Đây là kế sách tốt nhất vào lúc này, thế nhưng Niên Chí Tân không đi, hắn đi thì yên tĩnh không ồn ào, thế nhưng Lý Cảnh Sáng lại là người thay thế. Niên Chí Tân trầm ngâm giây lát, hắn lắc đầu nói: - Anh Lý, sự việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, chúng ta không chỉ cần vạch trần chân tướng, còn phải chiến đấu vì danh dự của cục công an thành phố.
Lý Cảnh Sáng biết rõ tính nết của Niên Chí Tân, hắn thấy mình không khuyên được Niên Chí Tân thì thở dài một hơi nói: - Đội trưởng, anh vẫn là tính tình này, tôi đề tỉnh anh một câu, với tính tình như anh sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
- Tôi cũng không sợ, chỉ sợ nén giận trong lòng mà thôi. Niên Chí Tân vỗ bàn dùng giọng thịnh nộ nói: - Cũng không biết đám người thành phố Lâm Hồ có phải là ăn cứt mà sống hay konog, chẳng lẽ bọn họ không biết sự việc này quá kỳ quặc? Còn muốn phô trương thật mạnh, giống như Tiểu Khương không chết thì bọn họ sẽ không yên.
Lý Cảnh Sáng thở dài một hơi, dù hắn là trợ thủ của Niên Chí Tân, thế nhưng có một số việc hắn thấy rõ ràng hơn cả Niên Chí Tân. Hắn thấy đám người thành phố Lâm Hồ căn bản đều là cao thủ xử lý án, bọn họ sở dĩ nói rõ ràng như vậy là sau lưng có người điều động.
Nhưng lúc này không tìm được tung tích của đối thủ, tuy Lý Cảnh Sáng thầm hiểu vấn đề nhưng căn bản không làm gì được.
- Công tác của chúng ta bên kia có tiến triển gì không? Lý Cảnh Sáng chần chờ giây lát rồi khẽ hỏi Niên Chí Tân.
Niên Chí Tân nào không hiểu ý Lý Cảnh Sáng, hắn vỗ vỗ đầu rồi dùng giọng tức giận nói: - Có thể có tiến triển gì được? Chuyện này chọc ra thì căn bản có chút vết bẩn dễ lau sạch, nào còn có chút dấu vết để lại.
Hai người Niên Chí Tân và Lý Cảnh Sáng lại rơi vào trầm mặc, hai người đều là công tác ở đội cảnh sát hình sự lâu năm, căn bản đều hiểu rõ sự việc là thế nào. Biết rõ một khi bỏ lỡ thời cơ thì muốn tái hiện manh mối là khó thể được.
Khi hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, các vị lãnh đạo khác của đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng cũng kéo đến. Niên Chí Tân dù có tâm tư mâu thuẫn với sự kiện Trần Gia Hòa đến kiểm tra chỉ đạo công tác của đội cảnh sát hình sự, thế nhưng quan lớn đè chết người, hơn nữa Trần Gia Hòa không phải chỉ lớn hơn hắn một bậc, thế cho nên chỉ có thể thành thật ngồi chờ đón lãnh đạo mà thôi.
Sau khi hơn vài chục người hấp tấp làm ra chuẩn bị, thiếu chút nữa đã lật tung đội cảnh sát hình sự, căn bản là quét dọn cực kỳ sạch sẽ. Khi bọn họ đang đổ mồ hôi ngồi nghỉ ngơi, một đoàn xe tiền hô hậu ủng chạy vào khu văn phòng cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng.
Niên Chí Tân từng gặp mặt Trần Gia Hòa, chỉ là hai bên không có quan hệ gì. Hắn chỉ là một viên đội trưởng đội cảnh sát hình sự, trên cơ bản khó thể nào kết nối quan hệ với một vị chủ tịch thành phố được. Cho dù chủ tịch có chuyện thì bình thường cũng chỉ mở miệng thông qua Đoạn Văn Đống, cũng không bao giờ mở miệng cho ra chỉ thị với một người như Niên Chí Tân.
Trần Gia Hòa đeo một cặp kính gọng đen, áo sơ mi trắng, quần tây thẳng thớm, vừa đập vào mắt đã làm cho người ta cảm thấy hình tượng này hào hoa phong nhã như một giáo sư đại học. Nói về phương diện này thì Trần Gia Hòa thường nói là không nên xem nhẹ vẻ bề ngoài, nhưng nhiều người cảm thấy vẻ hào hoa phong nhã đó cũng không đúng, vì Trần Gia Hòa căn bản là hạng người chưa từng nương tay với ai.
Cùng đi với Trần Gia Hòa còn có một đám người của ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng, còn có phó cục trưởng cục công an tỉnh, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng Đoạn Văn Đống. Tuy lúc này Đoạn Văn Đống đã là một trong những vị phó cục trưởng cục công an tỉnh, thế nhưng công tác chủ yếu của hắn vẫn là cục công an thành phố Đông Hồng.
[CHARGE=4]Khi bắt tay, Đoạn Văn Đống xiết chặt tay Niên Chí Tân, tuy không nói gì những hành vì đã căn bản biểu hiện ý nghĩ quá rõ ràng.
Niên Chí Tân cảm nhận được lực lượng trên tay của Đoạn Văn Đống, thế nhưng lực lượng này làm hắn khó chịu, hắn biết rõ lãnh đạo của mình đang truyền đạt điều gì.
Quả nhiên sau khi nghe những báo cáo đơn giản từ đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng, Trần Gia Hòa nhanh chóng nói với Niên Chí Tân: - Đội trưởng Niên, gần đây đội cảnh sát hình sự thành phố chúng ta được chú ý rất lớn.
Đáng lý ra lúc này câu trả lời thích hợp nhất của Niên Chí Tân là chúng tôi không làm tốt công tác của mình, đã để cho lãnh đạo phải lo lắng. Sau đó hắn lại biểu hiện quyết tâm, chắc chắn Trần Gia Hòa sẽ là người biết thời thế, căn bản sẽ bỏ qua vài điều không hay.
Nhưng Niên Chí Tân những ngày qua vì chuyện của Tiểu Khương mà cảm thấy đầu óc nóng bừng bừng, căn bản cũng không tiếp nhận ý nghĩ của lãnh đạo. Hắn nhìn gương mặt trầm trầm của Trần Gia Hòa, sau đó dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói: - Chủ tịch Trần, chúng tôi nghe những lời không hiểu chân tướng sự việc mà cảm thấy đầu óc cứ như muỗi kêu, thật sự rất khó chịu, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Niên Chí Tân nói có thể là lời cứng rắn, tuy hắn không điểm danh đám người nói như muỗi bay bên tai là ai, thế nhưng căn bản lại có ý nghĩ bao bọc cả Trần Gia Hòa vào bên trong. Đoạn Văn Đống đang đứng bên cạnh Trần Gia Hòa, lúc này gương mặt hắn cũng khẽ biến đổi.
Tuy Trần Gia Hòa có địa vị không bằng Đậu Minh Đường trong thành phố Đông Hồng, thế nhưng uy nghiêm của một người làm chủ tịch thành phố như Trần Gia Hòa không phải là thứ Niên Chí Tân có thể khiêu chiến. Chưa nói đến phương diện lần này Trần Gia Hòa đến đây để bới móc sự việc của đội cảnh sát hình sự.
- Niên Chính Tân, đây là thái độ của anh với sự giám sát của dư luận sao? Cái này chính là thái độ của cục công an các anh với dư luận sao? Anh có biết không, chính là vì thái độ này của các anh mà làm cho công tác của thành phố Đông Hồng gặp rất nhiều khó khăn, cũng chính vì thái độ này của các anh mà sinh ra biết bao nhiêu ảnh hưởng cho hình tượng của thành phố Đông Hồng?
Gương mặt của Trần Gia Hòa càng thêm lạnh lùng, hắn nói với Đoạn Văn Đống: - Tôi thấy cục công an các anh nên thay đổi tư tưởng, vì chức năng công tác của các anh là phục vụ nhân dân, cũng không phải cho rằng mình là ông trời con thích làm gì thì làm, căn bản là tác phong quá lỗ mãng.
Trần Gia Hòa nói rồi đi về phía xe của mình, đám người tùy tùng cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Đoạn Văn Đống vừa đi vừa nhìn Niên Chí Tân rồi nói: - Tính tình này của anh đến bao giờ mới sửa được đây?
Niên Chí Tân cũng không dám tranh luận với Đoạn Văn Đống, hắn biết rõ cục trưởng Đoạn trừng mắt lên tiếng cũng là vì muốn tốt cho mình. Nếu không thì Đoạn Văn Đống cũng không cần nói ra những lời này, nhưng hắn nghĩ đến sự việc liên quan đến mình mà cảm thấy tâm tình cực kỳ áp chế.
Tiểu Khương lúc này còn chưa biết sống chết thế nào, hơn nữa cái mũ không hay từ trên trời rơi xuống lại chụp lên đầu bọn họ, bây giờ Trần Gia Hòa mở miệng lại cho ra kết luận quá rõ ràng. Tuy Trần Gia Hòa không nói rõ, thế nhưng ý nghĩa lời nói là chụp mũ Tiểu Khương, do đó làm giảm danh dự của một vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự như mình.
Niên Chí Tân là một cảnh sát vĩ đại của cục công an thành phố Đông Hồng, phương diện tự tin là thứ mà hắn không thể thiếu được, nhưng sự kiện này phát sinh mà hắn lại không thể cúi đầu. Dù mất đi chức vụ của mình thì hắn cũng không làm cho anh em của mình phải gánh vác một tội danh không minh bạch mà cả đời không thể gột rửa được.
- Đội trưởng Niên, tôi phải nói thế nào mới tốt với anh bây giờ? Lý Cảnh Sáng đi từ bên ngoài về, hắn vỗ vỗ vai Niên Chí Tân rồi nói.
Niên Chí Tân nhìn Lý Cảnh Sáng, hắn cười cười nói: - Không biết nói gì thì không nên nói, hôm nay anh phải mời tôi uống rượu.
- Anh đúng là, không bao giờ chịu thiệt thòi, tôi cũng kỳ quái vì sao trước nay tôi luôn là người mời anh uống rượu, căn bản chưa từng thấy anh mời tôi bao giờ. Lý Cảnh Sáng nhìn gương mặt xuất hiện nụ cười của Niên Chí Tân, hắn không khỏi mở miệng trêu ghẹo.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười, tình nghĩa giữa đàn ông là như vậy, căn bản không cần nói ra, mỗi câu nói mỗi động tác có thể làm cho đối phương hiểu và cảm nhận được.
Tuy Niên Chí Tân nói lời chiếm tiện nghi thế nhưng sự kiện lúc này làm hắn phải trả giá lớn, tất cả đã biểu hiện ra bên ngoài. Ngày hôm sau hắn đi làm thì nhận được điện thoại của Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống tiến hành nói vài lời quan tâm đến Niên Chí Tân, sau đó trầm giọng sắp xếp: - Hôm nay thị ủy có hội nghị, anh đến tham gia.
Tham gia hội nghị thị ủy? Niên Chí Tân cũng từng nhiều lần đến tham gia hội nghị thị ủy, thế nhưng hôm nay nghe Đoạn Văn Đống thông báo thì hắn thấy có chút bất ngờ. Dù sao thì hội nghị này cũng được mở ra sau ngày Trần Gia Hòa đến thị sát công tác của đội cảnh sát hình sự, hơn nữa là do Đoạn Văn Đống thông báo cho hắn.
- Cục trưởng Đoạn, chủ đề của hội nghị là gì? Niên Chí Tân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.
- Tăng cường công tác, chỉnh đốn tác phong. Đoạn Văn Đống nói tám chữ rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉnh đốn tác phong công tác? Thật sự là một hội nghị chuẩn bị cho mình. Sau khi nghe được những âm thanh tút tút trong điện thoại thì Niên Chí Tân cũng không quá quan tâm, dù sao hôm nay hắn cũng đã cho ra chuẩn bị sẵn, thứ gì đến cũng phải đến mà thôi.
Khi Niên Chí Tân đi ra cửa thì Lý Cảnh Sáng đề xuất chạy xe đưa đi, nhưng Niên Chí Tân lại từ chối. Lần này hắn tự mình chạy xe đến phòng họp thị ủy, khi hắn đi vào thì bên trong có không ít người đang ngồi.
- Trưởng phòng Nhiếp, anh cũng đến tham gia hội nghị sao? Sau khi ngồi xuống một vị trí, Niên Chí Tân cười nói với vị trưởng phòng Nông nghiệp ở bên cạnh.
Trưởng phòng Nhiếp này trước kia từng có quan hệ với Niên Chí Tân, theo lời của Niên Chí Tân thì hai người có kết giao khá tốt, nhưng lúc này hắn mở miệng chào hỏi lại làm cho gương mặt đối phương biến đổi. Sau khi trưởng phòng Nhiếp cười ha hả vài câu với Niên Chí Tân, hắn cầm sổ của mình lên nói: - Ha ha, tôi còn có chút việc, phải sang kia bàn luận với anh Lý một chút.
[CHARGE=4]Khi trưởng phòng Nhiếp rời đi thì giống như một cái mở đầu, chỉ vài phút sau thì đám người vây quanh hắn căn bản bỏ chạy sạch sẽ. Tuy Niên Chí Tân cảm thấy những người này không có giao tình gì với mình, thế nhưng điều này vẫn làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Dù sao thì không ai muốn mình bị cô lập, nhưng bây giờ rõ ràng là Niên Chí Tân bị người ta cô lập.
Tuy nhiều người cố gắng rời xa hắn, thế nhưng Niên Chí Tân thầm nói cho mình biết, bây giờ có nhiều người đang ở trong bóng tối nhìn mình, ánh mắt quan sát cũng có đủ loại. Thế nhưng khi mà hắn đưa mắt nhìn những kẻ đang chú ý mình, chủ nhân của những ánh mắt kia nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn tiếp.
- Con người đúng là... Niên Chí Tân cảm khái một tiếng, hắn nhìn về bốn phía, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí của mình. Hắn nghĩ rằng dù thế nào cũng phải cố gắng vượt qua hội nghị lần này.
Nhưng bầu không khí trong phòng rất khó chịu, trước kia hắn cảm thấy thời gian qua đi rất nhanh, thế nhưng bây giờ hắn lại thấy thời gian làm cho người ta khó chịu. Chỉ hơn hai mươi phút thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác còn khó chịu hơn ngồi vài giờ.
Cũng may thời gian trôi qua thì hội nghị cũng dần được triển khai, đài chủ tịch trước đó trống rỗng nhưng bây giờ đã có nhiều người tiến lên chiếm vị trí. Niên Chí Tân nhìn thấy chủ tịch Trần, gương mặt của lãnh đạo cực kỳ nghiêm túc, đang ngồi ở chính giữa đài chủ tịch.
Niên Chí Tân cảm thấy những lời phát biểu vào lúc này là cực kỳ nhạt nhẽo vô vị, căn bản không có thứ gì đọng lại trong lòng hắn. Hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hắn chủ yếu đối mặt với các phần tử tội phạm, công tác kinh tế không liên quan nhiều đến hắn.
Khi Niên Chí Tân cảm thấy hội nghị đã được tổ chức đủ thời gian, chợt nghe thấy phó chủ tịch Ngô Lượng Dũng nói: - Lúc này mời chủ tịch Trần phát biểu vài lời.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Niên Chí Tân đang trầm ngâm chợt bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đài chủ tịch, thấy nhân viên công tác đang xem xét lại micro cho chủ tịch Trần. Lúc này chủ tịch Trần khẽ ho một tiếng, sau đó dùng giọng trầm thấp nói: - Các đồng chí, vừa rồi chủ tịch Ngô đã nói về vài vấn đề liên quan đến phát triển kinh tế, tôi cũng không muốn nhiều lời về phương diện này. Anh Ngô là chuyên gia ở chiến trường kinh tế, mọi người cứ làm theo chỉ thị của anh ấy.
- Lúc này tôi muốn nhấn mạnh vài điểm, đặc biệt là phương diện hình tượng của thành phố Đông Hồng. Trần Gia Hòa nói đến đây thì dừng lại một chút, nhưng Niên Chí Tân lại cảm thấy có vài ánh mắt nhìn về phía mình.
Niên Chí Tân quá rõ những ánh mắt không đồng nhất nhìn về phía mình là có ý gì, thế là cảm thấy mình giống như con khỉ được nhốt trong chuồng ở vườn bách thú. Hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thế nhưng vẫn ngẩng đầu của mình lên cao.
Ánh mắt Trần Gia Hòa giống như không chú ý đến một người bên dưới như Niên Chí Tân, hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi trầm giọng nói: - Các đồng chí tham dự hội nghị đều là lãnh đạo đơn vị trong thành phố Đông Hồng, công tác của thành phố Đông Hồng có phát triển hay không là trọng trách trên vai mọi người. Lúc này tôi chỉ nói ba điểm, một là phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy...
- Khi làm việc thì đại đa số đồng chí làm tốt công tác này, thế nhưng cũng có vài đồng chí cá biệt, căn bản quá phóng túng. Tôi không nêu tên các đồng chí kia ra đây, thế nhưng tôi hy vọng sau này các đồng chí công tác thì nên xem đó là tấm gương, cố gắng phấn chấn tinh thần, không cần phải... Trần Gia Hòa dù không nhắc đến người nào rõ ràng, thế nhưng ánh mắt lại biểu hiện rõ đang nói về Niên Chí Tân. Lúc này Niên Chí Tân rất muốn đứng lên lý luận với Trần Gia Hòa một phen, thế nhưng hắn đã có chút tỉnh táo, thế nên cố gắng áp chế cảm giác xúc động của mình.
Xúc động không giải quyết được vấn đề, chỉ sợ làm cho vấn đề càng thêm rối mà thôi.