Vì biết rõ tương lai của người này, vì vậy Vương Tử Quân cũng tình nguyện kết giao. Nhưng với thân phận của bọn họ, nếu muốn nói cười truyện trò thì dễ dàng, chẳng qua nếu muốn thật sự kết giao thì khó vô cùng. Vương Tử Quân tuy đã dùng khá nhiều biện pháp nhưng hai bên chỉ có chút quan hệ sơ bộ mà thôi.
Lần này là cơ hội rất tốt.
- Cậu Tử Quân, Trần Hiểu Hoa kia thật sự không đơn giản, chính là đối thủ trọng yếu nhất của cậu. Tôi nghe nói anh ta làm việc rất tốt, có ý nghĩ, lời nói cũng cực kỳ cuốn hút.
Lật Tòng Ba được phân đến tổ học viên năm mươi tuổi, trên cơ bản không có khả năng thắng, vì trong tổ có một vị bí thư tỉnh ủy thực lực cực mạnh.
Vương Tử Quân căn bản là đồng ý với ánh mắt nhìn người của Lật Tòng Ba, thầm nghĩ nếu không phải cùng tổ với đối phương, tôi cũng không cần hao tâm tổn trí làm gì. Hắn cười nói với Lật Tòng Ba:
- Cảm ơn anh, tôi biết phải làm sao.
- Tử Quân, cậu nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này. Đến cấp bậc của chúng ta thì tiến lên ngày càng khó khăn, cậu còn trẻ, nên thừa cơ hội tiến lên hai bước, sau này trước mặt sẽ là trời cao biển rộng. Sau này anh đây cũng cần có sự giúp đỡ, tất cả đều nhờ hết vào cậu.
Lật Tòng Ba vươn tay vỗ vỗ bả vai của Vương Tử Quân, nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, thế là bàn tay không tự chủ được phải rút về.
- Tôi đã điều mười viên thư ký trong tỉnh đến chờ ở khu thường trú, nếu cậu có gì cần thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ ra lệnh cho bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể sắp xếp.
- Cảm ơn anh Lật, nếu có gì cần thì tôi sẽ không khách khí.
Vương Tử Quân hiểu Lật Tòng Ba muốn nhân cơ hội này để lấy lòng mình, những tình huống chủ động lấy lòng này, Vương Tử Quân cũng không cảm thấy mâu thuẫn. Dù sao thì Lật Tòng Ba chạy đến với mình, căn bản là có thêm một quân đồng minh.
Sau khi trò chuyện cùng Lật Tòng Ba vài câu, Vương Tử Quân chuẩn bị rời khỏi phòng học. Lúc này điện thoại di động của hắn chợt vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nghe điện thoại.
- Bí thư Vương, tôi là Hứa Trí Cao, thư ký trưởng Đổng nói tôi đưa người của ban nghiên cứu chính sách đến khu thường trú.
Điện thoại được nối thông, bên trong vang lên giọng nói cực kỳ cung kính.
Hứa Trí Cao là chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách thành phố La Nam, cũng xem như là một thư ký hạng nặng của La Nam. Lúc này hắn đưa người đến thủ đô, ý nghĩa là gì rõ ràng không cần nói cũng biết.
Không ngờ sự việc này lại rơi vào trong tay La Nam, tốc độ truyền tin thật sự rất nhanh.
Tuy trong lòng có tính toán riêng nhưng người đã đến thì Vương Tử Quân cũng không thể cho đối phương quay về, hắn lập tức nói:
- Chủ nhiệm Hứa đã khổ cực rồi, các anh trước tiên cứ ở lại khu thường trú, tôi sẽ đi qua.
Vương Tử Quân cúp điện thoại chưa được năm phút thì tiếng chuông lại vang lên. Lúc này là một dãy số hoàn toàn xa lạ, sau khi hắn tiếp điện thoại thì chợt thấy có người nói:
- Chào bí thư Vương, tôi là Văn Thành Giai của phòng nghiên cứu chính sách tỉnh, tôi đặc biệt báo danh với ngài. Tôi đang ở khu thường trú, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe theo lời kêu gọi của ngài.
Ngoài điện thoại của phòng nghiên cứu chính sách tỉnh, Vương Tử Quân còn nhận được không ít cuộc điện thoại, trong đó còn có vài cuộc điện thoại của các thành viên ban ngành hai thành phố Tam Hồ và Đông Bộ. Đám người kia đều đề cử thư ký viết lách cho hắn, nói đã phái người hỏa tốc đến thủ đô, nhất định sẽ ra sức giúp bí thư Vương làm xong bài phát biểu.
Những cuộc điện thoại này làm cho Vương Tử Quân ứng phó rất mệt mỏi, thế nhưng ngoài miệng cũng không thể nói ra như vậy. Hắn biết rõ đám người kia đều đang dùng phương pháp đó để lấy lòng mình, thậm chí còn có người muốn nhân cơ hội lần này để kiếm lấy cảm tình tốt, sau đó tăng tiến mối quan hệ.
Nếu so sánh với điện thoại của các ban ngành đến từ tỉnh Sơn Nam, có một cuộc điện thoại làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó tưởng. Khi chủ nhân của một số điện thoại xa lạ mở miệng báo thân phận, hắn là người trấn định cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nguyễn Chấn Nhạc, người này gọi điện thoại cho mình làm gì?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân trố mắt giây lát, sau đó trở nên cực kỳ nhiệt tình. Chợt nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc bên kia mở miệng ân cần hỏi han:
- Bí thư Vương, tôi biết rõ anh đến thủ đô tham gia huấn luyện, đã sớm muốn mời ngài dùng cơm, lại sợ anh có nhiệm vụ học tập nặng nề, thế cho nên không dám quấy rầy, mãi không dám cho ra lời mời mạo muội, xin hỏi hôm nay anh có rảnh không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cười nói:
- Anh Chấn Nhạc, những ngày qua tôi đã uống quá nhiều, nếu như người khác mời thì tôi sẽ từ chối, nhưng nếu là rượu của anh, tôi nhất định phải uống. Dù tôi có tổn thương cơ thể cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến cảm tình được.
Vương Tử Quân nói rất thân mật, Nguyễn Chấn Nhạc xem như cũng bị những lời nói thân mật của Vương Tử Quân làm cho lây nhiễm. Hắn cười nói:
- Tốt, có lời nói này của anh thì hôm nay tôi sẽ liều mình cùng quân tử, uống say mới về.
Nguyễn Chấn Nhạc sắp xếp địa điểm dùng cơm cũng không phải là khách sạn lớn, chỉ là một quán ăn đặc sắc. Tuy diện tích kiến trúc quán cơm không lớn nhưng lắp đặt rất tinh xảo, làm cho người ta nhìn qua không xem đó là quán ăn, giống như một gian thư phòng của bậc quan lại quyền quý.
- Bí thư Tử Quân, mời bên này.
Nguyễn Chấn Nhạc mặc một bộ tây trang màu nâu, nhìn qua cực kỳ có tinh thần, trên mặt là nụ cười sáng lạn làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.
Khi thấy gương mặt tươi cười của Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân cũng vươn tay của mình ra, hai bên nhanh chóng nắm chặt tay, Vương Tử Quân nói:
- Anh Chấn Nhạc, nhiều ngày không gặp, hôm nay thấy anh càng thêm trẻ khỏe, xem ra thủ đô là chốn tốt đẹp.
Hai người đi vào trong phòng, nhân viên phục vụ tiến lên dâng trà rồi bỏ đi, Nguyễn Chấn Nhạc chợt nói:
- Biết rõ anh về thủ đô học tập, tôi luôn muốn mời anh dùng cơm, nhưng tôi mới tiến vào công tác trong đơn vị, căn bản là có quá nhiều chuyện phát sinh, thế nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.
Lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc dù không có bao nhiêu thành ý, thế nhưng ít nhất thì nói ra cũng có mười phần thành ý. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cũng cười ha hả nói:
- Anh Chấn Nhạc, tôi đến thủ đô cũng muốn uống với anh hai ly, thế nhưng mãi mà không thể rút chân ra được, hôm nay xem như cũng được như ý nguyện.
Hai người nói những lời nhiệt tình giống như kéo mối quan hệ lại gần hơn, sau khi uống một ấm trà, hai người bắt đầu ôn chuyện.
Nguyễn Chấn Nhạc là một chủ nhân nhiệt tình, trên mặt luôn xuất hiện nụ cười sáng lạn. Vương Tử Quân thì càng cười tươi hơn, hắn cũng không quên đem vài chuyện vui ở tỉnh Sơn Nam nói ra với Nguyễn Chấn Nhạc, làm cho hai bên liên tục nở nụ cười.
- Tử Quân, tôi nghe nói tuyến trên rất quan tâm đến ban huấn luyện của anh ở trường đảng trung ương, đồng thời muốn chọn ra ba học viên đứng lên phát biểu quan điểm.
Sau khi uống hơn nửa bình rượu thì Nguyễn Chấn Nhạc thay đổi chủ đề nói.
Vương Tử Quân tin tưởng tin tức như vậy thì những người linh thông tin tức sẽ biết, thế cho nên hắn cũng không giấu diếm Nguyễn Chấn Nhạc:
- À, thật sự có việc như vậy.
- Tử Quân, cơ hội lần này rất khó có được, đặc biệt càng hiếm có đối với anh. Bài luận phát triển kinh tế doanh nghiệp của anh vào thời điểm trước đã làm cho lãnh đạo phải chú ý, nếu như anh tiếp tục có cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo, như vậy sẽ có vài sự việc căn bản là nước chảy thành sông.
Nguyễn Chấn Nhạc cầm lấy chai rượu rót đầy ly cho Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười vui vẻ sáng lạn nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Cám ơn lời nói tốt lành của anh Chấn Nhạc, thế nhưng những thành viên của ban huấn luyện lần này chủ yếu là nhân tài tinh anh, tôi nếu muốn chiếm một phần danh sách cũng không phải dễ.
- Tôi có chút quan hệ ở phương diện này, nếu anh có gì cần, bọn họ có thể giúp đỡ vài phần.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Nguyễn Chấn Nhạc giúp đỡ mình, đối phương có ý gì? Vương Tử Quân hết sức nghi hoặc, hắn cười nói:
- Cám ơn ý tốt của anh Chấn Nhạc.
Quan hệ giữa hai người vì sự chủ động níu kéo của Nguyễn Chấn Nhạc mà chợt xích lại gần hơn. Khi mối quan hệ giữa hai bên đã tốt đẹp hơn một chút, bọn họ đang định uống hết một chai rồi thôi, thế nhưng cuối cùng lại uống thêm nửa chai.
Sau khi đưa Vương Tử Quân có vài phần say khướt lên xe, gương mặt có vài phần men say của Nguyễn Chấn Nhạc đã trở nên tỉnh táo. Hắn cũng không quay về quán ăn, trực tiếp leo lên một chiếc xe rồi khẽ ngồi xuống.
- Chấn Nhạc, như thế nào?
Tào Chân Nhi đeo một chiếc kính râm rất lớn, ngay khi Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống bên cạnh thì nàng trầm giọng hỏi.
- Có lẽ là thành công.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Tào Chân Nhi rồi dùng giọng thản nhiên nói.
- À, em sẽ gọi điện thoại cho chú Lý, để cho chú ấy giúp đỡ Vương Tử Quân vài phần ở sự kiện này.
Tào Chân Nhi nói rồi chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng khi bấm được vài số thì nàng lại đặt điện thoại xuống.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy đã uống khá nhiều thế nhưng lại có vẻ rất tỉnh táo, hắn thấy Tào Chân Nhi chợt dừng lại thì dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Thế nào lại ngừng?
- Em cảm thấy lúc này chúng ta gọi điện thoại thì giống như trợ giúp quá lớn cho Vương Tử Quân.
Trong mắt Tào Chân Nhi có vài phần do dự.
- Chúng ta gọi điện thoại cho người nói hộ Vương Tử Quân, như vậy rõ ràng là trợ giúp không nhỏ với Vương Tử Quân, biết đâu có thể làm cho Vương Tử Quân đạt được một danh sách trong sự kiện này?
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì dùng tay sờ vào mô hình xe hơi trong xe, sau đó nói tiếp:
- Nhưng như vậy chúng ta sẽ dựng lên cho Vương Tử Quân một kẻ địch, Triệu Tiếp Hạ đang ở vào giai đoạn phát triển mấu chốt, nếu như có biểu hiện xuất sắc ở sự kiện này, căn bản sẽ có thể tăng thêm một phần trong ấn tượng của lãnh đạo. Nếu một cơ hội tốt như vậy bị Vương Tử Quân cướp mất, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Tuy anh thừa nhận Trần Thành Hoa là quân tử, thế nhưng dù là người quân tử đối mặt với kẻ cướp đi cơ hội của mình, chỉ sợ cũng khó thể nào tươi cười tiếp nhận và cho qua được.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì có chút đắc ý:
- Có nhiều bạn thì có nhiều đường, anh đã giúp Vương Tử Quân, như vậy phải làm sao cho đối phương cảm kích, lại vô tình kéo đến cho hắn một kẻ địch, đó là hành động được cả đôi đường, sao không làm chứ?
Lúc này trong xe vang lên một bài kinh kịch, giọng ca hùng tráng đầy khí thế, điều này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc phải mở miệng hát theo vài câu.
- Chấn Nhạc, em sẽ gọi điện thoại.
Tào Chân Nhi nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nguyễn Chấn Nhạc, thế là nhanh chóng bấm điện thoại trong tay.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang hối hả thì Hào Nhất Phong đang ngồi trầm ngâm trong phòng khách chính của khu thường trú tỉnh Sơn Nam. Lão đã từ con đường của mình để biết được danh sách ba người sẽ phát biểu vào lúc lãnh đạo thượng cấp đến thăm trường đảng, lão đang do dự không biết mình có nên cho ra động tác gì không.
Giúp hay là làm xấu chuyện của Vương Tử Quân đây?
Hào Nhất Phong cho ra lựa chọn một cách nhanh chóng, căn bản không có nhiều lựa chọn. Lão cầm lấy điện thoại và bấm một dãy số, sau đó cười nói:
- Anh Chu, tôi là Hào Nhất Phong, tôi đang ở đâu sao? Đang ở thủ đô.
- Ha ha, anh là người luôn công tác bận rộn, nhưng hoàng đế cũng phải dùng cơm, tối hôm nay tôi làm chủ, anh em chúng ta cùng uống vài ly mới được.
Người bên kia rõ ràng rất quen thuộc với Hào Nhất Phong, sau khi nghe Hào Nhất Phong nói như vậy thì cười nói:
- Sao có thể để anh làm chủ được, anh đến thủ đô, tôi phải là người làm chủ, anh không thể cướp đi được.
Hai người nói chuyện đưa đẩy vài câu, anh Chu bên kia lại nói:
- Anh là người không có chuyện gì không tiến lên điện tam bảo, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi, không phải vì vị cán bộ trong tỉnh đang học tập ở trường đảng trung ương sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện này cũng không dễ làm, vì số người chào hỏi tôi thật sự là rất lớn.
- À, anh Chu, anh chỉ cần chú ý một chút là được, đây là một cán bộ trẻ có năng lực và khả năng, nhưng tích cách có chút lỗ mãng, hì hì...
Hào Nhất Phong nói một lời khích lệ Vương Tử Quân, thế nhưng dù là ai nghe vào tai cũng thấy rõ vấn đề, đó là câu sau mới chính là trọng điểm. Tính cách có chút lỗ mãng, bình thường thì không phải là khuyết điểm gì, thế nhưng vào đúng thời điểm quan trọng như tiếp kiến lãnh đạo thượng cấp, đó rõ ràng là khuyết điểm rất lớn.
Anh Chu là một trong những vị lãnh đạo trường đảng trung ương, tuy lão bị những lời chào hỏi làm cho cảm thấy rất phiền phức, thế nhưng cũng đồng ý chọn phương án bỏ phiếu dân chủ để xác định nhân tuyển. Tất nhiên có một điều nhất định phải đảm bảo, chính là vào trường hợp long trọng như vậy, lão không thể nào cho phép bất cứ học viên nào là quả bom hẹn giờ.
Anh Chu và Hào Nhất Phong có quan hệ không tệ, sau khi nghe Hào Nhất Phong nói như vậy, lão hiểu Hào Nhất Phong rõ ràng đang muốn bôi thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân. Tuy không biết Hào Nhất Phong có phải đang cố gắng đưa ra thành kiến của mình hay không, thế nhưng ít nhất thì trong sự kiện lần này lão cũng phải chú ý đến Vương Tử Quân kia.
- Bí thư Nhất Phong, tôi biết rồi...
Sau khi cúp điện thoại của anh Chu, Hào Nhất Phong nở nụ cười nhàn nhạt. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại lên, lúc này lão gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
- Tử Quân, tôi nghe nói trong ban huấn luyện của cậu sắp bầu chọn ba người phát biểu ý kiến, cơ hội lần này rất quan trọng, cậu là đại biểu cho tỉnh Sơn Nam, tôi hy vọng cậu có thể nắm bắt được một phần danh sách.
Hào Nhất Phong mở miệng nói lời cổ vũ với Vương Tử Quân.