Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người gọi điện thoại đến chính là Trịnh Đông Phương, bây giờ lão đang là chủ tịch tỉnh, cũng là một trong những người cùng địa vị với Chử Vận Phong. Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, tuy hai người đất bắc trời nam nhưng quan hệ giữa hai bên không vì thế mà phai nhạt.

- Tử Quân, gần đây cậu có bận rộn gì không? Diệp Thừa Dân lúc này vẫn dùng giọng cực kỳ thân mật nói, giọng điệu giống như không thay đổi gì so với năm xưa.

Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ đáp: - Lãnh đạo, tôi bận rộn có thể so sánh với ngài sao? Chỉ cần ngài cho ra lời mời, dù tôi có bận rộn thế nào cũng phải nghiêm túc lắng nghe lời phân phó của ngài.

Trịnh Đông Phương ở đầu dây bên kia chợt cười ha hả, lão biết rõ Vương Tử Quân nói những lời này là làm cho mình vui, nhưng dù là như vậy thì lão vẫn rất hưởng thụ, vì người lên tiếng chính là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không còn là một thuộc hạ nhỏ như năm xưa, bây giờ hầu như là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy ngồi ngang hàng với lão. Hơn nữa với tuổi thọ của Vương Tử Quân vào lúc này thì tương lai tiến lên cao là rất lớn.

- Tử Quân, cậu đừng chụp mũ tôi, tôi nói cho cậu biết, những lời tâng bốc kiểu như vậy thì cậu nên giữ lại cho chính mình thì hay hơn, tôi cũng không ăn canh ngọt của cậu đâu. Trịnh Đông Phương dùng giọng thân mật nói về vài chuyện khi hai người còn công tác ở Sơn Nam, sau đó chợt nói: - Tử Quân, tôi nghe nói gần đây cậu có chút đau nhức gì thì phải?

Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn đã hiểu được ý nghĩ cuộc điện thoại của Trịnh Đông Phương, nhưng hắn vẫn cười nói: - Bí thư Trịnh, ai nói lời bịa đặt như vậy? Tôi có thể đảm bảo với ngài là thời gian qua tôi rất khỏe mạnh và tốt đẹp.

- Được rồi, hai người chúng ta cũng không nên đi vòng quanh, tôi biết rõ cậu có xuất phát điểm tốt, nhưng có một số việc nếu đi nhanh quá thì không đạt. Tôi thấy thế này, khi vào thời điểm thích hợp thì cậu nên lui bước một chút thì hay hơn, có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trịnh Đông Phương nói mang theo vài phần ý nghĩ khuyên bảo.

Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương có quan hệ không tầm thường, bây giờ Trịnh Đông Phương dùng giọng trịnh trọng nói như vậy, vấn đề này không thể không làm cho Vương Tử Quân coi trọng. Hắn hiểu Trịnh Đông Phương là hạng người gì, đối phương có thể nói như vậy, căn bản cũng không coi trọng sự kiên trì của mình vào lúc này.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân nói ra những lời giống như nói với Đậu Minh Đường, cuối cùng hắn còn dùng giọng động tình nói: - Bí thư Đông Phương, tuy chuyện này rất có thể sẽ bị người ta áp chế xuống, nhưng tôi còn phải kiên trì nguyên tắc của mình, cũng không vì cái gì khác, chỉ là muốn làm cho đám người kia một đòn cảnh cáo, cho bọn họ biết có nhiều khi không nên tùy ý làm bậy.

Vương Tử Quân cúp điện thoại của Trịnh Đông Phương mà không khỏi thở dài một hơi, trước kia khi Trịnh Đông Phương chưa gọi điện thoại đến thì hắn còn áp chế tâm tư trong bụng mình. Bây giờ Trịnh Đông Phương gọi đến, hắn căn bản giải thoát tất cả những thứ gì mình đặt nặng trong lòng.

Vương Tử Quân vốn không nghĩ rằng sẽ thắng, nếu không thắng thì căn bản là thua. Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân đứng lên, hắn tự pha cho mình một ly trà ngon, sau đó hưởng thụ hương vị của trà.

Vương Tử Quân chậm rãi hưởng thụ mùi hương, nhưng hắn cũng không có được cuộc sống nhàn nhã. Khi hắn đang pha trà, lúc này Chương Thu Mi đã đi đến địa giới của thành phố Lâm Hồ.

Đường cao tốc từ thành phố Đông Hồng đến Lâm Hồ đã được xây dựng từ nhiều năm, thế cho nên Chương Thu Mi cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ sau mười phút xe đã chạy đến đường cao tốc nối liền thành phố Lâm Hồ.

Sau khi xe chạy ra khỏi đường cao tốc, bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ Thích Phúc Lai đưa theo phó bí thư chủ khảo công tác tuyên truyền và trưởng phòng tuyên truyền đã có mặt nghênh đón. Thích Phúc Lai có thể đi ra nghênh đón căn bản là đẩy cao quy cách tiếp đãi Chương Thu Mi, làm cho Chương Thu Mi cảm thấy cực kỳ có thể diện.

Tuy Chương Thu Mi là trưởng phòng tuyên truyền thế nhưng độ nặng trong lòng Chử Vận Phong căn bản không bằng Thích Phúc Lai. Trước kia Thích Phúc Lai cũng chỉ có chút biểu hiện tôn trọng Chương Thu Mi mà thôi, bây giờ Thích Phúc Lai đi ra nghênh đón không khỏi làm cho Chương Thu Mi có vài phần kích động.

Xem ra người này thật sự làm cho Vương Tử Quân tổn thất không nhẹ.

Lúc này liên tục có lãnh đạo từ bốn phương tám hướng đi tới, nhìn thì giống như trợ uy cho Thích Phúc Lai, thế nhưng lại làm cho uy vọng của Thích Phúc Lai ở thành phố Lâm Hồ đạt đến đỉnh phong. Nhưng sự kiên trì của Vương Tử Quân lại giống như một thanh kiếm sắc đặt trên đầu, thỉnh thoảng còn đâm vào trong lòng Thích Phúc Lai.

Vì vậy dù là lãnh đạo nào đến thành phố Lâm Hồ, mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, đều coi như cổ động cho Thích Phúc Lai, đều nhận được sự cảm kích cao độ của Thích Phúc Lai. Những người kia đến có thể nói là sự giúp đỡ to lớn với hắn, cũng chính vì sự giúp đỡ của những người này mà vị trí của hắn càng thêm ổn định...

- Hoan nghênh trưởng phòng Chương đến kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ. Khi hai bên bắt tay nhau thì Thích Phúc Lai dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói.

Khi bắt tay Thích Phúc Lai thì Chương Thu Mi cảm thấy sự uy nghiêm của một vị thường ủy tỉnh ủy như mình được biểu hiện quá rõ ràng, và nàng cũng rất thích cảm giác này. Vì thế khi bắt tay với Thích Phúc Lai nàng dùng giọng nhìn từ trên cao xuống nói: - Bí thư Thích, anh nhìn qua có vẻ tiều tụy hơn trước, anh nên nhớ công tác đặt ở vị trí đệ nhất, thế nhưng ngoài công tác thì nên nghỉ ngơi một chút.

Chương Thu Mi nói đến đây thì lại dùng giọng như lơ đãng nói: - Chưa đi đến mấu chốt thì chưa nên quyết định, chưa leo núi thì chưa thấy gian nan, anh nói xem có đúng không?

- Cám ơn trưởng phòng Chương đã giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của ngài. Nếu như trước kia Chương Thu Mi nói những lời này với Thích Phúc Lai, hắn căn bản sẽ ném ra sau đầu, thế nhưng bây giờ hắn cần người ta trợ giúp, thế nên cũng không quên chân thành đáp lại lời nói của đối phương.

Hai người tuy có nhiều lời cần trao đổi với nhau nhưng nơi đây không phải địa phương trò chuyện. Hai người nói thêm vài câu rồi tự mình lên xe. Khác biệt với các vị lãnh đạo nam, Chương Thu Mi trước nay căn bản chưa từng mời những vị lãnh đạo nam khác lên xe của mình.

Lần này Chương Thu Mi đến nghiên cứu công tác của thành phố Lâm Hồ, Thích Phúc Lai đi theo bên cạnh trong cả quá trình. Vì lần này tâm tư của Chương Thu Mi cũng không đặt trên phương diện kiểm tra công tác, hơn nữa phía thành phố Lâm Hồ cũng chuẩn bị rất tốt, thế cho nên chủ khách xem như đều vui vẻ.

Buổi trưa toàn thể thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ đến đông đủ để mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chương Thu Mi. Lần này Chương Thu Mi phá lệ uống chút rượu vang, thật sự làm cho bầu không khí buổi tiệc thêm vui vẻ và kéo dài.

Khi tất cả mọi chuyện đều đã xong, Chương Thu Mi và Thích Phúc Lai ngồi trong một phòng khách sạn để uống trà. Không phải thật sự là uống trà, là một người uống trà một người uống cà phê. Chương Thu Mi là một người phụ nữ trang nhã, nàng căn bản lấy cà phê làm món đặc biệt cho mình.

Chương Thu Mi ngửi mùi hương cà phê, nàng lười biếng chống tay lên eo nói: - Bí thư Phúc Lai, những ngày qua anh thật sự rất bận rộn, một khoảng thời gian sau đó anh sẽ được nghỉ ngơi mà thôi.

Lãnh đạo nữ có vài nhược điểm so với lãnh đạo nam, thế nhưng cũng có nhiều phương diện mạnh mẽ hơn. Ví dụ như lúc này Chương Thu Mi có thể nói ra những lời như vậy, nếu như đổi lại là Chử Vận Phong, những lời nói như thế sẽ làm cho Thích Phúc Lai khó thể ngủ yên. Nhưng bây giờ người nói ra là Chương Thu Mi, Thích Phúc Lai chỉ cảm thấy nó có chút quan tâm.

Thích Phúc Lai căn bản xem thường Chương Thu Mi, hắn cảm thấy nếu mình là thường ủy tỉnh ủy, căn bản sẽ mạnh hơn đối phương không biết bao nhiêu lần. Hắn thấy Chương Thu Mi có thể có được vị trí như hiện tại, chủ yếu là vì đối phương là phụ nữ mà thôi.

Đây là phương diện đề bạt nữ cán bộ.

Có một câu chuyện vui đùa Thích Phúc Lai từng được nghe qua, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ bên trong có một câu nói rất khó nghe, đó là: "Giang rộng hai chân chính trị nở hoa!" Tất nhiên cũng có nhiều nữ lãnh đạo không phải là như thế. Thích Phúc Lai xuất hiện ý nghĩ như vậy mà cảm thấy hoảng sợ, sao hắn dám nói ra khỏi miệng cho được?

Nhưng bây giờ Thích Phúc Lai cũng không dám bày ra vẻ kiêu ngạo của mình. Đối với hắn thì Chương Thu Mi bây giờ là một phiếu khá quan trọng của hội nghị thường ủy, hắn cũng không nên vì chút vấn đề nhỏ nhặt của mình mà làm cho một người có thiên hướng về mình sẽ trượt sang phía Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Chương, cảm ơn sự quan tâm của ngài, nói thật thì tôi đã sớm muốn nghỉ ngơi một chút, thế nhưng có người cứ bấu víu lấy tôi, tôi có thể không quan tâm, thế nhưng lại không dám làm cho lãnh đạo mất mặt. Thích Phúc Lai dùng giọng trịnh trọng nói, Chương Thu Mi căn bản hiểu rõ lãnh đạo trong miệng Thích Phúc Lai là ai, tuyệt đối không phải là nàng. Phải nói là hai từ lãnh đạo đó thuộc về chủ tịch tỉnh Chử Vận Phong.

Chương Thu Mi nở nụ cười, hơn nữa nụ cười này là rất sáng lạn: - Bí thư Phúc Lai, trắng sẽ trắng mà đen sẽ đen, tôi và anh công tác với nhau không phải ngày một ngày hai, tôi còn không biết bí thư Phúc Lai là người thế nào sao?

Chương Thu Mi nâng ly cà phê lên uống một ngụm, cũng không chờ Thích Phúc Lai lên tiếng mà cười nói: - Bí thư Phúc Lai, tôi cảm thấy chuyện của anh không nên tiếp tục kéo dài, phải nên xác định và xử lý rõ ràng.

"Xử lý rõ ràng!" Tất nhiên Thích Phúc Lai muốn nó rõ ràng, thế nhưng sự việc bây giờ không thay đổi theo ý nghĩ của hắn. Tuy hắn xem thường Chương Thu Mi thế nhưng lúc này vẫn dùng giọng có chút vội vàng nói: - Trưởng phòng Chương, chuyện này tôi cũng đã nghĩ kỹ, ngài là lãnh đạo của tôi, cũng nên cho ra vài lời khuyên bảo chỉ giáo.

- Khanh khách, bí thư Phúc Lai quá khách khí rồi, chúng ta không phải là người ngoài, anh nói như vậy mà được sao? Chương Thu Mi tuy nói Thích Phúc Lai quá khách khí nhưng ánh mắt lại làm cho người ta cảm nhận được sự hưởng thụ lời nói như vậy.

Sau khi uống một ngụm cà phê thì Chương Thu Mi nói tiếp: - Người ta sở dĩ nhằm vào anh, cũng vì anh là người thuộc dòng chính của chủ tịch Chử. Tuy chúng ta không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật tồn tại trước mắt, đó là lực ảnh hưởng của người ta cũng không bình thường, dù là chủ tịch tỉnh cũng phải chú trọng điều này.

Thích Phúc Lai khẽ gật đầu, hắn tin những lời này của Chương Thu Mi, nếu như người đề xuất ý kiến nhận lỗi từ chức không phải là Vương Tử Quân mà là Chương Thu Mi, chỉ sợ sẽ không cần mất thời gian như vậy.

Nhưng những lời này được Thích Phúc Lai che giấu trong lòng, không thể nào nói ra. Tuy Chương Thu Mi có mưu đồ gì thì hắn hiểu rõ ràng, thế nhưng ít nhất cũng có được nhiều sự trợ giúp từ nhiều vị thường ủy tỉnh ủy.

- Nếu muốn áp chế chuyện này, như vậy cần tạo nên ảnh hưởng lớn, muốn làm cho cả Nam Giang thấy được anh ta không thể động vào anh. Chỉ như vậy dù người ta tiếp tục kiên trì thì cũng chỉ là người mù đốt đèn phí công vô ích, thậm chí còn làm giảm uy tín của đối phương. Chương Thu Mi nói làm cho Thích Phúc Lai càng nghe càng thấy hay. Hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Chương Thu Mi, trong lòng lại có chút kích động: - Trưởng phòng Chương, ngài nói xem tôi nên làm thế nào đây?

- Anh nên cho ra một sự việc có lực ảnh hưởng lớn, để làm cho chủ tịch Chử mà tốt nhất là bí thư Diệp đến cổ động cho mình. Chỉ cần hai vị lãnh đạo đến chỗ này của anh, như vậy tất cả không còn là vấn đề. Chương Thu Mi dù sao cũng là một vị lãnh đạo xuất thân từ công tác tuyên truyền, nàng căn bản cực kỳ quen thuộc với phương diện tạo nên những chuyện có lực ảnh hưởng.

"Tạo ra lực ảnh hưởng!" Thích Phúc Lai nghe mà có chút sững sốt, sau đó dùng giọng u buồn nói: - Thành Phố chúng tôi gần đây trưởng phát triển khá tốt, thế nhưng nếu mời hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh đến thì cũng còn chưa đủ.

- Anh cảm thấy thành phố mình có hoạt động gì không? Đặc biệt là hoạt động gì phải lớn, vì có một số việc do con người chủ động làm ra. Chương Thu Mi nói đến đây thì phất tay nói: - Tôi tin bí thư Phúc Lai có biện pháp.

Thích Phúc Lai cau mày suy tư vài phút, sau đó chợt nói: - Trưởng phòng Chương, chị xem nên làm thế nào? Thành phố chúng tôi và thành phố Ngân Bằng có góc bù về xây dựng sản nghiệp kinh tế, trước kia chúng tôi từng dùng cơm với lãnh đạo thành phố Ngân Bằng, lãnh đạo thành phố bên kia còn nhắc đến chuyện này. Ngài xem hai thành phố chúng tôi kết hợp tạo hành lang phát triển kinh tế, có nên cho ra một nghi thức lớn hay không?

Chương Thu Mi căn bản không khỏi có thêm vài phần kính trọng với Thích Phúc Lai, nàng biết đây là hành vi một công đôi việc. Chẳng những làm cho Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đến với lý do chính đáng, thậm chí còn kéo bí thư thành phố Ngân Bằng đến bên mình. Hèn gì Chử Vận Phong luôn kỳ vọng vào Thích Phúc Lai, vì người này quả nhiên có ý nghĩ quá mạnh mẽ.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Chương Thu Mi cười ha hả nói: - Bí thư Thích, có ý tốt như vậy mà anh không chịu nói ra cho sớm, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt. Gần đây tỉnh chúng ta chú trọng liên kết phát triển kinh tế, hơn nữa liên kết còn tăng cường khả năng cạnh tranh, anh dùng lý do này để phát ra lời mời, bí thư Diệp căn bản khó thể không đến.

Thích Phúc Lai căn bản cảm thấy còn vui hơn cả Chương Thu Mi khi cất đi tảng đá trên đầu mình, hắn cười cười nói: - Trưởng phòng Chương, lần này thật sự cảm tạ ngài, nếu như không có ngài chỉ điểm, tôi còn căn bản đang ngồi dưới đáy giếng, không biết chui ra như thế nào.

Chương Thu Mi khoát tay áo nói: - Bí thư Thích, anh nên chuẩn bị tốt nghi thức xây dựng hành lang kinh tế, tốt nhất nên liên hệ với phía thành phố Ngân Bằng, giữa hai ta không nên khách khí như vậy.

Thích Phúc Lai chuẩn bị rời khỏi phòng của Chương Thu Mi, lúc này Chương Thu Mi lại dặn dò: - Chuyện này anh nên làm cho nhanh, tránh đêm dài lắm mộng.

Thích Phúc Lai khẽ gật đầu, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Chương Thu Mi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK