Vương Tử Quân nhìn bộ dạng quan tâm của người bạn học cũ, hắn chuẩn bị lên tiếng thì một nữ y tá trẻ tuổi đi đến nói: - Bệnh nhân giường năm mươi bốn, các người chuẩn bị thu dọn đi, chút nữa xuất viện.
Nữ y tá kia nói xong thì đám Vương Tử Quân chợt ngây ngẩn. Cô Mã bị bệnh gì? Đám người nơi đây đều hiểu rõ, bây giờ một ngày không thể không chữa trị, sao lại có thể xuất viện?
- Y tá, có phải lầm lẫn gì không? Cô Mã còn đang điều trị, sao có thể xuất viện được? Thẩm Thanh Nghiêm nhìn thoáng qua viên y tá rồi trầm giọng nói.
Nữ y tá nhếch miệng nói: - Điều này tôi không biết, bác sĩ để tôi đến thông báo, tôi đã thông báo cho các người. Trong thời gian nửa giờ thì các người phải rời khỏi nơi này, vì bệnh viện không phải là nơi để đánh nhau.
Y tá nói những lời này căn bản là lý do để đuổi người, Thẩm Thanh Nghiêm cũng không biết nói gì hơn, Chương Tiêu bên kia lại đứng lên nói: - Mẹ tôi còn chưa chữa trị xong, chúng tôi không thể xuất viện.
- Đây không phải là do ý các người, đây là quy định của bệnh viện, nếu các người không chịu dọn dẹp rời đi, lát nữa sẽ có bảo vệ đến đưa đi. Nữ y tá kia nói xong thì xoay người rời đi.
Triệu Binh vừa rồi rất mất mặt với Thẩm Thanh Nghiêm, hắn thấy có cơ hội thì lấy điện thoại di động ra nói: - Thanh Nghiêm, em không nên gấp gáp, để anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm của bọn họ hỏi xem thế nào.
Triệu Binh nói xong thì bấm máy, Chương Tiêu và Thẩm Thanh Nghiêm càng dùng ánh mắt thực dụng nhìn Triệu Binh.
- Anh Trình, là tôi, Triệu Binh đây, là Triệu Binh của công ty Hằng Không. À, cô giáo của tôi đang ở trong bệnh viện, lúc này có chút phiền toái, y tá yêu cầu chúng tôi phải xuất viện, bệnh viện là nơi cứu người, ngài nghĩ mà xem, làm sao bọn họ lại có thể...
- Cái gì, đây là quyết định của giám đốc bệnh viện sao? Ngài cũng không biết à? Vụ việc này có thể dàn xếp được không? Chúng tôi sẽ bỏ thêm tiền...
Nhưng đầu đây bên kia không trả lời Triệu Binh, không chờ Triệu Binh nói xong thì cúp điện thoại.
Triệu Binh nhìn điện thoại bị người ta cúp máy mà nhìn dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Thẩm Thanh Nghiêm và Chương Tiêu rồi nói: - Đây là quyết định của giám đốc bệnh viện, điều này....
- Vậy thì làm sao bây giờ? Sức khỏe của cô Mã cũng không thể nào chịu đựng được tình huống này... Thẩm Thanh Nghiêm cũng không còn cách nào khác, nàng chỉ là nhân viên công tác bình thường, nàng căn bản không có người quen trong bệnh viện.
- Tôi sẽ suy nghĩ biện pháp. Vương Tử Quân mặc dù rời khỏi Giang Thị từ khá lâu, thế nhưng hắn tin tưởng mình muốn giải quyết chuyện này thì không phải là vấn đề.
Thẩm Thanh Nghiêm nhìn vẻ mặt trầm ổn của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra những hương vị khác thường. Chương Tiêu lúc này cực kỳ nghi hoặc và sợ hãi với Vương Tử Quân, dù sao thì hắn cũng hiểu rõ về nhóm người của anh Triệu, thế nhưng những người kia lại bị người này dọa cho bỏ chạy, đây tuyệt đối không phải là người có thể dễ đắc tội.
- Giường bốn mươi lăm, mơi xuất viện. Khi âm thanh này vang lên thì có vài người đàn ông mặc áo khoác trắng đi đến.
Thế nhưng đám người này vừa vào phòng thì hầu như đều phóng về phía Tiểu Hà. Tiểu Hà là người được Mạc Tiểu Bắc chọn lựa đặt biệt cho Vương Tử Quân, tất nhiên thân thủ căn bản là người thường khó thể so sánh được. Khi đám người kia xông lên, hắn cũng không lùi mà phóng lên, cơ thể giống như một con báo đi săn mồi.
Chỉ sau giây lát thì Tiểu Hà tách ra khỏi đám người kia, vài người đàn ông mặc áo trắng hầu như đều bị hắn đánh ngã lăn xuống đất.
- Không được nhúc nhích, chúng tôi là cảnh sát, ai còn cử động thì chúng tôi sẽ nổ súng. Khi âm thanh này vang lên thì có vài chục tên cảnh sát mặc đồng phục vọt đến.
Tình huống này làm cho bầu không khí trong phòng vốn đã cực kỳ đè nén càng thêm áp chế, Tiểu Hà nhìn đám người mặc đồng phục cảnh sát mà không khỏi đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không ngờ lại có nhiều cảnh sát xuất hiện như vậy, hắn khoát tay áo với Tiểu Hà.
Tiểu Hà nhìn thoáng qua viên cảnh sát đi đầu rồi trầm giọng nói: - Tôi là nhân viên công tác của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, các anh muốn làm gì?
- Anh còn dám giả mạo nhân viên công tác của chính quyền? Anh nên biết chúng tôi vì sao tìm đến anh, anh giơ tay lên, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí. Tên cảnh sát trung niên dù nói rất thoải mái nhưng gương mặt cực kỳ căng thẳng.
Tiểu Hà có chút do dự, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe có người nói: - Đầu thú sẽ nhận được khoan hồng, các anh đã bị...Tiểu Hà, sao lại là anh?
Khi âm thanh kia vang lên thì Vương Tử Quân không khỏi nhìn sang, chợt thấy một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi đi vào, nhìn thái độ của đám người chung quanh với người này, có thể thấy đây là một vị lãnh đạo.
Tiểu Hà nhìn người kia rồi cười nói: - Sao không thể là tôi, anh Lý chuyển nghề khi nào vậy?
- Tôi chuyển nghề cuối năm ngoái, anh không chuyển nghề sao? Bây giờ công tác thế nào? Ngày hôm qua tôi còn liên lạc với Nhị Đản, anh ấy đang làm công tác huấn luyện ở sa mạc. Người đàn ông kia đi đến bên cạnh Tiểu Hà rồi dùng giọng thân mật nói.
Tiểu Hà bây giờ không thể nói rõ thân phận của mình, nhưng hắn không thể làm cho Vương Tử Quân rơi vào tình huống nguy hiểm, thế là nhanh chóng nói: - Tôi bây giờ làm thư ký cho chủ tịch Vương ở Mật Đông.
Anh Lý bên kia có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng có phản ứng. Bọn họ là những người bạn tốt của nhau, thế nên bây giờ anh Lý nhanh chóng cực kỳ vui vẻ vì công tác của Tiểu Hà, hắn vỗ vỗ lên vai Tiểu Hà rồi nói: - Cậu đúng là tìm được một công tác tốt.
Anh Lý nói xong những lời này thì nhìn khắp phòng bệnh, Tiểu Hà trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút.
Hai phút sau tất cả mọi người đều đã bỏ đi, Tiểu Hà và viên cảnh sát đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, viên cảnh sát lên tiếng: - Thật xin lỗi thủ trưởng, chúng tôi công tác không cẩn thận nên để xảy ra vấn đề.
- Chủ tịch Vương, bọn họ nhận được thông báo, nói là tôi có súng. Tiểu Hà đi đến bên cạnh Vương Tử Quân ròi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt tay viên cảnh sát họ Lý rồi nói: - Các anh không làm gì sai, hơn nữa còn có công, điều này nói rõ các anh có thái độ công tác rất nghiên túc cẩn mật.
Viên cảnh sát họ Lý không khỏi thở dài một hơi, tuy Tiểu Hà đã nói là không có việc gì, thế nhưng hắn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà không khỏi không sợ hãi. Dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân cũng bày biện ra quá rõ ràng.
Sự việc đã qua, viên cảnh sát họ Lý biết mình không nên tiếp tục ở lại chỗ này, vì vậy nhanh chóng cáo từ rời đi. Lúc này ánh mắt đám người Triệu Binh và Thẩm Thanh Nghiêm nhìn về Vương Tử Quân càng thêm khác thường.
- Vương Tử Quân...Bây giờ anh là... Thẩm Thanh Nghiêm vừa nói được một nửa thì có vài người mặc áo blue trắng đi đến, những người này đi đến không khỏi làm cho Tiểu Hà có chút đề phòng, vì tình huống vừa rồi làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
- Vị nào là Vương tiên sinh, tôi là phó giám đốc Trần Hữu Danh của bệnh viện ung bứu Giang Thị. Vừa rồi giám đốc Phùng có gọi điện thoại đến, nếu là người nhà của ngài thì mọi chuyện đều không có vấn đề. Một người đàn ông trung niên đeo kính hơn bốn mươi tuổi cười tủm tỉm nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chào giám đốc Trần, tôi họ Vương, cô giáo của tôi đang chữa bệnh ở đây, kính mong giám đốc Trần quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Tất nhiên là như vậy rồi, thế này đi, chúng tôi làm công tác kiểm tra cho cô giáo Mã cái đã. Viên giám đốc Trần vừa nói vừa khua tay với đám người sau lưng: - Các anh nhanh chóng hội chuẩn, dùng tốc độ nhanh nhất cho ra kết quả cho tôi.
Những người đàn ông đi theo giám đốc Trần nhanh chóng lên tiếng, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của giám đốc Trần thì cười nói: - Như vậy làm phiền giám đốc Trần rồi.
- Không có gì cả, như thế nào là làm phiền, ngài là bạn của giám đốc Phùng, căn bản là bạn của tôi. Giám đốc Trần tuy không biết người đàn ông có gương mặt bình thản kia có thân phận là gì, thế nhưng căn cứ vào thái độ của giám đốc Phùng, hắn biết đây là người quan trọng, thế nên lời nói rất khách khí.
Vương Tử Quân cười rồi nói chuyện với giám đốc Trần, khi hắn mới nói được hai câu thì có người nhanh chóng đi đến nói: - Lãnh đạo, ngài quay về khi nào vậy?
Vương Tử Quân căn bản chỉ gặp mặt giám đốc Phùng hai lần, thực tế cũng không có liên lạc gì, thế nhưng thân phận của Vương Tử Quân không khỏi làm cho người này đối đãi như gặp lãnh đạo thượng cấp của mình.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của giám đốc Phùng rồi nói: - Cô giáo của tôi phải nằm viện, xem như làm phiền giám đốc Phùng.
- Không có vấn đề gì, chuyện của ngài là chuyện của tôi, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Vương Tử Quân bắt tay giám đốc Phùng, sau đó hắn nhìn một nhóm người vây quanh phòng bệnh, hắn cười nói: - Giám đốc Phùng, tôi đã có hẹn với người khác, lần sau chúng ta tiếp tục trò chuyện.
Vương Tử Quân tiếp tục trò chuyện vài câu với cô Mã rồi rời khỏi phòng bệnh.
Triệu Binh nhìn Vương Tử Quân rời đi, hắn càng cảm thấy người bạn của mình không đơn giản. Hắn rất muốn nói hai câu với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này người bên cạnh Vương Tử Quân quá đông, hắn không chen vào được.
- Anh bạn, cho tôi hỏi người bạn của tôi bây giờ đang làm gì vậy? Triệu Binh căn bản là người giỏi luồn cúi, hắn thấy không chen được đến bên cạnh Vương Tử Quân, thế là khẽ hỏi thư ký của giám đốc Phùng.
Viên thư ký kia vốn không quan tâm đến Triệu Binh, thế nhưng sau khi nghe nói đây là bạn học cũ của Vương Tử Quân, hắn không khỏi nở nụ cười nói: - Anh bạn, anh có biết tên của bạn học của mình không?
- Là Vương Tử Quân.
- Nếu anh đã biết tên của anh ấy, sao anh không kiểm tra xem, đó là một cái tên cực kỳ bắt mắt. Viên thư ký nói rồi vỗ vỗ bàn tay của Triệu Binh.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì cô Mã chuyển sang phòng bệnh khác. Sau khi Triệu Binh hỏi thăm rõ ràng về cái tên của Vương Tử Quân, hắn căn bản là chết điếng người.
Triệu Binh lúc này chợt cảm thấy mình căn bản không nắm bắt được nhiều thông tin.
]- Người kia bây giờ là lãnh đạo cấp cao như vậy, thế mà không nói giúp mình vài câu. Chương Tiêu đi vào phòng bệnh mới của mẹ rồi lầm bầm nói.
- Thanh Nghiêm, em có số điện thoại của những người bạn học năm xưa không, anh chuẩn bị mời mọi người họp mặt một lần. Chúng ta đã ba mươi năm rồi chưa gặp mặt nhau, cũng nên tụ hội một chút. Triệu Binh lúc này căn bản không còn quan tâm đến Chương Tiêu, hắn đã có ý nghĩ của mình, thế là không khỏi nói với Thẩm Thanh Nghiêm.
Thẩm Thanh Nghiêm ừ một tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn qua cửa sổ. Lúc này ánh mắt nàng có vài phần mê ly, đã nhiều năm qua đi, vật đã đổi sao đã dời, người và vật năm xưa đã không còn nữa.
Vương Tử Quân lên xe mà không nói gì, Tiểu Hà tuy có chuyện muốn nói với Vương Tử Quân, thế nhưng khi nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân, hắn căn bản phải nuốt lời vào bụng.
- Tiểu Hà, chiến hữu của cậu nói thế nào? Sau khi xuống xe thì Vương Tử Quân chợt quay đầu hỏi Tiểu Hà.
Tiểu Hà đang không biết nên nói thế nào, bây giờ nghe Vương Tử Quân hỏi thì không khỏi có chút sững sốt. Nhưng hắn là người có ánh mắt, hắn nhanh chóng trầm giọng nói: - Anh Lý nói cho tôi biết sau lưng những người kia là một ông chủ họ Trình, người này không thể đắc tội được.
- Họ Trình sao? Vương Tử Quân căn bản không nhớ ra ở Giang Thị có người họ Trình nào như vậy, hắn không khỏi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tiểu Hà.
Tiểu Hà do dự giây lát rồi cắn răng nói: - Nghe nói họ Trình kia là thân thích của Vương gia.
- Vương gia nào? Vương Tử Quân hỏi vấn đề này xong thì chợt trầm mặc, nhị thẩm của mình không phải là họ Trình sao?
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi sải bước về phía trước. Tiểu Hà đi theo sau lưng không khỏi có chút ảo não, thầm nghĩ mình nên tìm lý do gì qua loa tắc trách là được, cần gì phải tạo ra bầu không khí không thoải mái như vậy?
Tiểu Hà đi theo sau lưng của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bước tiến của chủ tịch Vương lúc này giống như lớn hơn dĩ vãng.
Giữa trưa trong nhà Vương Giải Phóng căn bản rất bận rộn, không những Nhị thẩm tự mình xuống bếp, hơn nữa còn thuê một vị đầu bếp từ trong một khách sạn nổi tiếng, cố gắng làm tốt bữa tiệc trong nhà mình.
- Bác Hai, đầu bếp được mời đến là người nổi tiếng nấu ăn ngon, ngài cần gì phải tự mình ra tay? Một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc áo lông màu hồng cực kỳ xinh đẹp dùng giọng nũng nịu nói với bác Hai của mình.
Bác Hai vừa làm cá vừa cười nói: - Nha đầu này, ý của cháu là trình độ nấu nướng của bác không tốt sao?
- Không phải, bác Hai, ngài còn chưa làm xong mà cháu đã chảy nước miếng rồi. Không phải cháu sợ bác vất vả sao? Cô gái duỗi bàn tay trắng nõn gãi gãi lên cánh tay của bác Hai, cố gắng dùng giọng làm nũng nói.
Bác Hai khẽ vỗ vỗ lên vai cô gái đang nhào vào lòng mình nói: - Cháu đúng là, lớn thế rồi mà còn không biết nặng nhẹ, bộ dạng thế này sao có thể gả ra ngoài được?
- Nếu không gả được thì cháu sẽ đi theo bác Hai. Cô gái kia càng nói càng ôm lấy bác Hai của mình rồi dùng giọng ngây thơ nói.
Bác Hai rất thích cô cháu gái bên nhà mình, thế là không khỏi dùng tay vân vê mũi cô gái rồi nói: - Cháu đúng là, đừng suy nghĩ miên man nữa, nếu như cháu cứ mãi đi theo bác như vậy, mẹ cháu không liều mạng với bác sao?
- Đúng rồi, bác thấy chàng trai mà dì Trần của cháu giới thiệu lần trước căn bản là rất tốt, sao cháu không liên lạc với người ta, bác nghe nói người ta cũng chấm cháu rồi.
Cô gái kia nghe thấy sự việc chuyển lên người mình thì không khỏi dùng giọng ngây thơ nói: - Anh ấy vừa ý cháu, thế nhưng cháu không hài lòng với anh ấy, vì anh ấy giống như một người đầu gỗ, căn bản không có chút sức lực nào.