Trong quan trường mỗi lần có điều chỉnh nhân sự, vị trí chuyển dời, tất cả kết quả đều có thể xảy ra, giống như có được một cục diện mới sau tình huống giao thông bế tắc.
Kết quả mà mọi người được nhìn thấy như là kết thúc tốt đẹp của một sự kiện nhìn có vẻ rất ôn hòa, nhưng đối với những người tham dự trận đánh cờ, mỗi lần quan trường có điều chỉnh thật sự giống như có động đất. Lúc này hầu như trong lòng người đều nổi gió bão, hoặc vang lên tiếng sấm sét. Trước khi kết quả chưa được công bố, mỗi người đều cảm thấy bất an không yên, nôn nóng chờ đợi, hai mắt dõi theo mong chờ các vị lãnh đạo có thể quyết định vận mệnh của anh sớm tuyên bố kết quả “ chống động đất và cứu tế! “
Trước khi tỉnh Sơn Nam tiến hành điều chỉnh nhân sự, nhân sự của thành phố La Nam cũng được điều chỉnh không nhỏ. Ngoài Trương Hợp Tuân tiến lên làm phó bí thư thị ủy nắm công tác tổ chức, Kim Điền Lạc tiếp nhận vị trí bí thư ủy ban kỷ luật của Trương Hợp Tuân, lớn nhất chính là Hà Khởi Duệ làm quyền chủ tịch thành phố La Nam.
Những điều chỉnh nhân sự này nói ra ngoài chính là sự vận tác giúp đỡ của tỉnh Sơn Nam với thành phố La Nam, nhưng thực tế có chuyện gì xảy ra thì mọi người đều thầm hiểu trong lòng.
- Bí thư Vương, đã chuẩn bị xong hết tất cả.
Kim Điền Lạc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó hắn mở miệng khẽ báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Kim, đây là lần đầu tiên bí thư Đường đến thành phố La Nam, chúng ta phải lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo.
Kim Điền Lạc cười nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm.
- Thư ký trưởng Kim làm việc thì tôi cũng không quá lo lắng.
Vương Tử Quân cười ha hả dùng giọng đùa giỡn nói với Kim Điền Lạc.
Bây giờ tuy Kim Điền Lạc còn kiêm nhiệm vị trí thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế nhưng đã tiếp nhận vị trí phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật, rõ ràng cũng không kiêm nhiệm vị trí thư ký trưởng được bao lâu nữa.
Mỗi lần tuyến trên có điều chỉnh thì sẽ có lỗ hổng xuất hiện, giống như vị trí phó chủ tịch thường vụ của Hà Khởi Duệ và thư ký trưởng văn phòng thị ủy của Kim Điền Lạc, bây giờ có rất nhiều người ở thành phố La Nam đang nhìn chằm chằm vào những vị trí này.
Vương Tử Quân vốn muốn sớm vung tay quyết định các vị trí này, nhưng Đường Cảnh Ung và Lữ Tiến Binh đến nhận chức, hắn không thể không để sự kiện này xử lý về sau.
Lúc này Đường Cảnh Ung đến thành phố La Nam, chính mình nên trao đổi với lãnh đạo về phương diện này.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không khỏi xuất hiện vẻ mặt hào hoa phong nhã của Đường Cảnh Ung. Hắn rất hy vọng mình và Đường Cảnh Ung có thể hòa hợp như với Lâm Trạch Viễn, dù sao thì có nhiều trợ lực là rất tốt, chẳng có gì là xấu.
- Đến rồi.
Kim Điền Lạc khẽ nói một tiếng bên tai Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, một chiếc xe chạy đến phía trước. Hắn nhìn chiếc xe, có chút trầm ngâm, sau đó tiến lên nghênh đón.
Cũng xem như làm khó cho Vương Tử Quân, hắn cần phải chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Lãnh đạo xuống xe thường là từ trên đi xuống, nếu như áp sát quá mức, lãnh đạo phải làm sao? Đi lên nâng đỡ lãnh đạo sao? Như vậy anh không phải đang ám chỉ lãnh đạo tuổi già sức yếu, căn bản không tự đi xuống xe được? Người trong quan trường thì chuyện tuổi tác cực kỳ mẫn cảm.
Nếu như không tiến lên đỡ lấy lãnh đạo, anh lại áp sát quá nhanh, lãnh đạo còn chưa kịp bước xuống đất thì anh đã đứng bên cạnh, phải vội vàng bắt tay với anh, rõ ràng là mất cái này được cái khác, luống cuống tay chân. Thậm chí nhiều khi lãnh đạo vì vội vàng mà bước hụt xuống bên dưới, tạo ra tình cảnh làm trò cười cho thiên hạ. Vì vậy nghi lễ nghênh đón khi lãnh đạo bước xuống xe được Vương Tử Quân xử lý rất chuẩn xác, bảo trì khoảng cách nhất định với cửa xe, đủ thái độ, đủ nhiệt tình.
Khi Đường Cảnh Ung bước xuống xe thì gương mặt trắng nõn xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Hắn bước xuống xe, nhanh chóng vươn hai tay. Vương Tử Quân đối mặt với biểu hiện của Đường Cảnh Ung, hắn cũng tranh thủ tiến lên một bước đón chào lãnh đạo, cùng Đường Cảnh Ung bắt chặt tay với nhau.
- Bí thư Tử Quân, thật sự nghe qua đại danh của cậu từ lâu.
Đường Cảnh Ung vừa bắt tay vừa nói:
- Trước đó vài ngày tôi đã gặp qua anh Quang Vinh ở thủ đô, anh Trạch Viễn khích lệ rằng anh Quang Vinh có con trai như rồng, khi đó anh Quang Vinh còn mở miệng khiêm tốn nói là quá khen. Hôm nay tôi được gặp mặt cậu, thật sự là càng hơn nổi tiếng, bí thư Tử Quân, cậu thật sự rất có tinh thần.
Vương Tử Quân nghe rõ ý nghĩa lời nói của Đường Cảnh Ung, trong lòng cảm thấy có chút khác thường, thế nhưng lại không biểu hiện những những điều này ra ngoài mặt. Hắn vừa bắt tay với Đường Cảnh Ung vừa cười nói:
- Đó là tất nhiên rồi, bí thư Đường đến thị sát thành phố La Nam, tôi thật sự cảm thấy rất cảm kích.
Hai người trò chuyện với nhau, các vị thường ủy thị ủy khác dưới sự dẫn dắt của Hà Khởi Duệ đi đến trước mặt hai vị lãnh đạo. Vương Tử Quân chỉ vào các vị thành viên ban ngành đứng sau lưng giới thiệu cho Đường Cảnh Ung, lại mở miệng nói rằng không phải chỉ một mình tôi kích động, cả ban ngành đều kích động, không tin bí thư Đường cứ hỏi chủ tịch Hà.
Đường Cảnh Ung tiếp tục tiến về phía trước nửa bước, Hà Khởi Duệ lại tiến lên một bước dài, hai người bắt chặt tay lại với nhau. Biểu hiện của Đường Cảnh Ung vô cùng bình dị gần gũi, không những bắt tay chào hỏi từng người, cảm thấy công lực của người ta thật sự quá kinh người.
Nhìn biểu hiện của Đường Cảnh Ung, xem như đã biểu hiện khá đầy đủ rồi, nếu không cũng sẽ không chỉ là một cuộc gặp mặt là có thể nói ra những lời như tắm gió xuân. Lần đầu gặp mặt mà Đường Cảnh Ung có thể nói rõ tên tuổi của người, điều này không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác kích động.
Sau khi bắt tay nói vài lời ngắn gọn, Vương Tử Quân cùng lên xe với Đường Cảnh Ung, đoàn xe được xe cảnh sát dẫn đầu chạy như bay về phía thành phố La Nam.
Đường Cảnh Ung lên xe kéo Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh, sau đó Vương Tử Quân báo cáo tình huống phát triển gần đây cho Đường Cảnh Ung.
Đường Cảnh Ung rất quen thuộc với sự phát triển của thành phố La Nam, lại càng há miệng nói ra những con số của thành phố La Nam, đồng thời những phánd đoán suy luận của hắn cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác sâu sắc.
- Bí thư Tử Quân, đường cao tốc thật sự rất tốt.
Xe chạy đến một con đường tránh, Đường Cảnh Ung ngồi trong xe thấy đường cao tốc đang được xây dựng, thế là không khỏi mở miệng tán dương.
- Bí thư Đường, đối với thành phố La Nam, đường cao tốc chính là con đường phát triển huyết mạch, đường cao tốc Sơn La càng là hy vọng phát triển cho thành phố La Nam. Theo phản ánh của bộ chỉ huy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối năm nay đường cao tốc sẽ được thông xe.
Vương Tử Quân nở nụ cười kính cẩn rồi dùng giọng chân thành nói.
Đường Cảnh Ung nhìn tình cảnh lao động hăng say trên công trường đường cao tốc, lúc này mới nói:
- Tốt, như vậy thì quá tốt, khi đó tôi sẽ đến tham gia cắt băng khánh thành.
Vì đây là lần đầu hai người Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung trò chuyện với nhau, hơn nữa bên cạnh lại có quá nhiều người, thế nên cũng căn bản không thể nào nói quá sâu.
Cũng giống như các vị lãnh đạo khác, lần này Đường Cảnh Ung xuống khảo sát chủ yếu để làm quen với ban ngành thành phố La Nam, cũng xem như để cho ban ngành La Nam làm quen với mình. Là lãnh đạo sau khi nhận chức thì cần phải xuống các đơn vị trực thuộc để khảo sát nghiên cứu một phen, chẳng những làm quen người bên dưới, càng để cho người ta biết mình đã nhận chức.
Đối với công tác tiếp đãi Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân tham khảo cấp bậc dành cho Hào Nhất Phong, vì vậy có thể nói là thành phố La Nam làm tốt công tác, cũng có thể là hoàn mỹ. Có nhiều chuyện Đường Cảnh Ung cũng chỉ nhìn thoáng, cười cho qua, vì thế có thể nói quá trình khảo sát lần này rất thành công.
Sau khi dùng cơm trưa thì Vương Tử Quân cùng Hà Khởi Duệ đưa Đường Cảnh Ung đi nghỉ ngơi, sau khi vào phòng thì Đường Cảnh Ung nói:
- Bí thư Tử Quân, khi tôi đến tỉnh Sơn Nam thì muốn trò chuyện với cậu, thế nhưng mãi mà không có thời gian, thật sự quá bận rộn. Tạm rời khỏi cương vị công tác thì phát sinh một đống lớn sự việc cần phải xử lý, lúc nhận chức lại có rất nhiều chuyện cần phối hợp.
Hà Khởi Duệ là người nghe tiếng nhạc biết bài hát, hắn biết rõ cấp bậc lễ nghĩa trên quan trường, biết rõ Đường Cảnh Ung muốn nói chuyện một mình với Vương Tử Quân. Hắn cũng không trì hoãn ở sự việc này, sau khi bắt chuyện với Đường Cảnh Ung, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng của Đường Cảnh Ung.
Tuy trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân, thế nhưng Đường Cảnh Ung vẫn biểu hiện rất nghiêm túc cẩn thận. Hấn uống một ngụm trà rồi cười nói:
- Trước khi đi vào tỉnh Sơn Nam thì những gì tôi nghe được nhiều nhất chính là chuyện ở thành phố La Nam, sau khi đi đến tỉnh Sơn Nam, tôi cũng được nghe rất nhiều chuyện liên quan đến thành phố La Nam.
Vương Tử Quân không rõ Đường Cảnh Ung muốn nói gì, vì vậy hắn chỉ cười nhạt. Đường Cảnh Ung cũng không quá quan tâm đến phản ứng của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:
- Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam thật sự đứng đầu cả nước, điều này làm cho những người được xem như là trưởng bối như chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy rất vui vì trong đám con cháu của mình xuất hiện những nhân tai như cậu Tử Quân.
- Bí thư Đường quá quan khen rồi, thật sự tôi còn kém rất những gì ngài làm trước đó.
Mọi người mở miệng khen ngợi, chính bản thân anh phải mở miệng đáp lễ, Vương Tử Quân cũng không hiểu quá rõ về Đường Cảnh Ung, thế nên hắn bắt đầu chú tâm và đáp lại lời nói của bí thư Đường.
Đường Cảnh Ung trố mắt một lát, sau đó vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng không thể nào so sánh với một người chuyên làm việc hiện thực như cậu, tôi chỉ là một người lý luận suông mà thôi.
Dù nói chuyện rất khiêm tốn nhưng căn cứ vào nụ cười thì thấy Đường Cảnh Ung rất thỏa mãn với lời nói của Vương Tử Quân.
Hai người dù có ưu thế là có mối liên lạc từ tuyến trên, thế nhưng người ta ở chung với nhau, căn bản không thể nào mới gặp mặt đã có thể mở miệng nói lời chân thành thẳng thắn ngay được. Lúc này Đường Cảnh Ung phải thử Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân sao lại không thăm dò Đường Cảnh Ung?
Đường Cảnh Ung trên danh nghĩa là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở tỉnh Sơn Nam, nhưng hắn không phải là người tỉnh Sơn Nam, không thể so sánh với một người thâm căn cố đế như Hào Nhất Phong. Thậm chí so ra cũng kém xa một vị chủ tịch tỉnh đã đứng vững bàn chân như Thạch Kiên Quân.
Làm cán bộ lãnh đạo không những phải có tuyến trên bao phủ, càng phải có người bên dưới giúp đỡ chính mình. Đường Cảnh Ung đi vào tỉnh Sơn Nam, ít nhất cũng cần sự giúp đỡ, mà Vương Tử Quân chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Vương Tử Quân dù sao cũng hy vọng có quan hệ tốt với lãnh đạo thứ ba tỉnh Sơn Nam, dù sao thì bọn họ xem như cùng chung chí hướng, nếu có sự bao phủ của Đường Cảnh Ung thì cuộc sống sau này của Vương Tử Quân sẽ thoải mái hơn. Xã hội Trung Quốc là xã hội quan hệ, Đường Cảnh Ung với tài nguyên xã hội của mình cũng không khỏi làm cho người ta thèm thuồng. Cho dù bây giờ khó thể lợi dụng, không nhất định tương lai sẽ không có trả lời. Vì thế Vương Tử Quân cố gắng làm tốt quan hệ với Đường Cảnh Ung, xem như dệt mạng lưới phát triển trong tương lai.
Hai người đều có tâm tư như vậy, thế cho nên nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ sau nửa giờ thì Đường Cảnh Ung chợt cười nói:
- Tử Quân, tôi nghe nói thành phố La Nam còn thiếu một vị phó chủ tịch thường vụ phải không?
Vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam còn chưa được điều chỉnh, đây chính là sự kiện mà cả tỉnh Sơn Nam đều biết. Đường Cảnh Ung là phó bí thư nắm công tác tổ chức, tất nhiên càng hiểu rõ sự việc này hơn ai khác.
Nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra cảnh giác với lời nói của Đường Cảnh Ung, vì Đường Cảnh Ung là lãnh đạo tỉnh ủy và căn bản sẽ không mở miệng một cách vô duyên vô cớ, những gì được đối phương nói ra đều có mục đích rõ ràng.
Lúc này Đường Cảnh Ung mở miệng, không phải muốn nhúng tay vào vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam đấy chứ? Dựa theo giao ước của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân với Vương Tử Quân, lúc này tất cả những sự việc ở thành phố La Nam đều do Vương Tử Quân quyết định, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, hai người kia đều rất bận rộn, trên cơ bản cũng không can thiệp vào những gì Vương Tử Quân muốn ở thành phố La Nam.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cười cười nói:
- Thành phố chúng tôi đã có nghiên cứu về vị trí phó chủ tịch thường vụ, chuẩn bị tiến hành đề cử với phòng tổ chức tỉnh ủy.
Đường Cảnh Ung híp mắt, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới cười nói:
- Tử Quân, có một số việc cậu hiểu tôi cũng hiểu, cũng không cần nói trắng ra, thế nhưng có một số việc tôi cần phải nói với cậu.
Vương Tử Quân bày ra bộ dạng chú ý lắng nghe, trong đầu lại nghĩ về cuộc nói chuyện với bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân. Trong lúc nói chuyện thì dù hắn không nói rõ ràng, thế nhưng đã ngầm ném vị trí này cho Tống Ích Dân.
Nếu sắp xếp tốt cho Tống Ích Dân, như vậy sẽ dễ dàng để cho Mễ Hoa Lâm tiến thêm một bước, tiến tới hợp lực giữa đảng ủy và chính quyền thành phố La Nam, tạo ra lực đẩy lớn cho sự phát triển thành phố La Nam.
- Tử Quân, tuy tôi đến tỉnh Sơn Nam làm phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng vẫn chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, nếu như không phải cậu đang ở tỉnh Sơn Nam, tôi cũng không biết nên triển khai mở rộng công tác như thế nào.
Đường Cảnh Ung mở miệng, bộ dạng thật lòng với nhau.
Đường Cảnh Ung nói lời này, Vương Tử Quân chỉ tin một nửa. Bí thư Đường nói mình mới đến chưa quen cuộc sống, điều này thì hắn tin, nhưng nếu nói không biết thúc đẩy công tác như thế nào thì hắn không tin. Đường Cảnh Ung có thể đi đến vị trí hôm nay thì không phải là người thường, loại lãnh đạo như thế này dù đơn thương độc mã đi vào tỉnh Sơn Nam, dù chưa quen thuộc tình hình, nhưng sẽ nhanh chóng tiến vào vị trí, tiến vào công tác của mình mà thôi.
- Bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch đều có trình độ rất cao, dưới sự triển khai mở rộng công tác của hai vị này, cần nhiều đồng chí đến giúp đỡ. Tôi đều cho rằng công tác của mình cần được các đồng chí giúp đỡ, nếu không có đại đa số đồng chí giúp đỡ, cho dù tôi có bản lĩnh thì có thể làm được gì?