Quán ăn hóa Tam Quân.
Quán ăn khá mới nhưng cũng khá nhỏ, tuy vị trí có hơi xéo nhưng đặt ở phía đông huyện thành Lô Bắc, giá cả lại rẻ, món ăn đậm đà, thế nên được nhân viên công nhân tôn sùng. Đến giờ cơm thì ba gian đều ngồi đầy người, bọn họ uống rượu vung tay trò chuyện thoải mái.
Lúc này trong quán ăn Tam Quân, ở một góc khuất, có hai tên đàn ông đang hùng hổ ăn uống. Một người thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, hắn đang dùng đũa gắp một miếng thịt dê lớn chấm nước mắm rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt cực kỳ sảng khoái.
- Hổ Tử, tiểu tử cậu mời anh ăn cơm có mục đích gì? Nói nhanh lên, anh nếu có thể sẽ không tiếc lực giúp đỡ.
Tên đàn ông cao lớn nâng một ly rượu lên cạn sạch, sau đó dùng giọng hào sảng nói.
Hổ Tử tuy có cái tên khá mạnh nhưng nhìn qua giống như một con mèo bệnh, không những vóc dáng nhỏ thấp, hơn nữa còn khô quắt. Hắn vừa nhai nuốt thịt dê vừa khẽ cười hì hì nói:
- Anh Đức Phát quả nhiên là mắt sáng như đuốc, em có gì cũng không gạt được anh.
Hổ Tử nói làm cho anh Đức Phát cảm thấy rất vui vẻ, hắn cười ha hả nói:
- Hổ Tử, hai người chúng ta cùng tiến vào cục công an một năm, lại cùng công tác vài năm, không nói đến những người khác, tiểu tử cậu có gì qua mắt được anh?
- Hì hì, vẫn là anh Đức Phát hiểu em, đây thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là em nghe nói trung đội trưởng của chúng ta sắp được đề bạt, không phải sẽ có một vị trí trống sao? Em muốn nhờ anh Đức Phát nói lời hòa giải với đại đội trưởng, để cho em lấy đầy lỗ hổng kia.
Hổ Tử vừa nói mà hai mắt vừa tỏa sáng, rõ ràng hắn rất hướng đến vị trí trung đội trưởng kia.
- Việc này tôi giúp cậu là được, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cuối cùng có được hay không cũng đừng oán trách anh.
Anh Đức Phát dù đã uống rượu nhưng trên vấn đề nguyên tắc vẫn rất rõ ràng, cũng không đồng ý chắc nịch.
- Cám ơn anh Đức Phát, anh đã nói thì sao không thành? Đội cảnh sát hình sự chúng ta không ai không biết đại đội trưởng là bạn của anh?
Hổ Tử vừa nói vừa nâng ly lên mời:
- Anh Đức Phát, hai anh em ta làm một ly.
Đức Phát hầu như không từ chối bất kỳ ai mời rượu, hắn cũng không chờ Hổ Tử đưa ly rượu đến mà đã đổ cạn vào bụng.
Có câu rượu vào biến thành anh hùng, sau khi uống được hơn nửa chai rượu thì Đức Phát cảm thấy lâng lâng, hắn vỗ vỗ vai Hổ Tử nói:
- Cậu em, chuyện của cậu thì tôi sẽ cố sức vận động, nếu được thì tốt; nếu làm không xong, coi như năng lực của anh có hạn, cậu cũng đừng oán trách anh.
- Anh Đức Phát, anh quan tâm đến em như vậy, sao em có thể trách anh? Anh xem Hổ Tử là thế nào rồi?
Hổ Tử vừa nói vừa nâng ly rượu lên, nhưng lúc này uống một nửa lại bỏ xuống.
Đức Phát uống cạn ly, thấy Hổ Tử nâng ly lên không uống cạn thì vẻ mặt chợt biến đổi:
- Hổ Tử, cậu không uống, chẳng lẽ xem thường anh sao?
- Anh Đức Phát, không phải chỉ là tôi có vài chuyện bức bối.
Trong mắt Hổ Tử lóe lên chút do dự.
- Việc gì? Cậu cứ nói với anh, chỉ cần anh có thể giúp thì sẵn lòng.
Đức Phát vỗ ngực dùng giọng cực kỳ trượng nghĩa nói.
- Anh Đức Phát, chúng ta đã kết giao được cả chục năm, tôi thấy anh là hảo hán, nhưng anh Đức Sấm cũng là một hảo hán xương thịt như sắt, có sao lại không có một người vợ tốt?
Hổ Tử vừa nói vừa cúi đầu xuống thấp.
Nói đến việc không có một người vợ tốt, chợt nghe thấy Hổ Tử nhắc đến anh ruột của mình, Đức Phát trố mắt một lúc, cuối cùng giữ chặt lấy vạt áo của Hổ Tử nói:
- Có phải cậu nghe thấy gì đó?
Cơ thể của Hổ Tử nào có thể chịu được khí lực như vậy? Đức Phát thiếu chút nữa thì xách hẳn hắn lên, thế là hắn cố gắng giữ lấy cái bàn có hơi lắc lư vừa phản kháng:
- Anh Đức Phát, anh buông ra cái đã, rồi tôi sẽ nói cho anh biết.
- Cậu nói đi.
Đức Phát nghĩ đến những tin đồn không tốt về chị dâu của mình, thế là gương mặt chợt đỏ tím.
- Anh Đức Phát, vừa rồi tôi đi trên đường, thấy chị dâu của anh vào khách sạn Phong Lâm.
Hổ Tử dùng giọng trầm thấp nói.
Khách sạn Phong Lâm? Chị dâu của Đức Phát hắn công tác ở đài truyền hình, cũng không có người thân nào khác, đến khách sạn Phong Lâm làm gì? Hắn nghĩ đến tình huống vào những ngày nghĩ lễ tết anh ruột có nhờ mình chăm sóc cho chị dâu, lại nghĩ đến những tin đồn gần đây, hắn chợt kích động, sau đó đứng thẳng người lên.
- Anh Đức Phát, anh muốn làm gì?
Ánh mắt Hổ Tử có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó hắn lại ôm lấy Đức Phát rồi lớn tiếng can ngăn.
- Hổ Tử, cậu có coi anh là anh em không? Nếu thật sự coi nhau là anh em, hôm nay cậ đi với anh, nếu như cậu xưng anh em với anh chỉ là vô nghĩa, như vậy anh em chúng ta hôm nay cắt đứt, sau này cậu đi đường sáng của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi.
Đức Phát vung tay lên dùng giọng nghiêm nghị nói.
- Anh Đức Phát, hai anh em chúng ta tất nhiên là anh em, điều này không thể chối cãi được.
Hổ Tử nói rồi cố gắng tỏ vẻ.
- Được, là anh em thì cùng đi với anh.
Đức Phát kéo Hổ Tử đi ra ngoài cửa, ông chủ quán ăn Tam Quân thấy hai người lảo đảo đi ra, cũng không cản lại mà trực tiếp ghi vào sổ.
Chiếc xe máy được Đức Phát điều khiển chạy trên đường như điên cuồng, tuy hắn đã uống nửa chai rượu nhưng chạy xe vẫn rất nhanh và ổn.
Huyện thành Lô Bắc cũng không lớn, từ quán ăn Tam Quân đến khách sạn Phong Lâm cũng chưa đến năm phút đồng hồ. Đức Phát nhìn ánh đèn nê ông lấp lánh trước cửa khách sạn, thế là trực tiếp dừng xe lại.
Phong Lâm là một khách sạn hạng trung, hai người là cảnh sát cũng từng đến nơi này, vừa vào cửa đã thấy một nhân viên phục vụ đứng nơi đó, Hổ Tử thấy tên nhân viên phục vụ kia thì chạy đến ngay.
Một lát sau Hổ Tử chạy đến nói:
- Anh Đức Phát, đã xong, đôi cẩu nam nữ kia đang ở phòng 208.
“ 208? “
Đức Phát càng cảm thấy máu nóng sôi trào, hắn nhanh chóng bước lên lầu...
Vũ Trạch Huy trước nay làm gì cũng chú ý đến con số may mắn, điều này Liễu Yên Hồng biết rất rõ, vì thế chỉ cần mỗi lần đến ước hẹn với Vũ Trạch Huy thì bọn họ đều chọn những gian phòng có số may mắn.
Vũ Trạch Huy chạy đến khách sạn cũng không sớm hơn Đức Phát bao nhiêu, nhưng sau khi đi vào thì hắn chợt phát hiện Liễu Yên Hồng đang nằm trên giường không mảnh vải che thân.
Trưởng phòng Vũ vốn đang cực kỳ hưng phấn, nào chịu được tình huống này? Hắn cảm thấy người đẹp như vưu vật trước mắt cực kỳ hấp dẫn, toàn than bùng ra ngọn lửa dục tính khó thể cản phá, ngọn lửa đó đang thiêu đốt tâm can hắn. Thế là hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo, hắn muốn phát tiết dục vọng của mình.
Sau một lúc hôn môi thì Liễu Yên Hồng cũng cảm thấy mỏi miệng, nàng trốn tránh miệng của Vũ Trạch Huy, lại dùng sức trườn vào lòng hắn. Lúc này Vũ Trạch Huy cũng cố sức tấn công, đi sâu vào bên trong, đầu tiên là những tiếng thở dốc, âm thanh này duy trì rất lâu làm cho người ta sinh ra cảm giác xé toạc tâm can. Làn da trơn bóng nóng hổi của giai nhân càng làm cho hắn sinh ra cảm giác thoát lực.
Vũ Trạch Huy càng cảm thấy có hứng thì càng thêm điên cuồng vận động trên người Liễu Yên Hồng, hắn cưỡi lên người nàng mà cảm thấy mình như đang dần bay lên, vọt xuống, giống như đang giẫm nát tên khốn Vương Tử Quân dưới chân mình.
Trong lúc hai người đang tiến hành cuộc ác chiến, khi hai bên đang quấn lấy nhau như những con sam thì cửa phòng khóa chặt đã bị đạp văng ra, Vũ Trạch Huy cảm thấy run sợ mà phát tiết ngay lập tức rồi xụi lơ trên người Liễu Yên Hồng. Hắn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì một nắm đấm đã đến bên mặt.
- Anh...
Vũ Trạch Huy thẹn quá hóa giận, hắn chửi ầm lên, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị một bàn tay nắm chặt tóc, sau đó bị nhấc mạnh lên. Cơ thể trơn bóng của hắn bị người ta xách lên, kèm theo những dịch thể màu trắng.
- Bốp, bốp, bốp.
Hàng loạt cái tát vỗ lên mặt Vũ Trạch Huy, lúc này gương mặt trưởng phòng Vũ giống như bột bánh bao đang bị đánh lên men.
- Đức Phát, cậu làm gì vậy? Mau dừng tay.
Người phụ nữ toàn thân trần như nhộng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khi nàng thấy rõ người đánh Vũ Trạch Huy là em chồng mình thì lớn tiếng ngăn cản.
Đức Phát lúc này mới biết rõ nguyên nhân vì sao ông anh trước khi đi lại nhờ mình chăm sóc chị dâu, lúc này nghe Liễu Yên Hồng nói mình bỏ qua cho tên kia, lửa giận càng bùng lên. Con bà nó, anh mình mới đi vài ngày mà con đàn bà này đã khó nín nhịn, không phải là một con chó dâm đãng sao? Anh tôi có lỗi gì với cô, sao cô lại cắm sừng anh ấy? Hơn nữa đến lúc này còn lo lắng cho tên đàn ông khốn nạn này, con bà nó không đánh chết thằng này không được.
Đức Phát vốn là người lưng hùm vai gấu, sức mạnh như voi, hơn nữa lúc này đang nổi nóng, hắn giẫm mạnh chân lên ngực Vũ Trạch Huy, đế giày đập lên ngực làm cho Vũ Trạch Huy đau đến mức há hốc miệng, toàn thân như tan rã.
- Ọc!
Vũ Trạch Huy há miệng ra, tất cả những gì vừa ăn đã dội hết cả ra, trong phòng tràn đầy mùi vị khó ngửi.
Liễu Yên Hồng thấy Vũ Trạch Huy lúc này nằm xụi lơ trên mặt đất như chó chết, không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, nàng nổi nóng chỉ vào mặt cậu em chồng:
- Địch Đức Phát, tôi nói cho cậu biết, cậu biết đó là ai không? Chính là trưởng phòng tuyên truyền của huyện Lô Bắc chúng ta.
Trưởng phòng tuyên truyền? Địch Đức Phát sau khi đánh một trận đã tay thì trong đầu cũng có chút thanh tỉnh, lúc này nghe thấy âm thanh của Liễu Yên Hồng thì hắn đã thật sự mất đi hơn phân nửa cảm giác say, hắn không ngờ chị mình lại tằng tiện với trưởng phòng tuyên truyền huyện ủy, thế là trong lòng hắn vừa tràn đầy phẫn hận vừa khá sợ hãi.
- Các người còn chưa mau đi ra.
Liễu Yên Hồng nhìn thấy Địch Đức Phát không chịu di động thì gầm lên nghiêm nghị.
Địch Đức Phát nhìn Vũ Trạch Huy nằm trên mặt đất như chó chết, trong đầu chợt rối loạn, vô tình không biết làm sao cho tốt. Vũ Trạch Huy là thường ủy huyện ủy, nếu muốn gây phiền cho một tên cảnh sát như mình là quá dễ, nhưng việc đã đến nước này thì chính mình chẳng lẽ cười cho qua?
Khi Địch Đức Phát đang do dự thì có ánh đèn lóe lên, Liễu Yên Hồng toàn thân như nhộng và Vũ Trạch Huy không mảnh vải che thân đều đã bị ghi hình lại. Lúc này Liễu Yên Hồng càng đến bên cạnh Vũ Trạch Huy hỏi han xem có vấn đề gì không.
- Anh Đức Phát, chuyện này không thể tính như vậy, đừng nói hắn là trưởng phòng tuyên truyền, dù là bí thư thị ủy thì ngoại tình với vợ người ta cũng không có gì là vẻ vang. Hơn nữa anh Đức Sấm là quân nhân, nếu náo loạn ra thì cuối cùng kẻ này sẽ bị kéo ra tòa án quân sự.
Hổ Tử nói đến đây thì càng giật dây:
- Tốt nhất làm cho cả thành phố Hồng Ngọc biết được tình huống vị trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy này lên giường với vợ người khác là được.
Vũ Trạch Huy và Liễu Yên Hồng vốn cực kỳ phẫn nộ nghe thấy giọng nói của Hổ Tử thì da đầu run lên, cả hai đều thầm nghĩ, nếu mọi người thầm hiểu thì nhiều nhất là cười nhạt cho qua, nhưng nếu náo loạn thì không dễ xong việc.
Vũ Trạch Huy nghĩ đến đây thì cũng bất chấp cảm giác đau bụng, hắn chậm rãi đứng lên nói:
- Mọi chuyện đều có thể thương lượng, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Lúc này Vũ Trạch Huy đã không còn tỏ ra mình đường đường là một vị trưởng phòng tuyên truyền, hắn dùng giọng đáng thương cầu xin Địch Đức Phát:
- Cậu em, chỉ cần cậu không nói chuyện này ra ngoài, tất cả đều có thể thương lượng, cậu muốn đi đơn vị gì, chức vụ gì, chỉ cần cậu mở miệng là tôi hoàn toàn có thể giải quyết được.
Thân trong quan trường thì cực kỳ chú ý những lời hứa hẹn, nói câu nào phải là nửa vời, dù thế nào cũng không được khẳng định. Vũ Trạch Huy trước nay thường thích bày ra đủ mọi loại khó khăn, sau đó mới làm việc cho người, nếu như không phải như vậy, người ta sao có thể biết đó là ân huệ lớn?
Vì thế mà xưa nay Vũ Trạch Huy chưa từng nói lời khẳng định, nhưng hôm nay hắn phá lệ lên tiếng như vậy cũng là vì không thể làm khác hơn. Trước mắt hắn cần khống chế thế cục, cần phải bịt kín miệng tên này, sau đó mới dễ nói. Vừa rồi hắn bị đối phương đánh quá mạnh, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng đến phương diện làm đàn ông sau này, hắn cũng rất căm hận, rõ ràng là địch ý với Địch Đức Phát còn mạnh hơn cả với Vương Tử Quân.
Sau khi phát tiết thì Địch Đức Phát cũng có chút thanh tỉnh, bộ dạng không sợ trời sợ đất như vừa rồi đã không còn, cảm giác lo lắng và phẫn nộ cứ mãi chớp động. Khi hắn đang do dự thì Liễu Yên Hồng đi đến bên cạnh dùng giọng oán hận nói:
- Địch Đức Phát, cậu cút đi, ngày mai tôi sẽ ly hôn với anh cậu, để xem người Dịch gia làm gì được tôi?
Xem ra người phụ nữ này bị ép thì trong lòng càng phát ra tính khí hung hăng, Liễu Yên Hồng rống lên làm cho Địch Đức Phát không tự chủ được phải lui ra phía sau vài bước, coi như sợ hãi vì lời nói của đối phương. Anh trai hắn rất yêu người phụ nữ này, nếu như hai bên ly hôn, sợ rằng anh hắn sẽ cực kỳ khó chịu.
Khi Địch Đức Phát còn đang do dự thì Hổ Tử đã chạy đến, hắn kéo tay Địch Đức Phát rồi nói:
- Anh Đức Phát, không có gì phải sợ bọn họ, bây giờ chúng ta kéo bọn họ ra ngoài đường, dù sao thì bọn họ cũng không còn biết xấu hổ, chúng ta cho đôi gian phu dâm phụ này đi dạo phố, để mọi người xem một vị trưởng phòng tuyên truyền dạng chó hình người trần như nhộng sẽ có bộ dạng thế nào.
Lời uy hiếp của Hổ Tử thiếu chút nữa làm cho Vũ Trạch Huy té lăn ra đất, loại chuyện xấu hổ này truyền ra ngoài thì hắn sau này đừng hòng lăn lộn trong quan trường huyện Lô Bắc, không, phải nói là sau này cả thành phố Hồng Ngọc cũng không còn chỗ cho hắn dung thân.
Trưởng phòng tuyên truyền và nhân tình bị đẩy ra đường trần như nhộng, đây tuyệt đối là một tài liệu tuyên truyền, nếu như bị đám báo chí chó má ghi hình lại được, như vậy vấn đề sẽ là nghiêm trọng, mình sẽ trở nên nổi tiếng, sẽ bị người người phỉ nhổ.
Nếu như mình bị bãi quan miễn chức, Vũ Trạch Huy cũng sẽ không khờ dại cho rằng con đàn bà này sẽ đi theo mình, tất nhiên đối phương sẽ chạy đi ngay khi có thể.