- Hôm qua cậu có xem tivi không? Trên hành lang lầu bốn khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hai cô gái vừa quét dọn vệ sinh vừa khẽ nói chuyện với nhau.
- Sao lại không xem, bộ phim Tình Yêu Thiên Sứ rất hay, mình muốn xem một hơi hết sạch luôn cơ.
- Ngốc quá, ai hỏi cậu về chuyện này, mình nói đến đoạn phim ngắn của đài truyền hình tỉnh vào ngày hôm qua, cậu có xem không?
- Sao không cơ chứ? Mình nói cho cậu biết nhé, không sợ cậu cười, cũng không biết là ai làm ra đoạn phim kia, thậm chí ngay cả chồng mình cũng cực kỳ cảm động chảy cả nước mắt.
- Không thể nào, chồng cậu chảy cả nước mắt, một người đàn ông như vậy mà dễ khóc thế sao?
Khi hai người phụ nữ đang trò chuyện với nhau thì Triệu Hiểu Bạch đi đến, hắn nghe được đoạn hội thoại của hai nhân viên nữ mà không khỏi cảm thấy vui mừng. Mặc dù đoạn phim kia đến từ ý tưởng của bí thư Vương, thế nhưng hắn là người chấp hành, hắn vẫn cảm thấy rất thành công.
- Khụ khụ. Triệu Hiểu Bạch khẽ ho hai tiếng, sau đó đi về phía hai người nhân viên công tác kia. Hai người phụ nữ bên kia thấy Triệu Hiểu Bạch thì cung kính chào: - Chào trưởng ban Triệu.
Lúc này Triệu Hiểu Bạch thật sự sinh ra xúc động muốn hỏi hai người phụ nữ kia về đoạn phim quảng cáo hôm qua, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ khẽ nở nụ cười rồi đi về phía văn phòng ban số một.
Sau khi xử lý văn kiện xong thì Triệu Hiểu Bạch nhìn đồng hồ, sau đó đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Tút tút tút. Khi hắn còn chưa đi hết cầu thang thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói: - Chào anh, tôi là Triệu Hiểu Bạch.
- Chào trưởng ban Triệu, tôi là Liêu Khải Khai của cục điện lực tỉnh, xin hỏi chủ tịch Vương có ở trong phòng không? Tôi có chuyện khẩn cấp cần báo cáo với lãnh đạo. Điện thoại vừa nối thông thì cục trưởng Liêu Khải Khai cục điện lực tỉnh đã lên tiếng.
Triệu Hiểu Bạch không có ấn tượng gì với Liêu Khải Khai, ngược lại đối phương đã gọi điện thoại cho hắn vài lượt, muốn mời Vương Tử Quân đến đơn vị mình kiểm tra công tác. Có nhiều người gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, hắn sẽ căn cứ vào thực lực của từng người để lựa chọn xem có nên báo cáo với Vương Tử Quân hay không. Vì những ngày qua Vương Tử Quân đã có sắp xếp, thế cho nên căn bản không thể nào không từ chối được.
Lúc này nghe Liêu Khải Khai nói có công tác khẩn cấp thế là Triệu Hiểu Bạch cũng không quan tâm có thời gian hay không, hắn chỉ nói: - Cục trưởng Liêu, anh chờ tôi một chút.
Chỉ cần là một câu nói này thì có thể thấy bây giờ Triệu Hiểu Bạch làm thư ký đã thông minh hơn, cầu tiến nhiều hơn so với trước. Hắn cũng không rõ Liêu Khải Khai muốn tìm báo cáo công tác gì với Vương Tử Quân, càng không rõ Vương Tử Quân có chịu gặp mặt người này hay không, vì vậy câu trả lời của hắn là kỹ xảo khéo đưa đẩy. Hắn cũng không nói Vương Tử Quân có thời gian hay không, cũng không nói chính mình đi tác động với chủ tịch Vương, chỉ là đi xem mà thôi. Hắn đi xin chỉ thị của Vương Tử Quân, nếu như chủ tịch Vương không muốn tiếp nhận cuộc điện thoại này, như vây hắn có thể tìm lý do để từ chối. Nếu như bây giờ chủ tịch Vương đang trò chuyện với người khác, như vậy anh cũng sẽ bị bỏ qua mà thôi.
Sau khi xin chỉ thị của Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại lại cho Liêu Khải Khai: - Cục trưởng Liêu, nửa giờ này chủ tịch Vương cũng không có chuyện gì, nếu anh đến được thì nên tranh thủ thời gian.
- Tôi đang ở bên dưới, tôi sẽ đi lên ngay. Liêu Khải Khai nói một câu như vậy thì cười nói: - Cậu Hiểu Bạch, cậu nhất định phải thường xuyên đến đơn vị chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác, chỗ tôi không có gì đáng nói, thế nhưng căn bản có nhiều mỹ nữ độc thân cần được vớt ra khỏi bể khổ.
Triệu Hiểu Bạch chợt sững sờ, sau đó hắn hiểu ý của Liêu Khải Khai. Cục điện lực là đơn vị chủ quản của đài truyền hình tỉnh, thật sự có nhiều mỹ nữ biên tập viên. Tuy lúc này Triệu Hiểu Bạch đã có người của mình, thế nhưng sau khi nghe Liêu Khải Khai nói như vậy thì không khỏi suy nghĩ mông lung.
Có ai chán ghét mỹ nữ xinh đẹp cho được?
- Cám ơn cục trưởng Liêu, thế nhưng bây giờ người trong phòng của chủ tịch Vương còn chưa đi ra. Triệu Hiểu Bạch nói rồi cúp điện thoại, trong lòng thầm nghĩ không nên đưa Liêu Khải Khai vào trong hàng ngũ người cần kết giao, vì người này nói một câu đã làm cho tâm tình của hắn thất thủ nhanh chóng.
Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thấy chủ tịch Vương vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh phê duyệt văn kiện. Hắn căn bản cực kỳ bội phục thái độ đoan chính của Vương Tử Quân đối với tất cả những vấn đề đang diễn ra ở xung quanh giống như vậy.
Tuy chỉ là ngồi yên một chỗ, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch lại hiểu nếu là chính mình thì căn bản không thể nào ngồi được đoan chính như thế.
- Hiểu Bạch đến đấy à? Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch rồi thản nhiên nói.
Triệu Hiểu Bạch cười cười với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng châm thêm trà cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi vừa đi làm thì nghe được nhiều người thảo luận về đoạn phim ngắn trên đài truyền hình tỉnh, có thể nói đây là đoạn phim hay nhất mà đài truyền hình làm được trong những năm qua.
Tuy là người chỉ đạo thực hiện đoạn phim này, thế nhưng khi đoạn phim được phát hình thì Vương Tử Quân vẫn rất cảm động. Hắn là người thúc đẩy thực hiện thế nhưng cũng không khỏi bị những thứ mình làm tác động vào tâm linh.
- Cậu có thể vui vẻ vì những gì đã đạt được, thế nhưng có vài lời đừng nói lung tung. Vương Tử Quân chỉ chỉ về phía Triệu Hiểu Bạch rồi nở nụ cười nhàn nhạt nói.
Triệu Hiểu Bạch cười cười nói tiếp: - Chủ tịch Vương, vừa rồi đồng chí cục trưởng Liêu cục điện lực gọi điện thoại đến, nói là có chuyện gấp cần báo cáo với ngài, bản thân anh ấy đã đến bên dưới khu văn phòng, anh xem...
Vương Tử Quân căn bản có ấn tượng bình thường với Liêu Khải Khai, thế nhưng đối phương đã đến bên dưới, hơn nữa còn có chuyện gấp, thế là hắn không thể không gặp. Hắn không tin Liêu Khải Khai có gan nắm chuyện nhỏ nhặt đến gạt mình.
- Cho anh ta vào. Liêu Khải Khai đến rất nhanh, chỉ mất hai phút sau đã được Triệu Hiểu Bạch đưa vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Liêu Khải Khai là một người đàn ông cao gầy hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất phong độ, thế nhưng cái bụng lại hơi nhô lên, điều này không khỏi có chút ảnh hưởng đến hình tượng chỉnh thể của hắn.
Vương Tử Quân tỏ ra rất khách khí với Liêu Khải Khai, hắn đứng lên khỏi ghế rồi nói: - Anh Khải Khai đến đấy à, mời anh ngồi.
Liêu Khải Khai thấy Vương Tử Quân cho mình đãi ngộ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy có chút kích động. Hắn khoa trương vươn hai tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân, sau đó dùng sức lay động một lúc, cuối cùng mới cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài bận rộn như vậy mà tôi con đến quấy rầy, đúng là xấu hổ quá.
Vương Tử Quân cười cười, sau khi Triệu Hiểu Bạch châm trà cho Liêu Khải Khai thì hắn khẽ hỏi: - Tôi nghe Hiểu Bạch nói anh có chuyện gấp, đã có chuyện gì sao?
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo thượng cấp, cục trưởng Trần luôn miệng khen ngợi đoạn phim quảng cáo của chúng tôi, nói là muốn chúng tôi đưa sang cho anh ấy, để bọn họ chuẩn bị quảng cáo trên kênh đài truyền hình quốc gia. Liêu Khải Khai nói xong thì gương mặt đỏ bừng, hắn công tác ở cục điện lực vài chục năm nhưng mãi bây giờ mới gặp qua tình huống thế này. Tuy hắn biết công lao chủ yếu không phải của mình, thế nhưng dù thế nào cũng phải thừa nhận bọn họ là người làm ra video này. Hơn nữa đây là một cơ hội tiếp cận chủ tịch Vương, nếu như hắn nắm chắc, biết đâu sau này sẽ phát triển như mây cao.
Vương Tử Quân cũng không ngờ sự kiện này lại sinh ra tiếng vang lớn như vậy, hắn cười cười nói: - Chuyện này là rất tốt, các anh nhất định phải phối hợp với ban ngành thượng cấp, phải chứng thực công tác này.
- Mong chủ tịch Vương yên tâm, chúng tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài. Liêu Khải Khai nói rồi lại dùng giọng vuốt mông ngựa lên tiếng: - Chủ tịch Vương, lúc đầu tôi còn không hiểu nổi vì sao đài truyền hình tỉnh lại cho ra đoạn phim này, nó được phát vào đúng giờ vàng, thật sự là có chút đau lòng. Nhưng bây giờ hiệu quả của nó quá thần kỳ, nó cho tôi một bài học mới, đó là ngài đứng cao nhìn xa, nếu dùng câu nói nhìn xa trông rộng để miêu tả câu nói của ngài thì căn bản là vẫn còn kém.
- Kính mong khi nào lãnh đạo có thời gian, ngài nhất định phải đến kiểm tra chỉ đạo công tác của cục diện lực chúng tôi. Tôi tin tưởng dưới sự chỉ đạo của ngài thì cục điện lực nhất định sẽ càng ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, làm tốt công tác của mình hơn.
Triệu Hiểu Bạch lúc này đi vào châm trà, hắn nghe thấy lời nói của Liêu Khải Khai, thế là không khỏi thầm nghĩ người kia quá giỏi nịnh hót. Đối phương biết chủ tịch Vương Tử Quân là người khởi xướng, thế nên không quên vài câu nịnh bợ đúng chỗ.
Vương Tử Quân bây giờ cần làm nhất là đoàn kết đại đa số mọi người dựa vào mình, tuy bây giờ hắn không quan tâm đến vị trí của Liêu Khải Khai, thế nhưng cũng không muốn đẩy đối phương lên vị trí đối lập với mình. Hắn cười nói: - À, chuyện này anh cứ liên lạc với thư ký trưởng Tề Bảo, khi nào tôi có thời gian sẽ đến cục điện lực các anh.
Liêu Khải Khai tìm được câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rất vui sướng. Khi hắn chuẩn bị nói thêm vài lời, đúng lúc này điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân vang lên. Hắn đi đến nghe điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh của Triệu Thu Cúc: - Chào chủ tịch Vương, tôi là Triệu Thu Cúc.
- Chào giám đốc Thu Cúc, có chuyện gì không? Vương Tử Quân nghe thấy giọng nói của Triệu Thu Cúc có chút hưng phấn, thế là tự nhủ không phải đối phương có nan đề gì cho mình nữa chứ?
Triệu Thu Cúc lên tiếng: - Bí thư Vương, vừa rồi tôi đi đến phòng giáo dục thành phố Rừng Mật, theo như lời nói của các cán bộ phòng giáo dục, những phụ huynh hôm qua đến phản ánh vấn đề đã không đến nữa, còn có một vài phụ huynh đến, bọn họ tình nguyện cho con em học tập với người lao động đến từ bên ngoài.
- Như vậy rất tốt, giám đốc Thu Cúc, chị sắp xếp chuyện này cho tốt, cũng không nên làm ảnh hưởng đến tính tích cực của quần chúng, phải làm sao cho thật ổn định, chúng ta cần phải phát huy năng lượng của sự kiện tích cực này. Lời nói của Triệu Thu Cúc làm cho Vương Tử Quân rất vui, thậm chí còn vui hơn những gì mà Liêu Khải Khai mang lại cho mình.
Quần chúng hiểu được là khó khăn rất lớn, cũng đủ làm cho người ta cảm thấy vui mừng.
Sau khi nói thêm vài câu thì Triệu Thu Cúc nói tiếp: - Chủ tịch Vương, vừa rồi lãnh đạo bộ giáo dục vừa gọi điện thoại đến cho tôi, tiến hành khen thưởng hoạt động chăm lo đến việc học tập của con em người lao động đến từ bên ngoài. Lãnh đạo nói sau đó sẽ cho các tỉnh thành học tập công tác giáo dục ở tỉnh Mật Đông, vài ngày sau sẽ tổ chức hội nghị chuyên đề giáo dục ở tỉnh chúng ta.
Rất nhiều người cho rằng làm quan chỉ cần tuyến trên ủng hộ tán thành là được, trên thực tế cũng không phải là như vậy. Bên trên có người chỉ là một trong những điểm cứng, nếu anh có được thành tích thì căn bản sẽ cứng hơn cả tình huống bên trên có người. Tổ chức hội nghị giáo dục ở tỉnh Mật Đông, đây là lời khẳng định của ban ngành thượng cấp với tỉnh Mật Đông, dù sao thì một hội nghị chuyên đề như vậy cũng không phải được mở ra chỉ bằng một đoạn phim tuyên truyền, có đôi khi nhiều đơn vị tỉnh thành căn bản rất muốn tranh thủ một hội nghị chuyên đề như vậy.
- Rất tốt, giám đốc Thu Cúc nên nắm chắc chuyện này, tranh thủ tổ chức hội nghị chuyên đề giáo dục ở tỉnh Mật Đông chúng ta. Vương Tử Quân nói hai câu khuyến khích với Triệu Thu Cúc, gương mặt không nhịn được có vài phần vui mừng.
Dù sao chuyện này cũng xem như một cánh cửa mở ra khi hắn được điều động làm quyền chủ tịch tỉnh, bây giờ nhìn vào phản ứng của khắp các công tác, rõ ràng là cực kỳ thuận lợi, phát triển rất tốt.
Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình, lão cầm trong tay một ngàn do vợ đưa cho, lão nhìn tiền mà không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Tuy tiền lương của Sầm Vật Cương cũng chỉ là vài ngàn đồng, thế nhưng lão lại không quan tâm đến số tiền một ngàn này. Chẳng qua câu nói của vợ trước khi đi mới thật sự làm lão khó xử.
Cũng không phải là Sầm Vật Cương cảm thấy đau lòng vì phải quyên góp số tiền này, mà lão phải dùng danh nghĩa gì để quyên góp số tiền này? Nếu như là trước đó lão đi quyên tiền, chỉ sợ còn chưa kịp quyên góp thì phóng viên đã đến vây quanh lấy người rồi.
Xem ra Vương Tử Quân này thật sự rất lợi hại.
Tối qua Sầm Vật Cương về nhà ăn cơm với tâm tình rất tốt, lão đang hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi khó có được, thế nhưng lại thấy vợ vừa xem tivi vừa lau nước mắt. Lão còn tưởng rằng vợ xem phim quá xúc động, không ngờ đó chỉ là một đoạn phim tuyên truyền.
Sầm Vật Cương cũng không cảm thấy bất ngờ vì điều này, nội dung của phim tuyên truyền nhìn như dòng suối chảy róc rách, nhìn thì nhạt nhưng thật sự lại đậm tình cảm. Lão cũng xem đoạn phim kia, cảm thấy trong lòng ấm nóng, thế nhưng ngay sau đó lão lại mẫn cảm phát hiện ra ý nghĩa của bộ phim này. Lão biết rõ người đứng sau lưng bộ phim kia là ai, nếu như không phải là người kia thúc đẩy, đài truyền hình sao có thể cam lòng phát một bộ phim tuyên truyền vào đúng giờ vàng của mình?
Vương Tử Quân làm việc thật sự rất cẩn thận, chỉ cần có một bộ phim quảng cáo như vậy, hắn sẽ đẩy sự việc vừa phát sinh lên một trình tự khác. Chính mình cho rằng Vương Tử Quân quan tâm đến phương diện học tập của con em lao động bên ngoài chỉ là một mồi lửa, thế nhưng không ngờ đó chỉ là một con đom đóm nhỏ, đây mới thật sự là đống lửa của Vương Tử Quân. Có lẽ bây giờ tất cả đang đi đúng hướng với suy nghĩ trước đó của Vương Tử Quân rồi.
Có đoạn phim tuyên truyền kia không những uy tín của Vương Tử Quân, tăng lên, thậm chí dù là lãnh đạo thượng cấp cũng phải nhìn xuống.