Ha ha, cậu cứ quá khen, chỉ là trồng cây ngô đồng kéo được phượng hoàng mà thôi. Những năm qua phát triển kinh tế luôn là phương hướng và nhiệm vụ mà cả thành phố An Dịch tập trung cao độ, chúng tôi coi trọng từng hạng mục, coi trọng từng phần đầu tư, quý trọng từng mối hợp tác. Huyện Lô Bắc tuy không cùng một tỉnh với thành phố An Dịch, thế nhưng hai bên chỉ cách nhau một ngọn núi, cũng coi như là lân cận. Các cậu có thể đến thành phố An Dịch chúng tôi, xem như là một lời thúc giục và khẳng định với công tác của thành phố chúng tôi.
Lúc này Trịnh Đông Phương đã tự giác thay đổi tâm lý, ít nhất lão cũng không có ý nghĩ tiếp đãi Vương Tử Quân là phí thời gian như vừa rồi, mà đã đặt đối phương lên vị trí tương đồng với chính mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt chăm chú của Trịnh Đông Phương, lúc này trái tim mới hạ xuống lồng ngực. Dù vừa rồi hắn biểu hiện cực kỳ ung dung bình tĩnh, thế nhưng chỉ hắn mới biết sau lưng đã vã đầy mồ hôi lạnh.
Trước đó Vương Tử Quân thật sự đã trải qua những giây phút nơm nớp lo sợ và cực kỳ cẩn trọng, bây giờ hắn mới lấy lại được chút cảm giác của mình, cũng đến lúc này ánh mắt của hắn mới nhìn về phía đám người sau lưng Trịnh Đông Phương.
Lúc này đám người sau lưng Trịnh Đông Phương phần lớn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt hai người trong số đó lại làm cho tâm tình của hắn khẽ động. Một trong số đó là người đàn ông trung niên đeo kính ngồi ở vị trí thứ bảy sau lưng Trịnh Đông Phương, đối phương đang lau mắt kính. Phía sau lại là một người đàn ông trung niên ục ịch, trong mắt thường lóe lên cái nhìn quỷ dị, trong đó giống như có mang theo những ý nghĩ không cam lòng.
Vương Tử Quân thấy hai người đàn ông trung niên kia thì trong lòng chợt bùng lên vài ý nghĩ, hắn khẽ cười với người đàn ông trung niên ục ịch bên kia, sau đó nói với bí thư Trịnh Đông Phương:
- Bí thư Trịnh, tôi chỉ nói một lời thật lòng, nghe anh nói chuyện một buổi thật sự bằng nửa đời qua lại, càng làm cho tôi hiểu ra được nhiều vấn đề. Đào núi có thể tìm được ngọc, kinh nghiệm thành công của thành phố An Dịch không những làm cho thành phố phát triển vượt bậc như một đoàn xe tốc hành, hơn nữa còn làm một tấm gương tốt cho tất cả huyện thị ở xung quanh như chúng tôi. Lần này tôi đén không những chỉ muốn học tập kinh nghiệm phát triển của thành phố An Dịch, còn muốn nói một chuyện hợp tác.
Trịnh Đông Phương nói những lời vừa rồi có bảy phần chân thành, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác giữa huyện Lô Bắc và thành phố An Dịch. Hắn là lãnh đạo một thành phố, hắn cũng biết rõ những tình huống của các huyện thị chung quanh, hắn nhắm mắt cũng biết tình hình của huyện Lô Bắc lúc này là như thế nào.
Hai bên cách nhau một ngọn núi nhưng trên cơ bản chưa từng nhiều lần lui tới với nhau, càng không cần phải nói đến việc phát triển kinh tế.
- Sao? Anh bạn nói thử xem.
Trịnh Đông Phương nói ra những lời này rõ ràng có vài phần giống như ứng phó cho qua.
- Bí thư Trịnh, các thành phố trong nước, ngoài ba thành phố trực thuộc trung ương thì các thành phố còn lại phát triển tốt phần lớn đều ở vùng duyên hải ven biển, mà trong nội địa thì thành phố An Dịch có thể nói là một tấm gương lớn, khi thực lực của thành phố An Dịch ngày càng tăng lên, tất nhiên sẽ có nhu cầu cao ở vị trí chính trị chứ?
Nhu cầu ở vị trí chính trị? Tất nhiên thị ủy chính quyền thành phố An Dịch rất muốn điều này, nhưng bây giờ bọn họ đang cố gắng vận tác, đang thật sự làm hết mình, nhưng lần đầu tiên lại nghe được một người ngoài nhắc đến vấn đề này. Hai hàng chân mày của Trịnh Đông Phương chợt co rút, hắn muốn mở miệng nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
- Bí thư Trịnh, quý thành phố có ưu thế về thiên thời địa lợi, sẽ là một thành phố phát triển mạnh mẽ về kinh tế trong tương lai, nhưng quý thành phố có nhu cầu rất cao, như vậy ánh mắt cũng không nên bảo thủ, ánh mắt nhìn càng xa thì sẽ càng là mùa xuân xanh tươi mát mắt. Nếu được như vậy thì sẽ là mùa xuân trăm hoa đua nở, cuối cùng đẩy mạnh sự phát triển của chính mình, coi như khuếch tán ưu thế ra bốn phương tám hướng.
Vương Tử Quân nói ra những lời rất thấm thía, càng nói thì vẻ mặt của Trịnh Đông Phương càng thêm nghiêm túc, những lời này giống như một ý nghĩ hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn.
- Không những chỉ chú trọng phát triển trong tỉnh, còn phải vươn rộng ra cả nước sao?
Phó chủ tịch Loan lúc này đã không còn tức giận như vừa rồi, hắn là phó chủ tịch thường vụ của thành phố An Dịch, bây giờ đặt câu hỏi hiếu kỳ với Vương Tử Quân.
- Cả nước là tổng thể, đây là phương diện mà chúng ta không thể bỏ qua, nhưng điều tôi muốn nói là quý thành phố nên tận dụng ưu thế để phát triển trong khu vực của mình.
Vương Tử Quân đứng lên, hắn cầm lấy một cây bút trên bàn, sau đó đi ra phía sau vẽ một vòng tròn lên một tấm bản đồ.
Vẽ lên bản đồ quy hoạch của người ta là một hành động liều lĩnh, nhưng lúc này Vương Tử Quân vung tay vẽ một vòng tròn lại làm cho bí thư Trịnh Đông Phương và phó chủ tịch Loan phải rơi vào trầm tư.
- Vị trí trung tâm của quý tỉnh là thành phố An Thị, trung tâm của tỉnh chúng tôi là thành phố Giang Thị, bọn họ đều cố gắng kéo những thành phố vệ tinh chung quanh phát triển theo. Đây chính là vị trí giao giới giữa hai tỉnh, chỗ này cũng cần có một thành phố đứng đầu, coi như thắp sáng một ngọn đèn để chiếu sáng cả khoảng không.
Vương Tử Quân nói xong thì lại ngồi xuống vị trí của mình, cả phòng họp trở nên vắng lặng như tờ. Những người có thể đến tham gia hội nghị lần này đều là tinh anh của thành phố An Dịch, lúc này lời nói của Vương Tử Quân rơi vào tai thật sự rất có lực, đụng chạm vào tâm linh của mỗi người.
Đúng lúc này một viên cán bộ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, hắn cúi đầu nói với Hầu Thiên Đông:
- Bí thư Trịnh, hội nghị động viên xây dựng thành phố đã sắp bắt đầu, anh xem có nên khởi hành rồi không?
Trịnh Đông Phương khoát tay, sau đó lên tiếng sắp xếp:
- Cái này sẽ để cho phó bí thư Liêu tham gia.
Vẻ mặt thư ký có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng nhanh chóng gật đầu đi ra ngoài. Sau khi thư ký ra ngoài, Trịnh Đông Phương dùng giọng hứng thú nói với Vương Tử Quân:
- Anh bạn, cậu đang nhận chức vụ gì ở huyện Lô Bắc?
- Tôi là Vương Tử Quân, là bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc kiêm phó chủ tịch huyện.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn dùng giọng một năm một mười nói, hắn biết rõ luận điểm của mình đã được Trịnh Đông Phương tiếp nhận, mà mục đích của mình đã được hoàn thành vài phần.
- Bí thư ủy ban tư pháp? Vị trí này không thích hợp với cậu, nếu như cậu tình nguyện đến thành phố An Dịch chúng tôi, tôi nhất định sẽ dùng hết sức để cho cậu đứng đầu một phương.
Trịnh Đông Phương cười ha hả rồi khoát tay nói.
Lúc này Lộ Lục Thông đã há hốc miệng giống như có thể nuốt cả bầu trời, hắn không rên lên một tiếng, nhưng những lời của Trịnh Đông Phương lại làm cho lòng hắn run lên: Bí thư Vương này mới bao nhiêu tuổi đã được một vị bí thư thị ủy một thành phố phát triển như An Dịch nói lời khẳng định và tán thưởng? Xem ra bí thư Vương là người tương lai vô hạn.
Sẽ nhất định dùng hết sức cho cậu đứng đầu một phương, Lộ Lục Thông tất nhiên hiểu đây không phải là chủ tịch huyện mà phải là bí thư huyện ủy, chỉ có bí thư huyện ủy nắm quyền trọn vẹn mới được xưng là đứng đầu một phương.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt sáng ngời như điện của Trịnh Đông Phương, trong lòng thầm than, vị bí thư thị ủy này rõ ràng đưa ra vấn đề khó khăn cho mình. Nếu như mình vui vẻ tiếp nhận lời mời của đối phương, như vậy có nghĩ là bí thư Hùng Trạch Luân của thành phố Hồng Ngọc không nhìn xa trông rộng bằng Trịnh Đông Phương, nếu như nói lời khiêm tốn thì sẽ bị Trịnh Đông Phương cho rằng mình không biết tán thưởng, hoặc là xem thường.
- Bí thư Trịnh, tôi tin tưởng muốn mập phải ăn vào từng miếng, cũng không tin ăn một miếng có thể mập ngay được. Bản thân tôi cũng từng đảm nhiệm vị trí bí thư đảng ủy xã, thế cho nên cảm thấy việc nắm quyền một phương và nắm vững toàn cục là rất khó khăn.
- Ha ha, cậu đúng là giỏi dối trá, lại quá ngang ngạnh.
Trịnh Đông Phương không tự giác được phải buông cái giá, hắn chỉ vào Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.