Cho đến nay Đường Chấn Huy luôn bàng quan về tình huống của Vương Tử Quân, tuy Sầm Vật Cương căn bản khá giúp đỡ công tác của Vương Tử Quân, sắp xếp nhiều công tác lên người Vương Tử Quân, thế nhưng lão biết rõ thật lòng thì Sầm Vật Cương cũng không hy vọng Vương Tử Quân tiến lên mạnh mẽ, hơn nữa không muốn có một vị cán bộ trẻ tràn đầy năng lực là trợ thủ của mình.
Sầm Vật Cương là một người cường thế, lão tất nhiên không hy vọng có một người cường thế khác quật khởi ở Mật Đông. Nhưng Vương Tử Quân là cán bộ được trung ương phái xuống, có thể nói là nhân tuyển có một không hai cho vị trí của Đường Chấn Huy.
Nếu như Sầm Vật Cương ra tay quá lộ thì sẽ bị tuyến trên đả kích, nhưng Sầm Vật Cương lại ném nhiều công tác lên người Vương Tử Quân thì không ai nói nên lời. Dù sao thì vị rí của Vương Tử Quân là quá rõ ràng, Sầm Vật Cương ủy thác trách nhiệm cho Vương Tử Quân có thể nói là coi trọng cán bộ trẻ, thực hiện kiên quyết đúng chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp.
Dù tuyến trên có hiểu tâm tư của Sầm Vật Cương thì cũng không làm gì được. Nếu Vương Tử Quân không thể thoát khỏi đại cục mà Sầm Vật Cương giăng ra, như vậy chỉ có thể nói là Vương Tử Quân vô năng, không đáng bồi dưỡng.
Đường Chấn Huy vốn cho rằng Vương Tử Quân không nhìn rõ điều này, làm việc sẽ dốc hết sức. Hôm nay xem ra người kia hiểu rất rõ, sở dĩ không biểu hiện ra vì thấy thời cơ không thích hợp.
Lúc này Vương Tử Quân ném cho Đường Chấn Huy một phần lễ lớn, làm như vậy là cái gì? Không phải là phá rối thế cục của Sầm Vật Cương sao? Vương Tử Quân có thể nhờ mình đi phân tán hỏa lực của Sầm Vật Cương, lại tranh thủ thời gian cho mình. Hơn nữa Vương Tử Quân cũng không sợ Đường Chấn Huy không đồng ý, vì rõ ràng là Đường Chấn Huy sẽ không bao giờ từ chối được.
Đúng là hậu sinh khả úy.
Đường Chấn Huy chợt cảm khái rồi có chút chờ mong, đó là khi mà Vương Tử Quân tiến lên thay thế mình, có phải khi đó Sầm Vật Cương còn giữ được tình huống như lúc này nữa không? Đấu tranh với một vị cán bộ trẻ tràn đầy tâm cơ thế này cũng không phải dễ, một núi không thể có hai hổ, hai hổ đấu với nhau chưa hẳn chỉ có một bị thương, cũng có thể là lưỡng bại câu thương, biết đâu đến khi đó Sầm Vật Cương sẽ nhớ đến thời của mình?
Nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Đường Chấn Huy, thế nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên trên ghế. Lão ngồi đó nhìn phần văn kiện mà Vương Tử Quân đưa đến, bây giờ đối phương cho mình cơ hội, mình dù thế nào cũng phải nắm bắt.
Nếu như Đường Chấn Huy không nắm bắt được cơ hội này, như vậy một người như hắn chỉ là con rối bị Sầm Vật Cương áp chế nhiều năm. Lão cần phải để lại thanh danh, cần cho người ta thấy năng lực của mình là không thua kém Sầm Vật Cương.
Danh tiếng của núi Thanh Hồ Sơn là rất nhỏ, cũng không nổi tiếng trong phạm vi vài chục kilomet chung quanh, chính quyền định phương cũng không có ý nghĩ khai phá Thanh Hồ Sơn, vì vậy nơi này vẫn giữ được đặc điểm sinh thái của mình, căn bản là hiếm có.
Trên đỉnh núi đầy cây xanh, cây cối um tùm, chim chóc cất tiếng hót vang trời, đại khái giống như đang ở trong một mảnh rừng rậm; một dòng suối nhỏ không biết điểm bắt đầu chảy qua vang lên những âm thanh róc rách; một khóm hoa rừng không biết tên đang trổ bông, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái bùng lên trong cánh mũi, mùi hương này làm cho lòng người cảm thấy thoải mái hơn.
Nếu như không phải Vương Tử Quân đi theo chân Mạc lão gia tử, hắn căn bản không biết còn có một Thanh Hồ Sơn như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp, một cảm giác thoải mái lan truyền khắp toàn thân, thiên địa giống như đang dung hợp lại với nhau. Không gian yên tĩnh, con người sinh ra cảm giác không đề phòng, thật sự là chốn thế ngoại đào viên.
- Anh đang làm gì thế? Mạc Tiểu Bắc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này nàng mặc một bộ trang phục bình thường thế nhưng không thể không che giấu được vẻ anh thư của mình, chẳng qua lúc này bộ dạng đi lại có chút thất tha thất thểu.
- Đang ngắm cảnh, nếu không phải ông giới thiệu thì anh thật sự không tin năm xưa bọn họ chiến đấu ở chỗ này. Vương Tử Quân chỉ vào một đỉnh núi cách đó không xa rồi cười nói: - Em có thể thấy được tình cảnh chiến đấu năm xưa không?
Mạc Tiểu Bắc tuy không nói gì thế nhưng lại chảy nước mắt: - Tử Quân, em cảm thấy ông cố ý đi dạo khắp nơi một lượt, hành trình này làm cho em cảm thấy e ngại, giống như ông cụ đang đi khắp nơi để chào tạm biệt mọi người vậy.
Mạc Tiểu Bắc không tiếp tục nói nữa, nước mắt tràn bờ mi.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn một Mạc Tiểu Bắc trước nay luôn lạnh lùng chợt trở nên như vậy, hắn không khỏi vỗ vỗ vai của nàng, sau đó khẽ an ủi: - Em đừng như vậy, ông nhìn thấy sẽ rất đau lòng. Ông cụ ôn lại kỷ niệm năm xưa và cảm thấy rất vui vẻ, chúng ta chỉ cần đi theo ông cụ là được.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng càng khóc càng dữ dội của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi kéo tay nàng rồi tiếp tục an ủi: - Anh hiểu tâm tình của em vào lúc này, ông cụ căn bản đang rất thoải mái, nếu em như vậy sẽ làm cho ông cảm thấy mất hứng.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng vùi đầu vào lòng Vương Tử Quân, sau đó ngước hai mắt đẫm lệ lên rồi dùng giọng chân thành nói: - Tử Quân, em được gả cho anh, em cảm thấy như vậy là quá đủ rồi.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc với mái tóc hơi rối và ánh mắt đau thương, thế là không khỏi cảm thấy đau lòng. Vì ông cụ dạo này sức khỏe giảm sút thế nên Mạc Tiểu Bắc càng gầy gò hơn trước.
Khi hai người Vương Tử Quân đang lẳng lặng hưởng thụ tình cảnh chỉ có hai người bên nhau, đúng lúc này những tiếng cười không chút lo lắng chợt vang lên.
- Tiểu Bảo Nhi làm gì mà vụi vẻ như vậy?
Mạc Tiểu Bắc cũng bị bừng tỉnh vì tiếng cười của con mình, thế là không khỏi nở nụ cười: - Tiểu Bảo Nhi đi đến đâu cũng cố gắng tìm ra những điểm mới lạ quan trọng, nó đang cùng cháu của Hoàng lão bắt cá, nó đề nghị chặn dòng suối nhỏ lại, sau đó dùng chậu tát nước ra ngoài.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Chúng ta đến xem thế nào.
Bên một dòng suối cách đó không xa có hai đứa bé đã cởi dép toàn thân đầy mồ hôi, Tiểu Bảo Nhi với gương mặt sáng rỡ đang cầm chậu nhỏ tát nước, vì tát hơi nhanh nên nước rơi hết lên đầu, thế nhưng nó vẫn không quan tâm mà tiếp tục làm việc. Dòng suối bị hai đứa nhỏ chặn lại đang đục ngầu, Vương Tử Quân thậm chí có thể thấy vài chú cá nhỏ thò đầu ra trong vũng nước đã khá cạn.
Mạc lão gia tử ngồi bên cạnh dòng suối đang chỉ huy hai đứa bé kia, cũng không quên cố gắng động viên. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân đi đến thì ông cụ chỉ vào Tiểu Bảo Nhi rồi nói: - Tiểu Bắc, cháu nhìn kìa, năm xưa thể chất của cháu cũng được rèn luyện ở chỗ này đấy.
Vương Tử Quân căn bản rất tôn trọng Mạc lão gia tử, thế nhưng lúc này cũng không khỏi trợn trừng mắt. Hắn biết rõ khi còn nhỏ thì Mạc Tiểu Bắc đã đi theo Mạc lão gia tử, tuy cũng khá dịu dàng thế nhưng ở phương diện huấn luyện thì bị Mạc lão gia tử ép mạnh tay hơn cả đám con trai.Về chốn cũ.
- Ông cụ, nếu không thì để cho Tiểu Bảo Nhi đi theo ngài rèn luyện vài năm nhé? Mạc Tiểu Bắc đi đến bên cạnh Mạc lão gia tử rồi khẽ nói.
- Ha ha. Mạc lão gia tử cười ha hả với lời đề nghị của Mạc Tiểu Bắc, sau đó lại khoát tay áo nói: - Lúc này cháu cũng không phải bận rộn giống như bố mẹ cháu năm xưa, thế nên tự mình dạy dỗ con cái thì hay hơn. Cháu nên dùng thủ đoạn của ông năm xưa để huấn luyện con trai thành một người đàn ông mạnh mẽ, đàn ông phải đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, rơi da rớt thịt nhưng không nản lỏng, điều này cháu phải dạy nó cho tốt.
Vương Tử Quân quát sát nhiều người, tuy Mạc lão gia tử là một tồn tại làm cho hắn ngưỡng mộ, thế nhưng hắn vẫn giống như cảm thấy cảm xúc của ông cụ có chút biến hóa. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Mạc lão gia tử lúc này là vui mừng và thất lạc.
Mạc lão gia tử vì sao lại từ chối lời đề nghị của Mạc Tiểu Bắc? Có phải là ông cụ đã biết thời gian cho mình không còn nhiều, cũng không còn thời gian để huấn luyện đứa chắt bảo bối kia nữa không?
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy thế nhưng ngoài miệng lại cười nói: - Trình độ của Tiểu Bắc kém hơn ngài, để cho cô ấy quản thì cũng không chất lượng như với ông được. Ông, cháu quyết định tước đoạt quyền lực của Tiểu Bắc, để cho ngài huấn luyện tiểu tử kia bốn năm, đủ để cho Tiểu Bảo Nhi kia có được lợi ích cả đời.
- Ha ha ha, chúng ta không nói đến phương diện này nữa, Tiểu Bảo Nhi nói hôm nay sẽ tát cá cho tôi ăn, hai anh chị cũng đừng cướp đoạt đấy nhé? Mạc lão gia tử nhanh chóng thay đổi chủ đề, sau đó ngồi xuống một tảng đá rồi dùng giọng cảm khái nói: - Năm xưa tôi đã nhiều lần nếm thử cá trong dòng suối này, chỉ cần xuống suối bắt cá, lấy cây rừng chung quanh làm củi, bắt chảo lên là xong. Khi đó ăn món cá tươi thật sự làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ngon miệng.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi đến là Triệu Hiểu Bạch. Hắn có chút do dự, sau đó cầm điện thoại đi về một bên.
- Bí thư Vương, tôi là Triệu Hiểu Bạch, tôi có chút công tác cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch ở đầu dây bên kia dùng giọng bình tĩnh nói.
- Bí thư Vương, hai ngày qua chủ tịch Đường đi khảo sát thành phố Kim Hà trong tỉnh, anh ấy tiến hành phê bình công tác chuẩn bị của những thành phố này. Sáng hôm nay chủ tịch Đường cho ra chỉ thị chi ra năm chục triệu cho thành phố Kim Hồ. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì khẽ nói: - Tôi nghe nói số tiền còn lại thì chủ tịch Đường phân phối cho thành phố Rừng Mật năm tỷ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã sớm dự đoán được tình huống này, chỉ không ngờ Đường Chấn Huy làm trực tiếp như vậy, đã vung tay cho đi phần lớn số tiền kiếm được lần này.
Chỉ còn lại số tiền năm chục triệu để phân phối cho địa phương, số tiền này căn bản chỉ là nhét kẽ răng so với những người đang chầu chực nắm tài chính của tỉnh. Thế nhưng nếu như các thành phố khác có ý kiến thì cũng chỉ phải chịu đựng mà thôi, căn bản không có một ai dám trêu chọc để cho một người sắp rời khỏi chức vụ cảm thấy mất hứng.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - À, còn chuyện gì khác không?
- Bí thư Vương, cũng không có chuyện gì khác. Triệu Hiểu Bạch nói xong thì dùng giọng chần chờ nói: - Bí thư Vương, khi nào thì ngài về, tôi sẽ đi đón ngài?
- Điều này khó mà nói trước được, khi nào tôi về sẽ gọi điện thoại cho cậu. Vương Tử Quân thật sự có chút tán thưởng câu nói sau của Triệu Hiểu Bạch, dù giọng điệu của đối phương có chút đông cứng thế nhưng vẫn xem như có cầu tiến.
Vương Tử Quân ném quyền phân phối số tài chính được sử dụng cho Đường Chấn Huy, nhanh chóng đẩy phiền toái ra khỏi người mình. Đường Chấn Huy căn bản cũng muốn nhanh chóng thể hiện sự hiện hữu của mình với tỉnh Mật Đông, thế cho nên mới không từ chối mà nhanh chóng tiếp nhận phần quà tặng này của Vương Tử Quân.
Chỉ là Vương Tử Quân không ngờ Đường Chấn Huy lại có thủ đoạn lợi hại như vậy, có khí phách như thế. Đường Chấn Huy có thể sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, căn bản có thể thấy được oán khí lớn thế nào trong lòng của chủ tịch Đường.
Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về thế cục ở tỉnh Mật Đông, hắn thật sự cảm thấy rất cảm khái.
- Ôi, một con cá lớn. Tiếng kêu vui sướng của Tiểu Bảo Nhi làm cho Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, hắn nhìn lại, chợt thấy Tiểu Bảo Nhi đang dùng bàn tay mập mạp của mình giữ lấy một con cá chép dài hơn mười phân, gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ mừng rỡ.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười sáng lạn của con trai, hắn không khỏi cười theo.
Lần này Vương Tử Quân đi theo Mạc lão gia tử về thăm chốn cũ, vốn nghĩ tránh các tranh chấp trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng ngay ngày hôm sau hắn vừa mới đánh răng rửa mặt chuẩn bị ăn sáng thì thấy có vài chiếc xe việt dã chạy đến.
Khi xe việt dã chạy đến thì có vài người đàn ông mặc quân trang thế nhưng vì ngại người ta nhìn vào mà không đeo quân hàm đi xuống xe, trong đám người này có già có trẻ thế nhưng ai cũng là người to cao, ánh mắt nhạy cảm.
Vương Tử Quân dù là chồng của Mạc Tiểu Bắc thế nhưng cũng không có tiếp xúc quá nhiều với bạn bè người thân của Mạc gia, mặc dù có nhiều thời điểm hắn gặp mặt nhiều người, thế nhưng hai bên chỉ là quen mặt nhau mà thôi. Khi hắn cho rằng đám người đến đây đều rất xa lạ với mình, thế nhưng một gương mặt chất phác xuất hiện làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Vương Tử Quân vội vàng xoa xoa tay, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón. Hắn chào hỏi người đàn ông mặc quân phục trước mặt, sau đó chào người đứng phía sau: - Chào tư lệnh Tần.
Tần Điền Cương khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó bắt tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói" - Biết thủ trưởng đang ở nơi này nên lãnh đạo quân khu đến thăm, tôi xem như được hưởng hào quang từ anh, thế nên được đặc biệt gọi đến.
Tuy Tần Điền Cương là lãnh đạo phân khu tỉnh Mật Đông thế nhưng lại là một trong bảy phân khu của quân khu, hắn có thể tiến lên làm lãnh đạo phân khu tất nhiên phải được lãnh đạo quân khu xem trọng. Vương Tử Quân cười cười bắt tay thật chặt với Tần Điền Cương.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào tỉnh Mật Đông thì đã vài lần gặp mặt Tần Điền Cương, người này luôn bảo trì truyền thống, chỉ cần có hội nghị thường ủy tỉnh ủy, chỉ cần không liên quan đến mình đều không chịu mở miệng. Dù khi giơ tay biểu quyết thì bình thường hay đi theo dòng chảy của Sầm Vật Cương.
Hai người Vương Tử Quân và Tần Điền Cương có quan hệ khá bình thường, nhưng bây giờ thấy Tần Điền Cương xuất hiện trong đám người đến thăm Mạc lão gia tử, Vương Tử Quân chợt biết rõ đây là cơ hội tốt cho mình kéo gần quan hệ với Tần Điền Cương.
Sau khi đám người đi vào trong nhà, Mạc lão gia tử nói cười vui vẻ với hai người quân nhân hơn sáu mươi tuổi, căn bản rất thoải mái vui vẻ.
Mạc Tiểu Bắc đến châm trà, nhà nông cũng không có nhiều ly uống nước, hơn nữa người đến quá nhiều thế nên chỉ có thể dùng chén thay thế mà thôi. Nhưng phương pháp nguyên thủy và mộc mạc này lại làm cho cảm hứng của Mạc lão gia tử tăng vọt, bầu không khí càng thêm vui vẻ hơn.