Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người thường xuyên đến hội sở cũng biết Phùng Điền Cương là nhân vật thế nào, là người khá có danh tiếng, có rất ít người không nể mặt hắn. Nhưng bây giờ hắn bị Vương Tử Quân cho một tát như trời giáng.

- Mày dám đánh ông, tiểu tử này, mày không muốn sống à? Phùng Điền Cương nói rồi cầm chai rượu đập về phía Vương Tử Quân.

Tuy đã nhiều ngày không ra tay thế nhưng tốt chất cơ thể Vương Tử Quân vẫn không tệ, hắn không chờ Phùng Điền Cương đập đến, trực tiếp bắt lấy tay của đối phương, sau đó bẻ ngoặt ra làm cho đối phương căn bản không thể làm gì được nữa.

Phùng Điền Cương tuy là một người khá cao, thế nhưng lại hơi yếu đuối, bây giờ bị Vương Tử Quân giữ lấy thì căn bản khó thể thi triển được công phu. Hắn càng thêm sốt ruột, thế là lớn tiếng nói với đám bạn bè khắp bốn phía: - Chúng mày bị làm sao vậy? Đánh nó cho tao.

Đám người chung quanh là bạn của Phùng Điền Cương, thấy Phùng Điền Cương bị đánh thì căn bản là nhao nhao lên, có người tiện tay cầm lấy vài món trên bàn chuẩn bị ra tay. Đúng lúc này chợt có người lên tiếng: - Nếu các người dám hỗ trợ, đừng trách chúng tôi không khách khí.

Người nói chính là Mạc Kỳ, bên cạnh hắn chính là đám hậu bối của Mạc gia. Tuy bọn họ căn bản không ngồi cùng chỗ với Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ luôn chú ý đến động tác của Vương Tử Quân. Khi thấy Vương Tử Quân không biết vì sao lại có xích mích với Phùng Điền Cương, bọn họ vội vàng chạy đến.

Đám người Mạc Kỳ căn bản là khách quen của hội sở, bây giờ bọn họ mở miệng làm cho đám người chuẩn bị ra tay phải trở nên thành thật một chút. Nhưng lúc này đám người kia chợt nói lớn: - Mạc Kỳ, mày đừng ăn cây táo rào cây sung, mày còn che chở cho người ngoài sao?

- Điền Phi, tao nói cho mày biết, đây là tiểu dượng của tao, chúng mày động vào, đừng trách chúng tao không khách khí. Mạc Kỳ cũng quen người kia, hắn vừa biện hộ cho Vương Tử Quân vừa lớn tiếng nói.

- Tiểu dượng của mày sao? Tiểu dượng của mày không phải là... Người được Mạc Kỳ gọi là Điền Phi nói xong lời cuối cùng thì giống như nghĩ đến điều gì đó, chai rượu cầm trên tay nhanh chóng hạ xuống.

Người thường đi lại với nhau thì hiểu nhau, có đôi nghi ngồi cùng với nhau thì càng khoe khoang về trưởng bối của mình. Đám người Mạc Kỳ thích khỏe khoang về tiểu dượng Vương Tử Quân của mình, không những vì Vương Tử Quân là người có vị trí cao, hơn nữa còn là người cực kỳ trẻ tuổi. Thậm chí Mạc Kỳ từng nói, với độ tuổi của dượng, cho dù thế nào cũng sẽ tiến lên vài bước nữa.

Đám người kia tuy nghe nhóm người Mạc Kỳ khoe khoang thì khó lọt tai, nhưng bọn họ lại nhớ rất kỹ, bây giờ cả đám nhìn về phía Vương Tử Quân, vẻ mặt rất cổ quái.

Tuy đám năm sáu người bọn họ đi ra ngoài phần lớn đều được nịnh bợ, thế nhưng bây giờ đối tượng là Vương Tử Quân, một nhân vật quá thế lực, bọn họ căn bản là có chút e sợ.

Phùng Điền Cương là người bị chọc giận, bây giờ có gương mặt rất kỳ quái. Hắn có quan hệ khá tốt với Mạc Kỳ, hắn tất nhiên biết tiểu dượng của Mạc Kỳ là ai, hắn càng biết rõ địa vị của Vương Tử Quân. Hắn biết rõ với địa vị của Vương Tử Quân, căn bản mình khó thể nào chọc vào, huống hồ những lời nói của hắn vừa rồi thật sự là có chút quá mức.

Nếu như chỉ là vài người trong này, không cho người ngoài biết chuyện thì quá tốt, nhưng bây giờ lời này lọt vào tai Vương Tử Quân, dựa vào quan hệ giữa Lâm Trạch Viễn và Vương Tử Quân, chỉ sợ sau lưng sẽ nói vài lời với Lâm Trạch Viễn, thế là tội tình của hắn sẽ rất nặng.

Lâm Trạch Viễn là ai? Bây giờ Lâm Trạch Viễn chẳng những là trưởng bối của bọn họ, còn là một tồn tại mà bọn họ phải nhìn lên trên. Lời này rơi vào trong tai của Lâm Trạch Viễn, cho dù bản thân có thể nhẫn nhịn, thế nhưng người nhà chỉ sợ sẽ lột da của mình để an ủi người ta. Phùng Điền Cương càng nghĩ càng sợ, hắn đã không còn khí thế như vừa rồi, bây giờ dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Vương Tử Quân, cuối cùng nghẹn họng không nói nên lời.

Vương Tử Quân nhìn đám người trầm mặc bên cạnh, hắn buông lỏng ban tay của Phùng Điền Cương, sau đó trầm giọng nói với Phùng Điền Cương: - Tôi thật sự có lỗi vì đã tát cậu.

Phùng Điền Cương nghe câu nói không có thành ý xin lỗi của Vương Tử Quân, tâm tình của hắn chợt chìm xuống đáy vực. Xin lỗi là có ý gì, như vậy rõ ràng là đối phương không từ bỏ ý đồ. Hắn hầu như có thể tưởng tượng được Lâm Trạch Viễn hoặc là Lâm Trạch Viễn sẽ chạy đến nhà mình trách tội.

Phùng Điền Cương càng nghĩ càng sợ, hắn nhìn ánh mắt của Vương Tử Quân, người hắn chợt mềm nhũn ra, hắn giữ chặt tay của Vương Tử Quân rồi nói: - Vương...Không, tiểu dượng, cháu đáng bị đánh, cháu đúng là đầu heo, ăn nói lung tung mê sảng, dượng ra tay dạy bảo là muốn tốt cho cháu. Cháu...Cháu cũng không dám nói bậy bạ nữa, điều này...Điều này thật ra cháu cũng là cháu của cô cô Tiểu Bắc...

Vương Tử Quân nghe những lời nói giải thích không đầu không đuôi của Phùng Điền Cương, hắn không khỏi cảm thấy bớt giận vài phần. Hắn nhìn Phùng Điền Cương, sau đó lạnh lùng nói: - Sau này không thể tiếp tục như thế này nữa.

- Vâng, cháu nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý. Phùng Điền Cương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì thở dài một hơi, hắn gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy thái độ của mình không được chân thành.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không còn tâm tư ở lại, hắn khẽ gật đầu với đám người Mạc Kỳ, sau đó rời khỏi hội sở này. Đám người đang thành thật đứng bên ngoài đã nhanh chóng tốp năm tốp ba xông về phía Phùng Điền Cương.

Tuy Phùng Điền Cương cũng không dám nói điều gì, thế nhưng Tiểu Dao thật sự không nể mặt hắn, nói ra những lời vừa rồi của Phùng Điền Cương một lượt. Đám người Mạc Kỳ biết được chân tướng sự việc, thế là chỉ vào Phùng Điền Cương rồi nói: - Tiểu tử mày đúng là mồm miệng quá thối, mày cũng không biết tiểu dượng của tao có quan hệ thế nào với bí thư Lâm sao? Không đánh mày mới là lạ.

- Tiểu Kỳ, đó thật sự là tiểu dượng của anh sao? Tiểu Dao dùng giọng khó thể tin dò hỏi Mạc Kỳ.

- Còn không phải sao? Điều này còn giả được sao? Mạc Kỳ kiêu ngạo vỗ lên ngực rồi nói: - Tiểu dượng của tôi vốn không muốn đến, nhưng vì tiễn tôi một đoạn đường mà đến đây uống ly rượu, không ngờ lại bị tiểu tử này phá hủy tâm tình.

- Được rồi, đừng nói nữa, tôi đã hối hận lắm rồi, nếu biết ông ấy đến đây, tôi nào dám nói những lời như vậy? Phùng Điền Cương cũng đã khôi phục lại từ trong cảm giác sợ hãi, hắn sờ lên gương mặt nóng bỏng của mình, trong lòng càng thêm run rẩy.

Vương Tử Quân ngồi trong xe, trong lòng càng thêm lo lắng. Lúc này trong đầu hắn đều là những lời nói vừa rồi của Phùng Điền Cương, tuy hắn bực mình vì lời nói không hay của đối phương, thế nhưng mỗi lần hắn nghĩ đến điều này thì căn bản cảm thấy lòng quặn đau.

Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc, lúc này khói trắng bốc lên, khi thuốc cháy đến tay thì hắn khẽ dụi đi. Hắn cầm điện thoại rồi gọi cho một dãy số quen thuộc.

- Alo, chúc năm mới vui vẻ. Vương Tử Quân chợt ngây cả người, giọng nói này quá quen thuộc, nó thường hay xuất hiện trong mộng của hắn. Con người là động vật kỳ quái, trước nay nàng chưa từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn, nhưng khoảng thời gian gần đây nàng rất hay xuất hiện, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

- Em đi ra ngoài tản bộ, anh ở ngoài cửa chờ em. Vương Tử Quân nói rồi cũng không chờ bên kia lên tiếng, hắn cúp điện thoại. Hắn căn bản không xa lạ gì nhà của Lâm Trạch Viễn, thế nên chỉ mất vài phút đã đi đến trước cổng nhà Lâm Trạch Viễn.

Khi Vương Tử Quân dừng xe, một bóng người chợt vọt ra, bộ dạng rón rén càng làm cho Vương Tử Quân thêm thương tiếc. Hắn đẩy cửa xe ra, tỏ ý cho Lâm Dĩnh Nhi đi vào.

Lâm Dĩnh Nhi nhanh chóng lên xe, có thể cảm nhận được tiếng thở dốc của nàng, rõ ràng là trong lòng đang rất loạn. Vương Tử Quân không nói gì, hắn trực tiếp chạy xe, chạy về phía bóng đêm phía trước.

Lúc này là đêm giao thừa, căn bản không có nhiều xe trên đường. Vương Tử Quân chạy xe rất nhanh, chỉ vài phút đã đi đến bên ngoài một công viên trống vắn, hắn giẫm chân gia, xe dừng lại.

Lâm Dĩnh Nhi ngồi lên xe căn bản không nói lời nào, sau khi xe hoàn toàn dừng lại thì mới ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Cảm tình là thứ gì đó bị thời gian ảnh hưởng rất nặng, nếu một thời gian dài hai bên không ở cùng nhau, như vậy sẽ mất đi sự ăn ý, căn bản nhìn nhau mà có chút xấu hổ. Ánh mắt của Lâm Dĩnh Nhi trong trẻo và lạnh lùng, giữa hai người tràn đầy cảm giác lạ lẫm.

Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân gặp mặt Lâm Dĩnh Nhi sau khi nàng về nước, nếu so với dĩ vãng thì Lâm Dĩnh Nhi căn bản gầy đi khá nhiều, mái tóc dài như thác nước cũng đã bị cắt đi, biểu hiện lạnh lùng mà có thêm vài phần trưởng thành.

Lâm Dĩnh Nhi trước kia căn bản là cực kỳ trong trắng đáng yêu, bây giờ nàng đãc hoàn toàn lớn lên. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, một bụng lời nói căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Trong xe rất trầm mặc, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ma xát của quần áo, hai người nhìn nhau, căn bản không ai mở miệng trước.

Không biết bao lâu sau thì Vương Tử Quân chợt dùng giọng khó khăn nói" - Dĩnh Nhi, những năm qua em đã khổ cực rồi.

Một câu nói kia giống như làm cho cảm xúc của Lâm Dĩnh Nhi chợt bùng nổ, tất cả vui buồn giận hờn tích tụ những năm qua giống như tan vỡ, nàng ôm lấy cổ Vương Tử Quân, nước mắt giàn dụa: - Anh...Vì sao bây giờ anh mới đến thăm em? Em hận anh...Em đã cho rằng mình xử lý không một dấu vết, căn bản cũng không lo lắng, nhưng con của em...

Vương Tử Quân ôm thật chặt lấy Lâm Dĩnh Nhi dịu dàng giống như một con mèo nhỏ trong lòng mình, giống như hắn đang ôm một đống lửa, chút lý trí cuối cùng của hắn đã bị đống lửa này thiêu rụi. Hắn cảm thấy mình giống như dung nhập vào ngọn lửa, càng cùng ngọn lửa thiêu đốt đến tận cùng.

Không biết qua bao lâu thì Vương Tử Quân tỉnh lại trong cảm giác điên cuồng, hắn nhìn Lâm Dĩnh Nhi nằm trong lòng mình, nhịn không được đưa bàn tay ve vuốt gương mặt kiều diễm ướt át của nàng.

- Những năm qua em thế nào?

Lâm Dĩnh Nhi cũng không nói gì, nàng chỉ dùng hàm răng cắn xé lồng ngực của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân càng tỉnh táo trở lại trong cơn đau, hắn cảm thấy rất áy náy, hắn hôn Lâm Dĩnh Nhi, liên tục nói lời xin lỗi, thật sự xin lỗi.

- Em nên nói cho anh biết, hoặc là gọi điện thoại nói cho anh biết.

Lâm Dĩnh Nhi chợt ngẩng đầu, sau đó nàng thoải mái dựa vào vai Vương Tử Quân, lại cười nói: - Khi đó em chỉ có một ý nghĩ, đó là có con sẽ quên anh, nhưng sau khi có con thì em mới phát hiện anh giống như một phần tính mạng của em, căn bản là không thể nào quên được.

Vương Tử Quân vốn tưởng rằng giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi căn bản là một câu chuyện sẽ kết thúc trong yên lặng mà ai ai cũng hiểu, nhưng sau khi sự kiện kia phát sinh, hắn chợt ý thức được nàng bị thương rất sâu, căn bản phải chạy ra nước ngoài chữa thương. Vài năm qua đi, Vương Tử Quân cho là mình đã thản nhiên đối mặt với việc này, nhưng giữa hai người căn bản có chút tồn tại khó thể xóa đi, hơn nữa Lâm Dĩnh Nhi lại một mình nuôi con, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút đau đớn.

- Con bé thế nào? Vương Tử Quân cuối cùng vẫn không nhịn được phải hỏi chuyện về con, giọng nói trầm ổn của hắn gần đây căn bản có chút run rẩy.

Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười ngọt ngào nói: - Con bé rất tốt, rất thông minh, khỏe mạnh, hoạt bát, bố mẹ em đều rất thích.

Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói" - Vài ngày trước anh đã gặp con bé rồi.

Vương Tử Quân chợt sững sốt, sau đó chợt nghĩ đến cô bé mình gặp ở trong nhà ông mình, thế là dùng giọng không xác định nói: - Là cô bé tên Tái Tái sao?

- Đúng vậy. Lâm Dĩnh Nhi nhắc đến con thì gương mặt tràn đầy tình mẫu tử, nàng cười cười nói với Vương Tử Quân: - Vài ngày trước em đến Giang Thị một chuyến, quay về thăm nhà cũ, không ngờ anh cũng ở nơi đó.

- Con bé đến nhà ông nội chơi, em có biết không? Vương Tử Quân nắm lấy tay Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ hỏi.

- Không biết, khi đó em đang trò chuyện với một người bạn, dì Chu đưa con bé đi chơi, thế là con bé đến nhà ông cụ. Nếu như không phải nguyên nhân này, em còn không biết anh quay lại Chiết Giang. Lâm Dĩnh Nhi trả lời làm cho Vương Tử Quân cực kỳ cảm kích, dù thế nào thì bộ dạng nho nhỏ kia căn bản có nhiều mối liên lạc với mình, biết đâu ngày hai bên gặp mặt cũng chính là chút đền bù cho con.

- Vì sao em không gặp anh? Lâm Dĩnh Nhi cúi đầu không nói, một lúc lâu sau nàng mới nói với Vương Tử Quân: - Em đặt tên cho con là Lâm Tư Ức.

- Mau đưa em về, trời sáng rồi. Lâm Dĩnh Nhi nhìn lên không trung thấy một vệt sáng, thế là dùng giọng lưu luyến nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ ôm lấy cơ thể ở bên cạnh mình, hắn lắc đầu: - Chờ chút, đợi đến khi hừng đông anh sẽ đi cùng em, vừa vặn hôm nay anh chuẩn bị đến chúc tết bí thư Lâm.

Vẻ mặt Lâm Dĩnh Nhi chợt biến đổi, nàng nhìn Vương Tử Quân, biểu hiện rất phức tạp: - Em muốn về một mình, anh nếu muốn gặp bố thì tự mình đến thì hay hơn.

Vương Tử Quân không nói gì thêm, hắn ôm eo Lâm Dĩnh Nhi chặt thêm vài phần, một lúc lâu sau mới dùng giọng kiên định nói: - Anh không thể để em một mình gánh lấy những chuyện này.

- Nhưng...Nếu bố em biết được,..Anh cũng biết tính tình của ông ấy thế nào rồi đấy.

- Nếu như không có chút đảm đương như vậy, anh không phải đã phụ lòng em và con sao? Cả đời này anh sẽ cảm thấy bất an. Vương Tử Quân nói rồi không chờ Lâm Dĩnh Nhi phản bác, hắn nhanh chóng dùng miệng bịt kín miệng của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK