Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu, hắn đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, thế là nhanh chóng đi xuống lầu. Khi hắn xuống bên dưới thì có nhiều người liên tục đi qua, tuy nhiều người nhìn qua có vẻ mặt khinh thường, thế nhưng hắn vẫn gật đầu thăm hỏi bọn họ, giống như không thèm quan tâm đến hướng đi của bọn họ.

- Đám cỏ đầu tường. Hỗ Hải Cường nói một câu khá hung hăng.

Lưu Thành Lâm nhìn gương mặt của Hỗ Hải Cường và biết rõ người này đang cảm thấy bất công vì tổn thương của mình. Hắn mỉm cười vỗ vỗ vai của Hỗ Hải Cường, sau đó cười nói: - Người có chí riêng, cậu cũng không nên quá cưỡng cầu.

Lưu Thành Lâm đi xuống lầu có thể thấy được hình bóng lờ mờ của Tần Dũng Khải ở bên ngoài phòng làm việc. Tuy hắn không nghe rõ Tần Dũng Khải nói gì, thế nhưng có thể cảm nhận được tiếng cười chấn động lòng người của đối phương.

- Giám đốc Lưu, tôi đến có hơi trễ. Trưởng phòng Đỗ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, người này có một biệt hiệu không hay là "anh cá chạch". Ngoại hiệu này căn bản phối hợp với hình tượng bên ngoài làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy trưởng phòng Đỗ là một kẻ láu cá ranh ma. Hắn khẽ cười cười với Lưu Thành Lâm rồi lên tiếng giải thích.

Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu, hắn leo lên xe. Khi xe chạy đi, trong lòng hắn không biết vì sao lại xuất hiện lời nói của Triệu Hòa Duyệt khi yêu cầu tăng ca vào năm xưa: - Tất cả cũng vì nhà máy.

Lý Ngọc Châu là nhân viên công tác của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, vị trí của hắn làm cho đám bạn học nhìn vào và cực kỳ hâm mộ. Tuy hắn công tác ở văn phòng thường ủy, thế nhưng mỗi khi có văn kiện cần đưa ra ngoài thì nhận được thể diện cao độ, rất có mặt mũi.

Nhưng thể diện là một chuyện mà thực tế lại là một chuyện, chỉ có thể dùng một câu để khắc họa, chính là uống nước ấm lạnh thì mình tự biết. Mỗi lần tỉnh ủy tổ chức hội nghị thường ủy, Lý Ngọc Châu cảm nhận được sự khó chịu mà công tác mang lại cho mình.

Tối hôm trước đã lau sạch sàn nhà và bàn hội nghị, hôm sau lại lau sạch một lần, Lý Ngọc Châu dựa theo yêu cầu của trưởng phòng mà đặt một vài phần tài liệu lên mặt bàn của từng vị trí thường ủy tỉnh ủy.

- Diệp Thừa Dân, Chử Vận Phong,..., Vương Tử Quân,... Lý Ngọc Châu nhìn một loạt bảng tên trên bàn mà không ngừng hâm mộ, không khỏi có chút mơ tưởng. Nhưng hắn biết rõ ý nghĩ của mình cũng chỉ là mơ mộng mà thôi, nếu hắn muốn tiến vào danh sách thường ủy thì căn bản là mơ tưởng hão huyền.

Xác xuất của nó còn nhỏ hơn cả mua vé số ngoài đường.

Nhưng nếu tự mình làm cho mình một cái bảng tên thì không là vấn đề, ví dụ như hắn có thể đặt một cái như vậy trong nhà, cảm nhận được khoái ý làm lãnh đạo tỉnh.

Lý Ngọc Châu đặt phần văn kiện cuối cùng trong tay xuống, hắn thở dài một hơi, ánh mắt không khỏi nhìn lên tiêu đề văn kiện. Hắn thấy trên đó viết dòng chữ: "Điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng!", thế là vội vàng thu hồi ánh mắt.

Xem ra sự việc này là thật, đã xảy ra chuyện ở công ty xe hơi Đông Hồng. Tuy Lý Ngọc Châu đi vào công tác ở văn phòng thường ủy chưa quá lâu, thế nhưng hắn cũng không phải không hiểu nhiều chuyện, dù sao thì hắn ở gần ban công sẽ thấy được ánh trăng nhiều hơn.

Cũng không biết lần này trưởng phòng Vương có thể thoát thân như lần trước hay không. Vì nguyên nhân độ tuổi mà Lý Ngọc Châu căn bản rất có hảo cảm với một vị trưởng phòng tổ chức không lớn hơn mình bao nhiêu như Vương Tử Quân, vì vậy căn bản có ý nghĩ giúp đỡ người này. Nhưng hắn bết đó chỉ là chờ đợi nho nhỏ của mình, chẳng giúp đỡ được gì cho trưởng phòng Vương cả.

- Ngọc Châu, thu dọn xong chưa, trưởng phòng nói cậu đưa ấm điện mới mua sang phòng bên. Khi Lý Ngọc Châu đang suy nghĩ miên man thì có người trầm giọng quát lên.

Kh thấy người vừa lên tiếng với mình chính là phó chủ nhiệm khoa Tần Đức Chúc đến nhận công tác sớm hơn mình một năm, thế là hắn khẽ nhếch miệng, nhưng vẫn thành thật rời đi. Hắn biết rõ trưởng phòng sắp xếp cho Tần Đức Chúc đi làm, thế nhưng Tần Đức Chúc lại sai bảo mình.

Mặc dù Lý Ngọc Châu không thích Tần Đức Chúc, thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải nhịn. Người ta đến đơn vị sớm hơn mình, chính mình nếu không thành thật nghe lời sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Máy nấu nước mới mua rất nặng, khi mà Lý Ngọc Châu cảm thấy mình sắp buông tay đến nơi, khi hắn đi đến khúc quanh hành lang thì cảm thấy có người chặn đường. Hắn không kịp nhìn thì chợt nghe thấy có người khẽ nói: - Cậu không nên gấp gáp, đi chậm thôi, nếu không sẽ rơi xuống chân.

Lý Ngọc Châu nói một tiếng cảm ơn, sau đó đặt máy nấu nước lên bàn trà cách đó không xa. Hắn thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện người vừa cản đường mình là ai, thế là không khỏi cảm thấy ngây dại.

- Bí thư Diêu, vừa rồi tôi không thấy rõ.

Diêu Trung Tắc khoát tay áo dùng giọng ôn hòa nói: - Cậu xách máy nấu nước nặng như vậy, phải là tôi nhường đường cho cậu, tôi thấy cậu có thể xách được nó, rõ ràng là rất mạnh mẽ.

Diêu Trung Tắc cũng không chờ Lý Ngọc Châu trả lời, hắn đi vào trong phòng họp, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, tùy ý lật xem văn kiện trên bàn.

Thái độ của Diêu Trung Tắc làm cho Lý Ngọc Châu cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Sau khi hắn lui ra khỏi phòng, chợt nghe thấy phó chủ nhiệm Trần ở bên cạnh nói: - Tiểu Lý, lần này cậu rất may mắn, đúng lúc bí thư Diêu có tâm tình tốt, không chấp nhất với cậu.

Lý Ngọc Châu biết mình lúc này tốt nhất là không nên nói gì cả, thế là hắn gãi đầu, nở nụ cười phúc hậu. Mặc dù hắn là người mới trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hắn cũng không phải mới phục vụ các vị thường ủy được vài lần. Hội nghị thường ủy lần này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, dựa theo thói quen của bí thư Diêu, căn bản không nên đến sớm như vậy.

- Chủ nhiệm Trần, hôm nay bí thư Diêu đến hơi sớm thì phải? Lý Ngọc Châu chợt mở miệng nói.

Phó chủ nhiệm Trần nhìn thoáng qua Lý Ngọc Châu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thần bí: - Lúc này bí thư Diêu có tâm tình tốt, thế nên đến sớm hơn để trao đổi với các vị thường ủy khác. Cậu đấy, cậu nên thành thật làm tốt công tác của mình đi.

"Tâm tình tốt? Trao đổi với các vị thường ủy khác? Đây là lý do gì?" Lý Ngọc Châu dù rất nghi hoặc nhưng vẫn thành thật giấu những ý nghĩ này vào trong lòng, cũng không dám mở miệng hỏi tiếp.

- Bí thư Diêu, trước đó chị nhà có nói sẽ giới thiệu đối tượng cho Thúy Hồng nhà tôi, vì sao bây giờ còn chưa có thông tin gì? Tôi lại ngại hỏi trực tiếp, thế cho nên mong anh về nhà thì hỏi chị dâu xem thế nào. Khih Lý Ngọc Châu chuẩn bị đi sang phòng bên thì chợt nghe thấy trưởng phòng tuyên truyền Chương Thu Mi vừa đi vào phòng họp đang mở miệng hỏi Diêu Trung Tắc.

Khi Lý Ngọc Châu đưa vật phẩm sang phòng hội nghị thường ủy, lúc này trong phòng không những có Diêu Trung Tắc và Chương Thu Mi, có thường ủy tỉnh ủy bí thư ủy ban tư pháp Lỗ Kính Tu, phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn đã ngồi sẵn. Làm cho bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là chủ tịch Kim Hành Thuấn trước nay căn bản không chịu trò chuyện, nhưng bây giờ lại nói chuyện vui vẻ với bí thư Diêu, còn bí thư Lỗ Kính Tu tuy nở nụ cười vui vẻ nhưng lại không nói gì.

Tuy Lý Ngọc Châu cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, thế nhưng hắn vẫn lắc đầu. Đối với hắn thì chuyện giữa các vị lãnh đạo là quá vi diệu, hắn không nên quan tâm, chủ yếu là làm tốt công tác của mình.

Khi thấy lãnh đạo trực tiếp của mình cố ý tỏ ra bận rộn thì Lý Ngọc Châu cũng không dám dừng chân, nếu như hắn biểu hiện chút lỗi gì đó trong hội nghị thường ủy, tất nhiên các vị thường ủy tỉnh ủy sẽ không so đo với một tiểu nhân vật như hắn, thế nhưng lãnh đạo trực tiếp sẽ không cho hắn quả ngọt để ăn.

Khi Lý Ngọc Châu nhanh chóng rời đi, chợt thấy phó chủ nhiệm Trần vẫy tay với mình, giống như có chuyện gì cần hắn phải đi làm. Phó chủ nhiệm Trần là người gần đây khá quan tâm đến hắn, thế nên hắn nhanh chóng đi về phía chủ nhiệm Trần.

Vì bận rộn nên Lý Ngọc Châu đi quá nhanh, thiếu chút nữa đổ ập vào người ở trước mặt, nhưng ly nước trong tay của người này lại vãi ra hơn phân nửa.

- Anh có chuyện gì vậy? Sao chạy qua chạy lại rối lên như thế? Người bưng ly nước nhìn thoáng qua Lý Ngọc Châu rồi nổi giận trầm giọng nói.

Lý Ngọc Châu vốn có chút lo lắng, lúc này nhìn thoáng qua người kia, thế là trái tim không khỏi run lên. Cũng không phải người kia như thế nào, nhưng sau lưng đối phương không phải là trưởng phòng Vương sao? Chính mình hôm nay giống như quá xui xẻo, lúc đầu vận chuyển máu nấu nước thì chặn đường bí thư Diêu, khi đó bí thư Diêu không trách tội thì quá may mắn rồi, bây giờ không ngờ lại làm đổ hơn nửa ly nước của trưởng phòng Vương.

- Tôi...Tôi không cố... Khi Lý Ngọc Châu lắp bắp xin lỗi thì Vương Tử Quân đi phía sau Du Giang Vĩ đã cười nói: - Không có gì cả, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Vương Tử Quân nói rồi vẫy vẫy tay với phó chủ nhiệm Trần.

Phó chủ nhiệm Trần đã sớm nóng lòng như lửa đốt, vì hắn là phó chủ nhiệm văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn biết hôm nay có chuyện gì phát sinh. Tuy hắn không đoán được biến hóa của hội nghị thường ủy, thế nhưng biết rõ tâm tình của trưởng phòng Vương sẽ không tốt.

Lúc này xảy ra chuyện, trưởng phòng Vương nếu trút giận lên văn phòng thường ủy tỉnh ủy, như vậy đừng nói là chủ nhiệm Trần, cho dù là thư ký trưởng phụ trách văn phòng thường ủy tỉnh ủy cũng bị phê bình. Hắn không khỏi thầm nghĩ như vậy, thế nên nhanh chóng đi về phía Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Vương, chúng tôi không làm tốt công tác...

- Tôi nói cho anh biết đây chỉ là việc nhỏ, vị đồng chí này có tinh thần tích cực công tác, nếu không sẽ chẳng hấp tấp như vậy. Tôi gọi anh đến chỉ là muốn nói anh không nên vì những chuyện nhỏ nhặt thế này mà không tha cho đồng chí của mình, anh hiểu chưa? Vương Tử Quân nhìn phó chủ nhiệm Trần rồi vừa cười vừa nói.

- Cám ơn trưởng phòng Vương đã bỏ qua cho, sau này tôi nhất định sẽ làm tốt công tác hỗ trợ Tiểu Lý, sẽ để cậu ấy nhanh chóng đề cao trình độ của mình. Phó chủ nhiệm Trần khẽ lau mồ hôi trán rồi dùng giọng đảm bảo nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi vào trong phòng họp, sau khi đi hai bước thì nói với Lý Ngọc Châu: - Tiểu Lý, sau này tôi sẽ xem vào biểu hiện của cậu.

Khi Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ rời đi, mồ hôi trên mặt phó chủ nhiệm Trần đã không còn. Lý Ngọc Châu nhìn cơ thể đứng thẳng đứng của phó chủ nhiệm Trần, hắn lắp bắp nói: - Chủ nhiệm Trần, vừa rồi tôi có chút xúc động, tôi không thấy rõ là trưởng phòng Vương, điều này...

Phó chủ nhiệm Trần không ngờ lại vỗ vai Lý Ngọc Châu nói: - Ngọc Châu, sau này cậu không thể trầm ổn một chút được sao? Lần này thiếu chút nữa tôi bị cậu hại chết rồi. Nhưng rất tốt, trưởng phòng Vương không những không so đo, ngược lại còn hộ giá cho cậu, nếu không phải vừa rồi trưởng phòng nói sẽ xem xét biểu hiện của cậu, chỉ sợ không vài ngày sau cậu sẽ phải rời khỏi văn phòng thường ủy.

Lý Ngọc Châu nghe những lời nói sâu sắc của chủ nhiệm Trần thì mới kịp phản ứng, văn phòng thường ủy tỉnh ủy là đơn vị trọng tâm, không biết có bao nhiêu người muốn vào công tác nơi này. Chính mình nếu như không có vài lời của trưởng phòng Vương vừa rồi, chỉ sợ sẽ là đối tượng bị người ta công kích.

Lý Ngọc Châu không khỏi sinh ra vài phần cảm kích với trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi Vương Tử Quân, đồng thời hắn cảm kích và có chút nghi hoặc. Hôm nay tâm tình của trưởng phòng Vương không nên tốt như vậy mới đúng.

Một phút sau khi Vương Tử Quân ngồi vào vị trí của mình thì Chử Vận Phong và Diệp Thừa Dân đi vào trong phòng họp. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, ánh mắt của lão đầu tiên là nhìn thoáng qua Chử Vận Phong, sau đó rơi lên người Vương Tử Quân.

Khi Diệp Thừa Dân thấy vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân, thế là tâm tư thả lỏng một chút. Dù thế nào thì lần này cũng là ngăn cản lớn cho Vương Tử Quân, Diệp Thừa Dân chuẩn bị tăng gánh nặng cho Vương Tử Quân ở phương diện cải cách nhân sự, tất nhiên không hy vọng Vương Tử Quân không gượng dậy được ở sự kiện này.

Nhưng Diệp Thừa Dân dù là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng cũng không phải lão nói gì cũng thực hiện giống như vậy được. Chưa nói đến Chử Vận Phong, bây giờ đám người Diêu Trung Tắc cùng nhau vây công, điều này làm cho lão cảm thấy khó thể làm gì được.

Đây cũng không phải là vì năng lực của Diệp Thừa Dân có vấn đề, thật sự là vì tình huống của Nam Giang quá đặc thù. Tuy lão có ưu thế về vị trí so với nhiều người khác, thế nhưng Chử Vận Phong kinh doanh ở Nam Giang lâu năm, lực ảnh hưởng quá sâu, điều này làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy mình bị trói buộc ở nhiều phương diện.

Hội nghị thường ủy lần này căn bản không có nhiều hạng mục để thảo luận, phần lớn đều không cần tranh luận, thế nên chỉ sau một giờ thì tất cả đã được thông qua.

Diệp Thừa Dân sờ lên cặp kính trên sống mũi, lão biế lúc này đám người bên dưới đều đang chờ đề tài thảo luận cuối cùng. Trong khoảng thời gian một giờ này lão luôn quan sát gương mặt Vương Tử Quân, thấy gương mặt đối phương vẫn bình thường, những gì nên nói thì nói, không nên nói thì không, điều này làm cho lão yên tâm hơn.

Thậm chí điều này còn làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy vui mừng.

Nếu muốn nhìn vào một người, cần phải xem đối phương khi phát triển mạnh mẽ thì thế nào, thậm chí còn phải nhìn vào biểu hiện của đối phương khi thất thế là ra sao. Lúc này Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, điều này căn bản là quá đáng quý.

Diệp Thừa Dân hít vào một hơi thật sâu rồi mở miệng nói: - Liên quan đến vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng, lúc này ủy ban nhân dân tỉnh đã có kết quả điều tra. Chủ tịch Chử, anh thông báo kết quả điều tra cho mọi người ở đây đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK