Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì có liên quan đến tương lai của bản thân, thế nên Thích Phúc Lai làm việc cực kỳ nhanh chóng. Sau khi xác định sự việc, hắn bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để thúc đẩy sự việc này.

Vấn đề lần này căn bản có khó khăn nhưng cũng không quá khó làm, Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn lại nhận được sự giúp đỡ của bí thư thị ủy Ngân Bằng, nếu cố gắng thúc đẩy thì sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ là ba ngày thì tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy, phần lớn đã thỏa đáng. Thích Phúc Lai vì biểu hiện thành ý của mình mà tự mang theo thiệp mời đi về tỉnh.

Vì sự việc có liên quan đến vận mệnh tương lai, thế cho nên Thích Phúc Lai cực kỳ coi trọng, sau khi có được thiệp mời thì phải xem xét chu đáo.

Thiệp mời này được làm cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù nhìn qua có chút mộc mạc hào phóng, thế nhưng nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện nó không giống bình thường, tạo hình cũng rất sáng tạo, nhìn qua rất có khí thế.

Bên dưới thiệp mời chính là con dấu của ủy ban nhân dân Lâm Hồ và Ngân Bằng, càng làm cho thiệp mời có thêm vài phần trang nghiêm. Thích Phúc Lai nở nụ cười hiểu ý, cảm thấy thỏa mãn vì người làm ra những tấm thiệp đẹp thế này.

Phó thư ký trưởng Trần Kiến Dương đứng bên cạnh cũng thở dài một hơi, dù sao thì lãnh đạo cũng thỏa mãn, điều này là lời khẳng định cho công tác của hắn. Hắn tuy có người chèo chống sau lưng, thế nhưng muốn ngồi vững ở vị trí thư ký trưởng, hắn cần phải có được sự giúp đỡ và chống lưng của Thích Phúc Lai.

Nếu không có được sự tán thành của Thích Phúc Lai, như vậy Trần Kiến Dương đừng hòng làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy. Khi hắn chuẩn bị nhận lấy những tấm thiệp mời từ trong tay của Thích Phúc Lai, lúc này vẻ mặt Thích Phúc Lai chợt khẽ động. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì Thích Phúc Lai đã lấy thêm một tấm thiệp nữa.

Bí thư Thích định làm gì? Khi Trần Kiến Dương cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì Thích Phúc Lai chợt nói: - Hình như thiếu một tấm thiệp thì phải.

"Ủa, sao mình không biết?" Trần Kiến Dương có chút nghi hoặc, đây chính là hắn bỏ nửa ngày xem xét sổ thông tin, thậm chí còn bao quát cả lãnh đạo của mặt trận tổ quốc tỉnh và chỉ chờ bí thư quyết định, sao bây giờ lại thiếu?

Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Trần Kiến Dương trước khi tìm hiểu rõ ràng ý nghĩ của Thích Phúc Lai thì căn bản không dám tự tiện kết luận, hắn dùng giọng lập lờ nước đôi nói: - Bí thư Thích, tôi sẽ kiểm tra lại.

- À, còn thiếu một thiệp bên phía thường ủy tỉnh ủy. Thích Phúc Lai nhìn rồi chợt bừng tỉnh.

Thích Phúc Lai nói như vậy thì Trần Kiến Dương thiếu chút nữa vã cả mồ hôi, thường ủy tỉnh ủy chính là vị khách quan trọng nhất, làm sao lại bỏ sót cho được? Đây chính là bằng chứng quan trọng nhất ở phương diện hắn còn chưa làm tốt công tác.

Trong đầu có chút hối hận, Trần Kiến Dương thừa nhận sai lầm, một loạt ý nghĩ chợt lóe lên. Khi hắn chuẩn bị đưa thiệp mời đến cho bí thư Thích, hắn phát hiện một tấm thiệp bị lỗi, thế là không khỏi mắng người phụ trách làm những tấm thiệp này một trận.

Sau đó Trần Kiến Dương quyết đoán ném tấm thiệp kia vào thùng rác. Hắn nghĩ như vậy thì chợt hiểu rõ, nếu như tính toán thì rõ ràng là thiếu mất một người. Sau khi biết rõ ngọn nguồn thì Trần Kiến Dương cảm thấy an tâm hơn, cho dù làm như vậy là có chút dư thừa, thậm chí có thể bị dạy bảo, thế nhưng hắn cũng phải làm. Hắn nhanh chóng nói: - Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta không mời phòng tổ chức tỉnh ủy cũng được.

- Vì sao không mời? Như vậy là không đúng.

Trần Kiến Dương nhìn gương mặt bình tĩnh của Thích Phúc Lai, lá gan của hắn càng lớn. Hắn dùng giọng hào hùng nói: - Dù sao chúng ta có mời hay không thì kết quả người ta cũng không đến, chúng ta cần gì phải phí thiệp mời? Bí thư, một tấm thiệp cũng đáng giá mười đồng đấy.

Trần Kiến Dương nói như vậy làm cho gương mặt Thích Phúc Lai có vài phần hưởng thụ. Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó chỉ vào Trần Kiến Dương rồi nói: - Kiến Dương, anh làm thư ký trưởng mà có chút keo kiệt, đường đường là thành phố Lâm Hồ mà coi trọng một tấm thiệp mười đồng sao? Nói ra không phải làm trò cười cho người ta sao? Hơn nữa anh cũng làm sao biết được người ta sẽ không đến? Biết đâu người ta cảm thấy thành phố Lâm Hồ xây dựng và phát triển tốt, thế nên chạy đến cổ động thì sao?

- Vâng, bí thư nói đúng, tôi đây sẽ bổ sung. Trần Kiến Dương vừa đồng ý vừa nhìn gương mặt bình tĩnh của Thích Phúc Lai, lúc này sao hắn không hiểu tâm tư của bí thư Thích? Hắn căn bản cực kỳ bội phục vị bí thư đã nắm công tác của thành phố Lâm Hồ bao nhiêu năm này. Thích Phúc Lai có thể nói là một tên cướp, không những kiên cường bất khuất, còn có gan phản kích khi đối mặt với đủ mọi khiêu khích đến từ bên ngoài.

Chỉ cần nhìn từ góc độ này thì rõ ràng Thích Phúc Lai là tên cướp chính cống, khi hắn phản kích thì vẫn còn đưa thiệp mời đến cho đối thủ của mình.

Sau khi Trần Kiến Dương rời đi thì nụ cười trên mặt Thích Phúc Lai càng thêm nồng đậm. Sau vài ngày làm công tác trù bị, hắn đã liên hệ với nhóm người Lý Thừa Uyên, tất nhiên nhóm người Lý Thừa Uyên tỏ ra ủng hộ công tác của hắn, còn ra sức giúp đỡ, điều này làm cho hắn cực kỳ tin tưởng vào kế hoạch của Chương Thu Mi.

Tấm thiệp mời đầu tiên của thành phố Lâm Hồ cũng không xuất hiện trên bàn làm việc của vị lãnh đạo nào khác, lại xuất hiện trên mặt bàn của Xà Tiểu Cường. Hắn la thư ký của Chử Vận Phong, Thích Phúc Lai cần phải đi qua cửa ải của hắn trước khi tiếp cận chủ tịch Chử Vận Phong.

Tuy dựa vào mối quan hệ giữa Thích Phúc Lai và Chử Vận Phong, căn bản có thể tực tiếp đến nhà mời chủ tịch tỉnh đến tham gia, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì Thích Phúc Lai vẫn thích đi theo trình tự thường ngày để gặp mặt Chử Vận Phong.

- Cậu Tiểu Cường, đến khi đó cũng kính mong cậu có thể đại giá quang lâm. Thích Phúc Lai đặt thiếp mời lên bàn rồi dùng giọng cực kỳ tràn trề tình cảm nói.

Xà Tiểu Cường nhìn tấm thiệp có vài phần mộc mạc nhưng không kém khí thế, hắn không khỏi hứng thú xem xét, sau đó cười nói: - Bí thư Thích, ngài đang cho ra một hành động rất lớn đấy.

Thích Phúc Lai cười ha hả nói: - Lúc này kinh tế phát triển cao độ, tất cả đều đang đề xướng cùng liên hợp để phát triển, thành phố Lâm Hồ chúng tôi và Ngân Bằng có cơ sở phát triển khá tốt, vì tăng sức cạnh tranh mà hai bên phải liên hợp với nhau. Thế nên chúng tôi quyết định sử dụng phương thức liên hợp xây dựng cùng nhau thắng lợi, cùng nhau xây dựng một hành lang kinh tế trong tỉnh. Đây cũng chính là muốn chứng thực ý nghĩ của chủ tịch Chử, vì trước đó chủ tịch có ra ba điều năm lệnh, cần phải đẩy mạnh các hạng mục trọng điểm, đồng thời cũng phải đẩy mạnh độ lớn các hạng mục liên hợp.

- Ha ha, bí thư Thích tự mình đến mời, tôi chắc chắn sẽ không thể không nể mặt ngài. Nhưng ngài cũng biết công tác của tôi rồi đấy, còn có chủ tịch ở bên kia, điều này còn cần ngài phải đi qua nói đôi lời. Xà Tiểu Cường là người thông minh, hắn biết rõ Thích Phúc Lai mời mình có ý nghĩa là gì, thế nên nói rõ ý nghĩ của mình.

Thư ký chính là như vậy, vị trí có chút khách quan, cũng là nhân vật tiếp cận lãnh đạo, thế cho nên có địa thế địa lợi của riêng mình. Chỉ là thư ký luôn ở bên cạnh lãnh đạo, anh cần phải định giá đúng bản thân mình, tiến hành khai phá lợi dụng đúng giới hạn phạm vi kinh doanh chính trị của bản thân, như vậy sau này anh sẽ là người sau lưng có chỗ dựa trước mặt có đường lớn, cực kỳ tốt đẹp.

Thích Phúc Lai cười cười nói" - Tất nhiên tôi sẽ tự mình đi mời chủ tịch tỉnh, nhưng có thể mời được lãnh đạo hay không còn nhờ vào sự trợ giúp của cậu.

- Điều này là nhất định rồi, chỉ cần có việc gì cần, tiểu đệ sẽ ra tay nghiêm túc. Xà Tiểu Cường nói rất thân mật, hắn biết rõ Thích Phúc Lai sở dĩ gọi anh em với mình, nguyên nhân chủ yếu nhất là mình ở bên cạnh chủ tịch Chử, tất nhiên hắn cũng không muốn đắc tội với một người là thủ hạ cũ của lãnh đạo mình.

Vì sao vị bộ hạ cũ này cũng không phải người thường, chẳng những là tâm phúc của Chử Vận Phong, quan trọng là đối phương biết đâu sẽ tiến thêm một bước.

Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn chính là những tiền lệ thấy ngay trước mắt, nói thế nào đi nữa thì sau này Xà Tiểu Cường cũng phải đi xuống nhận công tác cơ sở, nếu hắn có thể có quan hệ tốt với một người thực quyền mạnh như Thích Phúc Lai, căn bản là cầu còn không được. Quan trường lúc nào cũng là một ngọn tháp vàng, đỉnh tháp là một viên minh châu chói mắt, những thứ khác bên dưới chỉ là đá kê chân mà thôi. Tuy mỗi một viên đá kê chân có vị trí bất đồng, thế nhưng nó đều có tác dụng, căn bản cũng không thể thiếu. Vì vậy trong quan trường phải nhận thức rõ sự thật này, cần phải xác định tốt và định vị tốt cho mình. Bản thân cần làm tốt công tác, là ra thành tích, kéo quan hệ, như vậy mới chuẩn bị sẵn sàng cho một bước tiến lên.

Hơn nữa Thích Phúc Lai đến đưa thiệp mời thì Xà Tiểu Cường cũng đoán được lý do của nó. Nhưng đây là việc mà thần tiên đánh nhau, tai họa cũng không lên đầu đám nhân vật nhỏ như Xà Tiểu Cường, mình sao không thuận nước đẩy thuyền?

Dưới sự dẫn đường của Xà Tiểu Cường, Thích Phúc Lai đi vào phòng làm việc của Chử Vận Phong. Tuy hắn căn bản không ngại gì Xà Tiểu Cường, thế nhưng sau khi đi vào phòng làm việc của Chử Vận Phong thì không khỏi run lên. Dù sao thì Chử Vận Phong cũng có lực ảnh hưởng quá lớn với hắn, dù sau này thế nào thì hắn cũng khó thể nào bình tĩnh tự nhiên trước mặt Chử Vận Phong cho được.

- Anh không chịu khó công tác ở thành phố Lâm Hồ, chạy đến nơi này làm gì? Sau khi Thích Phúc Lai đi vào thì Chử Vận Phong nghiêm mặt nói.

Thích Phúc Lai căn bản sợ hãi từ nội tâm với Chử Vận Phong, lúc này thấy Chử Vận Phong cho ra đòn cảnh cáo thì vẻ mặt càng thêm thận trọng: - Thưa chủ tịch, hôm nay tôi đến để báo cáo công tác với ngài.

Chử Vận Phong gật đầu nói: - Mời anh ngồi.

Xà Tiểu Cường biết mình không thích hợp ở lại, thế là giúp Thích Phúc Lai rót nước, sau đó cũng rời khỏi phòng.

- Chủ tịch, hai thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng có rất nhiều điểm bù đắp cho nhau ở phương diện phát triển kinh tế, thế cho nên hai bên vì muốn tăng cường sự phát triển mà quyết định đoàn kết hợp tác, cùng chung lợi ích. Trải qua nhiều lần hiệp thương, chúng tôi quyết định dùng phương thức liên hợp, hai bên cùng tạo nên hành lang phát triển kinh tế chung. Đây là quy hoạch cho hành lang phát triển kinh tế, mong ngài nhìn qua một chút. Thích Phúc Lai biết rõ Chử Vận Phong thích nhất là nói về công tác, thế cho nên hắn cũng xem như nắm bắt tốt, vừa tiến vào đã đặt một bản tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên bàn làm việc của Chử Vận Phong.

Chử Vận Phong là người cực kỳ coi trọng số liệu phát triển kinh tế, lúc này thấy Thích Phúc Lai đưa văn kiện liên quan đến kinh tế đặt lên bàn làm việc của mình, thế là vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút.

Chử Vận Phong xem qua văn kiện một lượt, gương mặt có vài phần chuyển biến. Lão buông văn kiện ra rồi nói: - Tôi cảm thấy hành lang này có tiềm lực phát triển, thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng có nhiều ưu thế ở phương diện khí hậu và địa thế, bây giờ hai bên liên hợp thì căn bản sẽ tăng cường sức cạnh tranh hạch tâm, ý nghĩ này là nhìn xa trông rộng, tôi hoàn toàn đồng ý. Nếu như có thể xây dựng tốt hành lang phát triển kinh tế, như vậy sẽ có thêm điểm tăng trưởng cho tỉnh Nam Giang.

- Chủ tịch, chúng tôi đã suy xét như vậy cũng không phải vì ngài cho ra chỉ thị chú trọng liên hợp phát triển kinh tế sao? Thành phố chúng tôi không có đủ lực như các thành phố lớn khác, nhưng hai thành phố liên hợp lại thì căn bản có thêm chút tư chất để ganh đua. Thích Phúc Lai tuy dùng hành lang phát triển kinh tế làm lời dẫn, thế nhưng không t hể không nói hắn bỏ ra khá nhiều tâm huyết. Vì vậy khi nhắc đến phương diện này thì nội dung báo cáo của hắn càng thêm phong phú hơn.

Khi thấy Chử Vận Phong nghe rất chuyên chú thì Thích Phúc Lai không bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng nói ra những gì mình đã chuẩn bị sẵn: - Chủ tịch, lần này chúng tôi tiến hành nghi thức khởi động liên hợp kinh tế giữa hai thành phố, kính mong ngài đến trợ uy cho chúng tôi, ngài đi qua sẽ làm niềm tin của chúng tôi tăng lên gấp bội.

Chử Vận Phong cảm thấy sự kiện hành lang kinh tế này không đơn giản, bây giờ thấy Thích Phúc Lai giao thiệp mời cho mình, lão xem như hoàn toàn hiểu rõ tính toán của Thích Phúc Lai. Lão tiếp nhận thiệp mời, cũng không mở ra xem mà nhìn chằm chằm vào Thích Phúc Lai.

Thích Phúc Lai cảm thấy giống như mình bị lột trần dưới ánh mắt của chủ tịch Chử Vận Phong, thế là gương mặt có vài phần quẫn bách. Hắn cố gắng ưỡn ngực, cố gắng làm cho mình cực kỳ bình tĩnh tự nhiên.

- Ngoài tôi ra thì anh còn mời ai? Chử Vận Phong nhìn Thích Phúc Lai hơn nửa phút rồi trầm giọng nói.

Sau khi nghe Chử Vận Phong hỏi như vậy thì Thích Phúc Lai xem như thả lỏng hơn một chút, hắn cung kính nói: - Chủ tịch, ngoài ngài ra, chúng tôi còn chuẩn bị mời các vị thường ủy tỉnh ủy.

Thích Phúc Lai tuy nói không lớn nhưng lại kiên định, hắn thông qua phương thức này để biểu đạt quyết tâm của mình. Hắn là người hiểu rõ tính cách của Chử Vận Phong, người này ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần mình kiên trì thì Chử Vận Phong sẽ cố gắng thỏa mãn tâm nguyện của mình.

- À, cứ thực hiện theo ý của anh. Chử Vận Phong trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.

Thích Phúc Lai còn nói về vài con số liên quan đến quy hoạch hành lang phát triển kinh tế, sau đó mới lưu luyến rời đi. Sau khi cánh cửa đóng lại, Chử Vận Phong mới mở thiệp ra xem. Khi nhìn tấm thiệp được chế tác rất đẹp, lão khẽ cảm khái một tiếng rồi thì thào nói: - Hy vọng lần này có thể giải quyết triệt để sự việc.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, Thích Phúc Lai hội hợp với chủ tịch Lưu Chính Cương đang đi mời các vị thường ủy tỉnh ủy khác. Hắn nhìn gương mặt của Lưu Chính Cương, cảm thấy đối phương làm việc rất thuận lợi, mà lúc này Lưu Chính Cương nhanh chóng mở miệng báo cáo: - Bí thư Thích, tôi đã làm xong công tác của mình, nhóm chủ tịch Lý đều tỏ vẻ nếu như không có việc gì khó thoát thân thì nhất định sẽ đi đến tham gia nghi thức khởi công.

- Vậy thì tốt rồi. Thích Phúc Lai nhìn thoáng qua Lưu Chính Cương rồi thản nhiên nói: - Chủ tịch tỉnh cũng giúp đỡ chúng ta.

Tuy chỉ là vài chữ thoát ra khỏi miệng Thích Phúc Lai thế nhưng vẫn làm cho vẻ mặt Lưu Chính Cương chấn động, ngay sau đó có chút hưng phấn.

- Bí thư, bây giờ chúng ta đi đến mời bí thư Diệp sao? Lưu Chính Cương xoa xoa hai bàn tay dùng giọng không chờ đợi được nữa nói.

- Bí thư Diệp bên kia chúng ta khẳng định phải qua mời, thế nhưng tôi vừa mới liên hệ với chủ nhiệm Triệu của văn phòng tỉnh ủy, một giờ sau bí thư Diệp đến phòng tài chính, thế nên chúng ta không nên đến vào lúc này. Bây giờ chúng ta nên đi phát thiệp cho các vị lãnh đạo khác.

- Chủ tịch Lưu, chút nữa anh đến phát thiệp cho bí thư Đậu. Thích Phúc Lai nói rồi cắn răng nói: - Lát nữa cũng nên đi qua mời phòng tổ chức tỉnh ủy!

Lưu Chính Cương vốn nghe thấy Thích Phúc Lai sắp xếp như vậy có chút bực mình, thế nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK