Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Kim Chính Thiện cảm khái với ý nghĩ rất rõ ràng, đó là hắn có tâm tư với vị trí để trống của Vi Yến Qui. Vương Tử Quân cảm thấy như vậy là rất bình thường, dù là ai cũng muốn tiến lên một bước, ngay cả Tiết Xuyên Cường cũng có ý nghĩ này, Kim Chính Thiện là một người quyền cao, tất nhiên càng muốn tiến lên.

Nhưng Vương Tử Quân cảm thấy Kim Chính Thiện không có ưu thế quá lớn ở phương diện này, vì thế hắn ném cho Kim Chính Thiện một điếu thuốc rồi cười nói: - Bí thư Kim, anh càng vất vả thì càng có công lao lớn, chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, vì vậy lúc cần thì tôi sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm. Thế nhưng chuyện này thì anh cũng cần phải chuẩn bị tư tưởng.

Vương Tử Quân nói những lời cực kỳ ẩn giấu, Kim Chính Thiện nghe và hiểu ý của Vương Tử Quân, lúc này hắn gật đầu nói: - Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, tôi cũng tranh thủ cho mình một chút mà thôi, dù thế nào cũng phải cho tổ chức biết rõ Kim Chính Thiện tôi công tác không kém.

Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm. Kim Chính Thiện cảm thấy mình đã đạt được mục đích, hắn cười ha hả rồi di chuyển chủ đề đến phương diện xây dựng các hạng mục đại hội thể dục thể thao.

Tốc độ xây dựng của thành phố Rừng Mật là rất nhanh, bây giờ các hạng mục đều đã được xây dựng đúng tiến độ. Mặc dù thành tích này có được là nhờ vào sự giúp đỡ lớn lao của Vương Tử Quân ở phương diện tài chính, thế nhưng cũng không thể không nói đến độ mạnh yếu trong công tác của phía thành phố Rừng Mật.

- Bí thư Kim, ngày hôm qua tôi đã xem qua về bản báo cáo tình hình tiến độ xây dựng các hạng mục ở thành phố Rừng Mật, khi đó tôi có một ý nghĩ, bây giờ vừa đúng lúc có cơ hội trao đổi với anh một chút. Vương Tử Quân nhìn Kim Chính Thiện rồi châm một điếu thuốc nói: - Tôi đang làm các công tác trù bị cho hội nghị tổng kết cuối năm, địa điểm dự tính tổ chức hội nghị chính là thành phố Rừng Mật, anh nên chuẩn bị sẵn sàng.

"Hội nghị tổng kết cuối năm?" Đây căn bản là một sự kiện có thể thoa son thiếp vàng, Kim Chính Thiện là người làm việc cực kỳ có ý nghĩ, thế nên lúc này cực kỳ vui mừng vì lễ vật của Vương Tử Quân ném cho mình. Lúc này hắn mỉm cười tỏ thái độ: - Mong lãnh đạo yên tâm, thành phố Rừng Mật sẽ xuất toàn lực để ứng phó, chuẩn bị sẵn sàng tất cả công tác, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Vương Tử Quân căn bản không cần hoài nghi năng lực công tác của Kim Chính Thiện, vì vậy hắn cũng không nói nhiều ở sự kiện này, hắn trầm giọng nói: - Tôi đã xem qua hạng mục xây dựng đường ở thành phố Rừng Mật, căn bản cũng không được như toan tính.

- Chủ tịch Vương, ngài không nhắc đến chuyện này thì tôi cũng phải tìm ngài để nói, dù phương diện nhất thể hóa Rừng Mật là cộng đồng cùng chung tay phát triển, tăng cường sức cạnh tranh hạch tâm, thế nhưng tổng quát lại thì thành phố Kim Hà là người có lợi nhất. Nhưng bây giờ phía thành phố Rừng Mật xây dựng đường mà Lý Hanh Dư của thành phố Kim Hà lại nói không có tài chính, phương diện phối hợp khác lại như có như không, căn bản không có thành ý.

Vương Tử Quân nhíu mày, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Nhất thể hóa Rừng Mật chính là một hạng mục gia tăng sức cạnh tranh của tỉnh Mật Đông, tuyệt đối không vì một vài nguyên nhân cá nhân mà xuất hiện tình trạng kéo dài. Thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với các đồng chí Lý Hanh Dư, có khó khăn thì nói ra, nếu như kéo dài vô cớ, trong tỉnh sẽ xem xét toàn diện công tác của thành phố Kim Hà, không thể để cho tình huống vì một người mà ảnh hưởng đến đại cục phát triển kinh tế của cả tỉnh được.

Kim Chính Thiện nghe Vương Tử Quân nói như vậy mà không khỏi cảm thấy sảng khoái. Hắn căn bản hao tổn nhiều tinh thần với hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật, tuy Lý Hanh Dư tỏ ra cực kỳ chú ý trước mặt hắn, nói cũng rất dễ nghe, nhưng khi làm việc thì căn bản không ra gì, không phải là toi công sao?

Tuy Kim Chính Thiện rất có tâm tư đá văng Lý Hanh Dư đi, thế nhưng hắn biết mình còn chưa đủ tư cách như vậy. Hắn thật sự là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng căn bản là không đủ tư cách để hất văng một vị bí thư thị ủy ra khỏi vị trí công tác.

Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, người này là lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh, nếu nói chuyện liên quan đến Lý Hanh Dư thì thật sự không có chút trở ngại.

Sau khi hai bên nói thêm vài câu thì Triệu Hiểu Bạch gõ cửa đi vào, hắn nhìn thoáng qua Kim Chính Thiện, sau đó khẽ nhắc nhở: - Chủ tịch, đã đến thời gian ngài trò chuyện với bí thư Sầm.

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không còn chuyện gì nữa, ngài cứ bận rộn, sau này chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện. Kim Chính Thiện không chờ Vương Tử Quân cho ra phản ứng mà đứng lên nói lời cáo từ.

Vương Tử Quân bắt tay Kim Chính Thiện, sau đó nói lần sau sẽ mời anh uống trà, cuối cùng đi ra khỏi phòng cùng Kim Chính Thiện. Hai người đi đến dưới lầu, Kim Chính Thiện lên chiếc xe Audi của mình, còn Vương Tử Quân thì đi về phía khu văn phòng thường ủy.

Khu văn phòng thường ủy vẫn người đến người đi như trước, khi Vương Tử Quân xuất hiện bên ngoài khu văn phòng thường ủy thì có nhiều người chào hỏi. Hắn khẽ gật đầu với những nhân viên công tác quen mặt mà khó thể gọi tên đi qua người mình, sau đó sải bước tiến lên lầu.

- Chủ tịch Vương, thật sự quá trùng hợp, tôi đang chuẩn bị đến phòng làm việc của ngài để báo cáo tình huống, không ngờ lại gặp ngài ở đây. Uông Thanh Minh nở nụ cười sáng lạn đi tới.

Tuy Uông Thanh Minh có quan hệ tương đối gần với Sầm Vật Cương, thế nhưng người này cũng có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, chỉ là có hơi yếu mà thôi. Mối quan hệ này rõ ràng là cố gắng giữ gìn, chỉ cần đi nhầm thì bước tiếp theo sẽ hóa thành phản diện. Vì vậy Vương Tử Quân rất khách khí với Uông Thanh Minh, vừa thấy mặt Uông Thanh Minh thì nhanh chóng cười nói: - Chào trưởng phòng Uông, vài ngày rồi không gặp anh, lúc này anh đang bận rộn gì vậy?

- Cuối năm thì công tác kiểm tra đánh giá là quan trọng nhất, công tác này làm cho tôi cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Nhưng cũng không thể làm gì khác được, vì chuyện của các cán bộ đảng viên vĩ đại mà tôi còn phải liên hệ nhiều hơn với bí thư Vi. Uông Thanh Minh nói rồi nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch sau lưng Vương Tử Quân: - Hiểu Bạch lần này được nhiều phiếu đề cử ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem ra cậu ấy công tác rất tốt dưới sự chỉ bảo của chủ tịch Vương.

Triệu Hiểu Bạch nở nụ cười ngại ngùng, hắn tiến hành cảm tạ những lời khích lệ của trưởng phòng Uông, thế nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ ràng vấn đề. Uông Thanh Minh bây giờ mở miệng chỉ sợ mục đích nằm trên người chủ tịch Vương, cũng không phải là vì chính mình.

Nếu không cho dù Triệu Hiểu Bạch công tác tốt, chỉ sợ trưởng phòng Uông cũng không thèm quan tâm đến một vị cán bộ nho nhỏ như hắn.

- Hiểu Bạch rất tốt. Những lúc có thể thì Vương Tử Quân căn bản không keo kiệt những lời khích lệ với người bên cạnh mình. Hơn nữa trong mắt hắn thì những ngày qua Triệu Hiểu Bạch có rất cẩn trọng, không phụ lòng những lời khích lệ của mình.

Uông Thanh Minh cười cười nói: - Thật sự ứng với câu nói dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.

Uông Thanh Minh nói đến đây thì lại cười: - Hôm nay anh Tề tỉnh hàng xóm đến Mật Đông kiểm tra khảo sát, tôi đã tâm sự với anh ấy một chút, mà anh ấy có nhắc đến ngài, nói năm xưa đi họp ở thủ đô từng ngồi đối diện với ngài.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rời mới nhớ anh Tề trong lời nói của Uông Thanh Minh chính là trưởng phòng tổ chức Tề Vận Thắng của tỉnh bạn. Năm xưa khi Vương Tử Quân còn là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, hắn từng ngồi đối diện cùng phòng họp với người này, nhưng hai người cũng không có tình cảm gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ Tề Vận Thắng đến tỉnh Mật Đông, nếu như mình không đi gặp, như vậy sẽ biểu hiện là một người không giỏi đối nhân xử thế. Vì vậy Vương Tử Quân cười nói: - Nếu trưởng phòng Tề đã đến đây, tất nhiên tôi sẽ uống với anh ấy vài ly. Tôi nhớ anh ấy có tửu lượng rất tốt, năm xưa khi ngồi cùng với nhau thì tôi không ít lần bị anh ấy mời rượu.

- Hai người chúng ta phải liên thủ nắm bắt anh ấy mới được. Uông Thanh Minh thấy Vương Tử Quân nhận lời thì không khỏi cười tươi hơn.

Sau khi nói thêm hai câu với Vương Tử Quân thì Uông Thanh Minh xoay người đi về phía phòng làm việc của Vi Yến Qui, Vương Tử Quân thì tiếp tục đi lên lầu. Khi Vương Tử Quân đi lên đến nơi, chợt nghe thấy Triệu Hiểu Bạch thì thầm một tiếng: - Đúng là trùng hợp.

Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, cũng không nhìn Triệu Hiểu Bạch mà ngẩng đầu đi tiếp. Triệu Hiểu Bạch biết mình nói lỡ lời, hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ đi theo Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Vương Tử Quân thấy lần này trùng hợp gặp mặt hay là Uông Thanh Minh cố ý đều không có gì cả. Uông Thanh Minh đã làm xong ý nghĩ muốn gặp mặt mình, cho dù mình dùng phương pháp nào cũng khó tránh được.

Vfi vậy Vương Tử Quân cũng không quá coi trọng quá trình này.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương đang ngồi chờ. Khi Vương Tử Quân đi vào thì Sầm Vật Cương cười nói: - Chủ tịch Tử Quân đợt thêm một phút nữa, tôi đang pha trà, một phút sau mới đúng hạn châm nước. Tôi nghe người ta nói nếu pha trà thiếu đi một phút sẽ không quá thơm ngon, thế nên chúng ta chờ một chút rồi chậm rãi hưởng dụng.

Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, hắn cười híp mắt nói: - Sớm biết chỗ của bí thư có trà ngon, một ngày tôi phải đến vài lần, uống nhiều thì hưởng thụ nhiều.

Hai người nói chuyện với nhau khá vui vẻ, lúc này nước trà coi như đã được pha đúng thời hạn, Vương Tử Quân không chờ Sầm Vật Cương ra tay, hắn nâng bình trà lên, sau đó nước trà màu vàng xanh được rót ra hai chiếc ly nhỏ. Mùi hương trà nồng đậm xong vào trong cánh mũi làm cho người ta sinh ra cảm giác bay bổng hưởng thụ.

Sầm Vật Cương nhấp một ngụm trà rồi cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, tập đoàn Huyền Hà là một xí nghiệp có lực ảnh hưởng rất lớn, tuy trước mắt đã có ý muốn đầu tư ở tỉnh Mật Đông chúng ta, thế nhưng đây chỉ là bước đầu tiên trên con đường trường chinh vạn dặm, sau này cần phối hợp nhiều hơn. Nếu chỉ dựa vào thành phố Linh Long thì căn bản không đủ độ nặng, thế nên mong sao phía ủy ban nhân dân tỉnh chú ý một chút.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt lạnh nhạt của Sầm Vật Cương, hắn nào không hiểu rõ thái độ của bí thư Sầm là gì? Sầm Vật Cương yêu cầu mình chú ý đến chuyện liên quan đến tập đoàn Huyền Hà, thực tế đang khẳng định thành tích của thành phố Linh Long.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Không thể bỏ qua công lao của thành phố Linh Long khi kêu gọi được tập đoàn Huyền Hà vào đầu tư, chúng ta nhất định phải khen ngợi thành tích của thành phố Linh Long ở phương diện kêu gọi đầu tư. Tôi thấy thế này, chúng ta nên đưa tin về thành tích lần này của thành phố Linh Long lên mặt nhật báo Mật Đông.

Sầm Vật Cương uống một ngụm trà, lão là người hợp tác với Vương Tử Quân được gần một năm, biết rõ người này thường ra bài không theo lẽ thường. Nếu như Vương Tử Quân đồng ý ngay, sự việc sẽ không phát sinh vấn đề gì khác, sẽ không có ý kiến bất đồng.

Sầm Vật Cương thấy thành phố Linh Long có được thành tích khá lớn, hơn nữa Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ chính là những người được lão coi trọng, lão không muốn vì chút tì vết mà đả kích lòng tích cực công tác của hai người này. Dù thế nào thì những năm qua hai người kia cũng cố gắng công tác và sáng nghiệp, có ý chí kiên định, làm việc thực tế, không phải là những người tìm khắp cùng trời cuối đất cũng khó có được sao? Vì vậy khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì lão nhắc đến chuyện này đầu tiên.

Sầm Vật Cương nghĩ rằng dù Vương Tử Quân không có cùng ý kiến với mình ở phương diện này, cũng sẽ phải biết tiến lùi, sẽ giữ lại ý kiến. Dù sao thì mình cũng là bí thư tỉnh ủy, khi cần thì Vương Tử Quân nhất định phải tôn trọng ý kiến của mình.

Sầm Vật Cương không nói gì, lão chờ Vương Tử Quân nói tiếp. Lúc này câu nói của Đồ Phấn Đấu sau khi rời khỏi phòng liên tục vang lên trong đầu lão.

Vương Tử Quân cũng không biết lúc này Sầm Vật Cương đang nghĩ gì, nhưng hắn nhận định chuyện này không thể dễ dàng chết như vậy được. Mình nên thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay bỏ mặc? Tuy nhìn qua chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng nếu cứ mãi quẩn quanh sẽ phát sinh lỗ hổng, sẽ tổn hại đến hình tượng của ủy ban nhân dân tỉnh.

- Bí thư Sầm, không biết anh có xem qua báo cáo kêu gọi đầu tư lần này của thành phố Linh Long hay không? Nơi này của tôi có một phần báo cáo, mong anh xem qua. Vương Tử Quân nói rồi đưa một phần tài liệu mình chuẩn bị sẵn cho Sầm Vật Cương, sau đó nói tiếp: - Thương nhân bên ngoài đến tỉnh Mật Đông điều tra với nguyên nhân chủ yếu là nhìn trúng hạng mục có thể kiếm tiền, cũng không phải là mình chiêu đãi tốt đẹp như thế nào.

- Nếu như coi trọng ăn uống mà không coi trọng hạng mục, tôi cảm thấy những thương nhân như vậy có đến cũng như không. Vương Tử Quân nói đến đây rồi tiếp tục: - Ý của tôi là, chúng ta nên mất tiền ở phương diện kêu gọi đầu tư, không thể keo kiệt; thế nhưng chúng ta không thể nuông chiều những hành vi lãng phí. Đây không phải là vì vấn đề tiền bạc, nó còn liên quan đến hình tượng của cấp ủy chính quyền Mật Đông.

Vương Tử Quân nói xong thì nhìn Sầm Vật Cương, hắn mong chờ phản ứng của bí thư Sầm ở sự kiện này.

Sầm Vật Cương không mở miệng, lão xem qua báo cáo, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Lúc này trong phòng không vang lên âm thanh nào, bầu không khí có chút đè nén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK