Bố, có phải là sắp xong rồi không, con đói đến mức bụng kêu rột rột cả lên rồi. Bố nghe xem, bố có thấy nó kêu không? Tiểu Bảo Nhi mặc áo có hình khủng long chạy vào phòng bếp, nó hếch cái bụng nhỏ của mình lên, muốn Vương Tử Quân ghé vào nghe ngóng một chút.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn bộ dạng buồn cười của con trai, hắn vỗ vỗ lên vai con rồi khoát khoát tay: - Con ra ngoài chờ một chút, lát nữa sẽ xong ngay.
Khi mùi cá thơm nức bùng lên thì Vương Tử Quân mới thở dài một hơi, thầm nghĩ sau này làm gì cũng không nên quá vẹn toàn, đây là bài học cần khắc ghi.
Tối thứ bảy Tiểu Bảo Nhi không biết sao lại nói thích ăn món cá, khi đó Mạc Tiểu Bắc nói cả nhà ra ngoài ăn, Tiểu Bảo Nhi cũng không phản đối. Nhưng không biết Vương Tử Quân vì sao lại có chút xúc động thần kinh, hắn nói tự mình làm còn ngon hơn khách sạn bên ngoài, kết quả là nói thì sướng miệng nhưng kết quả thì khổ thân.
Buổi sáng chủ nhật sau khi xử lý vài công tác trong nhà, Vương Tử Quân định hưởng thụ một bữa trưa nhàn nhã, đột nhiên Tiểu Bảo Nhi chạy không kịp thở xách theo một con cá lớn vào nhà, sau đó nói cái này đặc biệt mua cho bố.
Vương Tử Quân nhìn con cá ba bốn cân và Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười sau lưng Tiểu Bảo Nhi, hắn nào không hiểu rõ sự việc thế nào? Nhưng dù có hiểu thì hắn trước nay vẫn luôn nói với Tiểu Bảo Nhi rằng mình là người bố tốt, sao lại cho con trai thất vọng được?
Vì vậy kết quả cuối cùng là Vương Tử Quân mặc tạp dề của Mạc Tiểu Bắc, bắt đầu chinh chiến trong bếp.
Cũng may sau một lúc luống cuống tay chân thì Vương Tử Quân cũng làm xong món cá, khi hắn chuẩn bị bỏ vào mâm bưng lên thì điện thoại di động vang lên.
Vương Tử Quân đặt cái dĩa lên bàn, hắn đang định đi tìm điện thoại của mình. Lúc này Tiểu Bảo Nhi cầm điện thoại đi đến, hắn không khỏi vỗ vỗ vai con trai, sau đó nhìn qua màn hình điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, người gọi điện thoại đến là Trương Bản Tiến, hắn cười nghe máy: - Chào chủ tịch Trương.
- Chủ tịch Vương, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đấy chứ? Sau khi nối thông điện thoại thì Trương Bản Tiến cười nói. Lúc này đã có văn kiện bổ nhiệm, thế nên đã là một vị chủ tịch mặt trận tổ quốc.
- Không, bây giờ tôi không có chuyện gì, chủ tịch Trương, anh có gì cứ nói. Vương Tử Quân khoát tay áo với Tiểu Bảo Nhi, trong miệng lại cười ha hả nói với Trương Bản Tiến.
- Chủ tịch Vương, có một vị lãnh đạo thượng cấp đến tỉnh kiểm tra công tác, tôi hỏi xem buổi tối ngày có rảnh đến điều khiển trận thế hay không? Trương Bản Tiến nói mang theo vài phần nịnh nọt.
Vương Tử Quân trầm ngâmg giây lát rồi nói: - Để tôi xem một chút, nếu như không có chuyện gì thì tôi sẽ đi qua.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện điện thoại thì Vương Tử Quân thầm xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Trương Bản Tiến. Trước kia Trương Bản Tiến có vẻ ôn hòa với mình, hơn nữa làm việc rất đắc lực, vì vậy mình rất tán thưởng. Khi người này tiến lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc thì càng có ý nghĩ dựa vào mình.
Người ta thường nói bị ghẻ lạnh vài năm trong quan trường giống như ở trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, không tự chủ được phải bị rèn thành thép. Xem ra Trương Bản Tiến thật sự có biến hóa như vậy cũng là vì trước đó rơi vào hoàn cảnh chán nản, thế nên cũng thấy rõ ràng là không ai hoàn mỹ.
Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, hắn lắc đầu thầm nghĩ mình quá hà khắc. Khi hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, chợt thấy Tiểu Bảo Nhi đang cầm đũa gắp một miếng cá, đang ăn rất ngon.
"Đứa bé này!" Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, sau đó bắt đầu ngồi xuống bàn cơm.
- Ai gọi điện thoại cho anh thế? Mạc Tiểu Bắc gần đây không hỏi những gì liên quan đến công tác của Vương Tử Quân, nàng khẽ buông đũa rồi chợt hỏi.
Vương Tử Quân hiểu trước đó mình đồng ý đưa vợ và con đi chơi vào buổi chiều, xem ra không biết có thực hiện được hay không. Hắn không khỏi cười nói: - Là điện thoại của chủ tịch Trương, buổi tối có công tác tiếp đãi cần anh ra mặt.
- Chủ tịch Trương, anh nói đến vị chủ tịch Trương vừa được bổ nhiệm đấy sao? Mạc Tiểu Bắc uống một hớp nước rồi tươi cười nói: - Gần đây trong thư viện của em có không ít người nói chủ tịch Vương rất lợi hại, bí thư Sầm đề cử một người nhưng không được tiến lên, cuối cùng vẫn là chủ tịch Trương kia tiến lên.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Đây là quyết định của thượng cấp, người khác không biết nhưng em cũng không nên quy trách nhiệm lên người anh.
Tuy Vương Tử Quân nói rất thoải mái nhưng dưới cái nhìn soi mói của Mạc Tiểu Bắc thì không khỏi có chút chột dạ. Hắn lập tức cười xấu hổ, sau đó nâng ly lên uống một ngụm.
Đường cao tốc thành phố Linh Long, có vài chiếc xe đang xếp hàng nơi này, tuy thời tiết có chút lạnh thế nhưng người trên xe đã sớm đi xuống đứng thành hàng. Nếu như là những người thường hay xem chương trình thời sự của đài truyền hình thành phố Linh Long sẽ biết mặt những người này.
Đồ Phấn Đấu là bí thư thị ủy Linh Long, lúc này hắn mặc một chiếc áo khoác đen, nhìn qua cực kỳ phấn chấn tinh thần. Hắn nhìn những chồi non đã xuất hiện trên thân cây ven đường, thế là không khỏi nhìn Cao Viễn Lực đứng cách đó không xa nói: - Trưởng phòng Cao, anh nói cho tôi biết xem, vì sao bây giờ những thông tin mặt trái của thành phố Linh Long ngày hôm đó vẫn còn ở trên mạng?
Cao Viễn Lực có chút cảm giác sợ hãi dưới ánh mắt của Đồ Phấn Đấu, hắn tuy cực kỳ oán hận Đồ Phấn Đấu thế nưhgn lại không thể không giữ vững tinh thần nói: - Bí thư Đồ, chúng tôi đã liên lạc với phía trang internet kia, thế nhưng người ta căn bản không thèm quan tâm đến yêu cầu của chúng ta.
- Không thèm quan tâm? Đây là câu trả lời của anh với tôi sao? Anh công tác như thế nào vậy? Tôi sắp xếp cho anh làm gì? Tôi không muốn nhìn vào quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả. Nếu như anh bày ra một mớ lý do, tôi sẽ nghĩ rằng anh không chịu làm việc. Lúc này thành phố Linh Long thay đổi từng ngày, nhiệm vụ phát triển là quan trọng, chúng ta cũng không phải ngồi không ăn bám, chúng ta phải là người làm việc thực tế. Đồ Phấn Đấu nói càng lúc càng lớn, thế nên ánh mắt người khác không khỏi nhìn về phía bên này.
Cao Viễn Lực đỏ mặt, hắn thầm nghĩ chính mình không làm tốt công tác chỉ là một lý do, nguyên nhân quan trọng là Đồ Phấn Đấu muốn trút giận lên người mình. Nhưng hắn dù có không thoải mái thì cũng chỉ chịu đựng mà thôi.
Dù sao thì quan lớn hơn cũng đè chết người, nếu như mình có phản kháng, như vậy kết quả còn thảm hơn hiện tại. Nhưng Cao Viễn Lực cũng thầm an ủi mình, bây giờ Đồ Phấn Đấu không quan tâm đến phong độ để phê bình mình, còn không phải chưa thoát ra khỏi bóng ma thất bại sao? Người này càng biểu hiện thất thố thì càng nói rõ chịu đả kích quá lớn.
Cao Viễn Lực thầm an ủi mình như vậy, thế là cảm giác tức tối tiêu tan vài phần. Hắn bày ra biểu hiện lắng nghe lời nói của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng thực chất lại không xem ra gì.
Vài phút sau Đồ Phấn Đấu mới nói xong những lời phê bình của mình, thư ký bên cạnh không khỏi mang đến một ly nước đặt vào tay hắn. Hắn nâng ly trà lên uống một hớp rồi lại nói: - Trưởng phòng Cao, không phải là tôi thích phê bình anh, thế nhưng công tác của anh có vấn đề, tôi hy vọng anh coi đây là bài học, sau này nên làm tốt công tác của mình. Thành phố Linh Long chúng ta là một tập thể đoàn kết tiến tới, tôi không hy vọng có một số người khi làm việc lại phát sinh vấn đề.
Đồ Phấn Đấu nói rồi vung tay lên làm một động tác bóp chặt trên không
- Bí thư Đồ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay đổi thái độ công tác của mình, tranh thủ đẩy công tác của mình tiến lên một bước. Cao Viễn Lực lúc này đã bình tĩnh lại, giọng điệu chân thành hơn vài phần.
Đồ Phấn Đấu còn định lên tiếng thì thư ký bên kia đã ghé sát bên tai nói: - Chủ tịch, là điện thoại của giám đốc Lỗ.
Đồ Phấn Đấu khẽ gật đầu, hắn tiếp nhận điện thoại trong tay thư ký, cũng không nghe ngay mà phất tay với Cao Viễn Lực, sa đó đi về phía xe của mình cách đó không xa. Khi hắn lên xe thì nhìn thoáng qua lái xe, chờ lái xe đi ra thì hắn mới nghe điện thoại: - Tôi là Đồ Phấn Đấu, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Đồ, tôi đã xử lý xong rồi. Lỗ Đỉnh Thành nở nụ cười nói.
Đồ Phấn Đấu đang nóng lòng đối với thông tin này, sau khi nghe xong thì không khỏi thả lỏng hơn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thật sự đã xử lý tốt rồi sao?
- Điều này mong bí thư Đồ cứ yên tâm, tôi sao dám huyênh hoang với ngài ở sự kiện này? Thật sự đã xử lý xong. Nếu như ngài còn có lo lắng, người có thể cho người đến xem xét, tuyệt đối không có vấn đề. Lỗ Đỉnh Thành nói rất tự tin, điều này không khỏi làm cho Đồ Phấn Đấu cảm thấy thả lỏng hơn.
Đồ Phấn Đấu nở nụ cười ha hả rồi nói: - Giám đốc Lỗ anh làm việc thì tôi còn gì phải lo lắng? Nhưng này anh Lỗ, tôi hy vọng lần sau không tiếp tục phát sinh chuyện thế này. Anh đã tìm được đủ tiền, cũng đừng vì chút lợi nhỏ mà làm như vậy nữa, nếu những chuyện này bị phanh phui thì căn bản là không đáng.
- Bí thư Đồ nói rất đúng, chuyện này cũng trách tôi quá tin tưởng vào người khác, cảm thấy đó là anh em theo mình nhiều năm, thế nên mới đối đãi thoải mái một chút. Cũng khôn ngờ đám người này lại làm ra những chuyện như vậy, tôi đã yêu cầu bọn họ sửa đổi, ngài yên tâm, sau này tuyệt đối không có vấn đề như vậy tiếp tục xuất hiện nữa. Lỗ Đỉnh Thành đảm bảo làm cho Đồ Phấn Đấu thoải mái hơn, hắn cười nói: - Anh Lỗ, chuyện này anh phải để ý thật chặt, tuyệt đối không nên phát sinh hậu hoạn, người kia đặc biệt gây khó dễ với chúng ta, tôi không hy vọng còn được nghe những chuyện như vậy nữa.
- Điều này là nhất định. Lỗ Đỉnh Thành lên tiếng rất kiên quyết.
Đồ Phấn Đấu cười cười nói: - Bí thư Sầm sẽ đến kiểm tra công tác xây dựng của thành phố Linh Long, bây giờ đã sắp đến, tôi cũng không nói nhiều nữa.
Đồ Phấn Đấu nói rồi cúp điện thoại.
Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn bản đồ quy hoạch xây dựng của thành phố Linh Long, nụ cười trên mặt càng thêm đậm. Lão chỉ vào một khu quy hoạch xây dựng rồi nói: - Phấn Đấu, công tác xây dựng và quy hoạch của thành phố Linh Long luôn đi đầu trong tỉnh, nhưng một thành phố phát triển không chỉ nhìn vào mặt ngoài, quan trọng là phải giải quyết các tệ đoan. Khi các anh làm xong công tác xây dựng thành phố, tôi sẽ quay lại xem hiệu quả cải tạo thế nào.
- Bí thư Sầm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý thực hiện chỉ thị của ngài, sẽ tăng cường làm tốt công tác xây dựng quy hoạch. Đồ Phấn Đấu đối mặt với Sầm Vật Cương thì biểu hiện cực kỳ khiêm tốn.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão luôn có chút áy náy với một Đồ Phấn Đấu luôn thực hiện theo chỉ thị của mình, trước đó vốn đã đồng ý sẽ điều động người này, thế nhưng cuối cùng lại có biến hóa.
Tuy sự việc này không phải là Sầm Vật Cương có thể quyết định, thế nhưng khi nhìn thấy Đồ Phấn Đấu thì lão lại có chút cảm giác như thiếu nợ. Hơn nữa Đồ Phấn Đấu vẫn có biểu hiện cực kỳ tích cực.
Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên vài ý nghĩ, lão vỗ vỗ vai Đồ Phấn Đấu rồi nói: - Phấn Đấu, tổ chức sẽ không để cho các đồng chí vất vả công tác bị hại.
]Đồ Phấn Đấu có chút khiếp sợ với động tác của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng sau đó lại cảm động. Dù sao hành động này của Sầm Vật Cương cũng nói rõ có bao nhiêu tín nhiệm mình.
Đồ Phấn Đấu thầm cảm động, hắn chợt nói: - Bí thư Sầm, có một số việc tôi có chút uất ức cũng không là gì, không được lên tỉnh thì tôi sẽ ở lại Linh Long công tác thêm vài năm, cũng muốn cho người ta thấy lực chiến đấu của ban ngành Linh Long là thế nào.
Sầm Vật Cương hiểu rõ người ta trong miệng Đồ Phấn Đấu là ám chỉ Vương Tử Quân, lão cũng có không ít tức giận với Vương Tử Quân, rõ ràng là sự việc đã được quyết định thế nhưng người này lại chen ngang.
Tuy Sầm Vật Cương không có bất kỳ căn cứ nào ở sự việc vừa rồi, thế nhưng lão cảm thấy có một số việc không cần chứng cớ. Một là một dù nói thế nào cũng không phải là hai, chuyện này nếu như không phải là Vương Tử Quân ra tay, dù ai cũng không thể đẩy một Trương Bản Tiến liên tục cản tay này tiến lên.
- Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa, chúng ta đến công trường thôi. Sầm Vật Cương tuy cảm thấy rất thừa nhận lời nói của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng trnog miệng lại không thể nói như vậy. Vì vậy hắn nhanh chóng di chuyển chủ đề, không khỏi đi về phía công trường.
Phương Anh Hồ cười cười với Đồ Phấn Đấu, cũng mau chóng đi theo. Đoàn người đi theo Sầm Vật Cương về phía công trường.
Công trường lúc này đang thi công đến giai đoạn khẩn trương, tòa nhà được xây dựng hơn phân nửa tuy đầy khói bụi thế nhưng đã có vài phần phong thái. Sầm Vật Cương nhìn tòa nhà mà không khỏi cười nói với Đồ Phấn Đấu: - Phấn Đấu, tốc độ xây dựng tòa nhà này khá nhanh, tôi nhớ lần trước khi đến Linh Long thì hình như mới được hai tầng mà thôi.
- Trí nhớ của bí thư thật sự rất tốt, chỗ này trước kia là Thôn Trình của thành phố chúng tôi, quá trình cải tạo được bắt đầu từ ngày 5/6, dự tính tháng tám năm nay sẽ hoàn công. Đồ Phấn Đấu chỉ vào tòa nhà đang được xây dựng rồi nói tiếp: - Dựa theo phương án chúng tôi phân phối, mỗi người đàn ông trong thôn Trình đều có được hai căn hộ, thế nên đại đa số người dân thôn Trình đều đồng ý với phương án cải tạo này.
Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Công tác quần chúng nhất định phải làm cho tốt, thông qua cải tạo nên ưu hóa hoàn cảnh sống của nhân dân, đồng thời phải làm sao cho quần chúng tìm được lợi ích thực tế.
- Bí thư, chúng tôi sẽ nhất định chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ làm tốt công tác này.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì chợt nghe có người nói: - Chúng tôi không thể sống như vậy được, các người mau trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi phải về nhà.
- Thế nhưng cứ hai ba ngày lại có kiểm tra, một tháng không có được vài ngày sống yên ổn, hơn nữa tiền lương ở đây không bằng người ta làm nửa tháng ở nơi khác. Chúng tôi đã quá thiệt thòi ở công trường này rồi, mau trả tiền công cho chúng tôi, chúng tôi phải đi.
Đồ Phấn Đấu có chút sững sốt, sau đó trầm giọng nói với viên phó chủ tịch Vưu Kim Đỉnh ở bên cạnh: - Có chuyện gì xảy ra?
Vưu Kim Đỉnh là một người hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác mập mạp khá giả tạo. Lúc này hắn đã vã mồ hôi trán, sau khi nghe câu hỏi của Đồ Phấn Đấu thì lên tiếng: - Để tôi qua xem thế nào.
Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua phía đang ồn ào, sau đó trầm giọng nói: - Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chúng ta đi qua đó xem sao.
- Bí thư Sầm, nếu không thì cho người phụ trách của bọn họ sang nói rõ tình huống? Đồ Phấn Đấu nói bằng giọng điệu có chút khẩn trương.
Sầm Vật Cương trầm mặt xuống nói: - Có vấn đề gì thì chúng ta sẽ giải quyết, bây giờ đã đến hiện trường, chúng ta cùng nhau qua xem thế nào.