Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Hậu Đại Hảo làm cho Diêu Trung Tắc không khỏi thầm nghĩ, anh bây giờ hỏi tôi nên làm gì sao? Anh thích làm gì thì làm.

Tuy trong lòng cực kỳ căm tức nhưng Diêu Trung Tắc cũng không thể không quan tâm đến Hậu Đại Hảo, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Hậu, tôi còn phải chúc mừng thành phố Lộc Hồ các anh. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thành phố Lộc Hồ các anh sẽ có một vị cán bộ tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh.

Hậu Đại Hảo chợt ngây cả người, hắn biết Diêu Trung Tắc cũng không nói đùa, thế là run giọng nói: - Bí thư Diêu, nếu như ngài để tôi tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh, tôi nhất định sẽ không phụ lòng bồi dưỡng của ngài, thật sự rất tốt.

Hậu Đại Hảo nghĩ rằng người có thể tranh chấp với La Tấn Thương ở vị trí giám đốc sở giao thông công chánh ngoài mình ra chỉ có chủ tịch thành phố mà thôi. Vị chủ tịch kia vừa mới đến nhận công tác ở Lộc Hồ, căn bản không có khả năng lại được điều động, nhưng hắn là chim đầu đàn, khả năng hắn tiến lên là rất lớn.

Sở giao thông căn bản là đơn vị quan trọng của tỉnh Nam Giang, căn bản không kém so với vị trí bí thư thị ủy Lộc Hồ.

- Hừ, một vị trí giám đốc sở giao thông công chánh nho nhỏ nào đáng cho bí thư Hầu anh phải nhọc lòng? Ngài phải được xếp vào trong nhóm cán bộ hậu bị của tỉnh Nam Giang. Mặc dù Diêu Trung Tắc biết rõ Hậu Đại Hảo cũng không tình nguyện ở sự kiện này, thế nhưng hắn cũng không nhịn được muốn đâm chọc đối phương vài cái, có thể thấy oán niệm trong lòng hắn với sự kiện này là như thế nào.

- Tôi nói cho anh biết, nói cho đồng chí Lý Thuận Khanh của thành phố các anh chuẩn bị một chút, phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ đến khảo sát anh ấy, sẽ đưa anh ấy từ vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Lộc Hồ tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh, căn bản là quá tốt cho các anh rồi.

Trái tim của Hậu Đại Hảo chợt kéo lên cuống họng, hắn tất nhiên biết rõ nếu Lý Thuận Khanh được điều động, như vậy sự việc là quá lớn. Chỉ là sự kiện này hầu như phải giẫm lên đầu La Tấn Thương mới được. Tuy La Tấn Thương là phó bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng người ta có cấp bậc giám đốc sở, còn Lý Thuận Khanh căn bản là quá kém. Bây giờ vì một sự kiện mà người ta coi rằng đó là lừa gạt đùa giỡn, thế nhưng La Tấn Thương lại mất đi vị trí mơ ước của mình, những chuyện này dù đặt lên người kẻ nào cũng căn bản không thể chịu nổi. Cho dù anh là người cực kỳ hào sảng thoải mái, bụng có thể chống thuyền trán có thể phi ngựa thì cũng không thể nào có tâm tình tiếp nhận sự kiện nghiệt ngã này được.

La Tấn Thương chắc chắn không chút vui sướng, như vậy La Tấn Thương sẽ để cho Lý Thuận Khanh vui sướng tiến lên sao? Hậu Đại Hảo chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, từng sự kiện phân công công tác của Lý Thuận Khanh chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn là bí thư thị ủy Lộc Hồ, hắn biết rõ thành tích của Lý Thuận Khanh, cũng biết được nhược điểm của người này. Nếu để cho Lý Thuận Khanh tiến lên, có một số việc căn bản không thể nào nói cho rõ ràng. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với đầu dây bên kia: - Bí thư Diêu, tôi cảm thấy Lý Thuận Khanh không thích hợp, anh ấy...

- Được rồi, anh thấy không thích hợp cũng vô cíh, quan trọng là sau này tất cả phương diện đề bạt cán bộ trong tỉnh sẽ được nghiêng về phía các thành phố có thành tích vĩ đại khi khảo hạch cán bộ. Diêu Trung Tắc hiểu Hậu Đại Hảo muốn nói gì, hắn không khách khí cắt ngang lời của đối phương, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Tấn Thương là người hiểu rõ nguyên tắc, biết chú trọng đại cục, anh nên thu lại phần tâm tư của mình. Anh nên nói rõ ràng với Lý Thuận Khanh, để anh ấy chuẩn bị tư tưởng.

Hậu Đại Hảo vui vẻ đồng ý một tiếng, khi hắn chuẩn bị báo cáo thêm vài hạng mục công tác cho Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc bên kia đã cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại với Hậu Đại Hảo, điện thoại của Diêu Trung Tắc hầu như biến thành đường dây nóng, đủ mọi cuộc điện thoại gọi đến. Những cuộc điện thoại này đến từ những người khác nhau, thế nhưng mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là căn bản cực kỳ không hài lòng với thành tích khảo hạch nửa năm. Mặc dù bọn họ nói cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng Diêu Trung Tắc sao không nghe rõ những âm thanh lao xao bên trong?

Lợi ích thật sự động đến nhân tâm của con người.

Diêu Trung Tắc thầm cảm khái, sau khi hắn mở miệng trấn an những người gọi điện thoại đến cho mình, hắn cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi.

Tiểu Lô là một nhân viên công tác của văn phòng thường ủy, có thể nói công tác của hắn cực kỳ có thể diện. Nhưng bản thân hắn lại hiểu rõ công tác của mình có độ nặng nhẹ thế nào. Tuy mỗi ngày hắn đi đến phòng làm việc của bí thư Diêu hai ba lần, thế nhưng trong thời gian nửa năm công tác ở nơi này thì hắn căn abrn chưa từng được thấy bí thư Diêu có mặt trong phòng.

Nguyên nhân của nó là gì thì rất đơn giản, vì nhiệm vụ công tác của Tiểu Lô ở văn phòng thường ủy chính là phụ trách công tác quét dọn vệ sinh và làm tạp vụ trong phòng làm việc của bí thư Diêu.

Sáng sớm đi làm thì Tiểu Lô nhanh chóng mở điều hòa trong phòng làm việc của bí thư Diêu, sau đó nhanh chóng lau nền nhà. Hắn muốn đảm bảo khi mà bí thư Diêu đi vào trong phòng làm việc, tất cả đã được quét dọn sạch sẽ, vì thế mà hắn cực kỳ nắm chắc thời gian.

Cũng may Tiểu Lô làm cực kỳ tốt công tác của mình, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra mười phút là có thể xử lý tất cả công tác dọn vệ sinh trong phòng làm việc của bí thư Diêu. Sau khi làm xong công tác dọn dẹp thì hắn lấy báo chí cung kính đặt lên bàn. Hắn nhìn chiếc ghế làm việc chưa có ai ngồi lên, hắn cảm thấy nơi này cực kỳ uy nghiêm.

Tuy đó chỉ là một chiếc ghế bình thường của lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng nó đại biểu cho vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh Nam Giang. Bây giờ Tiểu Lô đứng bên cạnh chiếc ghế này, thế nhưng khoảng cách giữa hắn với chủ nhân của chiếc ghế căn bản là xa ngàn dặm.

Tiểu Lô lau bàn tay của mình, hắn chuẩn bị rời khỏi gian phòng làm mình bị đè nén này. Khi hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên cánh tay không cẩn thận động vào một tờ báo trên bàn.

Tiểu Lô nhìn tờ báo rơi xuống đất mà không khỏi cảm thấy khủng hoảng. Tuy đây không phải là chuyện gì lớn, thế nhưng nếu để cho trưởng ban biết được thì mình căn bản sẽ bị phê bình cực kỳ nghiêm khắc. Trước khi nhận công tác này thì trưởng ban từng nói cho hắn nghe một câu cực kỳ có ý nghĩa, đó là Tiểu Lô cậu nên cố gắng nỗ lực, nhưng ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng hiểu. Nghe nói mỗi một vật của lãnh đạo đều đã được đánh dấu đặc biệt, người ngoài nhìn vào không hiểu, thế nhưng chỉ cần anh chạm vào thì người ta liếc mắt sẽ nhận ra ngay. Vì thế mà những gì của lãnh đạo đều được hắn chú ý cao độ, chưa từng động tay vào.

Tiểu Lô căn bản đã biết quá rõ tính tình của trưởng ban, đó là người này chỉ hận không thể coi những sắp xếp của lãnh đạo là thánh chỉ để chạy đi thực hiện. Chỉ cần lãnh đạo lên tiếng, như vậy sẽ được xử lý cực kỳ chu đáo, dù là một chuyện nhỏ nhặt nhưng sẽ được chú trọng và cho ra động tĩnh cực kỳ lớn.

Tiểu Lô vừa nghĩ như vậy vừa quỳ xuống đất, nhanh chóng lấy tờ báo đặt lại lên bàn, sau đó mới thở dài một hơi, may mà không ai phát hiện ra, nếu không thì cực kỳ phiền toái.

Khi Tiểu Lô chuẩn bị đi ra, hắn chợt đưa mắt nhìn qua tờ báo, sau đó cầm lên xem, thì ra là báo Đại Quang. Đây là một tờ báo truyền thông chính thống, hầu như trên mặt bàn làm việc của vị lãnh đạo nào cũng có một tờ thế này.

- Ủa, thành phố Lộc Hồ có chuyện gì sao? Tiểu Lô nhìn nội dung bài báo mà không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Đây là một bài viết không quá dài, nhưng tác giả bài viết lại cực kỳ có trình độ, câu chữ viết ra có thể giết người, nội dung chủ yếu là châm chọc tình huống một công trình giao thông vừa được thành phố Lộc Hồ cho vào sử dụng được ba tháng đã hư hại cực kỳ nghiêm trọng. Trên bài báo còn có hình ảnhh rõ ràng, mặt đường căn bản là gồ ghề khó coi, theo lời nói của dân chúng thì chỉ cần trời mưa sẽ làm cho con đường biến thành vũng bùn. Trước kia nơi này là một hồ rộng, thành phố Lộc Hồ có xây dựng một chiếc cầu bắc qua, thế nhưng cầu được xây với cốt tre, người nào nhìn qua cũng giật mình không thôi.

Tiểu Lô nhìn bài báo mà hiểu rõ vấn đề, chỉ sợ vị lãnh đạo chủ quản khối giao thông của thành phố Lộc Hồ sẽ gặp chuyện không may. Nhưng hắn cũng không quan tâm đến điều này, vì trước kia từng có vị lãnh đạo phòng giao thông của một thành phố trong tỉnh gặp vấn đề rồi ngã xuống, thế nhưng người sau đó tiến lên thay thế lại tiếp tục ngã xuống, thế cho nên sự kiện này căn bản không đáng là gì.

Sau khi đặt tờ báo xuống, Tiểu Lô lưu luyến rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diêu. Đối với hắn thì xem như đã hoàn thành công tác cực kỳ đúng giờ.

Khi Tiểu Lô buông tờ báo ra, ở thành phố Lộc Hồ cách đó vài trăm kilomet cũng có một người đang đọc báo, là một nhân viên công tác của ủy ban nhân dân thành phố. Người này cầm lấy tờ báo đọc qua thì sinh ra cảm giác cực kỳ kinh hoảng, hắn nghĩ nghĩ thế nào rồi cầm điện thoại lên.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của phó chủ tịch thường vụ Lý Thuận Khanh, người gọi điện thoại đến cảm thấy tâm tình của chủ tịch Lý là cực kỳ tốt, vì khi hắn tự giới thiệu mình thì chủ tịch Lý còn nở nụ cười vui vẻ hớn hở để chào hỏi ngược lại.

Mặc dù chủ tịch Lý tỏ ra cực kỳ thân thiết, thế nhưng người này là một nhân viên công tác bình thường của ủy ban nhân dân thành phố Lộc Hồ, hắn biết đó là tập quán bình dị gần gũi của lãnh đạo, mình không nên kích động. Vì vậy hắn cố gắng làm cho mình trấn tĩnh hơn, sau đó báo cáo tin tức vừa được đọc trên báo Đại Quang.

Sau khi báo cáo xong thì đầu dây bên kia căn bản không còn âm thanh nào của chủ tịch Lý. Khi tên nhân viên công tác cho rằng chủ tịch Lý bên kia đã cúp điện thoại, hắn chợt cảm thấy phía bên kia vang lên tiếng hít vào cực kỳ sâu.

Âm thanh này làm cho tên nhân viên công tác cảm thấy cực kỳ không tốt, hắn còn chưa nói lời tạm biệt với chủ tịch Lý, lúc này chủ tịch Lý đã vứt lại một câu: - Tôi biết rồi.

Sau đó chủ tịch Lý cúp điện thoại.

Hôm nay tâm tình của Lý Thuận Khanh cực kỳ tốt, mặc dù hắn cảm thấy lo lắng của bí thư thị ủy Hậu Đại Hảo căn bản không là vấn đề gì lớn. Lúc này vị trí giám đốc sở giao thông công chánh đột nhiên rơi xuống, căn bản là một cái bánh ngọt quá lớn với hắn.

Lý Thuận Khanh là phó chủ tịch chủ quản công tác giao thông, hắn biết rõ độ nặng của vị trí giám đốc sở giao thông công chánh là thế nào. Những năm qua có không ít người hằng ngày phải chạy về phía sở giao thông công chánh, đừng nói là giám đốc sở, cho dù là phó giám đốc sở thì đám người bọn họ chạy đến đều phải cười tươi đón chào.

Lý Thuận Khanh biết rõ người nào sẽ tiến lêm làm giám đốc sở giao thông công chánh. Khi hắn đang chuẩn bị chắp vá quan hệ với La Tấn Thương, chuẩn bị nghĩ biện pháp để sau này dễ dàng triển khai mở rộng công tác, không ngờ trời sập xuống, trưởng phòng Vương cao cao tại thượng kia lại ném vị trí này cho mình.

Tuy Lý Thuận Khanh biết rõ động cơ của trưởng phòng Vương là không tinh khiết, thế nhưng cũng giống như không có gì không đúng, chẳng qua đó là đấu tranh của cán bộ cấp cao, mình quan tâm làm gì? Nếu như nói trong đấu tranh có hy sinh và thành quả, như vậy hắn là thành quả trong đấu tranh lần này, nhưng chẳng qua thành quả này quá bất ngờ. Hậu Đại Hảo và La Tấn Thương có thể là người gặp không may, thế nhưng hắn không quan tâm, vì hắn sẽ được tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh.

Nhưng Lý Thuận Khanh lại không ngờ tâm tình vui sướng của mình không được duy trì bao lâu thì những đòn tấn công mạnh mẽ đã kéo đến. Tuy hắn không biết người tấn công mình là thần thánh phương nào, thế nhưng thế công quá chính thống, đánh thẳng vào đúng nhược điểm của hắn.

Công trình cầu đường kia có tình huống thế nào thì Lý Thuận Khanh căn bản là hiểu quá rõ.

Lúc này việc cấp bách là phải tự bảo vệ mình, hắn phải nghĩ biện pháp để áp chế vụ này xuống vũng bùn, nếu không thì căn bản là phiền toái lớn. Hắn bót nát điếu thuốc trong tay, sau đó hắn gọi điện thoại cho bí thư Hậu Đại Hảo.

- Bí thư Hậu, tôi có chuyện gấp cần báo cáo với anh. Sau khi nối thông điện thoại thì Lý Thuận Khanh cũng không có tâm tư khách sáo với huyện Hồ Đông, hắn đi thẳng vào vấn đề nói.

- Con bà nó, tôi biết rồi. Sáu chữ này chính là câu trả lời thuyết phục của Hậu Đại Hảo cho Lý Thuận Khanh. Khi Lý Thuận Khanh gọi điện thoại đến một lần nữa, lúc này điện thoại của Hậu Đại Hảo đang bận.

Lý Thuận Khanh nghe những tiếng tút tút mà tâm tình không khỏi trầm xuống, hắn đã ý thức được huyện Hồ Đông bên kia đang tránh né mình, không, phải nói rằng bây giờ Hậu Đại Hảo đang cố gắng chuẩn bị để sau này ném mình vào vực sâu thăm thẳm.

Lý Thuận Khanh nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy toàn thân run rẩy, lúc này hắn cảm thấy mình cách địa ngục không quá xa, thế là hai tay cực kỳ run rẩy. Hắn là người chìm nổi quan trường cũng khá lâu năm, căn bản cho rằng mình đầy đủ cơ trí và dũng khí, có thể bình tâm tĩnh khí, bình thản ung dung, thế nhưng lúc này sự việc kéo đến, hắn cảm thấy những thứ kia không thể nào có được nữa.

Thần tiên đánh nhau ai thắng ai bại thì Lý Thuận Khanh không quan tâm, thế nhưng hắn là người sẽ gặp tai họa, sẽ rơi xuống vực sâu ngàn trượng.

Mình nên làm gì bây giờ?

Lý Thuận Khanh không quan tâm đến phương diện ai đang chơi mình, nhưng người lo lắng nhất lúc này chính là Hậu Đại Hảo. Từ tối qua đến nay Hậu Đại Hảo trên cơ bản không thể ngủ, hắn cứ mãi trằn trọc, càng nghĩ càng cảm thấy sự việc náo loạn quá lớn, Vương Tử Quân nắm Lộc Hồ ra làm bia ngắm, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Vô tình Hậu Đại Hảo cực kỳ căm hận Vương Tử Quân, tất cả các thành phố đều ngăn cản phương án cải cách nhân sự của anh, anh không có bản lĩnh đối phó với bọn họ sao? Cớ gì cứ mãi nắm lấy tôi?

Chẳng lẽ Vương Tử Quân anh cho rằng Hậu Đại Hảo tôi là quả hồng mềm thích làm gì thì làm?

Hậu Đại Hảo cực kỳ khí phách khi ghi hận Vương Tử Quân ở sự kiện này, nhưng đáng tiếc là hắn dám nghĩ mà không dám làm. Hắn nói ra những lời cực kỳ khí phách và cảm thấy hết giận, thế nhưng hắn chỉ dám nói trong lòng. Sau khi khuyên bảo chính mình một phen, sau đó đành phải cố gắng tiêu hóa như nuốt cứt vào bụng, cảm giác này căn bản không dễ chịu cho bất kỳ người nào.

Khi Hậu Đại Hảo cảm thấy mình bị người ta cho lên chảo nóng, khi mình bị lửa thiêu sắp chín thì Lý Thuận Khanh gọi điện thoại đến. Cuộc điện thoại này làm cho hắn giật mình, cũng có chút thoải mái. Giống như một người đang bị áp chế khó thể thở nổi, bây giờ đột nhiên có người lấy đi gánh nặng của mình, thế là tâm tình chợt trở nên cực kỳ tốt đẹp.

Sau khi ý thức được Lý Thuận Khanh sẽ gặp chuyện không may, Hậu Đại Hảo không do dự mà cắt đứt liên lạc với đối phương. Hắn không có tình cảm sâu đậm với Lý Thuận Khanh, cũng tự tin rằng trong tay Lý Thuận Khanh không có thứ gì gây bất lợi cho mình, thế nên biện pháp tốt nhất vào lúc này là tỏ thái độ không có chút tình cảm gì với đối phương.

Không, thạm chí là phải rút ra kinh nghiệm xương máu, phải nhanh chóng cho ra hành động quân pháp bất vị thân.

Hậu Đại Hảo đặt điện thoại xuống mà cảm thấy nghi hoặc, là ai đang thúc đẩy chuyện của Lý Thuận Khanh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK