Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Địch là một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, thân hình cao lớn với bộ quần áo thể thao, bộ dạng cực kỳ hoạt bát quắc thước. Anh Địch cười nói:

- Vẫn là kiểu cũ, đánh cờ thôi, thế nào, anh còn thứ gì mới lạ sao?

- Hì hì, nói cho anh biết, hôm nay tôi không đánh cờ với anh, con trai và con dâu của tôi đã thương lượng với nhau, hôm nay sẽ dẫn cả nhà đi du lịch Cô Yên Sơn.

Ông lão đang ăn bánh quẩy rõ ràng rất hài lòng với sắp xếp này, vì vậy sau khi ăn xong thì gương mặt nở nụ cười như hoa.

Lời nói của lão làm cho những người cùng đến ăn cơm sinh ra hứng thú, có một người chợt cười nói:

- Hay đấy anh Lưu, anh là người ăn no rồi đi du lịch đây đó, con trai anh thật hiếu thuận, đúng là số tốt.

- Tôi mà có số tốt sao? Hừ, các anh nếu muốn đi, không phải nói cho bọn nhỏ một tiếng là được à? Đám chúng nó bình thường thì bận rộn, thế nhưng thừa dịp được nghỉ ngơi mà đi đây đó một chút không được sao?

Anh Lưu thích hiệu quả như vậy, bình thường đám bạn già thường tranh nhau khoe khoang sự hiếu thuận của con cháu nhà mình, hừ, nếu nói về điều nà thì thật sự không ai đắc ý bằng mình.

- Chúng tôi cũng muốn đi, thế nhưng đến tuổi này mà còn phải leo núi, có chịu nổi không?

Anh Địch nói đến đây thì nhìn anh Lưu nói:

- Con dâu của anh không phải rất ít đi lại sao? Thế nào lại cho ông đi du lịch rồi?

Rất ít đi lại là một câu nói dễ nghe, thực tế thì lại nói rằng con dâu có chút keo kiệt, anh Lưu cũng cảm thấy có chút khó khăn vì ông bạn già biết rõ tình huống nhà mình, thế nhưng lúc này lão lại muốn giữ gìn hình tượng con dâu nhà mình.

- Năm ngoái cuộc sống căng thẳng, tất nhiên sẽ phải tính toán một chút. Nhưng bây giờ con tôi cung ứng nguyên liệu cho nhà máy Bất Lão Khang, cũng kiếm được tiền.

Tuy ông lão Lưu Khiêm Hư nói chỉ kiếm được chút tiền, thế nhưng nụ cười cực kỳ thỏa mãn trên môi lại biểu hiện đầy đủ vấn đề.

- Cũng là anh Lưu số tốt, đám con trai của tôi cũng kiếm được tiền, thế nhưng cũng không so sánh được với cậu con trai của anh.

Một ông lão với gương mặt hồng hào chợt dùng giọng cảm khái nói:

- Nhưng như vậy thì tôi cũng muốn cảm tạ bí thư Vương, nếu không phải người ta tiến cử công viên kỹ thuật, chỉ sợ hai đứa con gái nhà tôi còn không có việc làm.

- Tất nhiên rồi, nghĩ lại thấy tên Trình Tự Học kia ở thành phố La Nam chúng ta nhiều năm, thế nhưng dù là đánh rắm một cái cũng không xong. Bí thư Vương người ta mới đến thành phố La Nam vài ngày đã thay đổi đến mức này, thật sự không dễ dàng gì.

- Đường sắt sắp được khơi thông, đường cao tốc thì sang năm sẽ làm xong, nếu nói về phương diện thu hút đầu tư thì thành phố La Nam đứng đầu toàn tỉnh. Con trai tôi ra tay có hơi chậm, chỉ là nắm được một công trình nhỏ trong công viên kỹ thuật, thế nhưng chỉ là như vậy cũng đủ để cho nhà chúng tôi xây được một căn nhà.

Ông lão này nói về việc xây nhà mới mà rung đùi đắc ý, giống như một đứa bé vừa nhận được quần áo mới.

- Anh Trần, anh chuẩn bị xây nhà mới sao? Anh à, nếu anh thật sự có quyết định như vậy, tôi khuyên anh nên đợi xem cái đã. Tôi nghe nói thành phố sắp có phương án cải tạo nội thành, nếu anh có tiền, không bằng chờ thành phố xây dựng xong nhà cửa rồi mua hai phòng mà ở.

Khương Long Cương cũng muốn ở lại nghe tiếp, thế nhưng đã là bảy giờ, sau khi dùng cơm xong thì hắn nhanh chóng đi đến nhà Vương Tử Quân.

Khương Long Cương vừa đứng bên đường thì Lý Đức Trụ lái xe chạy đến, hai người phục vụ cho bí thư Vương Tử Quân lâu ngày, tất nhiên đã sớm có ăn ý.

- Anh Khương, anh ăn cơm chưa?

Lý Đức Trụ chờ Khương Long Cương lên xe rồi cười hỏi.

- Đã ăn rồi, anh ăn chưa? Nếu chưa thì anh tranh thủ đi, hôm nay có lẽ bí thư Vương sẽ dùng xe rất vội.

Khương Long Cương vừa thu dọn những thứ trên xe vừa dùng giọng đề nghị nói với Lý Đức Trụ.

Lý Đức Trụ gãi gãi đầu nói:

- Ngày hôm qua tôi ngủ có hơi muộn, sáng thức dậy đã ăn hai cái bánh bao.

- Anh không sao đấy chứ? Nếu ngủ không đủ giấc, có thể tìm người trong ban lái xe thay thế cho một lát.

Khương Long Cương sợ Lý Đức Trụ lái xe trong lúc buồn ngủ, thế là tranh thủ mở miệng khuyên bảo.

- Anh Khương yên tâm, không có gì đâu.

Lý Đức Trụ nói rồi nhanh chóng lái xe đến khu nhà thị ủy.

Dù đang là ngày nghỉ thế nhưng bảo vệ vẫn canh gác khu nhà thị ủy rất nghiêm, đám người nơi đây rất quen thuộc với chiếc xe số một thị ủy, khi thấy xe chạy đến thì nhanh chóng đi xuống mở cửa.

Chiếc xe đi đến nhà Vương Tử Quân, Khương Long Cương nhìn đồng hồ theo thói quen, sau đó lẳng lặng chờ Vương Tử Quân.

Giống như một thói quen, chưa đến mười phút sau Vương Tử Quân đã đi ra khỏi nhà. Khương Long Cương nhanh chóng đi đến giúp bí thư Vương mở cửa xe, sau khi Vương Tử Quân ngồi vào bên trong thì xe khởi động.

- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?

Khương Long Cương dù biết con đường xuất hành của Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi lên xe vẫn dùng giọng thành thật hỏi.

Vương Tử Quân lúc này cũng không mặc tây phục giày đen như ngày thường, lại mặc một bộ quần áo nghỉ ngơi, nhìn qua trẻ hơn bảy tám tuổi. Hắn nở nụ cười thoải mái với Khương Long Cương:

- Hôm nay thị ủy nghỉ làm, cũng không cần chúng ta phải trực ban, cũng không đến thị ủy làm gì cả. Hôm nay không phải là ngày Cô Yên Sơn mở cửa đón khách sao? Chúng ta qua bên kia tham gia náo nhiệt.

Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lý Đức Trụ:

- Cũng đừng chạy chiếc xe này, tôi đã nói với phòng giao thông, bọn họ sẽ đưa đến cho chúng ta một chiếc xe việt dã.

Lý Đức Trụ đồng ý một tiếng, sau đó chạy xe về phía phòng giao thông công chánh thành phố La Nam.

Xe việt dã chạy trên đường cái có vẻ cực kỳ thoải mái, gió xuân như làm cho người ta bừng bừng cảm giác xuân phong đắc ý.

Thế nhưng Khương Long Cương ngồi trên xe lại cảm thấy có chút không thoải mái, dù bọn họ đi đường và nhìn thấy không ít xe cộ qua lại, thế nhưng phần lớn là xe nông nghiệp, dù nhìn thế nào cũng không thấy giống như đang đi du lịch.

Bí thư Vương sao lại đến Cô Yên Sơn vào ngày nghỉ thế này? Khương Long Cương là thư ký của bí thư, hắn hiểu rõ vấn đề, nếu tình huống trên đường là như thế này, chỉ sợ tình huống bên núi Cô Yên Sơn cũng không khá hơn gì.

Không phải lần này Cô Yên Sơn mở cửa lại là pháo lép? Khương Long Cương có ý nghĩ như vậy, thế là đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn thấy tất cả những gì đang diễn ra, thế nhưng từ sâu trong lòng hắn cũng cảm thấy không có quá nhiều vấn đề.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại trên tay Khương Long Cương chợt vang lên, hắn nghe máy, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Hà.

Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, hắn cười nói với Hà Khởi Duệ:

- Chủ tịch Hà, anh gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy, có phải có gì đặn dò không?

- Bí thư Vương, ngài cứ thích đùa, tôi chỉ muốn báo cáo với ngài một việc, tôi đã xuất phát đến thành phố Tam Hồ theo chỉ thị của ngài.

Hà Khởi Duệ nở nụ cười miễn cưỡng, hắn nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi đã hỏi thăm rồi, lần này thành phố Tam Hồ thực hiện nghi thức khởi công trong thời gian một tiếng. Anh xem, tôi có nên liên hệ với các lãnh đạo tỉnh, mời bọn họ đến thành phố La Nam một chút hay không?

Mời các vị lãnh đạo tỉnh đến thành phố La Nam một chút, đây rõ ràng là đào góc tường của thành phố Tam Hồ. Loại chuyện này dù có chút xấu xa, thế nhưng mặt ngoài lại không thể nói được gì.

Vương Tử Quân, có chút trầm mặc, sau đó hắn nhanh chóng mở miệng tỏ thái độ:

- Hay là thôi đi, chúng ta nên làm tốt chuyện của mình là được.

Hà Khởi Duệ cũng biết làm như vậy là không hay, thế nhưng hắn lại rất kỳ vọng vào sự việc như vậy. Dù sao thì phương diện xác nhận thành phố trọng tâm lần này có ý nghĩa quá quan trọng với một vị quyền chủ tịch thành phố La Nam như hắn.

Sau khi nói thêm vài câu thì Vương Tử Quân cúp điện thoại. Vương Tử Quân rất thỏa mãn vì thái độ của Hà Khởi Duệ, nhưng thái độ đó của Hà Khởi Duệ lại có chút vội vàng gấp gáp, tất nhiên hắn thấy rất rõ.

- Đã đến Cô Yên Sơn.

Khi Vương Tử Quân còn đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ về thành phố trọng tâm, âm thanh của Lý Đức Trụ chợt vang lên bên tai. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy một cánh cổng rất lớn ở trước mặt.

Là một cánh cổng cực lớn, điêu khắc tinh tế, bên trên có ghi một dòng chữ: “ Khu du lịch Cô Yên Sơn “ , hai bên còn có hai dải lụa đỏ, nhìn từ xa đã thấy bừng bừng không khí vui vẻ.

Nhưng nếu so sánh với bầu không khí vui tươi thì không gian lại có chút quạnh quẽ, chẳng những không có cảnh tượng du khách qua lại như Khương Long Cương từng nghĩ, chỉ có vài ba chiếc xe đi vào mà thôi, căn bản là không có mấy người trong khu du lịch Cô Yên Sơn.

Chăng lẽ ngày Cô Yên Sơn mở cửa đón khách lại rơi vào tình huống khó khăn này? Nếu nói như vậy, rõ ràng là thành phố La Nam đã mất đi xu thế tốt đẹp của mình, mất cơ hội cạnh tranh thành phố trọng tâm với Tam Hồ.

Khương Long Cương thật sự rất nôn nóng, hắn không tự chủ được phải đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng có chút thất vọng với tình huống trước mắt, tuy hắn cảm thấy mình đến có hơi sớ, nhưng trong tưởng tượng của hắn thì khu du lịch Cô Yên Sơn cũng không phải chỉ có vài chiếc xe ra vào như thế kia.

Chẳng lẽ mình đoán sai, hay là mình nhớ lầm?

Ký ức của Vương Tử Quân tuyệt đối là không sai, hôm nay là ngày hoàng kim, phương diện du lịch sẽ cực kỳ nóng nảy. Lúc này sở dĩ còn chưa có ai đến khu du lịch Cô Yên Sơn, có lẽ là vì Cô Yên Sơn bây giờ còn chưa đủ hấp dẫn người khác.

Nếu nói như vậy thì xem như tính toán của mình trên cơ bản đã thất bại.

Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, đúng lúc nhân viên công tác của khu du lịch Cô Yên Sơn đi về phía xe của mình. Lúc này hắn không muốn cho bảo vệ khu du lịch biết mình đến, vì vậy mà gật đầu với Khương Long Cương.

Khương Long Cương đã rất quen thuộc với tình huống như thế này, hắn nhanh chóng xuống xe nói hai câu với người đi đến, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, chúng ta đi vào hay là dừng xe chờ một chút?

Vương Tử Quân hiểu Khương Long Cương nói dừng xe chờ một chút là có ý gì, hắn cười cười bước xuống xe nói:

- Đã đến đây thì cũng nên đi vào xem Cô Yên Sơn được xây dựng hoàn thiện như thế nào.

Khương Long Cương đi đến quầy vé quạnh quẽ mua ba vé, sau đó ba người đi vào khu du lịch Cô Yên Sơn. Lúc này đường núi Cô Yên Sơn biến thành những bậc thang, thế nhưng những bậc thang lại phủ rêu xanh, giảm bớt khói lửa nhân gian, bừng lên sức sống mãnh liệt.

Trên đầu là bầu trời trong xanh bao la, chim hót rộn ràng, trên con đường lên núi không có người nào, có vẻ rất yên tĩnh thoải mái.

Khi đi qua một triền núi, tiếng nước chảy truyền đến. Tiếp tục đi thêm vài bước, một dòng nước tươi mát trong lành phun ra từ núi đá, có một chiếc cầu nhỏ, bên dưới là đàn cá nhỏ bơi lượn vui đùa.

Tuy Vương Tử Quân đến đây cũng không phải với mục đích du lich, thế nhưng nhìn khung cảnh chung quanh, dòng suối róc rách, hoa tươi khoe sắc, gió xuân tươi mát, không gian yên bình tươi đẹp...Hắn chợt cảm thấy tầm mắt thông thoáng vui vẻ thoải mái. Lúc này tâm tình giống như bị gột rửa, tất cả sự việc trần thế được xóa nhòa.

Thật sự là mùa xuân đến, thứ gì cũng bừng bừng sức sống, liên tục súc tích và rồi bành trướng, Khương Long Cương thầm nghĩ như vậy.

Ba người cầm bản đồ đi dạo một giờ, sau lưng vã mồ hôi nhưng căn bản không thấy người nào cả. Điện thoại trên tay Khương Long Cương liên tục vang lên, thỉnh thoảng có người gọi điện thoại đến.

Khương Long Cương dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân cứ nhìn về phương xa giống như ngắm phong cảnh, lại giống như không muốn nhìn gì cả. Khương Long Cương hiểu rõ, lúc này Cô Yên Sơn có quá ít khách du lịch, bí thư Vương đang suy xét kế sách ứng phó.

Khương Long Cương cúp máy rồi dùng giọng chú ý hỏi Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty Đông Du ở bên kia, ngài thấy thế nào?

Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Khương Long Cương, hắn khoát tay áo, trong lòng thầm nghĩ tai nghe mắt thấy là sự thật, bây giờ chính mình đang đứng ở khu du lịch Cô Yên Sơn, chẳng lẽ gọi vài cuộc điện thoại thì sẽ có người đến sao?

Khi Vương Tử Quân khoát tay từ chối, điện thoại của Khương Long Cương lại vang lên. Lúc này Khương Long Cương nói vài câu, sau đó đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.

Người gọi điện thoại đến là Kim Điền Lạc, nhiệm vụ của Kim Điền Lạc hôm nay là đến khách sạn La Nam phụ trách phương diện đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng khách sạn xung quanh Cô Yên Sơn, thế nhưng người ta chỉ phái đến vài vị phó giám đốc khách sạn, căn bản không giống như những người có thể làm chủ được.

- Bí thư Vương, ngài đang ở nơi nào? Chúng tôi sắp đến Cô Yên Sơn rồi.

- Tôi đang ở Cô Yên Sơn, các anh đến đi.

Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ mới mẻ, hắn trầm giọng nói.

Vương Tử Quân cúp điện thoại của Kim Điền Lạc, gương mặt có chút run rẩy. Hắn thầm nghĩ, xem ra chính mình quá hy vọng vào Cô Yên Sơn, nhưng dù thế nào cũng đã mời người ta đến, cũng không thể cho người ta quay về tay không theo đường cũ.

- Tìm đường đi, chúng ta rời khỏi núi.

Vương Tử Quân phân phó một tiếng với Khương Long Cương, sau đó hắn bước về phía trước.

Khương Long Cương và Lý Đức Trụ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ tâm tình của lãnh đạo lúc này không quá tốt, lại có chút bất lực. Những chuyện này không phải là bọn họ có thể chen tay vào được. Tuy Khương Long Cương rất muốn nói hai câu với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và lãnh đạo, thế cho nên mới nuốt hai câu nói cuối cùng vào bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK