Triệu Quân Dũng có những bằng chứng của mình, hắn có thể làm cho Vương Tử Quân phải uất nghẹn mà chết. Tất nhiên loại nhãi nhép như Lý Đức Trụ căn bản không thể nào giúp đỡ được gì cho Vương Tử Quân, sau này còn ở thành phố La Nam lâu dài được sao? Rõ ràng chỉ còn là tan đàn xẻ nghé mà thôi.
- Chào bí thư Mục, tôi là thư ký Khương Long Cương của bí thư Vương. Lúc này bí thư Vương đang tiếp điện thoại, đặc biệt phái tôi ra nghênh đón ngài.
Khi hai người Mục Hoài Trụ và Triệu Quân Dũng lên đến lầu hai, Khương Long Cương tiến ra chào đón với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Mục Hoài Trụ bắt tay Khương Long Cương rất phong độ, hắn cười nói:
- Chào đồng chí Long Cương.
- Chào chủ nhiệm Triệu.
Khương Long Cương quay đầu bắt chuyện một câu với Triệu Quân Dũng, sau đó thì đưa đoàn người Mục Hoài Trụ đi đến bên ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi Khương Long Cương gõ cửa, Vương Tử Quân từ trong phòng đi ra, trên mặt hắn là nụ cười tràn đầy.
Tuy Triệu Quân Dũng căn bản không có cảm tình gì với vị bí thư thị ủy này, thế nhưng khi nhìn nụ cười dào dạt của đối phương, hắn không thể không thừa nhận đối phương có khả năng giả vờ cực kỳ tốt, ít nhất cũng có nhiều lực tương tác.
- Chào bí thư Mục, khó có được cơ hội ngài đến thành phố La Nam một chuyến, tôi vốn nghĩ đến đưa lãnh đạo đi đón gió tẩy trần, thế nhưng ngài còn có công tác, tôi lại vướng phải tị hiềm, vì vậy kính mong lãnh đạo tha thứ cho.
Mục Hoài Trụ nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trên gương mặt mập mạp cũng lộ ra nụ cười. Hắn vừa bắt tay với Vương Tử Quân vừa cười nói:
- Chào bí thư Vương, lần này tôi đến thành phố La Nam, nói thật thì cũng không muốn đến. Nhưng lãnh đạo thượng cấp có sắp xếp, tôi dù thế nào cũng phải đi để làm theo đúng trình tự. Tôi trước tiên nói rõ một vài lời công bằng, chỉ có thể mong bí thư Vương thứ lỗi mà thôi.
Triệu Quân Dũng nhìn hai người Vương Tử Quân và Mục Hoài Trụ nói chuyện với nhau như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, hắn chợt phát hiện mình kém bí thư Mục Hoài Trụ quá xa. Khi nào thì mình mới có được trình độ như của bí thư Mục? Như vậy khoảng cách để hắn tiến lên cấp bậc cao hơn sẽ không quá xa.
- Chào chủ nhiệm Triệu, chào mừng anh lại đến với thành phố La Nam.
Vương Tử Quân hàn huyên hai câu với Mục Hoài Trụ, sau đó hắn cười ha hả nói với Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng dù tràn đầy địch ý với Vương Tử Quân, thế nhưng khi đối mặt với bàn tay của Vương Tử Quân, hắn không tự chủ được phải vươn hai tay ra bắt chặt tay đối phương:
- Chào bí thư Vương.
Khoảnh khắc khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, Triệu Quân Dũng chợt sinh ra một loại xúc động muốn đánh chính mình. Vương Tử Quân là ai? Trong mắt hắn thì bí thư Vương của thành phố La Nam là nhân vật sắp bị đánh ngã, mình cần gì phải khách khí với hắn như vậy?
Ngay từ đầu thì Mục Hoài Trụ cũng không đề cập đến vấn đề chính, hắn hầu như chỉ mở miệng nói chuyện phiếm. Lúc này hắn mới nói:
- Bí thư Vương, thật sự là ông trời đố kỵ người tài, ngài là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất của tỉnh Sơn Nam chúng ta, thành tích ở thành phố La Nam lại căn bản là quá rõ ràng. Có câu nói thế này, cây mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật gốc. Anh xem, ngài công tác xuất sắc như vậy, thế nhưng người ta lại đố kỵ. Lần này chúng tôi đến thành phố La Nam chính là dựa theo chỉ thị của bí thư Nhất Phong và bí thư Mã, đó là phải làm trong sạch cho ngài. Có lẽ ngài cũng biết những lời nghị luận trên inte rồi chứ? Chúng ta phải có một câu trả lời, phải là nhìn thẳng nghe chuẩn, chúng ta cần phải giữ vững hình tượng của cán bộ tỉnh Sơn Nam, không thể làm vấy bẩn được.
Vương Tử Quân mãi nở nụ cười, hắn hiểu rõ Mục Hoài Trụ và Nguyễn gia đi lại rất gần, lần này càng hận không thể nhổ cỏ tận gốc đối với mình, mong sao cho Nguyễn Chấn Nhạc nhanh chóng tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam.
Nhưng hiểu thì hiểu, những lời nên nói thì Vương Tử Quân vẫn phải nói. Sau khi Khương Long Cương dâng trà lên, hắn cười nói:
- Cám ơn hai vị bí thư đã tín nhiệm thành phố La Nam và bản thân tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp với công tác của bí thư Mục.
Mục Hoài Trụ nói với vẻ mặt cực kỳ tự nhiên:
- Nói trắng ra thì lần này không cần phải có tổ điều tra, chẳng qua chỉ một người đi đến nói vài lời với ngài là xong trình tự mà thôi. Nhưng bây giờ số người đang bàn luận trên inte ngày càng nhiều, chúng ta không đến thì chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều phỏng đoán khó lường, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng mặt trái đến hình tượng của bí thư Vương và cả tỉnh Sơn Nam. Vì vậy lãnh đạo cho chúng tôi đến đây, mục đích chỉ có một, chính là cố gắng bằng khả năng lớn nhất để làm sáng tỏ vụ này cho bí thư Vương.
Vương Tử Quân mỉm cười nói thêm vài câu với Mục Hoài Trụ, tất nhiên là những lời khẳng định sẽ cố gắng hết sức có thể để phối hợp với công tác của nhóm người Mục Hoài Trụ. Sau khi nói thêm vài lời khách khí, Mục Hoài Trụ chợt cười nói:
- Bí thư Vương, gần đây trên inte có công bố một hình ảnh, nói là ngài có đeo một chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe có giá trên triệu bạc, không biết có thật sự tồn tại một sự việc như vậy hay không?
- Ngài nói đến nó sao?
Vương Tử Quân tự nhiên xắn tay áo lên, một chiếc đồng hồ hiện ra trước mắt của Mục Hoài Trụ và Triệu Quân Dũng. Khi nhìn thấy chiếc đồng hồ này thì dù là Mục Hoài Trụ hay Triệu Quân Dũng cũng ngây cả người.
Hai người Mục Hoài Trụ dù thế nào cũng không ngờ lúc này Vương Tử Quân vẫn còn đeo chiếc đồng hồ kia trên tay.
Không phải là hàng giả đấy chứ?
Triệu Quân Dũng nghĩ đến điều này mà tâm tình không khỏi trầm xuống, hắn nhanh chóng trao đổi ánh mắt với bí thư Mục Hoài Trụ, cũng thấy được vẻ thất vọng trong mắt lãnh đạo
- Đây là chiếc đồng hồ được cho lên inte sao?
Mục Hoài Trụ trầm ngâm giây lát rồi mở miệng hỏi.
- Bí thư Vương, xin hỏi chiếc đồng hồ này có phải là hiệu Patek Philippe hay không?
Triệu Quân Dũng thật sự không nhịn được phải vội vàng hỏi Vương Tử Quân, trong lòng hắn tuy đã có thất vọng, thế nhưng vẫn nghĩ đến được đáp án sẽ ra khỏi miệng Vương Tử Quân.
Mục Hoài Trụ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, đầu óc cũng liên tục xoay chuyển. Nếu như Vương Tử Quân phủ nhận, như vậy bọn họ chỉ có thể tiến thêm một bước điều tra. Nhưng bùn đất cũng phải ở trong đũng quần, không phải rác thải cũng là phân, dù Vương Tử Quân có nói đó là đồng hồ giả, thế nhưng lực lượng của dư luận vẫn tấn công dồn dập vào Vương Tử Quân.
- Chính là Patek Philippe, nếu không phải người trên inte xào nóng chuyện này, chỉ sợ tôi còn chưa biết chiếc đồng hồ này giá trị lớn như vậy.
Vương Tử Quân sờ lên chiếc đồng hồ rồi tiếp tục nói.
Vương Tử Quân không phải bị điên đấy chứ? Sao lại dễ dàng thừa nhận như vậy cho được? Sớm biết đối phương thừa nhận như thế này, tội gì mình phải đi tìm đám thư ký lái xe và nhân viên văn phòng thị ủy để tìm hiểu tình huống, trực tiếp đến đây không phải hay hơn sao?
Mục Hoài Trụ là người công tác nhiều năm ở hệ thống ủy ban kỷ luật, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, càng cảm thấy sự việc này căn bản là không đơn giản. Vương Tử Quân không phải là người ngu, đối phương can đảm thừa nhận sự thật này, rõ ràng nắm chắc phần thắng ở bên trong.
- Bí thư Vương, ngài có thể nói làm sao có được chiếc đồng hồ này không?
Mục Hoài Trụ lấy ra một điếu thuốc, hắn châm lửa rồi hỏi Vương Tử Quân.
- Tất nhiên là có thể, đây là vật đính ước của vợ tôi, vì vậy tôi luôn mang nó trên tay.
Vương Tử Quân nở nụ cười thản nhiên nói. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Là vật đính ước của vợ? Điều này làm cho tâm tư của Triệu Quân Dũng thật sự có chút sinh động, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Mục Hoài Trụ, ánh mắt rõ ràng có chút cấp bách.
Mục Hoài Trụ trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Tôi nghe nói vợ của anh công tác trong quân đội, với tiền lương của chị ấy, căn bản không thể nào mua được chiếc đồng hồ giá trên triệu bạc như thế này chứ?
Vương Tử Quân buông tay ra nói:
- Còn chuyện vợ của tôi có thực lực kinh tế hay không, vì có liên quan đến vài điều cơ mật, thế nên tôi không tiện nói ra, vì bây giờ tôi còn chưa có quyền hạn như vậy. Nhưng các anh có thể đi điều tra.
Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một phần tài liệu trong ngăn kéo:
- Đây là những giấy tờ liên quan đến thủ tục mua bán đồng hồ, bí thư Mục có thể mang theo một phần.
Giấy tờ xác nhận mua bán đồng hồ đều là tiếng nước ngoài, Triệu Quân Dũng thật sự cảm thấy rất thất lạc, hắn đờ đẫn tiếp nhận, ánh mắt lại nhìn thoáng qua bí thư Mục.
Vẻ mặt của bí thư Mục đã nhanh chóng biến đổi, chuyển thành vẻ tươi cười. Hắn chợt cười lớn nói:
- Bí thư Vương, ngài thành khẩn thẳng thắn như vậy thật sự là xua mây mù thấy trăng sáng. Khi đến đây tôi còn có vài phần lo lắng bận tâm, bây giờ xem ra đó chỉ là lo buồn vô cớ, thật sự là lo lắng hão huyền, ha ha ha.
- Cám ơn bí thư Mục đã tín nhiệm với tôi, chuyện này vốn là tôi nên chủ động báo cáo với lãnh đạo, nhưng lần này bí thư Mục đến xem như ném cho tôi một ân tình lớn. Nếu như bí thư Mục có rảnh, tối nay xin cho tôi chút thời gian, kính mong được mời lãnh đạo vài ly.
Chỉ sau khoảnh khắc thì thì Vương Tử Quân và Mục Hoài Trụ lại ngồi cùng một chỗ giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại, cả hai người đều là nói nhảm, thế nhưng tiếng cười lại liên tục vang lên trong phòng.
Sau khi nói chuyện thêm một lát, Mục Hoài Trụ chợt khẽ nói:
- Bí thư Vương, tuy chúng tôi nhận được những chứng cứ thuyết phục từ trong tay ngài, thế nhưng chúng tôi sẽ vẫn phải điều tra rõ ràng về tình huống tài sản của chị nha. Đợi đến khi tất cả rõ ràng, chúng ta sẽ cùng nhau uống vài ly.
- Vậy thì làm phiền bí thư Mục hao tâm tổn trí rồi.
Vương Tử Quân nói rồi cùng đứng lên với Mục Hoài Trụ, hai người cùng cười nói đi ra ngoài cửa.
- Bí thư Vương xin dừng bước!
Đi đến bậc cầu thang thì Mục Hoài Trụ dùng giọng khách khí nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Bí thư Mục, ngài là khách quý của thành phố La Nam, bây giờ lại không có thời gian uống với tôi vài ly, dù thế nào thì tôi cũng phải tiễn chân ngài để biểu đạt tình hữu nghị giữa hai chúng ta chứ?
Lúc này ngoài hành lang xuất hiện nhóm thường ủy thị ủy Kim Điền Lạc, bọn họ túm tụm vây quanh Vương Tử Quân, tình hình tiễn chân Mục Hoài Trụ đi xuống thật sự giống như sao sáng quanh trăng.
- Bí thư Mục, ngài còn có công tác cần, lần này xem như xong, đến khi mọi việc hoàn công, ngài cũng đừng chối từ đấy nhé?
Vương Tử Quân bắt tay Mục Hoài Trụ, sau đó dùng giọng thắm thiết nói.
Mục Hoài Trụ mở miệng rất hào khí:
- Bí thư Vương, khi anh đến thành phố Sơn Viên, tôi nhất định sẽ chiêu đãi ngài thật tốt, ngài cứ yên tâm.
Khi hai người trò chuyện với nhau, vài tên lái xe từ trong phòng đi đến, đi đầu là Lý Đức Trụ, hắn nhìn thấy nhóm người Triệu Quân Dũng thì định quay đầu đi.
- Đức Trụ, cậu đến đây một chút.
Vương Tử Quân thấy Lý Đức Trụ thì khẽ vẫy tay nói.
Triệu Quân Dũng thấy Lý Đức Trụ thì đỏ mắt giống như kẻ thù gặp mặt nhau, nhưng bây giờ sự kiện Vương Tử Quân đeo đồng hồ tiền triệu cũng không còn đơn giản nữa, điều này làm hắn thật sự rất thất lạc.
- Bí thư Vương.
Lý Đức Trụ nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng chào hỏi.
- Tôi nghe nói hôm nay cậu tiếp xúc báo cáo thì đã có thái độ không tốt với chủ nhiệm Triệu, có phải không?
Vương Tử Quân nhìn Lý Đức Trụ rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
Lý Đức Trụ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt sợ hãi, vì trong nhóm lãnh đạo thành phố La Nam thì hắn chỉ sợ mỗi một mình Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nghiêm mặt lên tiếng, hắn thật sự cảm thấy căng thẳng.
- Bí thư Vương, tôi...Điều này...
Lý Đức Trụ vừa muốn nhận thì đã bị Vương Tử Quân ngăn cản:
- Không cần bày biện nhiều lý do, phối hợp với tổ điều tra là nghĩa vụ và là công tác của cậu, cậu nói ồn ào với các đồng chí tổ điều tra là không đúng.
Vương Tử Quân nhìn Lý Đức Trụ rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
- Mau xin lỗi chủ nhiệm Triệu của tổ điều tra cho tôi.
- Bí thư Vương, đây cũng không phải việc gì lớn, hay là thôi đi, thật ra cũng không có gì cả.
Thấy Vương Tử Quân như vậy thì Mục Hoài Trụ là tổ trưởng tổ điều tra, hắn vội vàng dùng giọng khách khí nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Chuyện này bí thư Mục ngài không truy cứu nhưng tôi nhất định phải cho tiểu tử này biết trời cao đất rộng, phải như vậy mới có lợi cho sự phát triển của cậu ấy.
Lý Đức Trụ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại nhìn thoán qua bốn phía, khi thấy những người khác căn bản không cầu tình cho mình, thế là chỉ có thể nói với Triệu Quân Dũng:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi sai rồi, hôm nay tôi không nên chống đối ngài, càng không nên lấy cái quần của vợ ngài ra so sánh. Tôi chỉ là vô tâm mà thôi, chỉ vì văn hóa thấp kém, khi đó lại quá gấp gáp, thế cho nên mới lấy cái quần của vợ ngài ra làm ví dụ, căn bản cũng không có ý nghĩ gì khác...
Vẻ mặt Triệu Quân Dũng chợt đỏ bừng, trước đó Lý Đức Trụ nói về chuyện cái quần của vợ trước mặt đồng nghiệp đã làm cho hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, bây giờ đứng trước mặt đám lãnh đạo thành phố La Nam thì tiểu tử kia vẫn nói như vậy, thật sự là khinh người quá đáng. Hai ngày qua lỗ tai Triệu Quân Dũng thật sự rất thính, dù là bất kỳ hiện tượng gió thổi cỏ lay cũng không thoát đi được, hắn căn bản không cần nhìn cũng biết đám người chung quanh đang cúi người che giấu nụ cười điên cuồng.
Triệu Quân Dũng thật sự cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn thật sự không thể nổi nóng vào lúc này. Bây giờ người ta xin lỗi mình, nếu như mình lại nổi nóng, chính mình rõ ràng là người thất lễ.
- Sau này tôi nhất định sẽ học tập, mỗi ngày sẽ chăm chú học tập tri thức khoa học, sẽ không lấy cái quần cùa vợ ngài ra nữa...
Lý Đức Trụ lại tiếp tục nói, âm thanh trầm bổng vang lên trong tai Triệu Quân Dũng.
Kim Điền Lạc nghe những lời xin lỗi không ra gì của Lý Đức Trụ mà thật sự cố gắng lắm mới có thể không cười. Tiểu tử Lý Đức Trụ này thật sự là quá xấu, học tập cái gì thì không đáng nói, nhưng mỗi ngày lại học tập không lấy cái quần của vợ người ta ra, điều này sao có thể làm cho chủ nhiệm Triệu chịu nổi sao?
Kim Điền Lạc không bật cười nhưng không có nghĩa là người khác không cười, Đổng Trí Tân xì cười một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng ho khan, vừa ho vừa giải thích:
- Các vị, xấu hổ quá, hôm nay tôi bị viêm họng.
Lúc này Mục Hoài Trụ cũng buồn cười nhưng căn bản là không thể cười, dù sao thì Triệu Quân Dũng cũng là thuộc hạ của hắn. Lúc này nếu hắn cười, chỉ sợ sẽ làm tổn hại hình tượng thuộc hạ của mình. Vì vậy hắn cố gắng chịu đựng, cố gắng nghĩ đến những điều không hay, thế nên vẻ mặt vẫn bảo trì được sự nghiêm túc.
So sánh với Mục Hoài Trụ thì vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm nghiêm túc, nhưng trong lòng hắn thật sự rất muốn cười. Hắn gọi Lý Đức Trụ đến chỉ là ý nghĩ tức thời, dù sao thì Triệu Quân Dũng người ta cũng là khách, mà Lý Đức Trụ lại là người nhà của mình. Trước đó hai người xích mích với nhau giống như hai đứa trẻ đánh nhau, hai bên người lớn đều kéo đến đông đủ, bình thường đều phải mở miệng phê bình con mình.
Trong mắt Vương Tử Quân thì Lý Đức Trụ cũng giống như con mình.
Nhưng Vương Tử Quân thật sự không ngờ Lý Đức Trụ chạy đến xin lỗi chủ nhiệm Triệu lại bày ra trò vui như thế này.