Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão lãnh đạo, tôi mong ngài chỉ giáo một chuyện, chủ tịch Vương... Khi Cổ Dương đang định lên tiếng, đúng lúc này có người trầm giọng nói: - Trưởng ban Cổ, có chủ tịch Vương ở trong phòng không?

Cổ Dương mới nói được một nửa và cảm thấy buồn bực, thế nhưng hắn vẫn thành thật nhìn sang phía bên kia. Khi hắn thấy người đang nói chuyện là phó chủ tịch thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh Ngô Điền Thịnh, thế là gương mặt lạnh lùng chợt biến mất.

- Bí thư Triệu, lãnh đạo tìm tôi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài. Cổ Dương nói rồi cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi bàn làm việc nói: - Chào chủ tịch Ngô, chủ tịch Vương đang ở trong phòng, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi vào báo cáo với lãnh đạo.

Ngô Điền Thịnh gật đầu nói với Cổ Dương: - Tiểu Cổ, chuyện của tôi cũng không vội, chủ tịch Vương nếu như có việc gấp thì tôi chờ một chút cũng được.

Cổ Dương gõ cửa đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thấy Văn Ngư Nhi đang quy củ ngồi trên ghế sa lông, khi thấy hắn đi vào thì ánh mắt có chút bực mình.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Ngô của hội đồng nhân dân tỉnh đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Cổ Dương không quan tâm đến tư thái của Văn Ngư Nhi, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Văn Ngư Nhi rồi nói: - Được rồi, sự việc cứ như vậy, tôi còn phải đi gặp chủ tịch Ngô.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra khỏi phòng làm việc của mình, Cổ Dương đang định nhanh chóng đi ra nói một tiếng với chủ tịch Ngô, thế nhưng Vương Tử Quân lại khoát tay cho dừng lại.

- Ha ha, chủ tịch Ngô, ngài rõ ràng là khách quý. Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Cổ Dương rồi nở nụ cười vui vẻ nói.

Khi thấy Vương Tử Quân tự mình đi ra đón thì Ngô Điền Thịnh cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Tuy nếu bàn về độ tuổi thì hắn lớn hơn, thế nhưng nói về cấp bậc thì Vương Tử Quân cao hơn hẳn. Hắn vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi đến là có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài.

- Đi thôi, mời anh vào phòng làm việc của tôi. Vương Tử Quân kéo tay Ngô Điền Thịnh rồi cười ha hả đi về phía phòng làm việc của mình.

Sau khi ngồi xuống ghế sa lông thì Ngô Điền Thịnh nhìn Cổ Dương đóng cửa lại đi ra, sau đó mới cười khổ nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi phụng mệnh mà đến, mong ngài hiểu cho công tác của tôi.

Ngô Điền Thịnh nói thì Vương Tử Quân biết có chuyện gì, sau khi nghe thấy Ngô Điền Thịnh nói như vậy thì Vương Tử Quân cười nói: - Chủ tịch Ngô, anh đến là vì công tác, điều này tôi hiểu rất rõ.

Vương Tử Quân hiểu làm cho Ngô Điền Thịnh không khỏi cảm động, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Vương ngài hiểu là quá tốt rồi, điều này...Chủ tịch Trương bên kia, ngài liên hệ trước với anh ấy, hay là để tôi đi tìm gặp anh ấy?

Vương Tử Quân đã nói hiểu rõ ràng thì Ngô Điền Thịnh cảm thấy mình cũng không cần nói quá rõ ràng, nếu như vì sự kiện này mà hắn bị kẹp vào giữa, căn bản cảm thấy rất khó khăn.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xoa xoa tay của Ngô Điền Thịnh, hắn cười ha hả nói: - Chuyện này tôi đã liên hệ với chủ tịch Trương, anh ấy cũng hiểu rõ ràng. Chủ tịch Ngô, tôi thấy anh cũng nên đi thôi, dù sao có một số việc chúng ta cũng nên thực hiện theo nguyên tắc.

- Đúng vậy, làm theo nguyên tắc thì hay hơn. Ngô Điền Thịnh nâng ly lên uống một ngụm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch, có một số việc giống hệt như vậy, chỉ cần lùi một bước là trời cao biển rộng, ngài nói xem có đúng không?

- Cám ơn chủ tịch Ngô, tôi căn bản có thể nghĩ thông suốt những phương diện này. Vương Tử Quân nhìn Ngô Điền Thịnh an ủi mình thì không khỏi cười ha hả nói.

Ngô Điền Thịnh nghe thấy tiếng cười của Vương Tử Quân thì thầm nghĩ chuyện này căn bản không liên quan đến tôi, thế là hắn cũng dùng giọng thả lỏng nói: - Chủ tịch Tử Quân nói đúng, ngài là người làm việc đại sự, mất đi một phần chuyện cũng không phải là gì đối với ngài.

- Ha ha ha! Vương Tử Quân cười cười, hắn lại không nói thêm câu nào tiếp theo.

- Chủ tịch, anh cứ bận rộn đi, tôi đi đến chỗ của chủ tịch Trương, làm xong chuyện rồi nói sau. Sau khi biết rõ chủ tịch Vương căn bản không muốn nói gì thêm, Ngô Điền Thịnh dùng giọng tri kỷ cáo từ Vương Tử Quân.

Sau khi Vương Tử Quân rời đi, Ngô Điền Thịnh quay đầu nhìn bóng lưng của Vương Tử Quân, thế là không khỏi thầm nghĩ: Sự kiện này làm cho chủ tịch Vương có vài phần vướng mắc, nhưng vướng mắc cũng không là vấn đề, chủ yếu là vướng mắc này không liên quan đến mình!

Ngô Điền Thịnh là phó chủ tịch thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh, căn bản hiểu rõ rất nhiều chuyện. Biết rõ bí thư Sầm bị chủ tịch Vương làm cho mất mặt ở công tác nhiệm kỳ mới, thế nên lần này mượn ngọn gió đông đến từ sự kiện Chân lão về thăm quê, muốn nắm bắt phó chủ tịch Trương Bản Tiến.

Nếu như không liên quan đến Chân lão, chủ tịch Vương có thể sẽ ép cho bí thư Sầm không thể làm được. Thế nhưng sự việc liên quan đến Chân lão, chủ tịch Vương căn bản cũng không thể nào làm gì được. Dù sao thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như vì nó mà làm cho Chân lão mất hứng, cũng không phải là chuyện gì vui sướng.

Ba ngày sau đó Trương Bản Tiến dùng lý do công tác quá bận rộn để đưa ra thỉnh cầu rời bỏ vị trí phó chủ tịch tỉnh với hội đồng nhân dân tỉnh. Ngay sau đó hội đồng nhân dân tỉnh đã tổ chức hội nghị xem xét, đồng ý với lời thỉnh cầu của Trương Bản Tiến.

Sau khi Trương Bản Tiến từ chức, sự việc tiếp theo sau đó cũng không có vấn đề gì, tuyến thị ủy trung ương yêu cầu Mật Đông tìm nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch tỉnh, Mật Đông mở hội nghị thường ủy.

Trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức cung cấp hai đề cử, một người là giám đốc Sở Hồng Đạo của sở khoa học công nghệ, một người còn lại là thư ký trưởng Trương Tề Bảo của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Đối với hai người được đề cử này, hội nghị thường ủy trải qua thảo luân cho rằng giám đốc Sở Hồng Đạo công tác chăm chú, lấy được không ít thành tích, vì vậy quyết định đề cử Sở Hồng Đạo.

Hội nghị thường ủy bắt đầu và kết thúc rất nhanh, chỉ sau nửa giờ thì kết thúc. Sau khi kết thúc hội nghị thì vẻ mặt Sầm Vật Cương tràn đầy nụ cười, trong mắt người ngoài thì Vương Tử Quân ở bên cạnh cũng cực kỳ vui vẻ.

Sau khi quay lại phòng làm việc của mình, Sầm Vật Cương nói với trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh đi theo sau: - Trưởng phòng Thanh Minh, hội nghị thường ủy đã có kết quả, cac anh nên nhanh chóng thực hiện công tác của mình, tôi hy vọng trước ngày mùng năm sẽ có văn kiện.

Trước ngày mùng năm, Uông Thanh Minh có hơi cau mày, hôm nay đã là ngày mùng một, như vậy chỉ còn bốn ngày.

Tuy thời gian có hơi căng nhưng Uông Thanh Minh cũng hiểu nguyên nhân Sầm Vật Cương cho ra yêu cầu như vậy, hắn tranh thủ thời gian đảm bảo: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày mùng 5 tháng 11 ánh nắng vàng trải dài khắp nơi làm cho thành phố bừng bừng sức sống, xe cộ đi qua đi lại giống như tạo nên một bản xô - nát tuyệt vời.

- Rẽ phải thôi, phía trước không cho xe đi qua. Khi dòng xe đạp đang cuồn cuộn chạy về phía trước, từ phía đối diện có hai chiếc xe đạp chạy đến, người chạy chiếc xe đạp đầu tiên tuy không quá cao lớn nhưng giọng nói lại rất vang dội, hắn hét lên làm cho người ta giống như nghe được loa công suất lớn.

- Thế nào? Phía trước giới nghiêm sao? Hay là kẹt xe? Có người nhìn tên đàn ông chạy xe đạp mà không khỏi lớn tiếng hỏi.

Tên đàn ông này thấy có người hoài nghi lời nói của mình, thế là dùng giọng khó chịu nói: - Phía trước giới nghiêm, nếu anh không tin thì đi qua mà xem.

- Không phải không tin, đi đường vòng quá mệt mỏi, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Người đàn ông vừa mở miệng cười ha hả nói.

- Còn có chuyện gì nữa, có lãnh đạo đến kiểm tra công tác của thành phố chúng ta, thế nên phải có giới nghiêm. Tôi nói cho anh biết, trước kia công an không quan tâm đến xe đạp, thế nhưng bây giờ xe đạp cũng không cho qua, anh không tin thì nhìn mà xem, không phải bọn họ đang ngoan ngoãn quay lại sao? Tên đàn ông chỉ vào một chiếc BMW đang quay đầu rồi nói.

Hắn lên tiếng làm cho không ít người nhìn về phía bên kia, thấy chiếc xe vừa rồi chạy đi như bay đã phải quay lại rồi rẽ phải. Khi thấy tình huống này thì đám người chung quanh bắt đầu đã cảm thấy tin tưởng hơn.

- Trước đó bí thư Sầm Vật Cương đến cũng chưa từng có tình cảnh này, lần này rốt cuộc là ai đến? Một người đàn ông nhìn qua giống như là cán bộ chính quyền giống như hỏi người bạn ở bên cạnh mình bằng giọng điệu có vài phần cảm khái.

- Quản chuyện này làm gì, chúng ta có cuộc sống của mình, tôi còn phải nhan chóng nộp báo cáo cho thủ trưởng, nếu không thì sẽ bị mắng. Một tên đàn ông chạy xe Phượng Hoàng nhìn người đồng sự của mình rồi lẩm bẩm: - Ôi, thật sự là khổ sở vài chục năm, bây giờ quay lại thì tình hình đã khác.

Một câu nói này làm cho người đàn ông đồng sự phía sau cười hì hì: - Anh nên quay lại thời trước giải phóng mà phấn đấu thì hay hơn.

- Hì hì, anh căn bản là không hiểu, anh nói xem trước giải phóng dù sao cũng có quần áo để mặc, còn tôi bây giờ cũng không khá hơn bao nhiêu. Tên đàn ông chạy xe đạp nói với người đồng sự: - Tiểu Lý, lát nữa cậu đến văn phòng nói với lãnh đạo một tiếng, nói là tôi đi giao văn kiện.

- Được rồi, tôi căn bản là rất hâm mộ anh, có thể được lãnh đạo tán thưởng, tôi căn bản là không được như vậy. Tiểu Lý là một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi, gương mặt tràn đầy nụ cười.

- Tiểu Lý cậu cũng không nên gấp, như cậu mới tốt, tìm được mẹ vợ tốt là được, đến khi đó có nhà có xe, hơn nữa biết đâu mẹ vợ vui vẻ cho cậu vài triệu gửi ngân hàng thì sao? Tên đàn ông chạy xe đạp cười nói với Tiểu Lý.

Tiểu Lý cũng không giận mà cười lớn nói: - Tôi rất muốn được như vậy, thế nhưng không biết vợ tôi còn đang trốn ở nơi nào, không biết đã được sinh ra chưa.

- Nhất định là đã được sinh ra, biết đâu đang ở nhà trẻ. Tên đàn ông đồng sự cười ha hả noi.

- Hừ, chúng ta chỉ là công tác khổ sở mua vui mà thôi, tôi cũng không hiểu vì sao bây giờ còn chưa nhận được lương. Tiểu Lý lắc đầu thở dài nói: - Nếu thạt sự là mua nhà mới được cưới vợ, tôi thật sự nên đến nhà trẻ chờ đợi thì hay hơn.

Tiếng cười hi hi ha ha vang lên, mọi người phân tán ra, Tiểu Lý vừa đi qua một con đường tránh thì điện thoại vang lên.

- Trưởng khoa, tôi đang đi trên đường. Tiểu Lý nghe máy rồi cười nói.

- Sao hôm qua gọi điện thoại cho cậu mà không ai nghe máy? Thế này nhé, cậu mau đi đến đầu phố, tìm gặp và báo danh với đồn trưởng Vương. Giọng nói của vị trưởng khoa có mang theo vài phần chỉ trích.

Mặc dù Tiểu Lý đi làm về rồi tắt điện thoại để nhận lấy sự chỉ trích, điều này làm hắn không thoải mái, thế nhưng hắn quen chịu đựng, cho nên không tranh luận mà chỉ cười ha hả nói: - Lãnh đạo, lần sau tôi sẽ sửa lại, bây giờ tôi phải đến đồn công an, có phải là...

- Được rồi, tôi đã báo cáo với lãnh đạo về công tác của cậu, tôi nói cho cậu biết, cậu không được chủ quan, có lãnh đạo đến.

- Lãnh đạo sao? Bao nhiêu vị lãnh đạo? Có phải là bí thư Sầm Vật Cương đến không?

Tiểu Lý nói rồi lại dùng giọng căm hận càu nhau: - Sầm Vật Cương đến thì có vấn đề gì đâu, đó là công tác của cục công an, ủy ban tôn giáo chúng ta có gì mà phải tham gia? Thật sự là bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác.

Vị trưởng khoa căn bản không thích nghe những lời này của Tiểu Lý, vì vậy mới lên tiếng: - Cậu chỉ biết đến Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân thôi sao? Tôi cho cậu biết, lần này người đến là đại nhân vật. Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân thì là gì? Hai người bọn họ bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà thôi.

- Người đến là ai vậy? Tiểu Lý chợt cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, trong mắt hắn thì quan cao nhất bây giờ là Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, bây giờ nghe lãnh đạo nói hai người này cũng kém vài phần, thật sự là buồn bực.

- Ai sao? Đó là Chân lão, tôi nói cho cậu biết, chuyện này nên giữ bí mật, không nên cho ra vấn đề gì, nếu không thì không ai bảo vệ được anh. Bí thư Đồ đã cho ra chỉ thị, vào thời điểm mấu chốt nếu có vấn đề thì đừng trách người khác đập nát bát cơm. Vị ttrưởng khoa nói đến đây thì giọng điệu có vài phần nghiêm túc.

Tiểu Lý thở phì phì nói: - Đồ Phấn Đấu này cũng đúng là, chỉ biết làm khổ chúng ta. Hừ, mặc kệ không cần quan tâm, chút tiền anh ta phát cho chúng ta, không nhận cũng không đói chết đi được.

- Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, cũng không có tác dụng gì đâu. Cậu làm nhân viên nhà nước cũng không dễ dàng gì, cậu nên thành thật đi công tác. Vị trưởng khoa rất tán thưởng Tiểu Lý, thế cho nên sau khi nghe thấy những lời như vậy không khỏi trầm giọng dạy dỗ.

Tiểu Lý cũng không muốn vứt bỏ đi công tác của mình hiện tại, hắn có trưởng khoa hạ bậc thang thì cũng đi theo: - Tôi nghe lời của lãnh đạo, tôi sẽ nhanh chóng đi tập hợp, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Khi Tiểu Lý hấp tấp chạy về phía khu vực phòng thủ của mình, lúc này ở thành phố Linh Long cũng không biết có bao nhiêu nhân viên công tác đang được chỉ huy như vậy, được phân phối nhiệm vụ của riêng mình. Lúc này Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ là hai người phụ trách chủ yếu càng tự mình lái xe ra đường cao tốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK