Khi Nam Thần Vũ rời đi, tâm tình kích động của Tôn Hạ Châu đã bình tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn những ánh mắt ghen ghét khắp chúng quanh, ai cũng nở nụ cười đầy nịnh nọt, không khỏi cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Tôn Hạ Châu căn bản không nghĩ đến vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, dù chức vụ này cũng là phó khoa, nhưng nếu so với các vị cùng cấp ở khối chính quyền, như vậy không biết nặng hơn bao nhiêu lần.
Dĩ vãng Tôn Hạ Châu chưa từng nghĩ đến chức vị cao vời kia, bây giờ chức vụ đó lại thành sự thật, tất cả đều xảy ra vì có Vương Tử Quân.
Tin tức truyền đi rất nhanh, hầu như chỉ một giờ thì toàn bộ văn phòng khối chính quyền, văn phòng huyện ủy và các đơn vị ban ngành quan trọng đều đã được nghe tin. Điện thoại của Tôn Hạ Châu vang lên liên tiếp, tất cả đều không gì khác hơn việc chúc mừng.
Tôn Hạ Châu có chút mơ màng, hắn chuẩn bị tốt tất cả những gì cần báo cáo hôm nay, sau đó đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn gõ cửa hai cái, đợi Vương Tử Quân lên tiếng rồi đi vào.
- Bí thư Vương.
Tôn Hạ Châu cung kính chào bí thư Vương Tử Quân, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người, chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tiếu Tử Đông.
- Chào chủ nhiệm Tiếu.
Tôn Hạ Châu vội vàng chào hỏi Tiếu Tử Đông, cũng nhanh chóng cầm bình trà châm nước cho Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông.
Tiếu Tử Đông mỉm cười nhìn Tôn Hạ Châu nói:
- Bí thư Vương, Hạ Châu trước kia rót nước cho tôi, khi đó tôi không nói gì, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có gì đó không giống, ngày mai thì người này đã là chủ nhiệm Tôn rồi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn chỉ vào Tôn Hạ Châu rồi nói:
- Vị trí thay đổi thì bản sắc cũng thay đổi, sau này cậu ấy là thuộc hạ trực tiếp của anh, cũng là lính của anh, rót trà rót nước là quá đơn giả. Mỗi ngày anh cứ đặt ly trà xuống, tôi không tin cậu ấy không rót nước cho anh.
Tiếu Tử Đông cười ha hả, hắn nâng ly lên uống một ngụm:
- Bí thư Vương, chiêu này tôi co thể sử dụng, anh cũng không thể sử dụng, khi nào anh muốn uống trà thì cứ nói với tôi, cũng không thể không đưa ly trà đến đặt ở phòng của tôi.
Tôn Hạ Châu thấy hai vị lãnh đạo cười cười nói nói thì nhanh chóng đặt văn kiện lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, sau đó lui ra không tiếng động, nhưng trái tim thật sự rất kích động.
Sau khi Tôn Hạ Châu đi ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại Tiếu Tử Đông và Vương Tử Quân, Tiếu Tử Đông cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, vốn tôi nghĩ dựa theo ý anh, để cho Hạ Châu làm trưởng khoa tổng hợp, nhưng chuyện này là bí thư Hầu tự mình hỏi đến, nói đồng chí Tôn Hạ Châu năng lực mạnh, là mầm mống tốt, như vậy mới cho ra quyết định như thế.
Tiếu Tử Đông nói đến đây thì nhìn mặt Vương Tử Quân và nói tiếp:
- Lần này Tiểu Tôn xem như cũng được dính chút hào quang của bí thư Vương, ai bảo anh vừa ra tay thì uy phóng tám bề, đừng nói là huyện Lô Bắc chúng ta, dù là thành phố Hồng Ngọc và thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang cũng cực kỳ có mặt mũi. Bí thư Hầu không thể nào nâng cao chức vị của anh, tất nhiên sẽ tìm lý do trả thù lao cho những ngày anh khổ cực.
Vương Tử Quân nghe giọng điệu như nước chảy mây trôi của Tiếu Tử Đông mà cũng không biểu hiện thái độ gì cả, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói Hầu Thiên Đông đề nghị cho Tôn Hạ Châu lên làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy. Hầu Thiên Đông trước kia chưa từng trao đổi qua với Vương Tử Quân, điều này thật sự làm hắn có chút lo lắng, vì trên quan trường không thiếu những mối lo giống như vậy, nhưng lúc này Tôn Hạ Châu lên chức, Vương Tử Quân nghe Tiếu Tử Đông nói và lập tức hiểu vì sao bí thư Hầu lại cho ra một quyết định như vậy.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì nhìn Tiếu Tử Đông rồi nói giỡn:
- Chủ nhiệm Tiếu, hèn gì mà anh là một chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cực kỳ phát triển, xem ra làm rất tốt công tác thượng truyền hạ đạt, mắt tinh tai thính.
Tiếu Tử Đông thở ra một luồng khói rồi thuận miệng nói:
- Bí thư Vương, anh là mặt trời mọc lên phương đông, càng ngày càng mãnh liệt.
Vương Tử Quân cười cười từ chối cho ý kiến, Hầu Thiên Đông là kẻ thông minh hơn người, tâm kế quá nhiều, quyền mưu quá sâu, đối phương rõ ràng đang dùng biện pháp khác để ném chỗ tốt cho mình.
Trong quá trình đấu thầu cung đường An Lô, Vương Tử Quân là một cái đinh không mềm không cứng với anh Hầu, thế là bí thư Hầu không tiếp tục đề cập đến vấn đề này, lại đưa Tôn Hạ Châu lên làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cử động lần này thật sự có biểu hiện là anh Hầu rất sảng khoái, thực chất đối phương đang chơi trò trả giá với mình.
Sắp xếp một vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, trò này thật sự rất tốt với Vương Tử Quân, hắn sẽ tăng cường lực lượng khống chế với văn phòng huyện ủy. Sau lưng sự việc này, chỉ sợ Hầu Thiên Đông sẽ cho hắn thêm chút niềm vui khác, bí thư Hầu làm như vậy rõ ràng có ý nghĩ lợi dụng lẫn nhau. Trước tiên là bí thư Hầu muốn trấn an Vương Tử Quân, miễn cho sự việc phức tạp, trong quan trường gọi là thuật thỏa hiệp, hai bên nhường nhau một bước, gió êm sóng lặng, nếu tranh chấp làm cho nổi sóng, như vậy sẽ là chết đi sống lại.
- Bí thư Vương, vấn đề bổ nhiệm Hạ Châu sẽ được thông qua ở hội nghị thường ủy tối nay, ngày mai sẽ xem như có văn kiện bổ nhiệm. Đúng rồi, tôi thấy Tiểu Chung đưa đến một đề tài thảo luận, hầu như đều là chuyện của anh, bây giờ cả huyện Lô Bắc đều xoay quanh anh.
Tiếu Tử Đông biết rõ lời này là cấm kỵ, thế nhưng hắn vẫn nói ra.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên khẽ uống một ngụm rồi nói:
- Tử Đông, trước lúc trời tối chúng ta cùng dùng cơm, nghe nói trong huyện có một quán cá rất ngon, chúng ta đến đó nếm thử.
Thông tin về hội nghị thường ủy truyền khắp văn phòng huyện ủy và chính quyền, hầu như tất cả mọi người đều biết hội nghị thường ủy lần này chủ yếu là nói về vấn đề đưa Tôn Hạ Châu tiến lên làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy. Khi mọi người nhắc về Tôn Hạ Châu, cũng không ai quên đưa mắt nhìn về góc phía tây của văn phòng khối chính quyền huyện, giống như xuyên thấu qua tường, xuyên thấu qua không gian để thấy được nhân vật quyền lực quật khởi ở huyện Lô Bắc vào lúc này.
- Tôn Hạ Châu thật sự là đi theo đúng người, nếu năm xưa tôi đi theo bí thư Vương, biết đâu lúc này vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là của tôi rồi.
Có vài nhân viên công tác của khối chính quyền dùng giọng tràn đầy hối tiếc nói.
Phòng họp huyện ủy sáng trưng, ngoài trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc thì vẻ mặt người nào cũng có biểu hiển rất thần thánh, bọn họ lục tục đi vào phòng họp, ngay sau đó đã đến đông đủ. Mỗi người đều cười vừa đúng, giống như đêm qua không hẹn mà cùng có một giấc mộng, mà giấc mộng này chính là đáp án. Bọn họ đến hội nghị thường ủy này giống như không phải là công bố đáp án, mà đến vì ăn mừng.
Hàn Minh Khải vừa nhận được văn kiện bổ nhiệm làm trưởng phòng tuyên truyền, lúc này hắn cực kỳ phấn chấn giống như ăn được thuốc kích thích, càng tỏ ra cực kỳ sinh động. Trước khi Hầu Thiên Đông tuyên bố họp thì hắn liên tục nói đùa với các vị thường ủy khác, tinh thần sảng khoái làm cho người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Nhưng đối tượng nói đùa của hắn ngoài Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân thì chính là Vương Tử Quân, còn vị phó bí thư thứ ba là Trần Lộ Dao thì thậm chí còn không nhận được nhiều nụ cười bằng phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường. Trần Lộ Dao nhìn vẻ mặt đắc ý vừa lòng của Hàn Minh Khải, trong lòng không khỏi có chút hèn mọn, thầm nghĩ, lúc này nếu đi xét nghiệm nước tiểu của tên kia, chắc chắn sẽ là dương tính.
- Tốt lắm, tất cả mọi người trật tự lại, có gì vui chút nữa họp xong sẽ nói sau.
Hầu Thiên Đông khẽ đặt ly nước xuống rồi nói tiếp:
- Cũng không phải là vài năm mới gặp một lần, đáng giá để chúng ta tỏ ra một ngày không gặp như cách ba thu như vậy sao?
Hầu Thiên Đông lên tiếng như vậy lập tức làm cho mọi người cười vang, sau tiếng cười thì tất cả mọi người bình tĩnh trở lại. Hầu Thiên Đông là một bí thư huyện ủy, lão rõ ràng là một người cực kỳ hợp cách trong công tác khống chế bầu không khí hội nghị, đồng thời lại càng thuận buồm xuôi gió hơn.
- Bây giờ chúng ta họp.
Hầu Thiên Đông nói bằng giọng cực kỳ cương khí, âm thanh trầm bổng du dương, rất có sức cuốn hút, nhìn vẻ mặt cực kỳ hớn hở, từ trên gương mặt của lão không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào khúc mắc với Vương Tử Quân.
- Hội nghị thường ủy lần này chính là hoan nghênh bí thư Vương trở về, công tác kêu gọi đầu xây dựng con đường An Lô của huyện Lô Bắc chúng ta không những dương danh trong tỉnh, thậm chí là phó thủ tướng cũng tán thưởng không thôi. Tôi dám nói trong lịch sử huyện Lô Bắc chưa từng có ai làm được điều này. Bí thư Vương đưa đến hào quang cho huyện Lô Bắc chúng ta, bây giờ lại càng tô thắm màu sắc rực rỡ, vinh dự này là bao nhiêu năm rồi chưa từng có được.
Vương Tử Quân thật sự không khỏi sinh ra chút cảm khái với những lời quá khéo đưa đẩy của Hầu Thiên Đông, chính mình dù là người trọng sinh, nhưng có rất nhiều phương diện cần học tập bí thư Hầu. Người ta nói chính trị là một sân khấu lớn, so sánh như thế này thật sự là rất hình tượng, sân khấu chỉ dùng để diễn trò, chỉ có diễn viên mới được tiến lên đùa giỡn, mới có thể làm loạn, Hầu Thiên Đông rõ ràng là một diễn viên hạng nhất, cũng là người có hành động hạng nhất.
- Bí thư Hầu, anh cũng đừng nên nói như vậy, đây không phải là công lao của riêng tôi, nếu không có anh nắm đại cục ở huyện Lô Bắc, không có sự giúp đỡ của các vị, nếu mọi người không hát đều, tất cả không chung tay góp sức, không hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta sẽ không có vinh dự hôm nay. Bây giờ anh lại đặt hết tất cả vinh dự lên người tôi, có phải là năm nay kinh phí của văn phòng huyện ủy không đủ, thế cho nên anh mới nghĩ biện pháp rút máu tôi, để cho văn phòng ủy ban tư pháp mời khách vào tối nay?
Vương Tử Quân lên tiếng, giọng điều đầy vui vẻ và trêu chọc, tất nhiên sẽ làm cho mọi người cười vang. Hầu Thiên Đông dùng tay chỉ vào Vương Tử Quân, lão cười đến mức không thở nổi:
- Hay cho bí thư Vương, đây không phải là ép tôi sao? Chủ nhiệm Tử Đông, tối nay anh sắp xếp một chút, đến khi kết thúc hội nghị, tôi sẽ mời mọi người một bữa cơm, để xem văn phòng huyện ủy có thể tiếp đãi được các vị lãnh đạo trong huyện hay không.
Tiếu Tử Đông vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, bí thư Hầu, tôi sẽ đi sắp xếp.
Tiếu Tử Đông vừa nói vừa đặt bút xuống nói:
- Bí thư Hầu, chúng ta cũng nên chuẩn bị rượu ít một chút, kẻo bí thư Vương lại quá chén.
Tiếu Tử Đông nói làm cho mọi người cười lớn, trong đó còn có cả tiếng cười của Trần Lộ Dao. Nhưng lúc này trong lòng Trần Lộ Dao không có chút vui vẻ, hắn nhìn bộ dạng tiêu sái tự nhiên của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy, trong lòng thật sự cảm thấy bị đè nén. Người này không những có lực ảnh hưởng vượt qua cả mình, hơn nữa còn ra tay lấy được nhiều chiến tích, càng ngày càng cho thấy đây là đối thủ mạnh nhất của mình xưa nay.
Trần Lộ Dao nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, ánh mắt của hắn rơi lên mặt của Vương Tử Quân, hắn nghĩ đến cuộc điện thoại của bí thư Hầu trước lúc diễn ra hội nghị thường ủy, trên mặt chợt xuất hiện nụ cười lạnh.
- Nếu tất cả mọi người đang chờ uống rượu, vậy chúng ta nhanh chóng xử lý cái đã.
Hầu Thiên Đông chợt dừng cười, sau đó lão mở quyển sổ trước mặt ra, lại cười nói với Tôn Quốc Lương:
- Trưởng phòng Quốc Lương, anh nói trước đi.
Tôn Quốc Lương ngồi bên cạnh Hàn Minh Khải, hắn khẽ ho một tiếng, sau đó trịnh trọng nói:
- Chương Thường Hữu của văn phòng huyện ủy sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, bây giờ văn phòng huyện ủy thiếu một vị trí phó chủ nhiệm. Tổ chức đã khảo hạch, đồng chí Tôn Hạ Châu của văn phòng khối chính quyền không những có bằng cấp, còn có năng lực, có trách nhiệm cao độ và kinh nghiệm công tác phong phú, thích hợp tiếp nhận vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy...
Vẻ mặt Tôn Quốc Lương rất nghiêm túc, giọng điệu trầm thấp nhưng âm thanh cũng liên tục vang vọng trong phòng họp nhỏ. Tuy ai cũng biết kết quả thảo luận về vấn đề này, thế nhưng dù là các vị thường ủy hay nhân viên công tác phục vụ lãnh đạo đều cố gắng yên lặng để lắng nghe.
Hầu Thiên Đông nghe xong lời đề nghị của trưởng phòng Tôn Quốc Lương, lão cũng không chờ ai khác lên tiếng mà trực tiếp dùng giọng dứt khoát nói:
- Tôi biết rõ đồng chí Tôn Hạ Châu, cậu ấy thật sự xứng đáng làm thư ký cho bí thư Vương, một đồng chí trẻ tuổi hiếm có như vậy, chúng ta nên ra sức bồi dưỡng, tôi cảm thấy lời đề nghị này hoàn toàn có thể thực hiện được.
Tuy phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cũng là một chức vụ quan trọng, thế nhưng bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông lại trực tiếp và dứt khoát tỏ thái độ như vậy, tất nhiên các vị thường ủy trước đó đã được liên hệ sẵn, cũng không vì chút việc nhỏ như vậy làm cho một bí thư huyện ủy mất hứng. Hơn nữa chỉ cần mở miệng sẽ không phải đắc tội với một người, Vương Tử Quân không những trẻ tuổi còn là một kẻ cực kỳ có thủ đoạn, nếu vì chuyện nhỏ mà đắc tội với đối phương, không ai muốn tình huống như vậy xảy ra.
- Bí thư Hầu, chúng ta không phải làm quá nhanh đấy chứ? Tôi cảm thấy năng lực của Tôn Hạ Châu là khó thể chê, thế nhưng chúng ta đề bạt cậu ấy trực tiếp lên làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, có phải là quá gấp rồi không?
Vương Tử Quân khẽ đặt ly trà xuống rồi mỉm cười nói.
Hầu Thiên Đông vung tay lên thẳng thắn nói:
- Tử Quân, vung tay lên sẽ khó tránh khỏi có vài vật cản, anh cũng đừng xấu hổ tránh né như vậy, tổ chức đã khảo sát đồng chí Tôn Hạ Châu, cậu ấy thật sự phù hợp.
Hầu Thiên Đông vừa nói vừa đặt quyển sổ của mình xuống, sau đó nói với Tiếu Tử Đông đang làm bản ghi chép cho hội nghị:
- Nếu không ai phản đối, như vậy chúng ta thông qua.
Chỉ là hai câu nói thì vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đã là của Tôn Hạ Châu, điều này làm cho đám nhân viên công tác của văn phòng huyện ủy đang phục vụ các vị lãnh đạo huyện ủy cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Cùng lúc đó bọn họ đưa mắt nhìn về phía bí thư Vương đang ngồi trên bàn hội nghị hình trứng, bọn họ hy vọng sau khi Tôn Hạ Châu được điều đi, bí thư Vương có thể nhận mình làm trợ thủ.
Những đề tài thảo luận sau đó nhận được nhiều ý kiến của mọi người, vì phần lớn trước đó mọi người đã đạt thành nhận thức, thế cho nên cũng không có quá nhiều gợn sóng. Sau một giờ thảo luận, hội nghị thường ủy đã sắp kết thúc.
Khi đám nhân viên văn phòng đang chuẩn bị thu dọn cho các lãnh đạo rời khỏi phòng họp, Hầu Thiên Đông ngồi ở vị trí chính giữa chợt khẽ xoay người, trong tay chợt có một phần tài liệu, lão nói:
- Các đồng chí, năm nay cực kỳ quan trọng với huyện Lô Bắc chúng ta, bây giờ kỳ ngộ đang bày ra trước mắt, chúng ta cần phải nắm bắt lấy nó để làm ra thành tích chói lọi. Mọi người là cộng sự của nhau, điều này cũng coi như có duyên phận, tôi là một bí thư huyện ủy, tôi hy vọng các đồng chí có thể đi ra từ trong ban ngành của huyện Lô Bắc, có thể tiến lên những vị trí công tác quan trọng hơn.
- Năm trước thị ủy điều chỉnh cán bộ, huyện Lô Bắc chúng ta cũng không có nhiều cán bộ đi ra, khi đó tôi đã tìm gặp bí thư Hùng, bí thư Hùng thấy tôi đến kêu khổ thì có nói thế này: Hầu Thiên Đông, anh nói cán bộ huyện Lô Bắc tố chất không kém, tôi tin điều này, nhưng huyện Lô Bắc các anh cũng phải làm ra chút thành tích, mà thành tích đó phải rõ ràng một chút, khi đó dù không muốn cầu tiến thì cũng phải cầu tiến mà thôi. Một mình tôi tin tưởng các anh cũng không đủ, anh phải làm ra thành tích lớn, phải làm cho các vị thường ủy thị ủy cũng tin tưởng, đây mới thật sự là câu trả lời thuyết phục.
Hầu Thiên Đông nói đến đây thì giống như thật sự cảm động, âm thanh càng trầm thấp:
- Dựa vào tình huống Lô Bắc là huyện nghèo cấp quốc gia, chỉ dựa vào chút thành tích phát triển kinh tế của cả huyện, các anh cảm thấy có thể cầm lấy nó để đi rêu rao sao?
- Bí thư Hùng dù vừa cười vừa nói thế nhưng tôi cảm thấy giống như đang vỗ lên mặt mình, đánh lên mặt của tất cả cán bộ huyện Lô Bắc chúng ta. Tôi đây dù rất muốn kêu oan cho mọi người, thế nhưng lại bị bí thư Hùng làm cho á khẩu không nói gì được.
Hầu Thiên Đông lên tiếng làm cho cả phòng họp yên lặng như tờ.
Vương Tử Quân thầm hiểu ý của Hầu Thiên Đông, nhưng hắn cũng không khỏi tỏ ra thật sự cảm phục với lời nói và bộ dạng có thể kích động lòng người của bí thư huyện ủy.
- Trước kia chúng ta nhắc đến phát triển nói chung là đều không có cơ hội, bây giờ cơ hội đã đến, các vị nếu nên nhiệt tình, nên sáng tạo và triển khai, nên mở rộng công tác, nên đưa công tác của huyện Lô Bắc chúng ta lên bậc thang mới.
Hầu Thiên Đông nâng ly trà lên làm một hớp rồi nói tiếp:
- Nói đến những cơ hội hiện tại, chúng ta càng cảm thấy công lao và sự vất vả của bí thư Vương, trước mắt lúc này trong huyện có hai hạng mục công tác trọng điểm, tất cả đều là thành quả do chính bí thư Vương tạo ra.
- Trọng điểm công tác của huyện Lô Bắc chúng ta một tháng vừa qua chính là hội nghị khối tư pháp toàn tỉnh và công tác kêu gọi đầu tư con đường An Lô. Hai hạng mục công tác này đều cực kỳ quan trọng, đều được các vị lãnh đạo tỉnh thị coi trọng cao độ. Đồng chí Tử Quân tuy còn trẻ nhưng chúng ta cũng không thể nào đặt hết tất cả gánh nặng lên người một đồng chí trẻ tuổi như vậy.
- Chúng ta cần phải có một cơ chế bảo vệ phù hợp với các đồng chí trẻ tuổi, chủ tịch Lưu, tôi thấy không bằng thế này, lúc này sắp đến hội nghị công tác tư pháp toàn tỉnh, bây giờ trong huyện lại có hai hạng mục công tác quan trọng, tôi đề nghị đồng chí vương tử quân nắm công tác này. Cần phải làm tốt hội nghị khối tư pháp, làm sao cho đúng thực chất, còn hạng mục cầu đường An Lô sẽ do anh nắm bắt, chủ tịch Phong Huy phụ trách cụ thể, hai khối công tác quan trọng đều cần được chứng thực sao cho thật tốt.
Hầu Thiên Đông nói những lời này thật sự giống như bom tấn ném vào trong hội nghị thường ủy vốn đang yên tĩnh, tất cả ánh mắt mọi người đều chuyển từ gương mặt Hầu Thiên Đông sang mặt Vương Tử Quân. Dù là hội nghị khối tư pháp hay hạng mục cầu đường An Lô, tất cả đều là những khối công tác cực kỳ có hào quang, nhưng bây giờ Hầu Thiên Đông lại muốn lấy hạng mục cầu đường An Lô ra khỏi tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ đặt cây bút trong tay xuống, trong lòng chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn biết rõ lúc này nếu mình phản đối cũng không có tác dụng quá lớn. Hầu Thiên Đông là bí thư huyện ủy, có được quyền phân công cho các thành viên ban ngành, bây giờ lão lại đặt hai khối công tác lên độ cao tuyệt đối, nếu như mình nắm chặt lấy hạng mục cầu đường An Lô không chịu bỏ qua, như vậy sẽ tự rước lấy nhục, sẽ càng rơi vào vực sâu ôm quyền.
Hầu Thiên Đông cũng xem như nể mặt mình, không những xếp đặt cho Tôn Hạ Châu còn ném cả công tác quyết định hội nghị khối tư pháp cho mình. Hắn vừa suy nghĩ vừa cười nói:
- Tôi thật sự cảm thấy lời đề nghị của bí thư Hầu giống như trời hạn gặp mưa rào, lúc này trái tim tôi đã gấp đến mức bốc lửa, những ngày qua hội nghị khối tư pháp và chuyện cầu đường An Lô thật sự làm cho tôi khó thể ngủ yên. Bí thư Hầu dù không đề cập đến thì tôi cũng sẽ cho ra một báo cáo ở hội nghị thường ủy hôm nay, để cho tôi giảm bớt sức ép, coi như phân tách một ngọn núi cao ra khỏi người tôi.
Hầu Thiên Đông mỉm cười nhìn Vương Tử Quân bày tỏ thái độ, trong lòng không khỏi có chút buông lỏng, lão thật sự mất không ít tâm tư với công tác sắp xếp lần này. Lão không muốn Vương Tử Quân mất tính cân đối trong lòng, thế nên trực tiếp nói đến vấn đề chức vụ của Tôn Hạ Châu, bây giờ thấy Vương Tử Quân phối hợp ăn ý như vậy, điều này làm cho thần kinh căng cứng của Hầu Thiên Đông chợt thả lỏng xuống, đối phương đã bỏ ra quyền lực, điều này làm cho Hầu Thiên Đông cảm thấy cố gắng của mình xứng đáng.
Lưu Thành Quân dùng ánh mắt tươi cười nhìn tất cả sự việc phát sinh, tuy cả hội nghị thường ủy đều cảm nhận được sự quan tâm của bí thư Hầu Thiên Đông với cán bộ trẻ tuổi, thế nhưng hắn là một người tham chính nhiều năm, hắn vẫn có thể cảm giác được có gì đó không đúng. Hội nghị thường ủy lần này giống như một cuộc trao đổi, chính là Hầu Thiên Đông dùng phương pháp cường thế để trao đổi.
Sau một ván cờ không tiếng động, Hầu Thiên Đông đã thắng, thắng trong vô hình. Vương Tử Quân đã cúi người, Hầu Thiên Đông rõ ràng muốn biến thành kép chính, nhưng sẽ có một ngày Hạ Thiết Sinh sẽ ý thức được một vấn đề, đó chính là lên đài thì dễ mà cảm ơn thì khó. Lưu Thành Quân nghĩ đến đến vấn đề như vậy mà không khỏi đứng lên, giống như một người tuyệt vọng, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa ra hít thở không khí.
Vương Tử Quân dù sao vẫn còn non, Lưu Thành Quân cảm khái vô hạn, cũng vì Hầu Thiên Đông là một người cực kỳ có tài, quyền mưu tuyệt đối. Lưu Thành Quân nghĩ đến tình huống mình phải nhập gánh với một người như vậy, hắn cũng tự biết ấm lạnh của mình.
Hội nghị thường ủy kết thúc cũng chỉ mất một giờ, nhưng đây là một hội nghị làm cho đám thường ủy sinh ra những cảm nhận bất đồng, Hầu Thiên Đông rõ ràng đãy bày ra uy thế của mình để áp chế Vương Tử Quân, đây chính là vấn đề nổi bật nhất.