Chử Ngôn Huy có quan hệ không tầm thường với Trần Gia Hòa, hai người trước kia coi như đồng bọn giúp đỡ lẫn nhau. Căn cứ vào quan hệ này mà mối liên kết giữa hai người càng thêm khăng khít.
Chử Ngôn Huy nhìn vào vẻ mặt Trần Gia Hòa mà cảm thấy có chút ảm đạm. Trước kia Trần Gia Hòa có thể là một cán bộ siêu quần xuất chúng trong quan trường Nam Giang, căn bản là một chủ tịch thành phố được coi trọng. Nhưng khi Vương Tử Quân đến thì một vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi có tương lai nhất tỉnh Nam Giang lại biến thành một ngôi sao phụ trợ cho vẻ đẹp ánh trăng của Vương Tử Quân.
Trước kia Trần Gia Hòa không có xung đột lợi ích gì với Vương Tử Quân, vì vậy Trần Gia Hòa dù có ghen ghét nhưng cũng chỉ giấu trong lòng. Hôm nay hắn bị Vương Tử Quân cường thế ép cho không thở nổi, thế nên hắn sinh ra cảm giác rất khó chịu.
Chử Ngôn Huy mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng không rõ nhãn hiệu, đưa một chai cho Trần Gia Hòa, nhưng hắn uống được một ngụm thì nói: - Chuyện này anh nên phản ánh với ông cụ nhà tôi, tuy ông nhà tôi không thể vì chuyện này mà phê bình Vương Tử Quân, thế nhưng cũng sẽ cho anh một câu trả lời không sai.
- À, tôi cũng chuẩn bị nói chuyện phản ánh với chủ tịch Chử về vấn đề này. Trần Gia Hòa khẽ mở nắp chai nước uống một ngụm, sau đó hắn đặt chai nước sang bên cạnh rồi nói: - Nhưng Vương Tử Quân vung tay làm loạn, lúc này cục công an thành phố ở bên kia...
Chử Ngôn Huy khoát tay áo giống như cố ý ngăn cản Trần Gia Hòa nói ra: - Không có gì, sau này còn nhiều cơ hội, có lẽ sau chuyện này thì những người kia sẽ sống yên ổn hơn một chút.
Trần Gia Hòa khẽ gật đầu, hắn cũng không tiếp tục nói về đề tài này, sau đó hắn nhấc điện thoại gọi cho Xà Tiểu Cường. Khi chuẩn bị nói ra ý nghĩ báo cáo công tác với chủ tịch Chử, đột nhiên Xà Tiểu Cường mời hắn nửa giờ sau đến phòng làm việc của Chử Vận Phong.
- Ông cụ nhà tôi rất coi trọng đến phương diện phát triển kinh tế Nam Giang, dù có nhân tố gì không hài hòa cũng sẽ ra mặt cho ủy ban nhân dân, sẽ loại bỏ tất cả chướng ngại vì sự an cư lạc nghiệp của nhân dân. Khi Trần Gia Hòa đi ra khỏi cửa thì Chử Ngôn Huy khẽ nói.
Trần Gia Hòa khẽ gật đầu, hắn căn bản biết rõ Chử Vận Phong coi trọng cái gì. Chử Ngôn Huy căn bản là biết rõ hơn, nhưng với tính cách của Chử Ngôn Huy thì căn bản chưa từng nói nhiều, bây giờ dặn dò một câu như vậy cũng không phải vì Chử Ngôn Huy thay đổi tính cách, mà căn bản là coi trọng sự kiện này.
Chử Ngôn Huy coi trọng thì sao mình không coi trọng? Tuy Trần Gia Hòa là chủ tịch thành phố Đông Hồng, nhiều phương diện coi như yếu hơn Đậu Minh Đường, nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, chính mình có gì mà không thành thạo? Nhưng sau khi gặp mặt người này, hắn cảm thấy mình thật sự sinh ra cảm giác bó chân bó tay.
Nếu như muốn kéo lại thể diện của mình, vãn hồi mặt mũi, như vậy cũng chỉ có thể nhờ chủ tịch Chử mở miệng mà thôi. Chỉ có chủ tịch Chử mới có thể giúp được mình, nhưng lúc này chủ tịch Chử có thể giúp đỡ mình không?
Trần Gia Hòa đi đến bên ngoài phòng làm việc của Chử Vận Phong, hắn thấy Xà Tiểu Cường. Gần đây hắn rất xem trọng Xà Tiểu Cường, vì người này chính là một khâu quan trọng đối với bất kỳ người nào muốn tiếp cận Chử Vận Phong.
- Tiểu Cường, chúng ta không phải là người ngoài, cậu cũng đừng khách khí với tôi như vậy. Trần Gia Hòa ngăn cản Xà Tiểu Cường rót nước rồi dùng giọng thân mật nói: - Hai ngày trước tôi có trao đổi chút ý kiến với trưởng phòng Trung Thiên. Khi đó trưởng phòng Trung Thiên nói rằng sẽ cố gắng bồi dưỡng cán bộ trẻ, còn nói rằng Tiểu Phong công tác rất tốt, là một mầm mống tốt.
Tiểu Phong trong miệng Trần Gia Hòa chính là em trai Xà Tiểu Phong của Xà Tiểu Cường. Xà Tiểu Cường cũng không vì Trần Gia Hòa cản trở mà dừng động tác của mình, hắn căn bản là nhanh chóng rót trà cho Trần Gia Hòa, sau đó cười nói: - Chủ tịch Trần, ngài quan tâm thế nào thì Tiểu Phong đã nói rõ ràng với tôi, nếu không có sự quan tâm của ngài, chỉ sợ em trai tôi cả đời chỉ có thể dạy trong trường mà thôi.
- Ha ha ha, cậu quá khách khí rồi, tôi và cậu nào cần phải khách khí nhiều như vậy? Hơn nữa anh em là anh em, tôi căn bản cảm thấy nói cảm ơn với anh em là quá khách khí. Trần Gia Hòa ngồi xuống đối diện với Xà Tiểu Cường, sau đó nhìn qua Xà Tiểu Cường, lại dùng giọng cảm khái nói: - Cậu bây giờ đã qua ba lăm rồi phải không?
- Vừa mới qua sinh nhật ba mươi lăm. Xà Tiểu Cường ngồi xuống đối diện với Trần Gia Hòa rồi khẽ nói.
- Ba mươi lăm tuổi chính là độ tuổi sáng tạo sự nghiệp, cậu đã ở bên cạnh chủ tịch Chử nhiều năm, bây giờ nên là lúc làm ra sự nghiệp cho mình rồi. Trần Gia Hòa nói đến đây thì sờ mặt nói: - Lúc này thành phố Đông Hồng chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới, nếu không thì cậu có thể đến giúp đỡ tôi quản lý phát triển khu kinh tế này.
Khu kinh tế mới của thành phố Đông Hồng, Xà Tiểu Cường nghĩ đến nó mà không khỏi cảm thấy hít thở dồn dập. Hắn là thư ký cho chủ tịch Chử Vận Phong, hắn biết rõ vị trí của khu kinh tế mới đối với tỉnh Nam Giang là thế nào. Nếu được người là người đứng đầu khu kinh tế mới, như vậy hắn sẽ nhanh chóng tiến lên vị trí giám đốc sở, cũng xem như dễ dàng làm ra thành tích.
Dù sao thì khu kinh tế mới này cũng tập trung phần lớn tư chất tư nguyên của tỉnh Nam Giang, dù hắn không muốn làm ra thành tích cũng là rất khó khăn.
- Chủ tịch Trần, tôi học được nhiều thứ từ người ngài, tôi cảm thấy xuống tuyến dưới rèn luyện cũng là một hành vi nếm trải, căn bản sẽ học tập được nhiều kinh nghiệm tốt. Xà Tiểu Cường dù nói lưu lại một đường cho mình, thế nhưng ý nghĩ đã quá rõ ràng rồi.
Trần Gia Hòa cười ha hả hai tiếng rồi nói: - Đại trượng phu cần phải sáng tạo sự nghiệp, việc này căn bản là khó tránh được.
Cửa phòng làm việc của Chử Vận Phong chợt vang lên, Xà Tiểu Cường đang nói lời thân cận với Trần Gia Hòa, hắn vội vàng đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Chử. Hai phút sau hắn đi ra nói: - Chủ tịch Trần, chủ tịch Chử mời ngài vào.
Khi Trần Gia Hòa đứng lên thì Xà Tiểu Cường khẽ nói: - Tâm tình của chủ tịch là rất tốt.
Trần Gia Hòa khẽ gật đầu, hắn khẽ vỗ vai của Xà Tiểu Cường. Hắn sở dĩ lôi kéo Xà Tiểu Cường cũng là vì muốn người này nói vài lời tốt của mình trước mặt Chử Vận Phong. Xà Tiểu Cường là người đi theo Chử Vận Phong được năm năm, là một thư ký lão thành, căn bản có thể nắm chắc vui buồn của Chử Vận Phong. Năm nay nếu như không có bất ngờ gì xảy ra trong quá trình điều chỉnh nhân sự, Xà Tiểu Cường sẽ xuống tuyến dưới làm một vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.
- Chào chủ tịch! Trần Gia Hòa là cán bộ được Chử Vận Phong đề bạt lên, trước kia đã từng đi theo công tác bên cạnh Chử Vận Phong khá lâu, thế nên bây giờ đối diện với Chử Vận Phong thì có chút tùy ý và thân cận.
- Gia Hòa đến đấy à? Đã lâu rồi cậu không đến phòng làm việc của tôi thì phải? Chử Vận Phong thấy gương mặt Trần Gia Hòa treo nụ cười thì không khỏi hoạt động người trên ghế, sau đó đi ra ngồi xuống bên cạnh Trần Gia Hòa.
Chử Vận Phong là lãnh đạo tỉnh ủy, lão luôn chú ý đến hình tượng của mình. Lúc này lão tùy ý như vậy, xem như không coi Trần Gia Hòa là người ngoài.
Trần Gia Hòa là một cấp dưới và được lãnh đạo không xem là người ngoài, có thể nói là thành công lớn. Trần Gia Hòa tiếp nhận ly trà trong tay của Xà Tiểu Cường, lại nói: - Chủ tịch Chử, tôi căn bản sẽ nghiêm túc sửa chữa căn cứ theo lời phê bình của ngài, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến báo cáo tư tưởng, chỉ sợ ngài bận rộn không có thời gian tiếp kiến mà thôi.
- Cậu có việc cần, tôi có thể không gặp được sao? Chử Vận Phong nở nụ cười hiền hòa với Trần Gia Hòa, sau đó lại cười nói: - Lúc này khu kinh tế mới như thế nào rồi? Nó liên quan đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đông Hồng, xây dựng thế nào thì sẽ là chuyện của ủy ban nhân dân thành phố các anh. Tôi căn bản chỉ có một yêu cầu, chính là trước khi quy hoạch phải làm sao có định vị để khu kinh tế là động cơ thúc đẩy kinh tế toàn tỉnh phát triển.
- Chủ tịch cứ yên tâm, ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cực kỳ coi trọng khu kinh tế mới này, đặc biệt đã ủy thác những nhà thiết kế trong ngoài nước cùng nhau chỉnh hợp quy hoạch, lúc này bản quy hoạch trên cơ bản đã được định hình. Chúng tôi chuẩn bị thông qua trong hội nghị thường ủy Đông Hồng, sau dó mới đưa lên cho ngài. Trần Gia Hòa căn bản cực kỳ quan tâm đến khu kinh tế mới ở Đông Hồng, thế nên nói về điều này chỉ là tiện tay vung lên mà thôi.
Biểu hiện của Trần Gia Hòa làm cho Chử Vận Phong cảm thấy vui mừng. Sau khi thảo luận vài câu về khu kinh tế mới, lão khẽ vỗ tay lên tay cầm ghế sa lông rồi nói: - Các cậu nên buông tay buông chân đi làm tốt công tác khu kinh tế mới, nếu thiếu người thì tôi cho người, thiếu tiền thì cứ nói.
- Cám ơn sự giúp đỡ của chủ tịch, có những lời này của ngài thì tâm tình của tôi cũng cực kỳ tốt đẹp. Trần Gia Hòa nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó lên tiếng: - Chủ tịch Chử, có một số việc tôi cảm thấy cần phải phản ánh với ngài. Tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu không giải quyết thì liên quan đến hình tượng kêu gọi đầu tưu của thành phố Đông Hồng, căn bản gây bất lợi cho quá trình triển khai mở rộng công tác của khu kinh tế mới.
Chử Vận Phong không nói gì, chỉ nhìn Trần Gia Hòa, mà Trần Gia Hòa cũng biết đây là lãnh đạo cho phép mình lên tiếng. Hắn nhanh chóng mở miệng: - Không biết chủ tịch có xem những tờ báo các ngày trước hay không, có một viên cảnh sát của thành phố Đông Hồng đi đến thành phố Lâm Hồ chấp hành công vụ, thế nhưng lại đi tìm hoa ghẹo bướm, không may là bị người ta bắt gian ngay tại trận, bị tổ công tác tệ nạn xã hội của cục công an thành phố Lâm Hồ bắt quả tang. Người này không những không chịu thò đầu ra, vì tránh né mà bò xuống đường ống thoát nước.
Chử Vận Phong tất nhiên biết chuyện này, tuy lão có chút phẫn nộ nhưng lại là chuyện nhỏ, lão là chủ tịch tỉnh, không thích hợp tiến hành vung tay chỉ huy.
Sự việc đã xảy ra, Chử Vận Phong tin tưởng cục công an thành phố Đông Hồng và cục công an tỉnh sẽ nhanh chóng cho ra ý kiến xử lý, sẽ làm thật tốt. Nhưng bây giờ lão căn cứ vào lời nói của Trần Gia Hòa, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Chử Vận Phong chợt trầm giọng nói: - Chuyện này thành phố Đông Hồng còn chưa xử lý xong sao?
- Vốn là một chuyện rất rõ ràng, thế nhưng lại bị người ta dùng lý do chưa tìm hiểu rõ ràng chân tướng để tiếp tục buông lỏng. Vấn đề này tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng đến hình tượng của thành phố đông hồng, hôm nay tôi trò chuyện hợp tác với một vài thương nhân, người ta căn bản đưa ra nghi vấn về hiệu suất công tác của thành phố Đông Hồng. Trần Gia Hòa nói hết lời thì nhìn vào mặt Chử Vận Phong, chờ phản ứng của lãnh đạo. Hắn tuy cảm thấy nắm chắc nhưng vào thời điểm này vẫn có chút không yên, chẳng lẽ vì sự kiện này liên quan đến người kia mà chính mình đã lo nghĩ được mất rồi sao?
Trần Gia Hòa căn bản không phải hiểu quá sâu về Chử Ngôn Huy, thế nhưng hắn biết rõ Chử Ngôn Huy là người cực kỳ có thủ đoạn và mưu kế. Chỉ cần nhìn Chử Ngôn Huy chạy một chiếc xe Santana, làm một nhà đầu tư nhỏ cũng thấy đây là hạng người không phải chỉ là thông minh mà thôi.
Trần Gia Hòa căn bản là biết nhưng không nói gì về trò cố làm ra vẻ của Chử Ngôn Huy, hắn cảm thấy biết đối phương quá sâu cũng không có lợi cho kết giao.
- Ngôn Huy, tôi cũng không thể so với anh, dù sao anh cũng là lãnh đạo doanh nghiệp, bỏ ra vài trăm ngàn để rèn luyện sức khỏe cũng không là vấn đề, nhưng tôi thì không được rồi. Tiền lương của tôi căn ản còn không nhiều bằng tiền phí nơi đây, nếu thường xuyên đi vào chốn xa hoa thế này cũng khó tránh khỏi người ta nói này nọ. Trần Gia Hòa dùng sức đẩy bao cát trước mặt rồi dùng giọng cảm khái nói.
Chử Ngôn Huy cười ha hả, lại dùng giọng có chút đùa cợt nói: - Anh Gia Hòa, anh cảm thấy làm chủ tịch quá khó xử, như vậy không bằng đổi vị trí cho tôi, anh cho tôi làm chủ tịch thành phố Đông Hồng hai ngày nhé?
- Anh đúng là biết nói giỡn. Khóe miệng Trần Gia Hòa có hơi co giật, hắn tranh thủ thời gian mỉm cười pha trò.
Chử Ngôn Huy cũng không tiếp tục dừng lại ở chủ đề này, hắn đi đến nằm xuống ghế nói: - Tôi đã nghe nói về sự việc hôm nay, không ngờ Vương Tử Quân lại đến, trước kia anh ta cũng không phải là một người không cẩn thận.
Trần Gia Hòa trầm mặc một lát rồi nói: - Lúc này vị trí của Vương Tử Quân đã khác, căn bản biểu hiện cũng phải khác đi. Tuy bây giờ không ai nói rõ ràng nhưng không thể không thừa nhận Vương Tử Quân có danh tiếng quá mạnh, lực lượng mạnh không kém, xem như chính thức đưa chân vào hàng ngũ lãnh đạo Nam Giang.
Trần Gia Hòa nói đến điều này thì có vài phần ghen ghét. Hắn là người kinh doanh lâu năm ở Nam Giang, hơn nữa cũng đã bò lên vị trí quan trọng là chủ tịch thành phố Đông Hồng, nhưng dù hắn có như thế nào thì cũng không được người ta xếp vào hàng ngũ lãnh đạo tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân vừa đến Nam Giang được một năm nhưng đã dựng lên uy tín của mình, thậm chí có người còn xếp hắn trên đầu Diêu Trung Tắc.
Trần Gia Hòa đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vì những người ở vào vị trí như hắn căn bản là lúc nào cũng phải cẩn thận như sắp rơi xuống vực sâu, nếu có bất kỳ chi tiết nào suy xét không thấu đáo thì sẽ sinh ra kết quả khó chịu, thậm chí còn luật thuyền trong mương. Anh cần phải làm cho vị trí của mình càng thêm vững vàng, không nên đi ngược lại xu thế trong tỉnh. Có vài người ở trong quan trường nhưng căn bản không thể nào đi lên, nói chung là vì bọn họ lơ đãng phạm vào sai lầm chí mạng. Chính mình có nhiều chuyện xấu với Vương Tử Quân, có phải đã trồng xuống một cây gai trong lòng Vương Tử Quân rồi không?