Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thần Phi không phải là người ngu ngốc, ngược lại còn có thể vượt qua thử thách để tiến lên làm phó đại đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố Lâm Hồ, còn có một điều đáng để công nhận: Có năng lực công tác rất mạnh. Thế nhưng tình cảnh của hắn lúc này lại giống như đâm đầu xuống vực sâu.

Sau khi Thích Phúc Lai vươn tay thì Lý Thần Phi không khỏi đứng thẳng người. Lý Thần Phi không biết người đàn ông trẻ tuổi quá mức kia là ai, thế nhưng hắn biết đối phương có một thân phận không thể xem thường. Nếu như chọc vào một người như vậy, chính mình còn tiếp tục giữ vị trí công tác trong đơn vị được không? Nói chung ít nhất cũng bị xử phạt.

Đối với Lý Thần Phi thì Thích Phúc Lai căn bản là một vị trí cao vời không thể chạm vào, nhưng đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi kia thì bí thư Thích lại vươn hai tay ra chào hỏi, tư thái như vậy không khỏi làm cho trái tim của Lý Thần Phi nhảy dựng lên.

Lúc này Lý Thần Phi xem như hiểu rõ, bây giờ mình giống như đá chân vào cửa sắt. Hắn thầm giật mình, đồng thời còn có chút kỳ vọng, hy vọng đối phương khoan hồng độ lượng, tự trọng thân phận, không cần phải tính toán chi li trên phương diện này.

Nhưng ông trời giống như thích đối nghịch với Lý Thần Phi, người đàn ông trẻ tuổi kia không chịu buông tha, trực tiếp chĩa đầu mâu về phía hắn.

Thích Phúc Lai đưa mắt nhìn về phía Lý Thần Phi, khi vừa mới đến thì hắn không quan tâm đến tên thủ hạ này, nhưng bây giờ Vương Tử Quân nói lời trách móc, hắn nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Lý Thần Phi, thế là sinh ra cảm giác muốn bóp chết đối phương.

Chính tôi cũng vì chuyện của Vương Tử Quân mà luống cuống tay chân; anh lại ở bên kia la lối, đòi đưa Vương Tử Quân đi hỗ trợ điều tra, ngoài phương diện làm phiền lòng người khác thì chẳng có ích gì, đây không phải đang muốn làm tôi phiền chết sao?

Thích Phúc Lai cực kỳ căm tức, hắn nhìn thoáng qua Lý Thần Phi rồi dùng giọng nghiêm nghị nói:

- Chuyện gì xảy ra?

- Bí thư Thích...À...Chuyện là thế này, chúng tôi nhận được thông tin, có người cố ý gây thương tổn, đến khi vào hiện trường thì anh ấy nói tận mắt thấy quá trình hai người kia đánh nhau, thế cho nên...Cho nên chúng tôi muốn mời anh ấy đi về đơn vị hỗ trợ điều tra.

Để Vương Tử Quân đến giúp cục công an hỗ trợ điều tra? Thích Phúc Lai lắp bắp kinh hãi, hắn thật sự sợ tên khốn không biết trời cao đất rộng kia đưa Vương Tử Quân về cục công an thành phố. Trưởng phòng tổ chức đi đến địa bàn của hắn và bị mời về hỗ trợ điều tra cho cục công an thành phố, đây thật sự là trò cười.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Thích Phúc Lai chợt trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Vương, xét thấy các đồng chí cục công an cũng xuất phát từ phương diện công tác, bọn họ không biết ngài, anh xem...

Khi Thích Phúc Lai đang cố gắng nghĩ xem nên hóa giải chuyện này thế nào, Vương Tử Quân đã không khách khí mà cắt ngang lời:

- Bí thư Thích, tôi vừa vặn thấy hai người kia ẩu đả với nhau, nếu như không được làm chứng thì chỉ sợ sẽ có người bị oan.

Thích Phúc Lai còn muốn khuyên bảo nhưng Vương Tử Quân vẫn kiên trì ý kiến của mình, mãi mà không cho hắn cơ hội. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lý Thần Phi rồi thản nhiên nói:

- Phối hợp với công tác của cục công an chính là nghĩa vụ của từng công dân, anh cứ nói đơn vị ở chỗ nào, tôi sẽ đến nói rõ ràng sự việc với các anh.

Lúc này Lý Thần Phi thật sự không biết phải làm sao, hắn nhìn qua gương mặt của Vương Tử Quân và Thích Phúc Lai, căn bản không dám tùy tiện cho ra quyết định. Hắn nhìn gương mặt bí thư Thích, phát hiện gương mặt kia cực kỳ nghiêm túc, âm trầm như vắt ra nước, thế là không khỏi rùng mình, ý thức được mình gây ra họa lớn.

Hơn nữa Thích Phúc Lai cứ mãi gọi trưởng phòng Vương, điều này làm cho hắn suy đoán thân phận của Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến việc người kia từng làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế là mồ hôi không khỏi vã đầy lưng.

Đám lãnh đạo thành phố Lâm Hồ liên tục chạy đến hiện trường hỏa hoạn, đối mặt với Vương Tử Quân đang ở hiện trường, đám người này cực kỳ cung kính. Vụ hỏa hoạn chết người vốn không nhỏ, hơn nữa vì sự có mặt của Vương Tử Quân mà càng thêm lớn.

Dưới sự kiên trì của Vương Tử Quân, Lý Thần Phi cuối cùng cũng phải dựa theo trình tự để đưa Vương Tử Quân về đơn vị lấy lời khai. Trong quá trình làm bản ghi chép lấy lời khai có mặt bí thư thị ủy Lâm Hồ Thích Phúc Lai đứng ngay bên cạnh.

Sau khi làm xong bản ghi chép thì Vương Tử Quân mới chính thức nói chuyện với Thích Phúc Lai. Thích Phúc Lai mời hắn đến hiện trường hỏa hoạn chỉ đạo công tác, Vương Tử Quân cũng không nói ra ý kiến của mình, chỉ yêu cầu cố gắng điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn cho rõ ràng.

Sau khi nói chuyện với Thích Phúc Lai nửa giờ, Vương Tử Quân đến thăm ông Lý. Hắn đến địa điểm được bố trí tạm thời cho Lý gia, hắn an ủi ông Lý một phen, sau đó cùng Mạc Tiểu Bắc rời thành phố Lâm Hồ về Đông Hồng.

Tuy Vương Tử Quân chạy xe đến, thế nhưng Thích Phúc Lai dù thế nào cũng không chịu cho Vương Tử Quân yên tĩnh. Hắn nhanh chóng cho ra một xe cảnh sát mở đường, bản thân còn đưa Vương Tử Quân đến đường cao tốc.

- Trưởng phòng Vương, chào mừng anh sau này đến thành phố Lâm Hồ chỉ đạo công tác, thành phố Lâm Hồ còn có nhiều việc không khách quan, lãnh đạo quan tâm chính là sự cổ vũ và thúc giục lớn lao cho cán bộ nhân dân thành phố Lâm Hồ.

Thích Phúc Lai nở nụ cười chân thành rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Bí thư Phúc Lai, công tác ở thành phố Lâm Hồ đứng hàng đầu trong tỉnh, tôi hy vọng thành phố Lâm Hồ bảo trì trạng thái đang có, tiếp tục tạo ra những thành tích lớn hơn.

Khi xe của Vương Tử Quân chạy vào đường cao tốc thì trái tim của Thích Phúc Lai mới yên ổn một chút, hắn nhìn chiếc xe đi xa mà tâm tình trầm xuống.

Thư ký đứng bên cạnh Thích Phúc Lai, hắn rất muốn nhắc nhở một câu, thế nhưng Thích Phúc Lai trầm mặc không nói, làm cho hắn không dám đơn giản mở miệng.

- Mưa gió nổi lên rồi...

Thích Phúc Lai thì thào một câu như vậy, điều này không khỏi làm cho thư ký cảm thấy kinh sợ. Đúng lúc này điện thoại trong túi áo hắn vang lên, hắn lấy điện thoại ra, chợt thấy bí thư nhìn về phía minnhf.

- Là điện thoại của giám đốc Vạn.

Viên thư ký thấy rõ ánh mắt của Thích Phúc Lai, hắn khẽ giải thích với Thích Phúc Lai.

Thích Phúc Lai không nói gì, hắn vươn tay tiếp nhận điện thoại, sau đó cất bước đi về phía bên kia. Thư ký vốn định đuổi theo, thế nhưng vừa mới cất bước lại thu chân về.

- Anh làm chuyện tốt lắm.

Thích Phúc Lai cầm lấy điện thoại, hắn nói, giọng điệu rét run.

Bên kia không biết nói gì mà Thích Phúc Lai càng thêm hổn hển, hắn dùng giọng dữ tợn nói:

- Tôi đã nói với anh rồi, việc này gấp không được, anh đúng là cả gan làm loạn. Bây giờ thì hay quá, Vương Tử Quân đã đến hiện trường, vụ hỏa hoạn chết ba người, ba nhân mạng là chuyện cực kỳ lớn.

Bên kia còn chưa giải thích thì Thích Phúc Lai đã cúp điện thoại. Hắn oán hận gập điện thoại lại thật mạnh, sau đó xoay người đi về phía xe của minh. Lúc này một chiếc xe tải chạy vọt qua, điều này làm cho Thích Phúc Lai sợ hãi đến mức phải nhảy dựng lên.

Chiếc xe chợt dừng lại, lái xe thò đầu ra mắng:

- Mày muốn chết sao? Thiếu chút nữa thì hù chết ông rồi.

Viên thư ký cũng bị dọa hoảng sợ vì tình huống vừa rồi, nếu như Thích Phúc Lai thật sự xảy ra chuyện, như vậy tương lai của một viên thư ký như hắn là cực kỳ ảm đạm. Hơn nữa chủ nhục thì thần không được vui, Thích Phúc Lai đang cực kỳ kinh hãi, hắn cũng phải có biểu hiện sao cho phù hợp.

- Anh đi xuống cho tôi, anh chạy xe tốc độ quá cao, còn nói gì nữa? Đi xuống.

Khi đám nhân viên đi thêo viên thư ký chửi ầm lên, tên lái xe ý thức được tình huống không ổn, thế là nhanh chóng nhấn chân ga bỏ đi.

Viên thư ký nhìn biển số xe, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cục công an gần nhất. Đối với hắn thì việc xử lý một chiếc xe tải là cực kỳ đơn giản.

- Thôi bỏ đi.

Thích Phúc Lai nhìn chiếc xe chạy đi như bay rồi khoát tay nói.

Mặc dù viên thư ký cảm thấy không tình nguyện, thế nhưng thấy tâm tình của lãnh đạo mình là không tốt, hắn thấy nhiều hơn một việc không bằng ít đi một việc, thế là đành phải thôi.

- Bí thư, chúng ta bây giờ đi đâu?

Sau khi Thích Phúc Lai lên xe thì thư ký khẽ hỏi.

Thích Phúc Lai trầm ngâm một chút rồi nói:

- Hôm nay cậu sắp xếp từ chối tất cả cá cuộc hẹn, tôi về nhà nghỉ ngơi một chút.

Thư ký có chút sững sốt, hắn đi theo Thích Phúc Lai cũng đã được hai năm, hắn biết rõ tính tình của bí thư. Hôm nay có vài hạng mục công tác do chính Thích Phúc Lai tự sắp xếp, vì sao lãnh đạo lại thay đổi như vậy?

Phía trước có xe cảnh sát hộ tống, xe của Vương Tử Quân chạy rất vững vàng trên đường cao tốc. Lúc này Tiểu Bảo Nhi đang cực kỳ hào hứng, đang cùng mẹ chơi trò đoán chữ, đúng là đứa bé này không biết gian khổ là gì.

Vương Tử Quân chủ yếu chuyên tâm lái xe, lâu lâu cũng chen vào một vài lời với Tiểu Bảo Nhi. Khi xe sắp rời khỏi đường cao tốc, Mạc Tiểu Bắc chợt hỏi:

- Anh tin thành phố Lâm Hồ sẽ cho ra một câu trả lời thỏa mãn sao?

Vương Tử Quân biết rõ có lẽ Mạc Tiểu Bắc đã nhẫn nhịn khá lâu rồi, hắn cũng không quay đầu mà cười cười nói:

- Ngay cả em còn không nhịn được, em cảm thấy anh có tin hay không?

- Nếu đã không tin, việc gì còn...

Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu nói:

- Anh ở trên địa bàn của người ta, căn bản chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, anh còn làm thế nào được? Chỉ sợ không qua hai ngày sau sẽ có người đến tỉnh tố cáo, nói anh vươn tay quá dài, chạy đến thành phố Lâm Hồ giả trang vi hành, có tâm tư không hay. Con đường làm quan quá nguy hiểm, nếu phạm lỗi thì thật sự khó lãng tránh.

- Nhưng cứ bỏ mặc vậy sao?

Mạc Tiểu Bắc dùng giọng có chút không cam lòng hỏi.

- Sao lại bỏ mặc được?

Vương Tử Quân trả lời không chút do dự, giọng điệu tràn đầy kiên định.

Sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân chạy bộ vài vòng quanh khu nhà thường ủy tỉnh ủy, đầu đổ đầy mồ hôi. Lúc này bộ quần áo thể thao màu trắng làm cho hắn cực kỳ phấn chấn tinh thần, đầy sức sống.

- Trưởng phòng Vương, bộ quần áo thể thao này của anh rất đẹp.

Khi Vương Tử Quân đi qua quảng trường nhỏ, lúc này Diệp Thừa Dân đang đánh Thái Cực Quyền chợt mỉm cười nói. Diệp Thừa Dân mặc trang phục luyện Thái Cực Quyền, nếu đang đứng ở một công viên công cộng, như vậy thật sự giống như một cán bộ về hưu đang tập dưỡng sinh.

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân, hắn nhìn bí thư Diệp đánh Thái Cực Quyền mà không nói gì, chỉ lẳng lặng làm một người xem. Hắn nhìn vào động tác của Diệp Thừa Dân, cảm thấy bài quyền kia căn bản được chỉ đạo quá rõ ràng, từng chiêu bài bản hẳn hoi, tiêu sái tự nhiên.

Diệp Thừa Dân cũng không trò chuyện với Vương Tử Quân, sau khi đánh xong một bài thì mới thu hồi nắm đấm, sau đó nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Tôi đây đánh Thái Cực Quyền chỉ là rèn luyện sức khỏe, nhưng bây giờ mỗi ngày phải ít nhất đánh một lần.

Sau khi có việc ngã bài xảy ra thì mối quan hệ giữa hai người rất vi diệu, tuy Diệp Thừa Dân đối mặt với Vương Tử Quân vẫn tươi cười hớn hở, thế nhưng thực tế vách ngăn giữa hai người đang giãn cách.

Loại giãn cách này làm cho hai người căn bản thầm hiểu lẫn nhau.

- Bí thư quá khiêm tốn rồi, con người của tôi chỉ biết chạy bộ, không thể so với bộ quyền này của ngài. Tôi thấy ngài múa quyền như nước chảy mây trôi, chỉ sợ đã đjược giáo sư chỉ dạy qua, chỉ sợ không phải giáo sư có chuyên môn thì chẳng có công lực cao như vậy.

Vương Tử Quân lấy một chiếc khăn mặt ở bên cạnh đưa đến cho Diệp Thừa Dân, sau đó mỉm cười nói.

Diệp Thừa Dân dùng khăn mặt lau mồ hôi mặt, sau đó cười ha hả nói:

- Tử Quân ơi là Tử Quân, cậu chính là một câu làm tỉnh người trong mộng, tôi đang cảm thấy sau này về hưu có chút buồn rầu, anh nói như vậy thì tôi sẽ dứt khoát đi mở một khóa học Thái Cực Quyền, biết đâu sẽ kiếm được vài đồng?

Kiếm vài đồng tiền, tất nhiên đây chỉ là lời nói vui đùa, Vương Tử Quân cười cười trực tiếp ném câu sau của bí thư Diệp ra sau đầu. Hai người tùy ý nói vài câu về công tác, lúc này chợt Diệp Thừa Dân dùng giọng lơ đãng hỏi một câu:

- Nghe nói thành phố Lâm Hồ phát sinh hỏa hoạn, khi đó anh cũng vừa có mặt ở hiện trường?

- À, tôi có mặt ở nơi đó, vì tôi và Tiểu Bắc đi đến thăm một người bạn của ông cụ, không ngờ lại tận mắt thấy hỏa hoạn. Sự việc rất đau lòng, nhưng trong vụ hỏa hoạn này lại thấy được tình người chốn nhân gian, một người mẹ có thể có được lực lượng để đỡ con mình khi rơi xuống lầu, thật sự là quá vĩ đại.

Diệp Thừa Dân gật đầu nói:

- Anh nói không sai, ngày hôm qua tôi đã xem báo, thật sự cảm động.

Hai người nói đến đây thì giống như không còn chủ đề nào khác, quảng trường nhro chợt trở nên cực kỳ im ắng. Nếu như có người thứ ba ở nơi đây, chỉ sợ bọn họ sẽ cảm thấy bầu không khí cực kỳ đè nén.

- Tử Quân, anh lúc đó có mặt ở hiện trường, anh cảm thấy vụ hỏa hoạn đó là ngoài ý muốn sao?

Diệp Thừa Dân mở miệng trước, giọng điệu sắc bén.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Việc gì cũng phải căn cứ vào sự thật, hai ngày nữa thành phố Lâm Hồ sẽ báo cáo sự việc lên trên.

Vương Tử Quân trả lời làm cho Diệp Thừa Dân có chút thất vọng. Câu trả lời của Vương Tử Quân tuy cực kỳ nghiêm túc nhưng lại làm cho lão có chút không thoải mái, nhưng không thể nào bác bỏ câu trả lời của Vương Tử Quân được.

- Nhưng nơi đó xuất hiện vấn đề khó khăn về việc đền bù giải tỏa lại xuất hiện hỏa hoạn, cũng khó tránh khỏi người ta có âm mưu.

Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, sau đó trầm giọng nói:

- Quá khác thường.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu không nói gì.

Khi hai người nói chuyện với nhau, một bóng người khá tráng kiện chạy đến. Người này chạy đến đón ánh nắng ban mai, căn bản làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như toàn thân được bọc trong ánh nắng vàng.

Nơi đây là khu nhà cho thường ủy tỉnh ủy, thế nên phương diện xây dựng được chú trọng cao độ. Lãnh đạo của phòng xử lý sự vụ cơ quan căn bản luôn cực kỳ quan tâm, vì có mấy người không chú ý đến sức khỏe của mình? Vì vậy để tiện lợi cho lãnh đạo tranh thủ thời gian rảnh rỗi để rèn luyện giữ gìn sức khỏe, hắn đành phải mở trong khu nhà thường ủy nhiều công viên nhỏ.

Giông như có một định ước ngầm, vài vị lãnh đạo có vị trí cao đều có khu rèn luyện sức khỏe của mình. Mặc dù mọi người đều luyện tập vào buổi sáng, thế nhưng lại sinh ra tình cảnh hai tướng không đối mặt nhau, thế cho nên sau khi chỗ này thuộc sở hữu của bí thư Diệp, căn bản chưa từng thấy bóng dáng của chủ tịch Chử ở nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK