Vương Tử Quân có thể cảm nhận được độ cao tay chính trị của Lục Trạch Lương. Có một lần hắn kỳ vọng Diệp Thừa Dân có thể đẩy Lục Trạch Lương đi, nhưng Diệp Thừa Dân không thèm quan tâm, vẫn cứ chịu đựng Lục Trạch Lương.
Vương Tử Quân hoàn toàn không thể hiểu được sự tha thứ của Diệp Thừa Dân, cảm thấy sự kiện này Diệp Thừa Dân căn bản là không quả quyết. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, đẩy Lục Trạch Lương đi thì căn bản anh không thể chứng thực được người đến có như vậy hay không? Điều này là không nhất định. Ít nhất đối với Vương Tử Quân thì Diêu Trung Tắc còn khó đối phó hơn cả Lục Trạch Lương. Hắn thấy rõ thủ đoạn của Diêu Trung Tắc, người này thích nâng lên rồi giết, liên tục thi triển thủ đoạn lợi hại sau lưng mình, hơn nữa nhìn chính diện thì căn bản là cực kỳ tích cực. Chỉ sau vài chiêu thì anh mới biết được đối phương chính là cao thủ ẩn giấu trong bóng tối mà thôi.
- Ôi, trăng có lúc tròn lúc khuyết, con người ta có lúc thăng trầm. Hiệu trưởng Chung là người rất tốt, không ngờ lại bị bệnh thành ra như vậy. Xem ra sau này cần phải cố gắng công tác và bảo đảm sức khỏe mới được.
Diêu Trung Tắc đi đến bậc cầu thang thì chợt trầm giọng nói.
- Đúng vậy, anh Chung thật sự rất đáng tiếc.
Vương Tử Quân giả vờ không hiểu, hắn dùng giọng khô cằn qua loa nói.
Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu, lúc này có hai người đi từ phía hành lang bên kia đến.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi, khi người này đi đến bên cạnh Diêu Trung Tắc thì dùng giọng chú ý nói:
- Chào bí thư Diêu.
Người đàn ông trung niên này phát hiện Vương Tử Quân đi cùng Diêu Trung Tắc xuống lầu, hắn vội vàng tiến lên chào hỏi:
- Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân đã từng gặp mặt người này, là một vị phó hiệu trưởng khác của trường đảng tên là Lý Sâm Thăng. Khi Vương Tử Quân đi đến kiểm tra công tác của trường đảng tỉnh ủy, người này cũng có mặt trong đám thành viên ban ngành tiếp đãi hắn.
- À, chào hiệu trưởng Lý, bây giờ hiệu trưởng Chung thế nào rồi?
Vương Tử Quân bắt tay với Lý Sâm Thăng rồi trầm giọng hỏi.
- Bây giờ hiệu trưởng Chung đã tỉnh lại thế nhưng tình huống căn bản là không tốt lắm. Tôi nghe bác sĩ nói, khả năng hoàn toàn hồi phục chỉ là hai phần trăm, căn bản là không quá lý tưởng.
Lý Sâm Thăng tuy tỏ ra cực kỳ bi ai thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào cái nháy mắt để bắt được ý nghĩ của đối phương.
Trợ thủ nào cũng đều có kỳ vọng được tiến lên làm lãnh đạo đơn vị, Lý Sâm Thăng sao có thể ngoại lệ được?
Mặc dù kỳ vọng này của trợ thủ căn bản là không tốt, thế nưng Vương Tử Quân cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi, cũng không thể cho ra đánh giá gì khác. Lý Sâm Thăng sau đó lại mở miệng đảm bảo trường đảng tỉnh ủy sẽ không tiếc cái giá nào để chữa trị cho hiệu trưởng Chung, sau đó mới nói lời cáo từ với Diêu Trung Tắc.
- Sâm Thăng này là một người rất tốt.
Khi rời đi thì Diêu Trung Tắc chợt dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói với Vương Tử Quân.
Khi xe của Diêu Trung Tắc chậm rãi chạy đi, trong đầuVương Tử Quân mới lóe lên lời nói vừa rồi của đối phương. Tuy đây chỉ căn bản giống như là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, thế nhưng Diêu Trung Tắc lại đang ném ra một cành ô liu cho mình.
Tuy hai người trước kia có nhiều va chạm, thế nhưng lúc này Diêu Trung Tắc lại ném ra một cành ô liu. Nếu như Vương Tử Quân giúp đỡ cho Lý Sâm Thăng tiến lên, sau này quan hệ giữa hai bên sẽ căn bản có đền bù. Nếu Vương Tử Quân từ chối, như vậy quan hệ của hai người sẽ đi đến kết cục khó thể nào vãn hồi.
Phòng tổ chức có vị trí cực kỳ quan trọng ở phương diện tìm nhân tuyển trong quá trình đề bạt cán bộ, Diêu Trung Tắc sở dĩ ném cành ô liu cho mình, xem ra chỉ vì quyền lợi này.
Phó bí thư nắm công tác tổ chức căn bản đều có chế ước với công tác của Vương Tử Quân ở phòng tổ chức tỉnh ủy, nếu như hắn có thể xử lý tốt công tác với Diêu Trung Tắc, như vậy sẽ là trợ lực không nhỏ cho Vương Tử Quân ở công tác sau này.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân có thể ngã về phía Diêu Trung Tắc được sao?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình ở lầu bốn khu văn phòng phòng tổ chức tỉnh ủy. Vốn dựa theo sắp xếp của văn phòng thì sẽ chuẩn bị một gian phòng mới cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại ngăn cản, hắn vẫn ở trong phòng làm việc cũ của Lục Trạch Lương.
Tuy Lục Trạch Lương chỉ là người được điều động sang vị trí mới, thế nhưng kết cục này cũng không phải là tốt trong quan trường, đối với một vài người có tư tưởng nghi ngờ, căn bản sẽ không dùng phòng làm việc mà người trước đó đã từng sử dụng. Nhưng Vương Tử Quân cũng không tin vào điều tà dị như vậy, đối với hắn thì phòng làm việc nào cũng giống như nhau mà thôi.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống được vài phút thì chủ nhiệm văn phòng Dương Tiêu Hàng khẽ đi đến. Sau khi pha trà rót nước cho Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cung kính nói:
- Trưởng phòng Vương, điều hòa trong phòng tổ chức của chúng ta đã có vẻ cũ, phòng quản lý sự vụ cơ quan muốn thay mới cho chúng ta, ngài xem...
Đổi cũ thay mới, nó có ý nghĩa là gì thì Vương Tử Quân biết rất rõ, mà Dương Tiêu Hàng lại báo cáo điều này với mình, Vương Tử Quân càng hiểu rõ ràng hơn. Hắn nhìn thoáng qua Dương Tiêu Hàng, sau đó lại giả vờ như không hiểu nói:
- Những chuyện này anh xem xét rồi tự mình xử lý.
Tuy Vương Tử Quân giống như trao quyền cho Dương Tiêu Hàng, thế nhưng Dương Tiêu Hàng lại sinh ra cảm nhận không tốt. Lần này hắn đi đến nói như vậy chủ yếu là muốn tìm nguồn vui cho lãnh đạo mới, thế nhưng trưởng phòng Vương giống như căn bản không có hứng thú.
Sau khi báo cáo thêm vài hạng mục công tác thì Dương Tiêu Hàng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, nhưng hắn rời đi cũng không có nghĩa là phòng làm việc của Vương Tử Quân được yên tĩnh. Không chờ Dương Tiêu Hàng đi được vài phút, Long Điền Hỉ được Du Giang Vĩ dẫn vào trong phòng.
- Trưởng phòng Vương, tôi đi vào trong phòng làm việc của ngài và chợt sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái, phòng làm việc của ngài rõ ràng được chú ý bố trí, nếu không thì ngài truyền cho tôi vài chiêu được không?
Long Điền Hỉ nói vài câu khách sáo rồi dùng giọng thần bí nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ ràng ý nghĩa lời nói của Long Điền Hỉ, hắn cũng chỉ cười cười nói:
- Cái này tôi cũng không quá rõ ràng, phòng làm việc của tôi chủ yếu là do Giang Vĩ bố trí. Nếu anh cảm thấy bố trí tốt, anh nên học hỏi từ Giang Vĩ.
- Xem như tôi lại làm phiền cậu Giang Vĩ.
Long Điền Hỉ cười hi hi ha ha một lát, trước khi đi thì hắn dùng giong lơ đãng nói:
- Trưởng phòng Vương, khi ngài còn ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, khi đó ủy ban tư pháp tỉnh ủy có điều động bảy tám cán bộ đi về phía cương vị mới. Lúc này ngài đã là trưởng phòng tổ chức, đám thuộc hạ chúng tôi mòn mắt trông mong ngài quan tâm hơn.
Long Điền Hỉ đi nhưng ý nghĩ của hắn đã được biểu hiện đúng chỗ, đó chính là hồ sơ thẩm tra của đám nhân viên được đề bạt bên phía ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã được thông qua.
Vương Tử Quân căn bản thích nghe ngóng thái độ của Long Điền Hỉ, bây giờ hắn là trưởng phòng tổ chức, nếu như Long Điền Hỉ còn níu kéo không tha, như vậy rõ ràng là khiêu chiến với quyền uy của hắn.
Sau khi nghe vài người báo cáo công tác thì Vương Tử Quân muốn tĩnh tâm ngồi xem xét văn kiện. Khi hắn chuẩn bị gọi điện thoại yêu cầu Du Giang Vĩ tìm những văn kiện chủ yếu của phòng tổ chức đến cho mình, đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
Người đi vào lần này là phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc, bây giờ hắn càng tỏ ra thản nhiên với Vương Tử Quân hơn cả trước kia. Vương Tử Quân là bí thư tiền nhiệm của ủy ban tư pháp, bây giờ đối mặt với bộ hạ cũ thì tất nhiên phải khách khí hơn một chút.
Vương Tử Quân đi ra khỏi bàn làm việc rồi mỉm cười nói với Phùng Thường Quốc:
- Thường Quốc, gần đây công tác thế nào?
- Bí thư Vương, ngài đã xây dựng khối ủy ban tư pháp rất tốt, công tác bây giờ được triển khai mở rộng cực kỳ hiệu quả. Ngài đi tuy là vì mục đích chung, thế nhưng nói thật thì ủy ban tư pháp căn bản không thể nào muốn ngài đi mất.
Phùng Thường Quốc là một người công tác lâu năm trong cơ quan tỉnh ủy, tuy biểu hiện cực kỳ hào phóng sảng khoái thế nhưng lời nói có ý nghĩa nịnh hót Vương Tử Quân quá rõ ràng.
Tuy Vương Tử Quân đã rời khỏi ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng quyền lợi thật sự còn nặng hơn vài phần. Chính Phùng Thường Quốc dù không có ý nghĩ cầu tiến chính trị, thế nhưng hắn cần phải cố gắng bảo trì quan hệ tốt với lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy sẽ tạo nên tài phú cho mình.
Khi Du Giang Vĩ đi đến dâng trà cho Phùng Thường Quốc, lúc này Phùng Thường Quốc chợt nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên chờ một chút khi cho ra điều lệnh với đồng chí Giang Vĩ. Tuy đồng chí Giang Vĩ còn trẻ thế nhưng năng lực công tác rất mạnh, lại công tác nhiều năm trong ủy ban tư pháp, đáng lý ra sắp được đề bạt, thậm chí đã làm tốt công tác lập hồ sơ cán bộ cấp cục, chuẩn bị điều động lên cấp phó cục, lại không ngờ bây giờ đồng chí Giang Vĩ lại là người có hại.
Du Giang Vĩ nghe vậy mà hận không thể tiến lên che miệng Phùng Thường Quốc, những lời này nói trước mặt bí thư Vương căn bản là có ý gì khác, giống như mình đã có liên hệ với Phùng Thường Quốc vậy.
Cũng may Vương Tử Quân luôn biết lắng nghe, cũng không tỏ thái độ, thế là Du Giang Vĩ mới cảm thấy yên ổn hơn một chút. Phùng Thường Quốc này ngoài miệng tuy nói vè Du Giang Vĩ, thế nhưng thực tế lại đang tỏ thái độ với Vương Tử Quân. Du Giang Vĩ căn bản là không có khát vọng quá lớn với cấp phó cục, đối với hắn thì chỉ cần phục vụ tốt cho bí thư Vương, dù là một cấp phó cục ở nơi nào cũng không thiếu phần của hắn.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này Phùng Thường Quốc căn bản là thuận nước đẩy thuyền, thế cho nên hắn phất tay nói:
- Thường Quốc, chuyện này anh cứ nhìn qua là được, phương diện đề bạt cán bộ thì cần phải chú ý thật kỹ, không thể vi phạm nguyên tắc của tổ chức được.
Phùng Thường Quốc căn bản trăm phần đáp ứng lời yêu cầu của Vương Tử Quân, hắn nói vài câu với Vương Tử Quân rồi cười tủm tỉm bỏ đi.
Tuy Phùng Thường Quốc căn bản đến đây tìm gặp để kéo quan hệ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nể mặt thuộc hạ cũ mà tiễn chân đến tận cửa. Phương diện quan tâm của của Vương Tử Quân căn bản làm cho Phùng Thường Quốc cảm thấy rất có thể diện, thế nên rời khỏi phòng tổ chức tỉnh ủy mà hăn cảm thấy khí khái ưỡn ngực hiên ngang.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến ý nghĩ của Phùng Thường Quốc, trong lòng hắn có một chuyện, đó là bây giờ vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy còn đang để trống, cũng không biết sẽ để lại cho ai.
Nhưng vị trí này tỉnh ủy Nam Giang căn bản chỉ có quyền đề nghị mà thôi, rốt cuộc là của ai thì phải nhìn vào trung ương. Sự kiện này một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân căn bản càng không có quyền lên tiếng.
Trời thua cũng không trôi qua quá nhanh, bảy giờ tối Vương Tử Quân đi đến khách sạn Dương Lâu. Khách sạn Dương Lâu là một tòa nhà bảy tầng, tuy không quá tráng lệ nhưng căn bản có vài phần khí tức quý phái.
Vương Tử Quân xuống xe thì Trình Viên Lệ đã đứng chờ sẵn, khi thấy Vương Tử Quân thì nàng tiến lên mỉm cười chào đón:
- Trưởng phòng Tử Quân, Dương Lâu này tuy căn bản là bình thường nhưng chất lượng thức ăn lại thượng thừa, hôm nay chúng ta nếm thử món ăn đặc sắc nơi đây, cũng xem như tôi chúc mừng anh từng bước thăng chức.
Vương Tử Quân nói hai câu khách khí với Trình Viên Lệ, sau đó cùng Trình Viên Lệ đi lên lầu. Khi lên một gian phòng trên lầu bảy thì Vương Tử Quân lại được gặp mặt hai người khác.
Đây là hai người đàn ông trung niên, một người hơn bốn mươi tuổi, mặc tây trang, căn bản rất có khí chất văn nhân. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục nghỉ ngơi, nhưng trên sống mũi có một cặp kính cận dày cộp, lại làm cho hắn bùng ra vài phần khí tức cổ lão. Khi Vương Tử Quân đi vào thì hai người kia đang ngồi trò chuyện với nhau.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì người đàn ông trung niên mặc tây trang nhanh chóng đứng lên đi tới, sau đó cung kính nói:
- Chào trưởng phòng Vương.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục nghỉ ngơi thấy Vương Tử Quân thì có chút xấu hổ, tuy cũng đứng lên chào hỏi nhưng dù thế nào cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác khó thể hòa đồng.
Vương Tử Quân nhìn hai người kia mà trong lòng khẽ động, hắn chợt cười với bọn họ, chợt nghe Vương Tử Quân chỉ vào người đàn ông mặc tây trang rồi nói:
- Trưởng phòng Vương, vị này là phó bí thư Thẩm Kim Minh của thành phố Phổ Thị, cũng là bạn học của anh Lý nhà tôi, còn đây là anh Lý nhà tôi.
Anh Lý theo lời của Trình Viên Lệ chính là chồng Lý Thừa Xướng, Vương Tử Quân có liên hệ với Trình Viên Lệ và đã hiểu vài phần về người này. Lý Thừa Xướng là chồng của một người phụ nữ thành công, căn bản cũng không phải là người có vị trí cao. Trước kia khi Trình Viên Lệ còn chưa tiến lên thì hắn là giáo sư trường đại học Đông Hồng, bây giờ là phó hiệu trưởng đại học Đông Hồng.
Nhưng bây giờ dù Lý Thừa Xướng là ai, đối phương vẫn là chồng của Trình Viên Lệ, Vương Tử Quân vẫn phải tôn trọng. Vương Tử Quân mỉm cười với Thẩm Kim Minh, sau đó cũng khách khí bắt tay với Lý Thừa Xướng:
- Hiệu trưởng Lý, anh chính là nhân tài cao cấp của tỉnh Nam Giang. Vài ngày trước tôi đi tụ hội với vài người bạn, bọn họ nói anh là người nghiên cứu sâu ở phương diện triết học, thật sự làm nổi tiếng giới học thuật tỉnh Nam Giang chúng ta.
Lý Thừa Xướng cũng ít khi đến tham gia những trường hợp giao tế trong quan trường, vì sao? Còn không phải vì địa vị của vợ mình quá cao sao? Điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái về tâm lý. Mặc dù hắn nhận được nhiều thành quả ở phương diện học thuật, thế nhưng những thành quả này cũng không mạnh bằng vị trí của vợ mình.
Nhưng đại đa số trường hợp người ta chỉ cần giới thiệu Lý Thừa Xướng, tiêu chuẩn để người ta quan tâm đến hắn chỉ là chồng của Trình Viên Lệ, nhưng khi giới thiệu Trình Viên Lệ, lại có ít người nói đây là vợ của một vị học giả nổi tiếng là Lý Thừa Xướng.