Trần Lưu Căn nghe được tin tức mỏ nhà mình bị tịch thu thì lúc đầu có vẻ giật mình líu lưỡi, nhưng ngay sau đó hắn đã tỉnh táo trở lại. Những nơi khác hắn không dám nói, nhưng ở trên mặt đất huyện Lô Nam mà “ cột sống “ của hắn lại bị người ta nắm bắt trong lòng bàn tay, chẳng lẽ là vị cục trưởng cục công an không nghe lời Trần Lưu Căn?
- Không cần nói nữa.
Trần Lưu Căn tùy tiện vung tay lên, sau đó hắn mỉm cười nhìn về phía Hàn Tác Hưng:
- Cũng không biết tôi đắc tội với cục trưởng Mao ở chỗ nào, mà anh ấy lại huy động nhân lực như vậy, bí thư Hàn, anh có rảnh thì gõ đầu anh ấy dùm tôi một chút.
Hàn Tác Hưng cũng rất căm tức, Mao Phú Hải ơi là Mao Phú Hải, không phải tháng trước chỉ chậm chạp chi trả tiền công tác cho cục công an có vài ngày thôi sao? Mới đó đã thiếu kiên nhẫn rồi? Anh thiếu tiền thì cứ nói với Trần Lưu Căn một tiếng, hắn sẽ tài trợ cho một khoản lớn, còn cần phải động can qua vây quanh mỏ vậy sao? Con bà nó kiểm tra mỏ theo thông lệ như vậy sẽ tăng thể diện sao? Rõ ràng là con ** mà cứ muốn đưa khối trinh tiết lên bàn thờ, Hàn Tác Hưng ta gét nhất chính là loại hành động treo đầu dê bán thịt chó thế này.
Nhưng lúc này Hàn Tác Hưng cũng không tỏ thái độ, chỉ khẽ gật đầu với Lý Đông Nhạc, sau đó cầm lấy điện thoại trong tay của Lý Đông Nhạc gọi điện thoại cho Mao Phú Hải.
Nhị Luân Tử nhìn thấy vẻ mặt các đại nhân vật không chút biến đổi, trên mặt cũng lộ ra vẻ sốt ruột, trong lòng thầm suy nghĩ, sau đó cố gắng cắn răng lớn tiếng nói với Trần Lưu Căn:
- Giám đốc, đó là...Không phải là cục trưởng Mao ra tay...Là người của cục công an huyện Lô Bắc...
Cục công an huyện Lô Bắc, sáu chữ này vừa ra khỏi miệng Nhị Luân Tử thì dù là vẻ mặt của Lý Đông Nhạc hay Hàn Tác Hưng đều biến đổi, ngay cả Trần Lưu Căn đang chậm rãi hút thuốc cũng ngồi không yên. Trong mỏ có cái gì thì hắn hiểu rất rõ, nếu thứ bên trong bị người ta lấy ra, như vậy thì “ cột sống “ của Trần Lưu Căn sẽ nằm trong tay kình địch.
- Bốp!
Hàn Tác Hưng đập mạnh những khối mạt chược bằng ngọc trong tay xuống mặt bàn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Đông Nhạc, sau đó tức giận quát lớn:
- Cục công an huyện Lô Bắc chạy đến huyện Lô Nam bắt người, chúng ta lại không biết, Hầu Thiên Đông muốn làm gì? Tay hắn đã quá dài rồi.
Lý Đông Nhạc bên kia cũng đã nhận lấy điện thoại và gọi cho cục trưởng cục công an Mao Phú Hải, lúc này thấy Hàn Tác Hưng đang nổi nóng, thế là đưa điện thoại cho Hàn Tác Hưng.
Hàn Tác Hưng nhận lấy điện thoại, hắn dùng giọng lạnh lẽo phân phó:
- Anh đi xem có chuyện gì xảy ra, địa bàn của huyện Lô Nam chúng ta không thể cho người của huyện Lô Bắc đến giương oai tác quái.
Hàn Tác Hưng là bí thư huyện ủy huyện Lô Nam, tác phong của hắn cực kỳ cường thế, hắn gọi một cuộc điện thoại như vậy chính là cho người của cục công an huyện Lô Nam chống lại người của cục công an huyện Lô Bắc.
Trần Lưu Căn nghe thấy Hàn Tác Hưng sắp xép như vậy mới chậm rãi bình tỉnh trong cảm giác run rẩy, hắn khẽ gật đầu với Quách An Quyên, sau đó cười nói:
- Bí thư Hàn, xảy ra chuyện lớn thế này thì tôi phải đi xem thế nào, tôi xin ghi khắc trong lòng sự giúp đỡ của anh vói tập đoàn Chính Viễn.
Trần Lưu Căn nói ra những câu như vậy rất nặng nề, những người hiểu hắn cũng biết câu nói khắc ghi trong lòng sẽ không đơn giản như vậy, đó chính là một thứ dùng hành động để bày tỏ.
Hàn Tác Hưng đã sớm quen với loại cảm tạ như vậy, lúc này hắn khoát tay, tỏ ý Trần Lưu Căn đi nhanh lên. Chính hắn cũng đứng lên, Quách An Quyên ở sau lưng thấy thế thì tranh thủ thời gian xe dịch ghế sa lông, hai cánh tay non nâng cánh tay của bí thư Hàn Tác Hưng.
- Đông Nhạc, anh cùng đi với giám đốc Trần, sắp xếp xong xuôi sự việc cho tôi.
Khi đi ra khỏi phòng thì Hàn Tác Hưng dùng giọng thản nhiên nói.
Lý Đông Nhạc lúc này đang có chút do dự, hắn nghe thấy Hàn Tác Hưng phân phó như vậy thì vẻ mặt chợt đỏ ửng, hắn khẽ cung kính nói một tiếng với bí thư Hàn, sau đó nhanh chóng cùng nhóm Trần Lưu Căn đi xuống lầu.
Nếu nói về tốc độc ủa cục công an huyện Lô Nam thì chỉ có thể dùng một câu thật sự khó tưởng mà thôi, khi hai người xuống lầu thì một chiếc xe cảnh sát đã từ xa chạy đến như bay, còn không đợi hai người Trần Lưu Căn lên xe riêng thì một vị công an thân hình cao lớn đã bước xuống xe.
- Cục trưởng Mao, bí thư Hàn đang nghỉ ngơi, anh dẫn người của mình đi là được.
Lý Đông Nhạc nhìn thấy công an đến thì lớn tiếng phân phó.
Trần Lưu Căn thấy người đến thì nở nụ cười thêm tươi tắn hơn vài phần, có người của cục công an ra mặt, như vậy dù huyện Lô Bắc có năng lực thế nào thì cũng chỉ có thể cuốn gói rời khỏi mỏ của Trần Lưu Căn. Dù thế nào thì phạm vi quản hạt của nó còn chưa đến lượt người của huyện Lô Bắc nhúng tay vào.
Mao Phú Hải tuy cơ thể cao lớn thô kệch nhưng lại là người cực kỳ thông minh, hắn vừa nghe lời của Lý Đông Nhạc thì hiểu ngay có ý gì. Hắn khẽ gật đầu với Lý Đông Nhạc, sau đó cười nói với Trần Lưu Căn:
- Giám đốc Trần, nếu đã có lời phân phó của bí thư Hàn, anh em tôi hôm nay sẽ nghe lời anh.
Trần Lưu Căn cười ha hả nói:
- Anh Mao, đó là nói cho anh nghe, tôi cũng không dám nhận, hôm nay tiểu đệ có thể bình an vượt qua kiểm tra hay không, cần phải nhìn vào bổn sự của anh Mao, kính xin anh Mao thấy anh em kiếm cơm không dễ dàng, cần giúp đỡ anh em vượt qua giai đoạn khó khăn này.
- Anh Trần, anh cũng không cần khách khí như vậy, ngồi xe của tôi đi, hai ta có thời gian nói vài câu. Vợ tôi nói anh đã lâu chưa đến nhà, nên đến để cho anh em làm sâu sắc thêm tình cảm của mình.
Mao Phú Hải vừa nói vừa mở cửa xe cảnh sát rồi mời Trần Lưu Căn lên xe.
Trần Lưu Căn đây chính là một người với cấp bậc thành tinh, tất nhiên hắn biết rõ ý nghĩa của Mao Phú Hải, trong lòng thầm mắng, mỗi khi đến tết ông đều đưa cho ngươi một trăm ngàn, bây giờ vợ anh nói tôi lâu rồi chưa đến nhà, không phải là lại muốn tiền nưa sao? Vợ anh đúng là một cái túi không đáy, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tuy trong lòng có chút phản cảm nhưng chút tiền như vậy cũng không đáng là gì với Trần Lưu Căn.
Trần Lưu Căn mỉm cười với Mao Phú Hải, sau đó hắn leo lên xe cảnh sát, trong miệng nói lời trêu chọc:
- Anh Mao, tôi nói ra anh cũng đừng trách, nói thật thì tôi cũng muốn đến nhà anh, nhưng chỉ sợ anh ghen, nếu anh Mao đã nói như vậy, sau này cũng đừng trách tôi đến nhà anh nhiều lần.
Mao Phú Hải cười ha hả, hắn vỗ vai của Trần Lưu Căn nói:
- Cậu đúng là có bản lĩnh rất cao, vợ tôi là cọp mẹ ở nhà, thấy mặt cậu thì mặt mày hớn hở.
Mao Phú Hải nói xong thì phất tay cho tài xế chạy đi.
- Anh Mao, chỉ có vài người chúng ta đi thôi sao? Nghe nói người của huyện Lô Bắc đến đây rất đông.
Trần Lưu Căn nhìn thấy chỉ có một chiếc xe cảnh sát đi theo phía sau, thế là không khỏi khẽ lên tiếng hỏi.
Mao Phú Hải vung tay lên:
- Không phải chỉ là vài tên huyện Lô Bắc không có mắt đến huyện Lô Nam chúng ta bắt người sao? Bọn họ vung tay quá trán, cậu cũng không cần lo lắng, tôi đã ra tay thì xong ngay, tôi đến nói bọn họ quay về là được.
Xe cảnh sát mở còi chạy đi như bay, chỉ sau một lát thì đã đi đến gần mỏ than Chính Tân nằm ở gần huyện thành. Lúc này mỏ than đang bị cảnh sát giới nghiêm, xe của Mao Phú Hải còn chưa xông vào cổng lớn của mỏ than thì đã bị hai gã cảnh sát trẻ tuổi chặn xe lại.
Mao Phú Hải nhìn hai tên cảnh sát trẻ tuổi chặn xe của mình mà không khỏi nổi giận, hắn vốn đã nổi nóng vì đám cảnh sát huyện Lô Bắc dám chạy đến huyện Lô Nam là địa bàn của mình để làm loạn, bây giờ thấy hai tên cảnh sát kia không nói nhiều lời mà chặn xe của mình, hắn lập tức mở cửa từ bên trong chui ra rồi lớn tiếng nói:
- Con bà nó, các người từ đâu chạy đến đây, dám chặn xe của tôi ở huyện Lô Nam này sao, mau cút đi cho tôi.
Hai tên cảnh sát kia tuy trẻ tuổi nhưng thấy chiếc xe mà Mao Phú Hải ngồi cũng biết đây là kẻ không dễ chọc vào, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của cục trưởng, hắn không biết nên trả lời sao cho phải.
Đúng lúc hai tên cảnh sát đang luống cuống chân tay thì Đỗ Tiểu Trình từ bên trong đi ra, nàng vừa thấy xe cảnh sát của Mao Phú Hải thì lạnh lùng nói:
- Huyện Lô Bắc phá án, nhân viên không liên quan đứng ngoài chờ.
Nhân viên không liên quan? Chính mình đường đường là cục trưởng cục công an, sao lại thành nhân viên không liên quan? Mao Phú Hải nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp uyển chuyển trước mắt, vẻ mặt đối phương cũng lạnh như băng, thế là càng thêm tức giận:
- Con bà nó, nha đầu chết tiệt, đã mọc đủ lông tóc chưa mà dám chặn xe của ông? Ông nói cho mà biết, khi ông vào làm cảnh sát thì cô còn đang mặc quần yếm chạy ngoài đường.
Rõ ràng là lời nói của Mao Phú Hải rất quá đáng đối với một người là phụ nữ, thế là vẻ mặt Đỗ Tiểu Trình chợt biến đổi, nàng nhìn chằm chằm vào Mao Phú Hải, chợt vung tay với hai tên cảnh sát:
- Người này không rõ lai lịch, nếu như muốn xâm nhập khu vực giới nghiêm của chúng ta, cứ dựa theo chỉ thị của cấp trên, nhanh chóng chế phục.
- Vâng!
Trong đội cảnh sát hình sự của huyện Lô Bắc thì có tói tám chín phần mười đám cảnh sát nam chưa lập gia đình coi Đỗ Tiểu Trình tài mạo song toàn này làm tình nhân trong mộng, bọn họ ảo tưởng sẽ có một ngày cùng người đẹp bước trên thảm đỏ. Nếu được làm rể hiền của phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc, không phải là được đi trên con đường làm quan rộng thênh thang sao? Vì thế mà bọn họ thật sự rất nghe lời nàng.
Khi Mao Phú Hải chạy đến thì tùy tiện chửi bới ầm ĩ, trong lòng đã sớm căm phẫn, bây giờ nghe thấy lời sắp xếp của Đỗ Tiểu Trình thì càng nổi giận, thế là lại muốn xông vào. Hai viên cảnh sát cũng nổi giận, tên kia dám sỉ nhục nữ thần trong lòng mình, thế là máu nóng dồn lên đầu. Cả hai nghe được lời phân phó của Đỗ Tiểu Trình, cũng không quan tâm đối phương có thân phận gì, nếu dám tiến lên thì bọn họ sẽ dám ra tay.
- Dám ra tay với tôi sao? Đúng là nha đầu không biết nông cạn, tưởng rằng mình là đại nhân vật à? Nếu muốn xem mình là người, thì cần phải xem trong đũng quần của mình có thứ gì.
Mao Phú Hải thấy có người dám làm khó mình trong phạm vi của mình, thế là hắn giận tím mặt, hắn vung tay lên chuẩn bị xông về phía trước.
- Ra tay!
Đỗ Tiểu Trình lúc này cũng đỏ mặt lên, nàng không chờ hai tên cảnh sát nam ra tay mà chủ động cầm lấy một chai nước, trực tiếp đập về phía Mao Phú Hải.
- Vụt!
Một mớ khói bùng lên, ngay sau đó đã bao trùm Mao Phú Hải, lúc đầu Mao Phú Hải còn không xem nó ra gì, đợi đến khi sương phun đến mặt thì hắn chợt cảm thấy hai mắt của mình không mở ra được, một cảm giác bỏng rát chợt bùng lên.
- Cục trưởng Mao, cục trưởng Mao, anh làm sao vậy?
Tên tài xế và đám nhân viên theo sau đã chạy đến bên cạnh Mao Phú Hải, thấy hai mắt Mao Phú Hải sưng đỏ thì ào ào xông đến.
Mao Phú Hải là cục trưởng cục công an, hắn biết mình bị đối phó bằng loại nước ớt cay, thế là hắn vừa bụm mắt vừa dùng giọng căm tức phân phó:
- Thông báo cho tất cả đồn công an, tất cả cảnh sát phải chạy đến đây trong vòng 20 phút nữa, con bà nó, tôi phải cho đám người huyện Lô Bắc biết, cục công an huyện Lô Nam cũng không phải quả hồng muốn nắn sao thì nắn.
Trong cục công an huyện Lô Nam thì lời của Mao Phú Hải chính là thánh chỉ, đám nhân viên công tác ở phía sau nghe được lệnh thì bắt đầu gọi điện thoại.
Trần Lưu Căn nhìn thấy Mao Phú Hải bị hại thì trong lòng thầm vui mừng, thầm nghĩ chuyện này biến thành trò giằng co của hai bên Lô Nam và Lô Bắc, như vậy Trần Lưu Căn sẽ không có chuyện gì, hắn cũng rất thích xem đám cảnh sát chống lại nhau. Hắn nghĩ như vậy và chợt híp mắt lại vui vẻ.
Điện thoại của Mao Phú Hải quả nhiên có tác dụng, chỉ chưa đến mười phút thì có hơn hai chục tên cảnh sát của huyện Lô Nam tụ tập đến bên ngoài mỏ than Chính Tân.
Lúc này nước cay đã tiên tán đi, nhưng lúc này gương mặt của cục trưởng cục công an huyện Lô Nam đã biến thành mông khỉ. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua đám cảnh sát ở bên cạnh, khi cảm thấy đã đủ quân số thì vung tay lên nói:
- Bắt tất cả lại cho tôi.
Đám cảnh sát kia biết lãnh đạo của mình đã bị ăn quả đắng ngay trên địa bàn huyện Lô Nam, lúc này cũng biết sự việc rất khó xử lý, nhưng cũng không ai ngờ Mao Phú Hải lại dũng mãnh như vậy, không nói hai lời đã muốn bắt người.
Nhưng đám cảnh sát chỉ trầm ngâm sau nháy mắt, ngay sau đó có vài tên cảnh sát đã chạy về phía đám người Đỗ Tiểu Trình, nhưng lúc này bên cạnh Đỗ Tiểu Trình cũng đã tụ tập lại hơn chục tên cảnh sát. Sau khi đám cảnh sát bên phía Đỗ Tiểu Trình nghe nói đám người bên kia muốn bắt mình, nếu để cho bọn họ bắt được thì sau này cũng khó ngẩng đầu công tác.
- Dừng tay lại cho tôi, các người muốn làm gì?
Một tiếng quát lạnh từ phương xa truyền đến.
Đỗ Tiểu Trình nghe được âm thanh này mà trái tim xiết chặt đã trở nên thả lỏng, tuy vừa rồi nàng ra tay với cục trưởng cục công an huyện Lô Nam, thế nhưng bây giờ thấy công an hai bên ở vào thế giằng co thì cũng tràn đầy không yên. Hiện tại âm thanh kia vang lên, người đến làm cho nàng phải thở một hơi dài.
Vương Tử Quân nhanh chóng tiến lên xuyên qua chính giữa đám người Đỗ Tiểu Trình, đi phía sau hắn chính là Liên Giang Hà và chánh án Phó Thuấn Triêu. Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám cảnh sát huyện Lô Nam chuẩn bị ra tay mà nói:
- Các anh muốn làm gì?
- Làm gì? Những lời này phải là tôi hỏi anh. Con bà nó, người của huyện Lô Bắc các anh muốn làm gì? Ông nói cho Liên Giang Hà biết nhé, đây là huyện Lô Nam, không phải huyện Lô Bắc, các người từ đâu đến đây thì nhanh chóng cút về đó.
Mao Phú Hải không biết Vương Tử Quân, nhưng hắn biết Liên Giang Hà, lúc này thấy Vương Tử Quân với khí thế ép người, hắn không biết vì sao mà có chút tránh né, vì thế hắn chĩa mũi dùi về phía Liên Giang Hà.
Liên Giang Hà nở nụ cười lạnh lẽo, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, căn bản là không mở miệng.
- Anh là ai?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mao Phú Hải, sau đó dùng giọng thản nhiên nói.
Trần Lưu Căn thấy Vương Tử Quân xuất hiện thì không những không tức giận mà còn thêm bình tĩnh, hắn cười ha hả đi ra từ sau lưng Mao Phú Hải, sau đó cười lạnh nói:
- Bí thư Vương, thật sự là đời người còn gặp lại nhau, không thể ngờ có thể gặp bí thư Vương ở huyện Lô Nam. Thế nào, huyện Lô Bắc không còn chỗ dung thân cho ngài sao? Ngài định chạy đến huyện Lô Nam làm bí thư ủy ban tư pháp sao?
- Ha ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh, à, không đúng, tôi chưa nghe nói đến tin tức bí thư Vương bị điều đi, cục trưởng Mao, anh có nghe qua tin tức này chưa?
Mao Phú Hải nghe thấy ba chữ bí thư Vương thì cũng biết người đến là bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc, tuy đối phương cao hơn mình một cấp nhưng dù sao cũng không phải là lãnh đạo trực tiếp của mình, bây giờ hai ben đã xé toang mặt, hắn cũng cười hì hì nói:
- Chưa nghe nói ở huyện Lô Nam này có một vị bí thư họ Vương làm bí thư ủy ban tư pháp.
Vương Tử Quân không mở miệng, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Lưu Căn.
Trần Lưu Căn thật sự hận Vương Tử Quân đến tận xương tủy, Vương Tử Quân là kẻ mà cứng mềm cũng không ăn, bây giờ lại chạy đến hang ổ của mình, tất nhiên hắn sẽ không khách khí.
- Bí thư Vương, sự kiện chấp pháp bạo lực ở huyện Lô Bắc các anh đã xử lý xong chưa? Chậc chậc, khi đọc báo thì tôi còn không tin, nhưng sau đó tôi lại tin, nữ cảnh sát này còn dám dùng nước ớt để tấn công cục trưởng Mao, như vậy với nhân dân bình thường thì thế nào? Tôi nghe nói phóng viên Tránh Ngôn còn đang ở thành phố Hồng Ngọc, tôi tin tưởng đây là một tin tức có giá trị cao, anh ấy sẽ có hứng thú với nguồn tin này, có đúng không?
Trần Lưu Căn nói rồi lấy điện thoại của mình ra, hắn chuẩn bị gọi đi.
- Anh tìm phóng viên Tránh Ngôn sao? Vậy thì anh không cần mất nhiều thời gian, tôi gọi chính anh ấy đến cho anh gặp mặt không được sao?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Liên Giang Hà ở phía sau, mà Liên Giang Hà cũng vung tay lên. Phóng viên Hoàng Hiểu Huy đã hấp tấp chạy đến, trên cổ còn có một chiếc máy ảnh đang lắc lư qua lại.
- Bí thư Vương, anh gọi tôi sao?
Lúc này Hoàng Hiểu Huy đã thật sự sợ hãi, những ngày qua Vương Tử Quân nói hắn đi đông thì không dám đi sang tây, không những tất cả những gì mình làm ra đã bị bí thư Vương nắm vào trong tay, bây giờ tòa soạn còn gọi điện thoại đến nói hắn nghe theo lời chỉ huy của bí thư Vương.
Trần Lưu Căn nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Hoàng Hiểu Huy trước mặt Vương Tử Quân thì gương mặt không khỏi trầm xuống, hắn còn chưa kịp nói lời nào thì vương tử quân đã lấy một tờ báo ném về phía mình:
- Anh không phải muốn đồng chí Tránh Ngôn viết báo sao? Tốt, vậy anh xem đi.
Trần Lưu Căn nhìn những dòng chữ màu đen in đậm cỡ lớn trên mặt báo mà vẻ mặt cũng trở nên đen nhánh, trên báo là ảnh chụp vài công nhân bị bệnh ho dị ứng, điều này càng làm cho hắn cảm thấy giống như sấm sét vỗ xuống đầu, cảm thấy mình như rơi vào vực sâu vạn trượng.
xong rồi, Trần Lưu Căn dựa vào đoạn đối thoại kia mà hiểu ra vấn đề, nếu sự kiện này đã bị truyền ra ngoài, như vậy chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Mao Phú Hải tuy vẫn thấy đau mắt nhưng không phải kẻ ngốc, nếu nói về tính mẫn cảm chính trị thì hắn tất nhiên sẽ mạnh hơn Trần Lưu Căn rất nhiều. Hắn thấy báo nói về những tình huống của đám công nhân bị bệnh khi làm việc ở mỏ than Chính Tân, trong lòng chợt phát lạnh.
Trần Lưu Căn xong rồi, chính mình bây giờ cần làm chính là nhanh chóng phân biệt rõ mối quan hệ với Trần Lưu Căn, chỉ có thể nhanh chóng xử lý Trần Lưu Căn thì mình mới có đường sống.
Mao Phú Hải chợt có ý nghĩ thông minh, sau đó hắn khẽ phất tay với đám công an của mình, tỏ ý cho bọn họ lui xuống.
Liên Giang Hà là cục trưởng cục công an, hắn luôn chú ý đến Mao Phú Hải, lúc này thấy động tác của Mao Phú Hải thì nào không biết tên khốn nói năng lớn tiếng và không sạch sẽ kia có ý gì, hắn cười ha hả nói:
- Cục trưởng Mao, đáng lý ra đến huyện Lô Nam phá án thì tôi sẽ thông báo cho anh một tiếng, nhưng lần này là hành động bí mật, vì vậy chỉ xin chỉ thị của cục công an thành phố mà thôi. Mà lãnh đạo cục công an thành phố cũng ra chỉ thị nhất định phải giữ bí mật hành động lần này, điện thoại cũng phải tịch thu, anh cũng đừng trách.
Mao Phú Hải nào có thể há miệng nói lời trách móc, lúc này tình huống đã xoay chuyển, còn có báo chí làm chứng, Trần Lưu Căn tuyệt đối là đã xong đời, chính mình cũng không nên vì chạy đến hỗ trợ mà bị kéo vào làn nước đục. Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, vẻ âm trầm như nước lại được thay thế bằng nụ cười như hoa nở:
- Ôi, cục trưởng Liên cần gì phải giải thích, Lô Nam và Lô Bắc là hai đơn vị anh em, người một nhà không nói hai lời. Lúc nãy là vì tôi không hiểu, bây giờ xem ra chỉ là hiểu lầm, có gì muốn giúp đỡ thì anh cứ nói một tiếng là được.
Lý Đông Nhạc ngồi trên xe không dám bước xuống, lúc này vẻ mặt hắn cực kỳ âm trầm, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm số của Hàn Tác Hưng, nhưng hắn còn chưa bấm xong thì Hàn Tác Hưng đã điện thoại đến.
- Tự gây nghiệt không thể sống, anh dùng tốc độ nhanh nhất để quay về.
Âm thanh của Hàn Tác Hưng rất trầm thấp, hắn căn bản không chờ Lý Đông Nhạc lên tiếng mà cúp điện thoại ngay.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xe chạy về phía huyện ủy huyện Lô Bắc, Trần Lưu Căn bị bắt lên xe, chánh án Phó Thuấn Triêu đưa đến giấy bắt người, Trần Lưu Căn căn bản không có cơ hội phản kháng, đã trực tiếp bị đưa đi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà vẻ mặt không chút vui sướng, tuy hắn thắng trận này, tuy Trần Lưu Căn chạy trời không khỏi nắng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng gầy như da bọc xương của đám người Lưu Nhị Tinh, trong lòng hắn càng thêm trầm trọng.
Khi báo pháp chế Chiết Giang lên tiếng tuyên truyền với mức độ cao, một tin tức mạnh mẽ truyền đi khắp tỉnh, lúc này ủy ban tư pháp nhanh chóng cho ra những chỉ thị chỉnh đốn, quốc gia cũng nhanh chóng cho xuống văn kiện chỉnh đốn lại hệ thống tư pháp.
Nhưng tất cả không liên quan đến Vương Tử Quân, hắn bây giờ chủ yếu tập trung tinh lực của mình lên vấn đề cầu đường An Lô(An Dịch và Lô Bắc), khi nhiều phương án xây dựng được đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân thì thời gian khởi công con đường ngày càng gần.