Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử chuyển biến xấu, những ưu thế của hắn khi làm cháu rể của Mạc gia sẽ rất mỏng manh, thậm chí có thể là biến mất không còn gì. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, còn người thì còn nhân tình, người mất thì tất cả tiêu tán.

Bây giờ đang vào mùa xuân, Mạc lão gia tử đáng lý ra phải không có vấn đề gì. Vương Tử Quân vừa an ủi mình vừa đưa tay xoa chân, hắn cảm thấy chân mình có hơi tê. Sau khi hoạt động chân một lát thì hắn chợt nghĩ đến bộ dạng chống trượng đi tập tễnh của Mạc lão gia tử.

- Bảy mươi ba, tám mươi bốn, Diêm Vương không gọi mình đi. Một câu tục ngữ của tỉnh Chiết Giang chợt hiện lên trong đầu Vương Tử Quân.

Khi đi ra khỏi sân bay thì điện thoại của Triệu Hiểu Bạch đã vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là chủ tịch Trương Hữu Trí của khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô gọi đến. Sau khi xác định tin tức hôm nay bí thư Vương đến thủ đô, Trương Hữu Trí nhanh chóng gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch.

Trương Hữu Trí có thể trở thành chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô, hắn căn bản là người cực kỳ khôn khéo. Thậm chí có người nói khi chủ tịch Đường vừa mới đến nhận chức thì căn bản không hài lòng với công tác của khu thường trú ở thủ đô, định thay thế Trương Hữu Trí. Thế nhưng sau này không hiểu vì nguyên nhân gì mà hắn lại trở thành tâm phúc của chủ tịch Đường.

Trương Hữu Trí nói chuyện điện thoại rất khách khí. Sau khi xác định hành trình của Vương Tử Quân thì yêu cầu Triệu Hiểu Bạch quan tâm một chút, sau đó nếu hắn về Mật Đông sẽ liên hệ uống vài ly.

Triệu Hiểu Bạch căn bản không hiểu rõ hai chữ "liên hệ" phát ra khỏi miệng Trương Hữu Trí là có ý gì, hắn chỉ cười vài tiếng, cũng không quá quan tâm đến điều này.

Triệu Hiểu Bạch thấy Trương Hữu Trí gọi điện thoại đến, hắn có chút do dự, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, chủ nhiệm Trương của khu thường trú tỉnh Mật Đông gọi điện thoại đến.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng do dự của Triệu Hiểu Bạch, hắn muốn thử nghiệm một chút, thế là cũng không nói gì, chỉ chắp tay sau đít đi về phía trước.

Trong khoảng thời gian này Triệu Hiểu Bạch đã tiến bộ không ít, hắn không tin bí thư Vương không nghe thấy những lời vừa rồi của mình, bộ dạng của bí thư Vương vào lúc này có lẽ là không quan tâm đến những lời mình vừa báo cáo vừa rồi.

"Có nghe điện thoại hay không?" Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát rồi nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng cười của Trương Hữu Trí: - Cậu Hiểu Bạch, cậu có cùng lãnh đạo đi ra sân bay không, tôi đang đứng ngoài cổng.

- Thư ký trưởng Trương, ngài chờ một chút, tôi và bí thư Vương sắp đi ra rồi. Tuy Triệu Hiểu Bạch đã có sự chuẩn bị sẵn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy miệng lưỡi của mình không được nhanh nhạy cho lắm.

Vương Tử Quân luôn quan sát động tác của Triệu Hiểu Bạch, lúc này nhìn đối phương xử lý sự việc gọn gàng, thế là không khỏi nở nụ cười. Hắn đã quyết định giữ Triệu Hiểu Bạch ở lại, thế cho nên muốn tận tình bồi dưỡng một phen. Còn Triệu Hiểu Bạch có thành tài hay không còn phải xem vào ngộ tính của mình.

Triệu Hiểu Bạch là người có tính cách hướng nội, khuyết điểm của hắn là làm việc theo khuôn phép, thế nhưng cũng có không ít ưu điểm. Chỉ cần bồi dưỡng tốt thì Triệu Hiểu Bạch cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu so với Du Giang Vĩ và Khương Long Cương.

Khi Vương Tử Quân thầm suy nghĩ đến phương diện tiến thêm một bước bồi dưỡng Triệu Hiểu Bạch thì đã đi đến bên ngoài, đúng lúc thấy hai người Trương Hữu Trí và Mễ Phương đang đứng chờ, trên tay Mễ Phương còn cầm theo một bó hoa tươi.

Không biết từ lúc nào thì đám người đến sân bay đón đều cầm theo hoa, giống như hoa căn bản là một sự tôn trọng với khách của mình. Vương Tử Quân cũng không thích hoa, thế nhưng hắn cũng không từ chối, hắn tiện tay nhận lấy đưa cho Trương Hữu Trí, sau đó dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài.

- Bí thư Vương, ngài có muốn đến khu thường trú nghỉ ngơi một chút không? Khi Trương Hữu Trí đi theo Vương Tử Quân ra khỏi sân bay thì khẽ xin chỉ thị của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Hiểu Bạch sẽ đến khu thường trú với các anh, còn tôi có chuyện, các anh cũng đừng quản tôi.

Trương Hữu Trí rất có ánh mắt, Vương Tử Quân cũng không nói gì, hắn tuyệt đối không hỏi mà chỉ cười nói: - Bí thư Vương, mong ngài khi nào có rảnh thì đến khu thường trú chỉ đạo kiểm tra công tác.

Trương Hữu Trí nói rồi giống như nhớ tới điều gì đó, hắn tiến lên nói: - Giám đốc Tề của sở giao thông công chánh đã chuẩn bị cùng tôi đi đón ngài, thế nhưng lại đúng thời điểm anh ấy hẹn gặp lãnh đạo thượng cấp thế cho nên không thể phân thân được. Anh ấy nhờ tôi báo với ngài một tiếng, nói là khi nào ngài có thời gian, anh ấy sẽ đến báo cáo tình huống với anh.

"Chuyện của sở giao thông?" Vương Tử Quân gật đầu một cái, lúc này mới hỏi Trương Hữu Trí: - Giám đốc Tề về thủ đô lâu chưa?

- Đã hơn một tuần rồi. Trương Hữu Trí tuy không biết Vương Tử Quân hỏi như vậy là có ý gì, thế nhưng lãnh đạo hỏi thì hắn vẫn phải trả lời.

Hơn một tuần mà làm chưa xong, xem ra chuyện này khó giải quyết. Hơn nữa trước khi mình đến thủ đô đã nhận được lời dặn dò của Sầm Vật Cương, lại để cho cả phó chủ tịch tỉnh phụ trách mảng giao thông chạy đến thủ đô. Vương Tử Quân suy nghĩ đủ nguyên nhân hậu quả, sau đó có thêm vài kết luận về sự kiện này.

Vương Tử Quân không nói lời nào thì Trương Hữu Trí cũng không dám nhiều lời. Mễ Phương và Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng hai người, cùng nhau đi về phĩa bãi đậu xe.

Phía bên kia có một chiếc xe Mercedes Benz mới tinh, lái xe mặc tây trang thẳng thớm, nhìn qua lại có vẻ khá bình thường. Vương Tử Quân nhìn lướt qua chiếc Mercedes Benz, chợt thấy phía trước nó còn có hai chiếc Audi.

Một đoàn xe nhỏ, Trương Hữu Trí thật sự là có đủ tâm tư. Tuy Vương Tử Quân không quá đả kích những người thích làm rềnh rang, thế nhưng nếu quá phô trương thì cũng thật sự không thích.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc Mercedes Benz, hắn cũng không lên xe, chỉ đi đến chiếc Audi bên cạnh nói: - Các anh cũng có không ít việc bận rộn, cũng đừng quản chuyện của tôi, tôi xử lý hết chuyện của mình sẽ liên lạc với các anh.

Trương Hữu Trí thấy Vương Tử Quân muốn bước lên chiếc Audi thì định cản lại, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không cho đối phương cơ hội này. Hắn trực tiếp leo lên xe, lái xe chợt sững sờ, thế nhưng sau khi Trương Hữu Trí đưa mắt nhìn đến thì hắn căn bản không dám nói gì.

Xe Audi chậm rãi rời đi, Mễ Phương trừng mắt với Trương Hữu Trí, hai hàng chân my của nàng nhìn rất đẹp, thế nhưng hắn không dám cho ra quyết tâm với ý nghĩ về nàng.

Lúc này Trương Hữu Trí nhìn bộ dạng đáng yêu của Mễ Phương, thế là không khỏi cảm thấy có chút rung động. Thế nhưng chút tâm tư này nhanh chóng bị hắn áp chế, đối với những người phụ nữ có dã tâm như thế này thì chính mình không nên chọc vào.

Trương Hữu Trí hiểu rõ ý nghĩ mờ ám của Mễ Phương, thế nhưng hắn biết rõ và không hối hận. Tuy Vương Tử Quân cũng không chịu nhận phô trương, thế nhưng điều này cũng cho thấy sự tôn trọng của mình. Mặc dù mình có chút hiềm nghi nịnh nọt lãnh đạo, thế nhưng như vậy lại tốt hơn để cho lãnh đạo ghét mình.

- Cậu Hiểu Bạch, bí thư Vương hôm nay đã nói cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, vậy thì chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một chút. Anh đây sẽ đưa cậu đi dạo thành phố một vòng. Trương Hữu Trí vỗ vỗ lên vai Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh, sau đó nở nụ cười nói.

Lái xe của khu thường trú cực kỳ quen thuộc đường xá ở thủ đô, sau khi Vương Tử Quân nói ra vị trí thì hắn nhanh chóng chạy đến. Thật lòng thì hắn rất muốn nói vài câu với bí thư Vương, dù sao thì bí thư Vương chính là một vị lãnh đạo lớn trong tỉnh đầu tiên ngồi lên xe của hắn.

Nhưng cuối cùng tên lái xe cũng không dám nói nhiều lời, chỉ thành thật lái xe của mình, thế nhưng Vương Tử Quân ngồi sau xe lại nói vài câu buôn chuyện.

Khi xe đi vào một ngõ nhỏ, tài xế chợt dùng giọng căng thẳng nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, chỗ này cần giấy thông hành, khu thường trú chúng ta chỉ có chiếc Mercedes Benz kia là có giấy thông hành mà thôi.

Tên lái xe cảm thấy có chút căng thẳng, vì trước kia hắn từng chở một vị lãnh đạo cấp sở đến nơi này, khi đó vì không có giấy thông hành mà bị cho đứng bên ngoài. Vị lãnh đạo kia căn bản không liên lạc được với người mình cần gặp, thế cho nên phải chờ bên ngoài nửa ngày.

Vương Tử Quân thật sự không biết rõ chuyện này, mỗi lần hắn quay về đều đi xe của Mạc Tiểu Bắc, hắn thấy gương mặt khó xử của lái xe thì chuẩn bị tự mình đi bộ vào.

- Đồng chí, anh có giấy thông hành không? Một tên cảnh sát trẻ tuổi tiến lên chào lái xe theo tiêu chuẩn quân đội, sau đó trầm giọng nói với lái xe.

- Xe của tôi không có giấy thông hành, anh bạn, tôi đưa lãnh đạo đi vào rồi sẽ đi ra ngay, mong cậu giúp đỡ cho. Lái xe phần lớn đều là những người tinh anh, hắn cũng không phải ngoại lệ, trong lúc lên tiếng thì nhanh chóng mời thuốc tên cảnh sát trẻ tuổi bên kia.

Nhưng hành động của hắn căn bản không có được hiệu quả như mong đợi, ngược lại còn bị tên cảnh sát bên kia cản lại. Gương mặt tên cảnh sát chợt trầm hẳn xuống, giống như muốn đuổi chiếc xe này đi.

Viên tài xế đối mặt với tình huống này cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, rõ ràng là mình vỗ mông ngựa xuống đùi ngựa. Khi hắn chuẩn bị cho xe rời đi thì tên cảnh sát trẻ tuổi bên ngoài thấy Vương Tử Quân đang ngồi trong xe.

- Chào thủ trưởng. Tên cảnh sát vung tay hàn lễ với Vương Tử Quân, sau đó lại khoát tay cho ra tư thé mời vào.

Vương Tử Quân thật sự không nhớ rõ mình đã gặp qua tên cảnh sát trẻ tuổi kia khi nào, thế nhưng đối phương đã chào hỏi thì mình cũng gật đầu cười. Lái xe đi vào trong và sinh ra cảm giác cực kỳ hãnh diện, cái gì gọi là có tư cách, đây mới là có tư cách. Không có giấy chứng nhận gì cả, thế nhưng bí thư Vương chính là giấy thông hành, đến khi nào thì mình mới được làm lái xe cho bí thư Vương?

- Bí thư Vương, tôi ở đây chờ ngài. Lái xe nhất định phải lái xe, thế nhưng thật lòng thì bọn họ cũng không mấy tình nguyện, nhưng lúc này hắn lại cam tâm tình nguyện muốn chở bí thư Vương.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Anh đi trước đi, hôm nay tôi ở lại đây không ra khỏi cửa.

Lái xe bất đắc dĩ phải đi, khi đi qua cổng thấy cảnh vệ cúi chào thì tâm tình của hắn không khỏi tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hắn không thể tiến thêm một bước tiếp xúc với bí thư Vương, thế nhưng chỉ cần có một kinh nghiệm như lúc này, hắn căn bản có một đề tài hay để nói cho chúng bạn nghe.

Vương Tử Quân vừa đi vào cổng nhà Mạc lão gia tử, chợt thấy Mạc Tiểu Bắc đang đứng ngoài cửa, khi nàng thấy hắn thì tỏ ra cực kỳ mừng rỡ.

Mạc Tiểu Bắc thật sự giống như một đóa hoa đang đứng giữa trời, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mặt và thấy nàng đã khá mỏi mệt. Hắn tiến lên khẽ vỗ vào mặt của nàng, sau đó khẽ nói: - Trạng thái tinh thần như em sao có thể làm cho ông vui được? Lúc cần phải nghỉ ngơi thì nên nghỉ nghơi một chút.

Trong nhà Mạc lão gia tử đầy các phương thiết bị chữa bệnh, có vài người đàn ông mặc áo blue trắng, bọn họ càng liên tục ra vào rất bận rộn. Nếu như không phải Vương Tử Quân biết đây là nhà của Mạc lão gia tử, chỉ sợ sẽ cho rằng mình đang đi vào bệnh viện.

Khi Vương Tử Quân đến thì Mạc lão gia tử đã ngủ, gương mặt ông cụ khá gầy, nổi đầy những vết ban của người già. Hắn nhìn bộ dạng của ông cụ, thế là tâm tình không khỏi trầm xuống.

Lúc này hắn đứng trước giường của Mạc lão gia tử, tâm tư không khỏi quay về thời điểm mình cùng ông nội đến đây, vẫn khung cảnh quen thuộc thế nhưng lúc này ánh mắt hắn chợt đỏ lên.

Nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn cố gắng áp chế chính mình, hắn nhìn vào vẻ mặt của Mạc Tiểu Bắc và cảm thấy vợ mình có nhiều áp lực, hắn cũng không thể tăng thêm áp lực cho nàng được.

- Tử Quân, ông không muốn vào bệnh viện, nói đã ở đây vài chục năm, thế nên không chịu chuyển chỗ. Mạc Tiểu Bắc chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì khẽ nói.

Mạc lão gia tử là một người lớn tuổi, tính tình năm xưa vẫn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ cần không phải đi đến trại an dưỡng thì lão vẫn kiên trì ở nhà. Trước đó bệnh tình của ông cụ chợt chuyển biến khá nặng, hầu như căn nhà trở thành một bệnh viện thu nhỏ, hơn nữa còn có thêm một căn bệnh hay quên của tuổi già, thỉnh thoảng có người đến thăm thì ông cụ cũng không nhận ra. Lúc này đây ông cụ có qua khỏi hay không thì căn bản là khó nói, Vương Tử Quân nhớ đến tình huống ông nội của mình qua đời, thế là trái tim chợt cảm thấy có hơi nhói lên.

Trước khi Mạc lão gia tử rơi vào trạng thái hôn mê thì có năm người chiến hữu đến thăm, vài người nhà dìu những vị cán bộ lão thành kia đi vào trong gian phòng của Mạc lão gia tử, thế nhưng khi những lão chiến hữu kia bắt chặt tay ông cụ, khi đó ông cụ lại hỏi: - Các anh là ai?

Những lão chiến hữu năm xưa không khỏi lệ rơi đầy mặt. Năm xưa khi mọi người cùng nhau chiến đấu thì không màng sống chết, bây giờ sao không nhận ra được? Thế là khi đó Mạc Tiểu Bắc tranh thủ thời gian giải thích: - Ông, đây là ông Lý.

Mạc lão gia tử chỉ khẽ à một tiếng, cũng không nói thêm điều gì. Mọi người biết Mạc lão gia tử lúc này căn bản không biết ông Lý chính là thần thánh phương nào. Ông Lý thổn thức một lúc lâu, sau đó mới lau nước mắt bỏ đi. Mạc lão gia tử thấy thế thì cười hỏi Mạc Tiểu Bắc: - Tiểu Bắc à? Tử Quân đâu? Tử Quân không phải đã đi câu cá cho ông rồi sao? Thế nào đến bây giờ còn chưa về?

Mạc Tiểu Bắc đành phải giả vờ nói: - Ông à, Tử Quân bây giờ đang trên đường đến, lúc này chưa đến vì kẹt xe mà thôi, ông cũng đừng quá gấp.

Mạc lão gia tử khổ sở xoay đầu, sau đó nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng có chút tán thưởng nói: - Ủa, Tây Hà Tử mà cũng kẹt xe sao? Xem ra Tử Quân làm rất tốt, bây giờ tình hình ở Tây Hà Tử có phải đã tốt lên nhiều rồi không? À, Tử Quân làm rất đẹp, rất tốt, cậu ấy có năng lực như vậy thì cũng yên tâm rồi.

Sau khi Mạc lão gia tử nói xong thì lại ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK