Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ, lão biết Phương Anh Hồ đang cho ra sắp xếp cực kỳ thiện ý, dùng biện pháp này để gở gạc thể diện của mình. Dù sao thì vài ngày trước mình mới đến thành phố Linh Long và nói vài lời, điều này có chút ảnh hưởng.

Chính Sầm Vật Cương là người quyết định cho hội trường tổ chức sự kiện tết Kim Hoa thứ hai được mở ra ở Linh Long. Bây giờ tiến hành thảo luận cho rõ ràng, cũng thông qua hội nghị thường ủy xử lý bầu không khí xa hoa lãng phí, như vậy không phải tự đánh vào mặt mình sao?

Nhưng có điều mà Phương Anh Hồ còn chú ý đến, bài viết này căn bản cho Sầm Vật Cương một cái tát. Nếu như lão che giấu để làm ta xem thường, không bằng trực tiếp nhận sai và sửa sai là xong.

Dù sao thì thượng cấp cũng cần nhìn vào phản ứng của bản thân mình ở sự kiện này.

- Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi. Sầm Vật Cương khoát tay với Phương Anh Hồ rồi dùng giọng chân thật đáng tin ói.

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu mà không lên tiếng, hắn cũng không muốn tiếp tục khuyên bảo Sầm Vật Cương. Nhưng khi hắn chuẩn bi đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Sầm, hắn chợt dùng giọng trịnh trọng khẽ nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư, chuyện của Đồ Phấn Đấu, có phải là còn...

- Lần này thành phố Linh Long thật sự phải bị phê bình ở phương diện xa hoa lãng phí, thế nhưng những thay đổi trong thời gian qua của thành phố Linh Long là quá rõ ràng, ưu khuyết điểm cần phải nhìn nhận rõ ràng, không nên vơ đũa cả nắm. Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

- Bí thư ngài nói đúng. Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng như chém đinh chặt sắt của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi cảm thấy sùng kính.

Sầm Vật Cương thật sự là Sầm Vật Cương.

Xà Lê Hoa là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh Mật Đông, tất nhiên nàng là một người mẫn cảm ở phương diện chính trị và không thua kém ai. Nàng nhìn bài báo ở trang đầu mà gương mặt không khỏi trở nên khó coi.

Lần này thành phố Linh Long là chủ nhà của sự kiện tết Kim Hoa, thế nhưng phòng tuyên truyền cũng là đơn vị làm chủ, bây giờ có sự việc như vậy diễn ra, nếu như không có trách nhiệm thì căn bản là không được.

Hơn nữa sự kiện này liên quan đến thành phố Linh Long, nếu như là thành phố khác thì yêu cầu bọn họ kiểm điểm là xong, nhưng đây là Linh Long, là địa phương mà bí thư Sầm cực kỳ ưu ái. Hơn nữa Đồ Phấn Đấu còn là bí thư thị ủy được bí thư Sầm đề cử tiến vào thường ủy tỉnh ủy, tuyệt đối không thể để cho Đồ Phấn Đấu phải gánh trách nhiệm ở sự kiện này.

Nếu như không phải là Đồ Phấn Đấu gánh trách nhiệm, như vậy có phải là mình phải gánh trách nhiệm? Mặc dù Xà Lê Hoa biết mình đã đến tuổi tiến lên, thế nhưng lại không có dư âm cầu tiến, căn bản cũng không muốn bị xử phạt.

Dù sao xử phạt cũng không phải chuyện gì tốt, thậm chí sau này sẽ bị ghi chép lại trong hồ sơ. Thế nhưng nếu như bí thư Sầm kiên trì để mình phải gánh trách nhiệm, như vậy mình nên làm gì bây giờ? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Xà Lê Hoa, điều này không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm giác phiền muộn.

Xà Lê Hoa đứng lên và chợt nhớ mình có chuyện cần sắp xếp cho văn phòng xử lý, nàng cầm điện thoại lên gọi cho vị chủ nhiệm văn phòng, thế nhưng lại chợt nhớ hình như đã lâu rồi mình chưa lộ diện ở văn phòng của phòng tuyên truyền.

]Xà Lê Hoa là một vị cán bộ nữ tính, nàng phải đảm bảo sự uy nghiêm của mình, hơn nữa cũng luôn muốn biểu hiện mình là vị lãnh đạo bình dị gần gũi. Vì muốn đạt đến hiệu quả này, hầu như mỗi tuần Xà Lê Hoa đều đi đến khu văn phòng của phòng tuyên truyền một lượt.

Phòng làm việc của Xà Lê Hoa ở lầu ba, văn phòng cũng ở lầu ba cốt yếu là vì muốn phục vụ thật tốt cho mình.

Hành lang trong phòng tuyên truyền căn bản có chút trống rỗng, Xà Lê Hoa đi trên hành lang mà không khỏi sinh ra cảm giác không thoải mái. May mà phòng làm việc của nàng ở không quá xa khu văn phòng, thế nên đã nhanh chóng đi đến.

Xà Lê Hoa vừa mới đẩy cửa vào thì nghe bên trong có người nói: - Các anh nhìn bài viết này xem, dù không điểm danh địa phương nào, thế nhưng rõ ràng là có ý phê bình Mật Đông.

- Người ta nói vậy là nể mặt chúng ta, thật ra chỉ cần người nào tinh ý nhìn qua là biết đang phê bình Mật Đông. May mà khi tổ chức sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Rừng Mật thì chủ tịch Vương đã cố ý tiết kiệm, nếu không bây giờ đã bị điểm danh thẳng thừng rồi.

- Đúng vậy, lần này thành phố Linh Long tổ chức hơi quá, chưa nói đến những phương diện gì khác, chỉ cần nhìn vào số ngôi sao lớn đến tham gia sự kiện tết Kim Hoa cũng thấy rõ ràng. Nếu như cầm số tiền kia đi đầu tư xây dựng cơ sở, đây không phải là một chuyện có lợi cho nhân dân và quốc gia sao?

Những lời nghị luận này cũng không nằm ngoài dự đoán của Xà Lê Hoa, nàng chỉ cười cười mà không quan tâm. Khi nàng đang định đẩy nhanh tiến độ để người bên trong biết mình đang đến, chợt nghe có người nói: - Nếu như trước đó trưởng phòng Xà lắng nghe ý kiến của chủ tịch Vương, bây giờ Mật Đông chúng ta cũng không bị phê bình.

- Trong chuyện này không thể trách trưởng phòng Xà được, vì trưởng phòng Xà căn bản không thể nào quyết định được. Thế nhưng phòng tuyên truyền chúng ta cũng là một đơn vị có liên quan, không tránh khỏi tình huống bị phê bình.

Bên trong chợt vang lên những âm thanh thổn thức, Xà Lê Hoa căn bản có thể đoán được tên của những người đang trò chuyện, thế nhưng lúc này nàng không có tâm tư so đo với bọn họ. Sau khi nàng trầm ngâm giây lát thì quay đầu đi về phía phòng làm việc của mình.

Trên đường vẫn vắng lặng nhưng trong đầu nàng chợt vang vọng một câu, đó là nếu như mình sớm nghe chỉ thị của chủ tịch Vương, sẽ không có hiện tượng này xảy ra.

- Trưởng phòng Xà, ngài vừa đi đâu đấy? Khi Xà Lê Hoa đi đến cửa phòng làm việc của mình thì chợt thấy chủ nhiệm văn phòng đi dến. Người kia cầm văn kiện trong tay, rõ ràng là có việc cần tìm mình.

Tuy tinh thần không được tốt nhưng Xà Lê Hoa vẫn cố gắng nở nụ cười nói: - Chủ nhiệm Mễ, có chuyện gì không?

Mễ Đại Túc làm chủ nhiệm văn phòng của phòng tuyên truyền đã được khá lâu, cũng xem như là có tư cách, thế nhưng lại cực kỳ sùng bái Xà Lê Hoa. Lúc này nghe Xà Lê Hoa hỏi thì khẽ nói: - Trưởng phòng Xà, tôi vừa nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, nói là ngày mai bí thư Sầm sẽ mở hội nghị thường ủy.

- Có nói là vì chuyện gì không? Xà Lê Hoa trầm ngâm giây lát rồi hỏi Mễ Đại Túc.

- Hình như là thảo luận về phương diện đề cao địa vị chính trị của các địa phương kinh tế phát triển mạnh mẽ. Mễ Đại Túc nói đến đây thì nhìn thoáng qua Xà Lê Hoa, sau đó nói tiếp: - Trưởng phòng Xà, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt của đồng chí Đồ Phấn Đấu.

Tất nhiên là chuyện tốt của Đồ Phấn Đấu, nhưng tâm tình của Xà Lê Hoa chợt trầm xuống, lúc này nàng khó thể nào áp chế được những suy nghĩ trong đầu mình. Nếu bí thư Sầm đề bạt Đồ Phấn Đấu, như vậy nàng không thể không là người gánh trách nhiệm.

Xà Lê Hoa cảm thấy cực kỳ bất an, nàng chợt cảm thấy cảm giác tức giận bùng lên, thế nhưng chưa tức giận được bao lâu thì nàng lại chán nản. Nếu như Sầm Vật Cương cho ra quyêt định như vậy, nàng có thể phản đối được sao?

- Được rồi chủ nhiệm Mễ, anh đi công tác đi. Xà Lê Hoa có chút bực bội, nàng phất tay với thủ hạ của mình, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Mễ Đại Túc muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng khi nhìn vào hai mắt của Xà Lê Hoa, hắn không thể không thu hồi lời nói của mình. Dù sao thì cấp bậc kia cũng quá cao với hắn, hắn nói nhiều lời liên quan cũng không phải là việc gì tốt.

Sau khi quay lại phòng làm việc của mình thì Xà Lê Hoa vẫn còn nghĩ đến câu nói nghe được trong văn phòng rồi thầm nghĩ: Nếu như lúc đó chủ tịch Vương không ngăn cản mình, chỉ sợ bây giờ càng có trách nhiệm lớn.

Lỗ Đỉnh Thành dùng ánh mắt âm trầm nhìn con trai của mình, lão không ngờ con mình không có chút tiến triển nào, chính mình yêu cầu nó theo đuổi con gái của Văn Thành Đồ, căn bản không ngờ chẳng làm được gì, hơn nữa còn bị rơi vào hoàn cảnh xấu.

"Tiểu tử ngu ngốc này đúng là tìm đường chết!" Lỗ Đỉnh Thành nghĩ đến gương mặt âm trầm của người được Văn Thành Đồ phái đến, lão không khỏi cảm thấy phát run. Lão biết rõ chính mình tuy công thành danh toại thế nhưng lại kém Văn Thành Đồ bao nhiêu thứ.

Vị thư ký kia của Văn Thành Đồ tuy không nói nửa câu làm co Lỗ Đỉnh Thành cảm thấy không thoải mái, thế nhưng càng là như vậy thì lão càng cảm thấy khó chịu. Tục ngữ có câu: Chó sủa không cắn, chó cắn không sủa, nếu như mình không hồi đáp lại lời nói của Văn Thành Đồ, chỉ sợ người kia sẽ không tha cho mình.

Trước đó con trai Lỗ Trạch Cảnh gây chuyện ở thủ đô, thứ nhất là vì có nhiều người nói lời giúp đỡ, thứ hai là Vương Tử Quân cũng không quá so đo, thế nên Lỗ Trạch Cảnh bị giam giữ vài ngày rồi thôi. Nhưng bây giờ Văn Thành Đồ sẽ dễ chịu như vậy sao?

- Bố, ngài đến tìm con à? Lỗ Trạch Cảnh đi vào trong phòng của bố rồi dùng giọng cung kính nói.

- Hừ, tôi nghe nói cậu ở đây, tôi là bố không đến thăm cậu được sao? Lỗ Đỉnh Thành có một đứa con trai, trước kia rất ít khi chú tâm dạy bảo, thế nhưng bây giờ thật sự sinh ra ý nghĩ muốn đánh cho một trận.

- Bố, sự việc của con không có tiến triển gì, thế nhưng ngài yên tâm, con sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài, điều này... Lỗ Trạch Cảnh thấy bố nói như vậy thì không khỏi vộ vàng mở miệng đảm bảo, muốn bố mở một mặt lưới cho mình.

Lỗ Đỉnh Thành cười hì hì, lão không chờ Lỗ Trạch Cảnh nói xong mà cầm lấy một cái kẹp cà vạt ném về phía Lỗ Trạch Cảnh. Lỗ Trạch Cảnh không ngờ bố chưa nói đã ra tay, hắn không kịp phản ứng bị chiếc kẹp cà vạt xẹt qua miệng, một vệt máu xuất hiện trên khóe miệng.

- Bố, con sai rồi, ngài tha thứ cho con, sau này con không dám nữa. Lỗ Trạch Cảnh nhìn Lỗ Đỉnh Thành mà dùng giọng cực kỳ sợ hãi cầu xin tha thứ.

- Hừ, thằng súc sinh, bây giờ mới biết sợ sao? Thiếu chút nữa tao đã bị hủy hoại trong tay mày rồi, thằng khốn này. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi cầm chiếc kẹp cà vạt lên đánh tới, Lỗ Trạch Cảnh chỉ có thể ôm đầu bảo vệ đầu mà thôi.

Hai phút sau Lỗ Đỉnh Thành mới buông chiếc kẹp cà vạt ra, lão nhìn thoáng qua Lỗ Trạch Cảnh rồi lạnh lùng cười nói: - Con trai, bố cũng không muốn đánh con, thế nhưng bố không còn biện pháp nào khác, nếu không làm chỏ rõ ràng, chỉ sợ bố đây cũng gặp phiền toái lớn.

- Bố, con cũng không làm gì cả, chỉ là gặp phải Vương Tử Quân, điều này... Lỗ Trạch Cảnh nói đến đây thì vẫn phải ôm đầu, bộ dạng có vài phần sợ hãi.

Lỗ Đỉnh Thành nhìn bộ dạng của con trai mà thở dài một hơi, lão là người dựng lên nghiệp lớn từ hai bàn tay trắng, dù thế nào cũng là hạng người kiêu hùng. Không ngờ con trai Lỗ Trạch Cảnh lại vô dụng như vậy, căn bản là hổ phụ sinh khuyển tử.

- Con đúng là quá ngốc, bây giờ vết sẹo cũ của con không còn đau, Vương Tử Quân bỏ qua cho con một thời gian mà không biết sửa đổi. Con có biết không, Vương Tử Quân vừa mới đến Mật Đông nên còn chú ý đến hình tượng của mình, cũng không muốn chấp nhất với một con sâu nhỏ như con, thế nên mới cho con bài học nhỏ mà thôi. Nhưng con lại đi trêu chọc cả Văn Thành Đồ, con cảm thấy mình có thể chọc vào những nhân vật kia được sao?

- Bố, vậy làm sao bây giờ? Lỗ Trạch Cảnh lúc này cảm thấy hai chân run lên, hắn nghĩ đến chuyện trước kia của mình mà không khỏi cảm thấy rung động.

- Không cần phải vào trại giam, lúc này con được đi đến một nơi rất tốt. Lỗ Đỉnh Thành nhìn thoáng qua con trai của mình rồi nói: - Tôi sẽ cho con đi đến bệnh viện chấn thương chỉnh hình nghỉ ngơi vài tháng.

- Bố, con phải giả bệnh sao? Được, con sẽ đi ngay. Lỗ Trạch Cảnh vui mừng nói với Lỗ Đỉnh Thành.

Lỗ Đỉnh Thành cười cười khoát tay áo nói: - Con đi đi, bây giờ bố còn có công tác cần xử lý.

Lỗ Trạch Cảnh cảm thấy rất vui mừng, lúc này hắn không muốn ở cùng bố mình, hắn vui vẻ đi ra ngoài. Lỗ Đỉnh Thành thì về phía con mình đi ra mà không khỏi thầm nghĩ: - Con trai, đừng trách bố độc ác.

Khi Lỗ Trạch Cảnh thầm nghĩ như vậy, chợt có tiếng thét thảm thiết vang lên ở cầu than, chợt có người hét lớn: - Ôi, không hay rồi, Cảnh thiếu gia rơi xuống dưới lầu.

Lỗ Đỉnh Thành nghe tiếng kêu thê lương liên tục vang lên mà khóe miệng có chút run rẩy, nhưng sau đó hắn đi đến bàn làm việc của mình nhìn vào một tấm hình.

Trong hành lang ở bên cạnh phòng họp thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân chậm rãi tiến về phía trước, trên mặt treo nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu với những nhân viên công tác chào hỏi mình. Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng hắn, trong tay cầm theo một ly nước trà giữ ấm.

- Chủ tịch Vương, hôm nay ngài đến có hơi sớm đấy. Khi Vương Tử Quân đi về phía trước thì chợ nghe thấy có người chào hỏi, hắn quay đầu nhìn, phát hiện bí thư Văn Thành Đồ đang đứng ở bên cạnh nhìn minh.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của Văn Thành Đồ, hắn chợt nói: - Lần này chỉ là đi hơi nhanh mà thôi.

Văn Thành Đồ cười cười nói: - Chủ tịch, ngài thật sự là trẻ tuổi có khác, tôi già rồi, căn bản không theo kịp tiến độ của ngài.

Hai người cười cười với nhau, sau đó đi về phía phòng họp. Khi hai người bước đi chợt nghe có người nói: - Anh Kim, anh đi đường nên chậm rãi một chút, nếu không chỉ sợ gặp điều không may, coi chừng té ngã.

- Không thể nào được, đi trên con đường thế này mà té thì căn bản là rất khó. Kim Chính Thiện cười ha hả rồi trầm giọng nói.

- Anh còn không tin sao? Tôi nghe nói hôm qua không biết công tử nhà Lỗ Đỉnh Thành bị chuyện gì mà ngã cầu thang rơi xuống lầu, kết quả là gãy chân. Tiểu tử này cũng xui xẻo, không biết đi đứng mắt để đi đâu.

Âm thanh này truyền đến từ rất xa, Vương Tử Quân nghe và biết người nói là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK