Cam Tiểu Quyên khẽ gật đầu, sau đó nàng dùng điện thoại trong phòng làm việc của Trình Hiểu Bình để gọi điện thoại cho hai người kia.
- Chủ tịch Trình, tôi đã thông báo cho bọn họ, trưởng phòng Triệu nửa giờ sau sẽ đến, chủ nhiệm Lý một giờ sau sẽ đến.
Cam Tiểu Quyên làm việc rất nhanh nhạy, gọn gàng linh hoạt, Trình Hiểu Bình rất thích phong cách như vậy. Nàng khẽ gật đầu, khi thấy Cam Tiểu Quyên còn chưa bỏ đi thì cười nói:
- Tiểu Quyên, làm rất tốt.
Sau khi Cam Tiểu Quyên rời khỏi phòng thì nụ cười trên mặt Trình Hiểu Bình chợt tan biến sạch sẽ. Nàng nhìn bản báo cáo về tình hình ô nhiễm dòng sông Lam Hà rồi nhíu mày thật chặt, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một điếu thuốc.
Trình Hiểu Bình không phải hút loại thuốc dành cho phụ nữ, nàng hút loại dành cho đàn ông. Nhưng bình thường nàng cũng không hút thuốc trước mặt người khác, chỉ khi nào cực kỳ bức bối khó chịu thì nàng mới hút một hai điếu.
Trình Hiểu Bình là một người phụ nữ có tính mẫn cảm chính trị rất cao, nàng biết rõ bây giờ khu công nghiệp Lam Hà đã thật sự giống như một thùng thuốc nổ. Điều bây giờ nàng cần làm chính là nghĩ trăm phương ngàn kế xử lý thật tốt trước khi thùng thuốc nổ kia nổ tung thổi bay mọi thứ.
Bí thư Nguyễn bây giờ rất quan tâm đến sự việc này, Trình Hiểu Bình nên xử lý cho tốt, như vậy mới có thể tăng thêm độ nặng trong suy nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc.
Trình Hiểu Bình nghĩ đến Nguyễn Chấn Nhạc mà tâm tư không khỏi chuyển sang người Vương Tử Quân. Đây là hai người đàn ông từng đứng đầu thành phố Đông Bộ, nàng đều tiếp xúc qua với bọn họ, nhưng một người tiếp xúc khá nhiều và một người thì rất ít. Khi so sánh hai người này với nhau, tuy nàng đi rất gần bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nàng luôn bội phục và cực kỳ kiêng kỵ Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có thể đẩy thành phố La Nam phát triển đến mức độ hiện tại, thật sự hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được. Nguyễn Chấn Nhạc tuy là người không kém thủ đoạn, thế nhưng đến đây tiếp nhận một thành phố mà Vương Tử Quân đã tạo ra quá đủ căn cơ, cuối cùng lại căn bản không thể nào đẩy Đông Bộ phát triển mạnh mẽ như La Nam.
Nhưng Trình Hiểu Bình theo sát tiến độ của Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là vì quan hệ, chủ yếu là vì Nguyễn Chấn Nhạc tán thưởng nàng.
Giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc thì tất nhiên Trình Hiểu Bình hy vọng Nguyễn Chấn Nhạc có thể tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy. Nhưng khi Vương Tử Quân ra tay xử lý biến chuyển tình hình khó khăn vừa qua, đặt biệt là khi mà vấn đề ô nhiễm sông Lam Hà càng ngày càng nghiêm trọng, phần thắng của Nguyễn Chấn Nhạc đang dần giảm bớt.
Nguyễn Chấn Nhạc đã trấn an lãnh đạo thành phố hàng xóm rất tốt, thế nhưng sự việc này vẫn gây ra ảnh hưởng không nhỏ với hắn.
Trình Hiểu Bình suy nghĩ miên man, nàng chợt ngẩng đầu lên, phát hiện đã đến đúng thời điểm. Nàng chợt nhớ đến cuộc hẹn gặp mặt với trưởng phòng Tiệu phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm Lý hiệp hội quản lý khu công nghiệp Lam Hà. Nàng vội vàng mở quạt thông gió, mở cửa sổ, thổi tan những luồng khí còn vấn vương bên trong phòng.
Khi Trình Hiểu Bình đóng cửa sổ lại, nàng chợt thấy một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên dưới, trưởng phòng Triệu phòng tài nguyên môi trường với cơ thể mập mạp đang bước xuống xe.
- Đừng trách tôi lòng dạ độc ác.
Trình Hiểu Bình thầm nói một câu, sau đó nàng đến ngồi sau bàn làm việc của mình, vẻ mặt chậm rãi trở nên cực kỳ nghiêm túc.
- Chủ tịch Trình, trưởng phòng Triệu phòng tài nguyên môi trường đã đến.
Cam Tiểu Quyên khẽ đi vào trong phòng làm việc của Trình Hiểu Bình, sau đó nàng khẽ lên tiếng báo cáo.
- Mời trưởng phòng Triệu đi vào.
Trình Hiểu Bình giả vờ đang xem xét văn kiện, nàng trầm giọng nói với Cam Tiểu Quyên.
Một phút sau trưởng phòng Triệu phòng tài nguyên môi trường đi vào trong phòng làm việc của Trình Hiểu Bình. Trưởng phòng Triệu tuy mập mạp, tuy đã năm mươi nhưng gương mặt vẫn trắng mịn như bánh bao, không chút nếp nhăn. Hắn vừa vào cửa thì cười nói với Trình Hiểu Bình:
- Chào chủ tịch Trình.
Trình Hiểu Bình vui vẻ đứng lên, nàng chủ động vươn tay bắt tay với trưởng phòng Triệu:
- Chào anh Triệu.
Trưởng phòng Triệu bắt tay với Trình Hiểu Bình, thái độ càng thêm cung kính, thái độ này của đối phương làm cho nàng cực kỳ hưởng thụ. Nàng nhớ rõ khi mình còn là phó chủ tịch thành phố thì từng gặp mặt trưởng phòng Triệu, khi đó tuy trưởng phòng Triệu rất cung kính, thế nhưng căn bản là chênh lệch rất lớn so với bây giờ.
Vị trí khác biệt thì đãi ngộ cũng trở nên khác biệt, chính Trình Hiểu Bình có thể được hưởng đãi ngộ vào lúc này, cũng vì nàng đã tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ, hoàn toàn có thể quyết định tương lai vận mệnh của trưởng phòng Triệu.
Trình Hiểu Bình ngồi xuống ghế sa lông dưới ánh mắt cung kính của trưởng phòng Triệu. Bình thường khi nàng gặp mặt cấp dưới thì đều ngồi sau bàn làm việc, nhưng lúc này nàng lại chủ động ngồi trên ghế sa long.
- Anh Triệu, anh đã làm trưởng phòng tài nguyên môi trường được mấy năm rồi?
Trình Hiểu Bình cũng không mở miệng nói về phương diện công tác, nàng trò chuyện với trưởng phòng Triệu về các mặt không mấy liên quan. Nhưng nàng nói một câu khách khí như vậy lại làm cho vẻ mặt của trưởng phòng Triệu trở nên cực kỳ căng thẳng.
- Đã năm năm rồi! Chủ tịch Trình, tôi trước nay công tác ở phòng tài nguyên môi trường đều dựa theo chỉ thị của lãnh đạo thị ủy, dốc lòng dốc sức làm tốt công tác bản thân...
Trưởng phòng Triệu tuy vẫn nói năng trôi chảy, thế nhưng khóe môi mấp máy và Trình Hiểu Bình nghe được đối phương có vài phần lắp bắp.
- Phòng tài nguyên môi trường công tác rất tốt, vài ngày trước tôi đến chỗ bí thư Nguyễn, anh ấy đặc biệt nhắc đến phòng tài nguyên môi trường của anh, nói anh làm công tác thì mọi người an tâm. Anh là một cán bộ không thích nói chỉ thích làm, là một người lão thành trong thành phố Đông Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản chưa từng nói như vậy, thế nhưng lúc này Trình Hiểu Bình mở miệng lại ung dung trôi chảy như dòng nước qua ghềnh.
Trưởng phòng Triệu được lãnh đạo tán thưởng thì dùng giọng cung kính nói:
- Cám ơn bí thư Nguyễn và chủ tịch Trình đã quan tâm, sau này tôi sẽ nhất định chăm chú phụ trách, cố gắng công tác, sẽ tuyệt đối không làm cho bí thư Nguyễn và chủ tịch Trình mất mặt.
- À, anh Triệu, trong thành phố Đông Bộ cũng không còn nhiều những cán bộ lão thành chịu khó công tác như anh. Tôi và bí thư Nguyễn định tăng thêm trọng trách cho anh, để cho anh gánh thêm chút trách nhiệm với sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Trình Hiểu Bình đưa mắt nhìn bộ dạng cúi đầu nói chuyện của trưởng phòng Triệu, ánh mắt của nàng bao quát khá rộng, một cảm giác khống chế tất cả xuất hiện trong lòng.
Tương lai của đối phương căn bản nằm trong bàn tay của mình.
- Cám ơn chủ tịch Trình, cám ơn bí thư Nguyễn.
Trưởng phòng Triệu nghe nói mình sắp được tăng thêm trọng trách thì vẻ mặt trở nên sáng lạn, hắn dùng hai mắt tỏa sáng nhìn Trình Hiểu Bình, muốn tìm được đáp án từ trên người nàng.
- Nhưng anh Triệu này, bây giờ thị ủy và ủy ban nhân dân thành phố Đông Bộ đang gặp tình huống khó khăn, bí thư Nguyễn cũng gặp phải khó khăn lớn. Có người muốn nắm lấy khu công nghiệp Lam Hà để làm khó chúng ta, anh biết mục đích của bọn họ là gì không?
Trình Hiểu Bình thấy thời cơ đã đến, thế là thay đổi chủ đề nói với trưởng phòng Triệu.
- Điều này thì tôi hiểu rõ, chủ tịch Trình, bây giờ có vài người không thích thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển quá nhanh. Tôi cảm thấy chúng ta cần kiên quyết đấu tranh với bọn họ, tuyệt đối không thể cho bọn họ thực hiện được ý đồ.
Trưởng phòng Triệu còn đang ở trong cảm giác hưng phấn khi sắp được gia tăng trọng trách, thế là kiên quyết mở miệng bảo đảm cho địa phương.
Trình Hiểu Bình nhìn nụ cười trên mặt trưởng phòng Triệu, nàng càng thêm xem thường vị trưởng phòng này. Nàng thầm nghĩ, đối phương là kẻ điên cuồng muốn thăng quan phát tài, thật sự ngu độn không hiểu gì. Nàng cười nhạt một tiếng nói:
- Tôi và bí thư Nguyễn điều hiểu rõ mục đích của những người này, cũng kiên quyết không thể cho bọn họ đạt được mục đích đả kích bí thư Nguyễn. Vì vậy lúc này cần có một số người bảo vệ bí thư Nguyễn.
Trình Hiểu Bình nói đến đây thì nhìn trưởng phòng Triệu rồi dùng giọng gằn từng chữ nói:
- Trưởng phòng Triệu, anh là cán bộ được bí thư Nguyễn coi trọng, bây giờ anh biết mình nên làm thế nào chứ?
Lúc này vẻ mặt trưởng phòng Triệu trở nên cực kỳ khó coi, nếu như lúc này hắn còn chưa hiểu rõ, như vậy rõ ràng những năm qua đã sống như một con heo. Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Trình Hiểu Bình, thế là biết một vị trưởng phòng như mình đã đi đến đường cùng.
- Chủ tịch Trình, tôi...
- Phòng tài nguyên môi trường phải chịu trách nhiệm ở phương diện môi trường, có sự việc xảy ra thì anh khó tránh khỏi trách nhiệm. Nếu so với tình huống bị động gánh chịu, không bằng anh chủ động đứng ra gánh vác. Anh yên tâm, bí thư Nguyễn và tôi sẽ không quên ơn anh.
Trình Hiểu Bình căn bản không cho trưởng phòng Triệu cơ hội phản ánh vấn đề, nàng từng bước áp sát nói.
Lúc này gương mặt trưởng phòng Triệu đã trở nên cực kỳ trắng bệch, tuy đã có lời hứa hẹn của Trình Hiểu Bình, thế nhưng lời hứa hẹn như vậy có khả năng hay không cũng là một vấn đề. Trong quan trường đôi khi lãnh đạo thật sự quên lời hứa của mình rất nhanh, đây mới là một ý nghĩa của phương diện trưởng thành chính trị.
Trưởng phòng Triệu trầm ngâm giây lát, sau đó mới ngập ngừng nói:
- Chủ tịch Trình, tôi...Tôi phục tùng sắp xếp của ngài, điều này...Cái kia...
Trình Hiểu Bình nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của trưởng phòng Triệu dưới tay của mình, nàng thật sự cảm thấy rất hưởng thụ. Nàng vỗ vỗ bả vai dày rộng của đối phương, sau đó cười híp mắt nói:
- Anh Triệu, anh yên tâm, Trình Hiểu Bình tôi sẽ không quên anh.
Trưởng phòng Triệu đi, hắn đi cực kỳ cô đơn. Nhưng lúc này Trình Hiểu Bình đang cực kỳ đắc ý, nàng cũng không thả lỏng, nàng đang chuẩn bị dùng phương pháp đồng dạng để tiếp đãi thêm vài người.
Nửa giờ sau thì vị chủ nhiệm Lý kia cũng đi ra khỏi phòng của Trình Hiểu Bình, lúc này Trình Hiểu Bình đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng cảm thấy rất thoải mái.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.