm cho Vương Tử Quân cảm thấy nơi đây có khí tức của một thôn xóm chính là con đường lớn hơn một chút, ó vài ba cửa hàng bách hóa phủ bạt được may bằng bao phân hóa học.
Ủy ban xã Tôn Gia Câu là một khoảng sân nhỏ, có vài gian phòng nhìn qua giống như đã xây dựng được vài chục năm. Khi xe máy kéo chạy vào sân, đã có hơn hai ba mươi cán bộ chờ đợi sẵn.
Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng họp, một nữ cán bộ đưa đến hơn mười ấm trà, Triệu Thiết Chùy là bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Cau, hắn nhanh chóng cầm ấm trà rót nước cho Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, xã Tôn Gia Câu chúng tôi cũng không có gì đặc biệt, đây là nước suối nguồn, phối hợp với trà địa phương, uống cũng không quá tệ.
Triệu Thiết Chùy rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này hắn thật sự rất khát. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy một mùi hương thấm đẫm ruột gan. Vương Tử Quân đã uống không ít trà ngon, nhưng không biết có phải lần này vì quá khát hay không mà uống hết cả ly trà, chợt cảm thấy miệng ngọt ngào tươi mát.
- Trà ngon.
Vương Tử Quân uống cạn ly trà rồi nói với Kim Điền Lạc ở bên cạnh.
Kim Điền Lạc uống một ngụm trà rồi gật đầu nói:
- Bí thư Vương, trà của huyện Dương Cương và huyện Dương Phong dù không có danh tiếng trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại được nhiều người ở thành phố La Nam yêu thích. Hơn nữa trà Cô Yên Sơn này càng được bình luận là ngon nhất.
Kim Điền Lạc nói đến đây thì nhìn về phía Triệu Thiết Chùy:
- Nghe nói trên núi Cô Yên Sơn còn có vài cây trà tuổi đời vài trăm năm.
- Thư ký trưởng Kim, ngài thật sự còn hiểu về Cô Yên Sơn hơn cả cán bộ xã Tôn Gia Câu, trà có phải vài trăm năm hay không thì chúng tôi chỉ được nghe những người già trong xã truyền miệng với nhau, thế nhưng ít nhất cây trà cũng được phát hiện từ thời Đường.
Triệu Thiết Chùy dù có chút ngang ngược nhưng không phải kẻ hồ đồ, hắn nghe được câu nói của Kim Điền Lạc, thế là vội vàng đáp lại.
Trà vài trăm năm? Vương Tử Quân nghe thì thấy rất có hứng thú, lúc này cười hỏi:
- Không ngờ chỗ này còn có những cây trà như vậy, chẳng lẽ chúng ta đang uống trà cổ thụ như vậy sao?
Nhan Sĩ Tắc nhìn thẳng vào Triệu Thiết Chùy, lúc này ánh mắt hắn có vài phần nghiêm túc. Triệu Thiết Chùy có chút trầm ngâm, sau đó mới dùng giọng không yên nói:
- Bí thư Vương, chúng ta không phải uống trà cổ, những cây trà cổ thụ mọc ở vách núi đá Lão Quát Phong, xuống đó rất nguy hiểm, thế nên xã đã cấm thôn dân xuống đó hái trà.
Vương Tử Quân không biết Lão Quát Phong là nơi nào, thế nhưng xuống núi đá hái trà thì thật sự nguy hiểm, có lẽ đó chính là nguyên nhân mà những cây trà cổ kia có thể sinh trưởng đến bây giờ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu và cũng không tiếp tục truy cứu về vấn đề này, nhưn trong lòng hắn cũng không bỏ qua ý nghĩ đến xem nhưng cây trà cổ thụ kia.
Sau khi hàn huyên về vài tình huống cơ bản về xã Tôn Gia Câu với nhóm người Triệu Thiết Chùy thì đến giờ ăn cơm, Triệu Thiết Chùy lén nói vài câu với Nhan Sĩ Tắc, sau đó khẽ đi đến trước mặt Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Vương, chỗ này của chúng tôi cũng không có tiệm cơm nào ngon, chỉ có Tam Thanh Quan xem như sạch sẽ, anh xem có nên đến đó dùng cơm không?
"Tam Thanh Quan?"
Vương Tử Quân gật đầu cười, chỗ này thật sự có nhiều thứ làm hắn giật mình, không ngờ nơi đây còn có một Tam Thanh Quan.
Tam Thanh Quan ở cách ủy ban xã hai kilomet, là một vùng đất trống trên sườn núi. Theo ý của nhóm người Nhan Sĩ Tắc thì chuẩn bị cho bí thư Vương ngồi xe máy kéo, nhưng Vương Tử Quân đưa mắt nhìn rồi dùng giọng kiên trì nói với Nhan Sĩ Tắc:
- trước khi ăn cơm nên đi vài bước, như vậy thì dùng cơm cũng thoải mái sảng khoái hơn. Chúng ta đến Tam Thanh Quan là nơi yên tĩnh, nếu chúng ta đi xem đến, thật sự không hay.
Thấy Vương Tử Quân kiên trì như vậy thì nhóm người Nhan Sĩ Tắc dù không muốn cũng chỉ có thể đi theo đến Tam Thanh Quan, trên đường đi bọn họ tâật sự cảm thấy có chút bất ổn, rất sợ đi đường có vấn đề gì xảy ra.
May mà trên đường đi cũng không gặp người nào, điều này làm cho bọn họ phải thở dài một hơi. Khi đi vào Tam Thanh Quan có chút rách nát, một đạo sĩ hơn năm mươi tuổi dẫn theo hai đồ đệ hơn hai mươi đi ra nghênh đón.
Chương 649(p3): Sông sâu có khúc.
Đạo sĩ kia mặc đạo bào màu xanh, trên gương mặt gầy gò có vài phần bộ dạng tiên phong hạo cốt. Có lẽ bọn họ đã được chính quyền xã thông báo, thế cho nên cực kỳ chú ý nghênh đón nhóm người Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, mời ngài vào bên trong.
Triệu Thiết Chùy giới thiệu người đạo sĩ kia chính là quan chủ của Tam Thanh Quan, pháp danh Huyền Chân. Tuy Tam Thanh Quan ở nơi thâm sơn cùng cốc, thế nhưng đạo nhân Huyền Chân lại là người ăn nói bất phàm, thật sự có kiến thức rộng rãi.
Đạo nhân Huyền Chân sắp xếp cơm nước ở dưới một tàng cây cổ thụ, bàn ghế đá, không những sạch sẽ còn rất mát mẻ, thật sự rất có phong cảnh. Huyền Chân đạo nhân đã sớm có chuẩn bị, chỉ sau mười phút thì các đồ đệ đã đưa lên hơn chục món ăn.
Tuy tất cả đều là đồ chạy nhưng vật liệu và nấu nướng rất tốt, vì vậy mà thành phẩm cũng rất ngon. Huyền Chân đạo nhân thấy thức ăn đã được dọn xong thì khẽ đưa mắt nhìn Triệu Thiết Chùy, giống như trưng cầu ý kiến của Triệu Thiết Chùy.
Triệu Thiết Chùy vung tay áo, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế chủ vị:
- Bí thư Vương, các vị lãnh đạo, chúng ta ở chỗ này cũng không có rượu gì ngon, chỉ có loại rượu nhạt tự ủ, đột rượu không cao, dùng để giải khát mùa hè là rất tốt.
Triệu Thiết Chùy nói xong thì Huyền Chân đạo nhân đưa một bình rượu dến đặt trước mặt nhóm người Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn chai rượu được ủ chừng mười năm cũng không nói gì, thế nhưng vẻ mặt Nhan Sĩ Tắc chợt trở nên âm trầm.
Tuy Nhan Sĩ Tắc không biết rượu kia là thế nào, nhưng hắn lại rất tức giận với hành vi của Triệu Thiết Chùy. Bí thư Vương là ai? Đây là lãnh đạo thị ủy, có trường hợp nào chưa từng trải qua? Anh đưa đến một chai rượu chưa được ban ngành liên quan kiểm tra chất lượng, nếu có vấn đề gì xảy ra, trách nhiệm này anh gánh nổi sao?
Hơn nữa trước khi đến Nhan Sĩ Tắc đã sớm dặn dò Triệu Thiết Chùy, nói đối phương mua loại rượu bình thường là được, cũng không ngờ đối phương lại cho ra loại rượu như vậy.
Khi Nhan Sĩ Tắc chuẩn bị ngăn cản thì Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nếu là rượu đặc sản địa phương, như vậy chúng ta nếm thử một chút.
Thấy Vương Tử Quân tỏ thái độ như vậy thì Nhan Sĩ Tắc dù có nổi giận cũng không dám phát tác, chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ mất hứng. Vì thế mà hắn để phần tâm tư này trong lòng, cung quyết định sau khi quay về sẽ nhất định cho viên bí thư đảng ủy này sang vị trí khác.
Triệu Thiết Chùy cũng không miêu tả quá chính xác, độ rượu không cao nhưng uống vào cũng chẳng thấy thua kém những loại rượu khác, món ăn rất ngon cho nên bữa cơm cũng xem như vui vẻ thoải mái.
Sau một giờ vừa ăn vừa trò chuyện thì xem như bữa cơm kết thúc, khi Vương Tử Quân nghe Nhan Sĩ Tắc nói về quy hoạch phát triển ở thành phố la nam, những tiếng khóc sướt mướt chợt từ bên ngoài truyền vào.
Khi nghe thấy tiếng khóc như vậy thì vẻ mặt đám lãnh đạo huyện Dương Cương chợt trở nên khó coi, dù là có chuyện gì, có người khóc khi Vương Tử Quân dùng cơm, điều này luôn làm cho người ta cảm thấy mất hứng.
- Bí thư Vương, có thể là nhà người ta có tang, phong tục nơi này là như vậy, khi nào nhà có tang sẽ đến Tam Thanh Quan thông báo.
Trần Minh Tuấn trầm ngâm giây lát rồi cắn răng nói với Vương Tử Quân.
Không thể nghi ngờ Trần Minh Tuấn là người phản ứng rất nhanh, Nhan Sĩ Tắc đang có chút sợ hãi cũng phải thầm khen đối phương nhanh nhẹn, hắn cũng nhanh chóng phụ họa:
- Đúng vậy, bí thư Vương, vùng này của chúng tôi thường có thói quen như vậy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cũng không nói gì, Huyền Chân đạo nhân thấy Nhan Sĩ Tắc gật đầu thì lên tiếng:
- Các vị thí chủ, tôi ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Khi Huyền Chân đạo nhân chuẩn bị rời đi thì một đạo nhân trẻ tuổi chạy đến, hắn vội vàng lên tiếng:
- Sư phụ, không hay rồi, anh Nhiếp của thôn Thượng Sơn bị người ta đánh chết.
Đối phương nói lớn thiếu chút nữa làm cho đám lãnh đạo huyện Dương Cương đi thị sát cùng Vương Tử Quân sợ đến mức hồn phi phách tán. Tuy Nhan Sĩ Tắc đã quyết tâm đi theo Vương Tử Quân, thế nhưng càng là như vậy thì càng cẩn thận trong chuyến thị sát lần này, cố gắng biểu hiện năng lực công tác của mình. Lúc này bí thư Vương đến huyện Dương Cương kiểm tra công tác, thế nhưng lại phát sinh sự việc đánh chết người, loại chuyện này lọt vào tai sẽ làm cho lãnh đạo nào thoải mái?
Lãnh đạo thích dùng người thân cận với mình, thế nhưng nếu anh không có lực khống chế, luôn gây phiền toái cho lãnh đạo, cho dù lãnh đạo có tán thưởng anh, cuối cùng cũng chỉ bỏ qua và lạnh nhạt với anh mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy đầu lưỡi của mình khô đắng. Đối mặt với bí thư thị ủy có uy thế mạnh mẽ, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng xin chỉ thị nói:
- Bí thư Vương, tôi đi ra xem có chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta cùng đi xem.
Vương Tử Quân đứng lên rồi hỏi:
- Tiểu sư phụ, anh Nhiếp sao lại bị người ta đánh chết?
Tên đạo nhân trẻ tuổi không biết thân phận cụ thể của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng biết đó là một lãnh đạo lớn, nếu không phải người nhà của anh Nhiếp chạy đén khóc lóc, hắn cũng không trở nên như vậy. Lúc này hắn đưa mắt nhìn tình huống khắp bốn phía, lại dùng giọng căng thẳng nói:
- Anh Nhiếp, hôm qua anh Nhiếp...Bị người ta đánh, hôm nay mới...
Vương Tử Quân chợt đưa mắt nhìn Triệu Thiết Chùy, dù không nói nhưng Triệu Thiết Chùy lại cảm thấy một áp lực vô hình tiến đến làm cho mình run rẩy.
- Bí thư Vương, chuyện này...Tôi biết rõ chuyện này.
Triệu Thiết Chùy trầm ngâm giây lát rồi mới khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Triệu Thiết Chùy, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Anh nói cho tôi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
- Bí thư Vương, Nhiếp lão chính là bố của Nhiếp Vinh Quân.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì giống như sợ Vương Tử Quân quên mất Nhiếp Vinh Quân là người nào, hắn vội vàng bổ sung:
- Nhiếp Vinh Quân chính là vị phó phòng xây dựng thành phố La Nam chúng ta.
Nhà của phó phòng xây dựng Nhiếp Vinh Quân ở xã Tôn Gia Câu sao? Lúc này bố của Nhiếp Vinh Quân lại bị người ta đánh chết? Ánh mắt Vương Tử Quân chợt trở nên âm trầm.
- Ai đánh bố của Nhiếp Vinh Quân?
Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại cực kỳ có khí phách, giọng điệu rất lạnh lẽo.
- Vài chủ nợ chạy đến nhà Nhiếp Vinh Quân, nói Nhiếp Vinh Quân nợ bọn họ một triệu, yêu cầu Nhiếp lão trả tiền. Đừng nói là Nhiếp lão, dù là ủy ban xã cũng không có được số tiền một triệu như vậy.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói tiếp:
- Vì Nhiếp lão không trả được tiền nên bọn họ đập nhà, còn đánh Nhiếp lão và em trai của Nhiếp Vinh Quân bị thương.
Từng tiếng khóc từ bên ngoài truyền đến, Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn, dù âm thanh có hơi trầm nhưng động tác vô thức như vậy không khỏi làm cho đám lãnh đạo huyện Dương Cương liên tục đổ mồ hôi hột.
- Kẻ người bây giờ đã bị khống chế chưa?
Sau khi trầm ngâm một lát thì Vương Tử Quân dùng giọng điệu cực kỳ trầm thấp nói.
Triệu Thiết Chùy cúi đầu xuống khá thấp nhưng không lên tiếng, lúc này bốn phía như chết lặng.
- Bốp.
Vương Tử Quân vỗ tay thật mạnh lên bàn đá, hắn nhìn Triệu Thiết Chùy rồi trầm giọng nói:
- Tôi hỏi anh đã bắt được kẻ đả thương người ta chưa?
- Bí thư Vương, người này, lúc bắt đầu thì...Bị công an xã bắt được, nhưng, nhưng...
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trần Minh Tuấn đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt Trần Minh Tuấn lúc này cực kỳ trắng bệch, có gió lạnh thổi qua nhưng mồ hôi vẫn vã đầy trên trán. Hắn nhìn ánh mắt và giọng điệu của Vương Tử Quân, thế là cắn chặt răng không nói lời nào.
- Nhưng cái gì?
Vương Tử Quân cũng không nhìn vẻ mặt Trần Minh Tuấn, hắn tiếp tục truy vấn.
- Nhưng...Nhưng sau đó chủ tịch Trần gọi điện thoại đến, nói tập đoàn Đống Phát là xí nghiệp đi đầu trong thành phố chúng ta, hơn nữa đây là sự việc thiếu nợ trả tiền, nói chúng tôi thả người.
Triệu Thiết Chùy giống như đã đặt quyết tâm, hắn lên tiếng bằng giọng điệu khá nhanh.
Tập đoàn Đống Phát? Hai mắt Vương Tử Quân khẽ híp lại, từ sau khi đến thành phố La Nam thì hắn trên cơ bản đã tìm hiểu về tình huống nơi này. Tập đoàn Đống Phát là xí nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố La Nam, phạm vi kinh doanh liên quan đến khoáng sản và bất động sản, có thể nói là một sản nghiệp quan trọng của thành phố La Nam.
Khi Vương Tử Quân từ thủ đô quay về thì giám đốc Trịnh Khiếu Đống đã ba lần bảy lượt mời dùng cơm, thế nhưng đều bị Vương Tử Quân dùng đủ mọi lý do từ chối. Hắn không ngờ lúc này tập đoàn Đống Phát lại có liên quan đến Nhiếp Vinh Quân.