Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi chính giữa đài chủ tịch, hắn lẳng lặng nhìn xuống đài, lúc này đám cán bộ công nhân viên chức đã nghe xong những lời của Trương Dân Cường, kẻ nào cũng cảm thấy rất châm chọc. Bọn họ cũng thấy rõ tình huống trước mắt: "Phó bí thư và chủ tịch xã liên thủ chèn ép bí thư, một vài cán bộ có kinh nghiệm thì thầm thở dài một tiếng cho Vương Tử Quân!"
Rõ ràng là "không có tư chất thì căn bản không thể mở miệng", vị bí thư Vương này quá trẻ tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm bí thư đảng ủy khối trong trường, nào là đối thủ của vị chủ tịch Triệu lão luyện giang hồ? Thật sự là chuốc lấy cực khổ.
- Ha ha, Dân Cường, đây cũng là bí thư Vương cố gắng chuyển vai, là biểu hiện tích cực muốn đầu nhập vào công tác của anh ấy, dù hiệu quả thực tế như thế nào thì cũng là rất tốt. Chúng ta cần phải giúp đỡ nhiều hơn, tìm hiểu cho rõ ràng, vì có câu người không biết không thể trách được.
Triệu Liên Sinh ném cây bút trong tay ra rồi dùng giọng rộng lượng nói.
Triệu Liên Sinh đã nói như vậy, vị phó chủ tịch xã Lưu Căn Phúc gần đây có quan hệ thân thiết với Triệu Liên Sinh cũng tranh thủ vuốt mông ngựa:
- Chủ tịch Triệu nói rất đúng, bí thư còn trẻ, còn chưa trưởng thành trên phương diện chính trị, có chút thành kiến cũng là bình thường.
- Tiểu Vương này quá trẻ, cũng không biết nhìn xem xã Tây Hà Tử là địa phương nào? Còn muốn bắt người khai đao? Hì hì, lúc này không phải mất mặt rồi sao?
- Mất mặt? Dù có mất mặt hay không cũng là như nhau, vốn đã bị mất sạch quyền lực, đã sớm chẳng còn mặt mà mất nữa rồi.
Những câu nói chế nhạo tuy khá nhỏ nhưng vẫn rơi vào trong tai Đỗ Hiểu Mạn rất rõ ràng, nàng ngồi trong đám người không hiểu vì sao mà trong lòng bùng ra những tư vị khác thường, đặc biệt là nhìn biểu hiện của Lưu Căn Phúc, càng cảm thấy Vương Tử Quân thế đơn lực bạc, cô đơn trơ trọi, bốn mặt đều là kẻ địch.
Trẻ tuổi, không có kinh nghiệm chính trị cũng có thể hiểu được, lời nói của Lưu Căn Phúc tuy có vẻ dễ nghe nhưng lại ẩn giấu đầy mỉa mai, nếu như Vương Tử Quân chỉ là một khoa viên bình thường thì sợ rằng còn cảm thấy vui vì được ưu ái như vậy.
Vấn đề là Vương Tử Quân không phải chỉ là một cán bộ khoa viên, hắn là bí thư của xã Tây Hà Tử, nói hắn tuổi trẻ phạm sai lầm cũng chỉ có lãnh đạo huyện mới có tư cách như thế, không phải là một vị phó chủ tịch xã như Lưu Căn Phúc có thể mở miệng.
Những lời của Lưu Căn Phúc nói ra trong cuộc họp có mặt đầy đủ cán bộ, thật sự là đả kích quyền uy của Vương Tử Quân, coi như quét rác trên mặt Vương Tử Quân.
Một vị bí thư trẻ tuổi dễ dàng phạm vào sai lầm, như vậy sao còn năng lực phục chúng?
Đỗ Hiểu Mạn có chút lo lắng cho Vương Tử Quân, Tôn Ngân Thương cũng nhíu mày, nếu như là dĩ vãng thì hắn nhất định sẽ giống như mọi người, sẽ khoanh tay xem náo nhiệt. Nhưng sau ngày hôm qua được thấy thủ đoạn xử lý mâu thuẫn của bí thư Vương, hắn thấy bí thư cũng không đơn giản như vậy.
Nếu Vương Tử Quân đã ném ra tờ đơn tố cáo như vậy, tất nhiên sẽ có chuẩn bị. Tôn Ngân Thương nhìn thấy Lưu Căn Phúc cười tươi như một đóa hoa mà không khỏi cảm thấy có chút chờ mong.
Lý Tam Thái ngồi bên cạnh Tôn Ngân Thương, vẻ mặt bối rối khi thấy Vương Tử Quân lấy ra tờ đơn tố cáo đã mất sạch, lúc này trên mặt chỉ còn lại vẻ đắc ý.
"Thế nào? Muốn chơi tao sao? Cũng không biết soi gương xem mình có bộ dạng gì? Ông không ngáng chân mày thì đã thắp nhang rồi, xã Tây Hà Tử là thiên hạ của anh rể tao, Vương Tử Quân mày là cái thá gì? Thế mà ông đây còn có ý nghĩ đối xử tốt với mày, xem ra là lấy đá đập chân mình rồi, con bà nó, đúng là chửi tổ tông mười tám đời nhà nó!"
Ba vị lãnh đạo là Triệu Liên Sinh, Trương Dân Cường, Lưu Căn Phúc kẻ xướng người họa làm cho Lý Tam Thái cảm thấy sảng khoái. Lúc này nếu chẳng phải hắn không đủ cấp bậc, hắn sẽ hận không thể xông lên đài nói vài lời châm chọc khiêu khích, thậm chí là mắng thằng khốn Vương Tử Quân kia vài câu.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này trước mắt bao người, ai cũng đang nhìn mình, để xem mình có phản ứng gì. Nếu như là trước kia, nếu hắn đối mặt với tình huống này thì chỉ sợ sau lưng đã vã mồ hôi hột, nhưng lúc này hắn đã là một người trải qua vài chục năm lăn lộn cuộc đời, không những tâm tính ổn định mà đám người kia giở trò hại người cũng làm hắn bùng lên ý chí chiến đấu:
"Ra tay, vung kiếm, cho đám người này biết tay!"
- Đồng chí Căn Phúc đã nói xong rồi chứ?
Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười không nóng không lạnh, gióng như những lời không phù hợp với thân phận của Lưu Căn Phúc vừa rồi chỉ khẽ chạy qua, mà hắn cũng khiêm tốn tiếp nhận.
Lưu Căn Phúc chợt sững sờ, trong lòng cảm thấy ớn lạnh khó thể giải thích, nhưng hắn cũng nhanh chóng nở nụ cười tự giễu. Thầm nghĩ mình đúng là càng ngày càng nhát gan, trong xã Tây Hà Tử này thì Vương Tử Quân tính là cái thá gì, còn có thể bùng lên sóng to gió lớn sao?
- Bí thư Vương, tôi đã nói xong, có gì không đúng kính xin anh chỉ bảo.
Lưu Căn Phúc dùng giọng ngoài cười trong không nói.
- Đồng chí Căn Phúc, hơn một tháng qua tôi luôn quan sát anh, tôi vốn cho rằng anh là một người an tâm chịu khó, gặp việc sẽ xông lên hàng đầu, là người có năng lực khó thể có được. Nhưng cũng không ngờ anh là người hai mặt hai lòng, như vậy anh phải chịu trách nhiệm trước đảng ủy như thế nào? Anh thật sự làm tôi thất vọng rồi.
Vương Tử Quân dùng giọng ngưng trọng nói, sau đó vỗ "ầm" cây bút xuống mặt bàn.
Lưu Căn Phúc tuyệt đối không ngờ một vị bí thư gần đây ôn hòa như sinh viên với tính tình không nóng không vội lại nắm mình ra nã pháo, lại không khách khí ép cho mình một câu hai mặt hai lòng. Dù hắn cũng có chỗ dựa trong huyện, cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, thế nhưng những lời của đối phương nếu rơi vào trong tai lãnh đạo, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho con đường làm quan sau này của mình.
- Bí thư Vương, anh nói vậy có ý gì?
Lưu Căn Phúc nghĩ đến đây thì trong lòng bốc hỏa, hắn chợt đứng lên lớn tiếng hỏi Vương Tử Quân.
- Ngồi xuống, đây là họp bàn, một cán bộ cấp phó khoa không phải chỉ cần có năng lực công tác siêu cường, đồng thời còn phải có dũng khí và trí tuệ tiếp nhận lãnh đạo phê bình. Nếu như anh không nghe lọt tai nửa câu phê bình, ngồi không yên, là hổ không ai sờ mông được, với tính cách táo bạo và thái độ ngang ngược như vậy thì tuyệt đối không được.
Vương Tử Quân chỉ thầm cười lạnh với thái độ phản ứng kịch liệt của Lưu Căn Phúc, dù anh có kiêu ngạo thế nào thì có một điều khó thể chối cãi chính là thuộc hạ của tôi, tôi hoàn toàn có thể đánh giá anh theo đúng chức vụ quyền hạn của mình.
Ánh mắt Vương Tử Quân rất lạnh lẽo, lời nói răn dạy từ trong miệng tuôn ra có vẻ cực kỳ bình tĩnh, lại rất khí phách, có lực, có thể kích động màng nhĩ và tâm linh của mọi người.
Vô tình người nào cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ khó thể liên tưởng hình ảnh một người đàn ông tràn đầy tự tin lúc này với vị bí thư khúm núm ảm đạm trước đó. Lúc này Vương Tử Quân đứng trên đài lại đáng sợ và xa lạ, điều này làm cho cả phòng họp yên lặng như tờ.