- Đã đến!
Cục trưởng cục công an Liên Giang Hà nghe được tin tức phát ra từ bộ đàm thì nhanh chóng chạy đến trước mặt Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân, sau đó trầm giọng báo cáo với lãnh đạo.
Hầu Thiên Đông bình tĩnh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua đám lãnh đạo huyện ủy, đám người phía sau có đầu đủ các loại tư thái. Lúc này ánh mắt bí thư quét qua, cả đám người nhanh chóng đứng yên ngay ngắn như những học sinh tiểu học.
Ba chiếc xe Audi màu đen và một chiếc xe ba mươi chỗ tạo thành một đoàn xe chạy đến như bay qua điểm giáp ranh với huyện Lô Nam, sau khi phát hiện các vị lãnh đạo ban ngành huyện Lô Bắc đứng nghênh đón, bốn chiếc xe kia chợt giảm tốc độ.
Khi chiếc xe đầu tiên dừng lại, Hầu Thiên Đông nhanh chóng tiến lên, dù chỉ là vài bước ngắn ngủi nhưng lão cực kỳ chú ý, cũng không đi quá nhanh vì cần có thời gian cho lãnh đạo xuống xe; cũng không đi quá chậm, nếu không thì lãnh đạo xuống xe mà mình còn chưa kịp đến.
Trong quan trường thì không nhanh không chậm mới là tốt, rất nhiều chuyện quan tâm đến tiến độ, không nên quá chậm, người ta một trăm mà mình chỉ có tám mươi; cũng không thể hăng hái quá mức, nắm vững đúng tiến độ thật sự rất khó khăn.
Kinh nghiệm của Hầu Thiên Đông rất phong phú, khi cửa xe vừa mở ra thì hắn đã đứng chờ sẵn bên cạnh xe năm bước. Khi Hùng Trạch Luân vừa xuống xe và đưa tay ra giống như từ trên cao đi xuống thì Hầu Thiên Đông sẽ thuận thế tiến lên dùng hai tay bắt tay với lãnh đạo.
Chỉ là một hành động bắt tay đơn giản nhưng Hầu Thiên Đông lại xử lý thật sự cực kỳ gọn gàng, Hùng Trạch Luân cũng không chờ Hầu Thiên Đông nói lời hoan nghênh, lão đã lên tiếng sắp xếp:
- Lên xe đi thôi, chúng ta đến huyện ủy rồi nói sau.
Sau khi Hầu Thiên Đông lên xe của Hùng Trạch Luân, chiếc xe ba mươi chỗ chở các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành của huyện Lô Bắc cũng đã khởi động, đoàn xe được xe cảnh sát mở đường, cùng nhau chạy về phía huyện ủy huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân cũng có chút phản cảm với tình huống đón tiếp rềnh rang như vậy, nhưng thân trong quan trường thì loại bệnh hình thức này là rất cần thiết. Cho dù anh cực kỳ bức bối, thế nhưng anh vẫn phải biểu hiện tốt đẹp, nên vỗ tay thì phải vỗ sao cho lớn. Những năm nay các vị lãnh đạo cần phái đoàn tiền hô hậu ủng, tất nhiên đạo cụ chủ yếu là người và xe.
Nửa giờ sau đoàn xe chạy vào huyện ủy, những sắp xếp của bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân sau đó thật sự cũng coi như nể mặt huyện Lô Bắc. Trước tiên lão vào phòng họp nghe báo cáo, sau đó tiến hành kiểm tra công tác tư pháp. Lần này đi theo bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân ngoài bí thư ủy ban tư pháp thị ủy Tống Triêu Tuấn, còn có bí thư ủy ban kỷ luật Lê Trường Thiên và thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đổng Quốc Hòe.
- Bí thư Hùng, sau khi nhận được chỉ thị của anh, chúng tôi đã thực hiện tất cả công tác theo nguyên tắc chỉ đạo của lãnh đạo, phân công rõ ràng, cường hóa trách nhiệm, kết hợp những hoạt động của hội nghị lần này với các vấn đề tác phong, trù tính chung, xem xét tỉ mỉ, toàn lực ứng phó và làm tốt công tác trù bị, đảm bảo các hạng mục công tác diễn biến thuận lợi. Tôi tin tưởng lần này hội nghị tư pháp sẽ trở thành một việc vui của cả huyện Lô Bắc.
Phải nói là Hầu Thiên Đông báo cáo cực kỳ có tiêu chuẩn, chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng trật tự rõ ràng, lại đưa ra trọng điểm, rất được lãnh đạo coi trọng, biểu hiện mạnh mẽ. Những lời báo cáo của lão tất nhiên không phải khoe khoang vì các cán bộ thủ hạ đã làm tốt công tác, chủ yếu là bày tỏ một thái độ với bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân: Các vị lãnh đạo ban ngành huyện Lô Bắc dưới sự chỉ đạo của bí thư Hùng Trạch Luân đã có tác phong cực kỳ chính đáng, đủ tinh thần, đủ tâm tư, đủ mạnh mẽ. Như vậy có nghĩa là gì? Cái này gọi là lực khống chế và lực tac động đều là hạng nhất.
Hùng Trạch Luân nghe báo cáo mà liên tục gật đầu, Hầu Thiên Đông lại thừa cơ nói tiếp;
- Những công tác trù bị cho hội nghị lần này đều là do bí thư Vương nắm chắc, bí thư Hùng, anh xem có nên cho anh ấy báo cáo một chút về tình hình trù bị cho hội nghị hay không?
Hùng Trạch Luân có thể nói là biết khá nhiều về Vương Tử Quân, bây giờ nghe thấy Hầu Thiên Đông đề cử Vương Tử Quân, thế là lão dùng giọng biết thời biết thế nói:
- Tốt, chúng ta cùng xem phó bí thư chủ khảo khối tư pháp của huyện Lô Bắc lên tiếng xem thế nào.
Vương Tử Quân cũng xem như có chuẩn bị đối với tình huống này, bây giờ thấy Hầu Thiên Đông lên tiếng, hắn đứng thẳng người khỏi vị trí của mình mà không chút hoang mang, sau đó trầm giọng nói:
- Kính thưa bí thư Hùng, kính thưa các vị lãnh đạo, các vị đồng sự...
- Bí thư Tiểu Vương, tôi xin cắt ngang một chút, cậu đứng đó không phù hợp để làm báo cáo, cậu đến bên này đi.
Hùng Trạch Luân chợt cười vẫy vẫy tay rất thân thiết khi Vương Tử Quân vừa mới mở miệng.
Bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân nói như vậy tất nhiên sẽ không có kẻ nào dám phản đối, thế là lúc này Vương Tử Quân đi lên đài chủ tịch dưới ánh mắt soi mói và hâm mộ của tất cả mọi người.
Khi vị phó bí thư trẻ tuổi với gương mặt cực kỳ bình tinh ngồi lên vị trí của mình trên đài chủ tịch, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị vị phó bí thư này hấp dẫn. Trước mặt bao người, Vương Tử Quân dứt khoát lớn gan, hắn khẽ ho một tiếng thử âm thanh của microphone, sau đó bắt đầu lên tiếng báo cáo.
- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, hội nghị công tác tư pháp của tỉnh sẽ được tổ chức ở huyện Lô Bắc, đó chính là một lời khẳng định và tán thành về công tác tư pháp của huyện Lô Bắc và thânh chí là của cả thành phố Hồng Ngọc, cũng là một thúc giục rất lớn cho công tác tư pháp ở huyện Lô Bắc. Vì thế mà toàn bộ huyện Lô Bắc chúng tôi đều cực kỳ quý trọng kỳ ngộ khó gặp này...
Tiếu Tử Đông ngồi bên dưới nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Vương Tử Quân trên đài chủ tịch, bí thư Vương giống như đang nhàn nhã đi dạo, thế là Tiếu Tử Đông thầm sinh ra cảm giác mình không nhận lầm người, cũng chỉ có những người có phong thái như vậy thì mình mới có thể đi theo và ngày càng tiến xa hơn.
Có đồng ý sẽ có ghen ghét, nếu nói kẻ ghen ghét nhất chính là phó bí thư Trần Lộ Dao, nhưng dù hắn có đố kỵ thế nào thì lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Tử Quân ở trên đài chủ tịch mà thôi, ai bảo đây là hội nghị khối tư pháp tỉnh mà không phải là hội nghị của khối công tác tổ chức.
Nếu so sánh với Trần Lộ Dao thì Tiền Diễm Lệ lại chỉ cười lạnh, là một nụ cười lạnh lẽo và mỉa mai. Đặc biệt là khi Vương Tử Quân dõng dạc lên tiếng rằng sẽ cố gắng tìm ra thành tích mới dưới sự lãnh đạo của thị ủy và huyện ủy, lúc này trong lòng nàng càng cười lạnh không thôi.
Cố gắng tìm ra thành tích, còn có cơ hội mà cố gắng sao? Vương Tử Quân, không phải đang rất đắc ý sao? Lúc này tôi cho anh đắc ý cũng không được, tôi muốn cho hai cấp lãnh đạo huyện thị đều phải nhìn xem rốt cuộc Vương Tử Quân anh có bản mặt thế nào. Tiền Diễm Lệ nghĩ đến tình huống mình đứng ra tấn công Vương Tử Quân, khóe miệng nàng càng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
- Chúng tôi tuy đã làm được chút việc, thế nhưng vẫn còn nhiều vấn đề còn tồn tại, chỉ như vậy là không đủ. Lúc này mời bí thư Hùng và các vị lãnh đạo đứng ở góc đội cao cho ra vài ý kiến phê bình đối với công tác trù bị của chúng tôi, như vậy cũng dễ dàng cho chúng tôi nhận ra khuyết điểm của mình, thúc đẩy hội nghị khối tư pháp tỉnh sắp tới tiến thêm một bước và càng hoàn thiện.
Giọng điệu trong trẻo của Vương Tử Quân vang lên hơn mười phút, nhưng mười phút đó lại làm cho bí thư Hùng Trạch Luân và bí thư ủy ban tư pháp Tống Triêu Tuấn liên tục gật đầu. Tuy Vương Tử Quân báo cáo không quá lâu, thế nhưng có thể nói là tất cả công tác đều chuẩn bị hoàn thiện, hơn nữa lại có vẻ trật tự rõ ràng, lời nói mơ hồ ẩn giấu sức thuyết phục, làm cho người ta phải vô thức thừa nhận quan điểm của hắn.
Hùng Trạch Luân và Tống Triêu Tuấn đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng cười:
- Đồng chí Tử Quân nói rất tốt, tôi cảm thấy các vị đồng chí trong huyện Lô Bắc đã chuẩn bị rất chu đáo, hơn nữa lại cực kỳ tốt đẹp. Nhưng hôm nay chúng tôi đến cũng không phải khẳng định thành tích khi khánh công, chúng tôi đến để lọc xương ra khỏi trứng gà. Nếu là khánh công thì chúng ta sẽ không ở chỗ này, đợi đến khi hội nghị khối tư pháp kết thúc, tôi sẽ triệu tập tất cả lãnh đạo đơn vị ban ngành và lãnh đạo quận huyện đến phòng họp thị ủy để tổ chức khánh công.
Bí thư thị ủy triệu tập tất cả lãnh đạo đơn vị ban ngành và quận huyện đến tổ chức khánh công, xem như cực kỳ có thể diện, không những làm cho Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nở mặt nở mày, thậm chí các vị cán bộ cấp phó của huyện Lô Bắc cũng vui sướng như điên.
- Chúng tôi lần này đến để xem xét vấn đề, thế cho nên chuyện thành tích để sang một bên, trước tiên nói đến vấn đề còn thiếu sót. Bí thư Hầu, hôm nay chúng ta đóng cửa họp bàn, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể lên tiếng thoải mái về những vấn đề đang diễn ra. Ai hiến kế thì cứ hiến kế, có sai cần truy cứu, đảm bảo hội nghị lần này diễn ra hết sức cẩn thận, cần phải thành công thắng lợi. Tôi thấy thế này, các vị đồng chí cứ chọn ra một vài vấn đề, sau khi thảo luận xong thì sẽ đưa lên cho chúng tôi bàn bạc, lúc này có đồng chí nào lên tiếng không?
Hùng Trạch Luân mỉm cười rồi trầm giọng nói, ánh mắt nhìn thoáng qua bốn bộ ban ngành của huyện Lô Bắc.
Tất cả đều chỉ mong muốn được thể hiện mình trước mặt lãnh đạo, nhưng bọn họ cũng không dám tham gia vào trận chiến mà mình không có chuẩn bị, chưa nói đến chuyện để lại ấn tượng tốt, nếu để lại ấn tượng xấu thì xem như được không bù mất.
Lưu Thành Quân thấy không ai mở miệng thì chuẩn bị đứng lên, dù thế nào thì hội nghị mà bí thư thị ủy chủ trì sẽ không được rơi vào tình huống tẻ ngắt như vậy. Khi hắn định mở miệng thì chợt nghe thấy có người lên tiếng:
- Bí thư Hùng, tôi có thể nói hai câu được không?
Lưu Thành Quân nghe thấy đó là một giọng nữ có hơi khàn khàn, thế là trong lòng có chút lo lắng. Hắn biết rất rõ Tiền Diễm Lệ có mối bất hòa với Vương Tử Quân, lúc này Tiền Diễm Lệ là người đầu tiên lên tiếng, đừng tạo ra thiêu thân thì hay hơn.
- Bậc anh thư không thua kém đấng mày râu, tốt, chủ tịch Tiền, chị nói đi.
Hùng Trạch Luân khẽ dựa lưng ra sau ghế, vẻ mặt lão rất thoải mái.
Lúc này ánh mắt Vương Tử Quân cũng nhìn về phía Tiền Diễm Lệ, trên mặt hắn tràn đầy vui vẻ, nụ cười vui vẻ của hắn làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, thế nhưng khi Tiền Diễm Lệ giao tiếp với ánh mắt của vương tử quân, nàng chợt cảm thấy đó giống như là ánh mắt khiêu khích của đối phương, giống như đang muốn hốt trọn một mẻ lưới vậy.
Trong mắt Tiền Diễm Lệ cũng lóe lên ý cười, đồng thời trên mặt nàng cũng là một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo, cũng rất đắc ý. Nghĩ đến tình huống chính mình sắp ở trong phòng hội nghị này, chính mình đang ở trước mặt các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành, trước các lãnh đạo thị ủy mà đánh thẳng vào mặt tên đàn ông trên kia, nàng cảm thấy thật sự đắc ý.
- Bí thư Hầu, tôi thật sự không quá hiểu rõ về công tác của khối tư pháp, vì vậy tôi cũng không có bình luận gì nhiều, nhưng có một việc tôi không thể không phản ánh với anh. Chuyện này không liên quan gì lớn đến tôi, thế nhưng nó lại liên quan đến lợi ích căn bản của sáu trăm ngàn dân của huyện Lô Bắc. Tôi là một đảng viên đảng cộng sản, lại là một vị phó chủ tịch huyện, tôi nghĩ làm quan nếu không thể tạo phúc cho muôn dân thì cũng nên làm ra vài chuyện tốt phù hợp với thực tế.
Vẻ mặt của Hầu Thiên Đông chợt trở nên cực kỳ khó coi, hắn thật sự không ngờ Tiền Diễm Lệ lại công khai nã pháo vào đúng thời điểm quan trọng thế này, hơn nữa viên đạn pháo này làm cho lão cảm nhận được nguy hiểm cận kề.
Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
- Đồng chí Tiền Diễm Lệ, đây là hội nghị về công tác của khối tư pháp, bí thư Hùng đến để kiểm tra công tác trù bị của hội nghị, nếu như chị có gì khác cần bẩm báo, như vậy mời chị báo cáo với lãnh đạo sau hội nghị hôm nay. Bây giờ chị đang làm gì vậy?
Hầu Thiên Đông đứng ra theo bản năng, nói vài lời khiển trách Tiền Diễm Lệ.
Tiền Diễm Lệ thấy Hầu Thiên Đông nói lời khó nghe như vậy, rõ ràng là không thèm nể mặt mình, thế là cũng không chịu được. Nàng không chịu được ánh mắt hung thần ác sát của Hầu Thiên Đông, nó giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, làm cho nàng sinh ra cảm giác khó thể xuống đài. Đây là cái quái gì? Là lúc nào? Chính là đang đứng trước mặt bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân.
Dù nói thế nào thì Tiền Diễm Lệ cũng đã nhập gánh công tác với Hầu Thiên Đông được vài năm, dù chỉ là đồng sự bình thường thì cũng phải nể mặt nhau một chút chứ? Không ngờ lúc này bí thư Hầu lại lên tiếng răn dạy nàng còn hơn cả với thư ký, điều này làm cho lòng tự trọng của nàng bị tổn thương nặng nề. Nàng là người xem thể diện như sinh mạng, anh có thể hận tôi vô hạn nhưng cũng đừng nên nói thẳng ra, nói ra không khác nào lấy dao cứa vào lòng nàng, tâm tình của nàng sẽ tạo ra phản ứng phản nghịch, sẽ phải cố gắng tìm về mặt mũi cho mình, vì nàng chưa từng bao giờ không công thất bại.
Hơn nữa chuyện của con trai Tiền Diễm Lệ cực kỳ cấp bách, nàng cũng không thể không tranh thủ thời gian để ra tay, dù bất cứ giá nào cũng phải kéo Vương Tử Quân xuống ngựa, nàng nào đơn giản dừng tay như vậy? Tiền Diễm Lệ nghĩ đến đây thì ngẩng đầu nhìn Hùng Trạch Luân, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Bí thư Hùng, ngài thấy tôi có quyền lợi được lên tiếng không?
Hùng Trạch Luân lúc này có thể nói là bị ép đi lên dây, lão thường dùng vẻ mặt của mình để biểu đạt thái độ, bây giờ lão dùng ánh mắt có chút tức giận nhìn về phía Hầu Thiên Đông, sau đó dứt khoát lên tiếng:
- Chị nói đi.
- Bí thư Hùng, trong huyện chúng tôi gần đây xảy ra hai sự kiện lớn, một là hội nghị công tác của khối tư pháp toàn tỉnh sẽ tổ chức ở trong huyện; hai là vấn đề động thổ xây dựng cầu đường An Lô. Tôi cảm thấy hai sự kiện này là cực kỳ tốt, tôi cũng là một vị lãnh đạo huyện, tôi thật sự giơ hai tay tán thành, kiên quyết ủng hộ quyết định của lãnh đạo. Đồng thời tôi cũng cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo và tự hào vì một bí thư có năng lực, có trình độ và có trách nhiệm như bí thư Vương được đưa đến làm giàu cho huyện Lô Bắc. Nhưng cũng có một vấn đề không khỏi làm tôi trở nên trầm mặc, đó là cầu đường An Lô là một hạng mục tạo phúc cho toàn bộ nhân dân huyện Lô Bắc, tôi không thể trơ mắt nhìn nó làm công cụ mưu tư lợi cho một cá nhân.
Tiền Diễm Lệ nói rất dõng dạc, nàng lúc này giống như đã hóa thân thành những diễn viên trong phim, xem như đơn thương độc mã cứu vớt tất cả, lại giống như hóa thân thành hình tượng nữ đấu sĩ, chính thức đánh gục phần tử hủ bại quyền cao chức trọng rớt xuống đài.
Mọi ánh mắt đều hội tụ lên mặt Tiền Diễm Lệ, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, tuy lời nói của Tiền Diễm Lệ cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng tất cả các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành của huyện Lô Bắc và bí thư Hùng Trạch Luân đều đã hiểu. Hơn nữa những ngày qua có đủ mọi tin đồn bùng lên, cũng có không thiếu những lá đơn tố cáo nặc danh, điều này đã quá rõ ràng rồi.
Vì thế mà lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vương Tử Quân.
- Sao lại tồn tại một sự chênh lệch lớn trong đấu giá như vậy? Chẳng lẽ đầu óc của nhân viên công tác tham gia đàm phán của huyện Lô Bắc đã bị hư hại hết rồi sao?
Âm thanh chất vấn của Tiền Diễm Lệ càng thêm sôi sục, nàng cũng vỗ bàn tay lên mặt bàn, giọng điệu cực kỳ có lực, nói năng khí phách, xem như thấm sâu vào trong màng tai và tâm linh của từng người.
Phòng họp trở nên trầm tĩnh, lúc này Hầu Thiên Đông thật sự giống như ngồi đống lửa đứng đống than, khoản tiền lớn năm trăm ngàn thật sự giống như một ngàn ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt bên dưới.
Xong rồi, cảm giác đầu tiên của Hầu Thiên Đông là xong rồi.
Vương Tử Quân có thu lễ vật hay không thì Hầu Thiên Đông không biết, nhưng lão biết là mình thu, đồng thời Thạch Phong Huy cũng thu tiền.
"Tiền Diễm Lệ, con bà nó đúng là quá không ra gì, không ra thể thống gì."
Hầu Thiên Đông thầm mắng Tiền Diễm Lệ, lúc này lửa giận của lão với Tiền Diễm Lệ thật sự đã bùng lên đến tận trời xanh.
Hùng Trạch Luân không nói lời nào, phòng họp cũng yên ắng, không kẻ nào lên tiếng, nhưng lúc này Tiền Diễm Lệ đứng bên dưới lại ngóc cao đầu lên, nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vương Tử Quân, khinh thường một tên khốn sắp bị mình đánh rớt xuống đài và khốn khổ như chó nhà tang.
- Đồng chí Vương Tử Quân, cậu có lời gì với những lời của chủ tịch Tiền không?
Hùng Trạch Luân trầm ngâm một lát, sau đó lão thản nhiên nói với Vương Tử Quân.
Lúc này những người thân cận với Vương Tử Quân cũng không khỏi đổ mồ hôi hột thay cho hắn, bí thư Vương là người có hậu trường, bọn họ đều biết điều này, thế nhưng nếu sự kiện tham ô hủ bại bị điều tra ra, như vậy dù có hậu trường cũng sẽ bị trừng phạt.
Trên mặt Vương Tử Quân cũng treo nụ cười, trong mắt Tiền Diễm Lệ thì nụ cười đó là cực kỳ đối trá, nhưng thực tế đó mới là nụ cười thật sự của Vương Tử Quân. Chính mình bày ra một cái cục diện nho nhỏ, không tiếc đổ nước bẩn lên người mình, không phải vì hôm nay hay sao? Hầu Thiên Đông công khai cướp đi hạng mục trong tay mình, bây giờ chính mình lại đánh giá đối phương một phen.
- Bí thư Hùng, chuyện này tôi không có ý kiến gì cả, tôi chỉ hy vọng tổ chức có thể tiến hành điều tra cho rõ ràng, chứng minh sự trong sạch của tôi, cho toàn bộ nhân dân trong huyện một câu trả lời rõ ràng.
Vương Tử Quân nói không nhiều lời, nhưng giọng điệu của hắn lại cực kỳ kiên quyết, điều này làm cho vẻ mặt vị bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy Lê Trường Thiên khẽ động, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lần này thật sự gặp phải đối thủ?
- Tốt, chuyện này đã có chủ tịch Tiền phản ánh, bí thư Trường Thiên, ủy ban kỷ luật các anh thành lập tổ chuyên án xem xét vu này, để xem trong huyện Lô Bắc có người nào vung tay vung chân vào hạng mục cầu đường An Lô hay không, thị ủy sẽ có quyết tâm đả kích những người tự cho là mình thông minh kia.
Hùng Trạch Luân nói xong những lời này thì tiếp tục kéo chủ đề của hội nghị lên phương diện trù bị cho hội nghị khối tư pháp tỉnh.
Ngay sau đó còn có vài người lên tiếng, thế nhưng dù là Hùng Trạch Luân hay là những người khác cũng không quan tâm ở vấn đề này nữa. Lúc này trong lòng Hùng Trạch Luân cực kỳ căm tức, không những đối với Hầu Thiên Đông, Vương Tử Quân, mà còn bực mình với cả Tiền Diễm Lệ.
Lúc này là lúc nào, người phụ nữ kia lại phản ánh vấn đề với mình ngay trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thèm nhìn vào đại cục. Nếu như sự việc này thật sự có tra ra vấn đề, như thế xem như cũng là bôi đen mặt mình.
- Tiền Diễm Lệ.
Hùng Trạch Luân khẽ viết cái tên của người phụ nữ kia vào trong sổ, sau đó chậm rãi khép sổ lại.
Hội nghị chấm dứt trong qua loa, Hùng Trạch Luân vốn đã chuẩn bị thêm vài phương diện, thế nhưng cũng không còn tâm tư xem xét. Trước khi đi thì lão để bí thư ủy ban kỷ luật Lê Trường Thiên ở lại, đồng thời còn có vài nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật thị ủy.
Vương Tử Quân là người đầu tiên được mời đến ủy ban kỷ luật giống như một bị cáo, sau đó Thạch Phong Huy và những thành viên đấu thầu đều được mời đến. Một ngày sau thì Vương Tử Quân được Lê Trường Thiên tự mình đưa ra.
- Đồng chí Tử Quân, uất ức cho anh rồi.
Lê Trường Thiên cũng giống như tất cả bí thư ủy ban kỷ luật khác, ai cũng giữ vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, thế nhưng lúc này trên mặt hắn lại tràn đầy nụ cười.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Phối hợp điều tra chính là nghĩa vụ của tôi, cũng không có gì là uất ức cả.
- À, đồng chí Tử Quân nói rất đúng, nếu như những người khác đều phối hợp với công tác của ủy ban kỷ luật gống như anh, như vậy sau này chúng tôi cũng không còn phải công tác bị động nữa.
Lê Trường Thiên vừa cười vừa dùng sức bắt chặt tay của Vương Tử Quân:
- Cán bộ thanh niên cần làm việc hăng say, lớn gan, chỉ cần không vi phạm tính nguyên tắc, ủy ban kỷ luật sẽ hộ giá hộ tống cho anh.
Vương Tử Quân cũng cười cáo từ Lê Trường Thiên, khi hắn đi ra khỏi nhà khách huyện ủy, hắn chợt thấy Cừu Thiên Khôi đi đến với vẻ mặt kinh hoảng, lúc này đối phương đang bị hai viên cảnh sát giữ chặt lấy hai bên, vẻ mặt cực kỳ thất bại.
- Bí thư Vương, tôi hối hận vì không nghe lời của anh, tôi quá tham lam.
Cừu Thiên Khôi thấy Vương Tử Quân thì trên mặt chợt nở nụ cười.
Vương Tử Quân biết rõ Cừu Thiên Khôi chẳng qua đang cảm khái mà không phải thừa nhận sai lầm với mình, nhưng khi nghĩ đến cây trúc trong cột trụ xi măng, một chút thương cảm với Cừu Thiên Khôi chợt biến mất sạch.
- Người làm có trời nhìn, không phải sao?
Vương Tử Quân mỉm cười gật đầu với Cừu Thiên Khôi, sau đó hắn chậm rãi đi ra.
Một làn gió mát bùng lên làm cho những tờ báo ở phía sau tung bay lao xao, có một dòng chữ khá lớn trên một tờ báo hấp dẫn ánh mắt của Vương Tử Quân: "Dùng trúc giả mạo thép, công tác giám sát ở chỗ nào?"
Vương Tử Quân tuy đã dự đoán được hướng đi, thế nhưng lúc này hắn nhìn thấy dòng chữ đen kịt kia và không khỏi run lên, tuy công trình chưa được xem xét toàn bộ, nhưng chẳng lẽ không phá ra thì khẳng định không có vấn đề?
- Bí thư Vương.
Vương Tử Quân còn chưa đi ra khỏi nhà khách thì Tôn Hạ Châu đã tiến lên nghênh đón, Thái Thần Bân cũng tranh thủ mở cửa đi xuống, bàn tay đặt sẵn lên tay nắm, sẽ mở cửa xe cho lãnh đạo bất cứ khi nào.
Vương Tử Quân cười cười, hắn lên xe. Tôn Hạ Châu hiểu rõ lãnh đạo của mình cần cái gì, thế là sau khi leo lên xe thì báo cáo những biến hóa đã xảy ra.
- Bí thư Vương, đấu thầu lần này có vấn đề, chủ tịch Thạch Phong Huy nhận hai trăm ngàn, đã bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi, mà bí thư Hầu lúc này cũng có tin đồn không hay, cũng không biết có phải là thật hay không.
Vương Tử Quân cười cười không lên tiếng, Tôn Hạ Châu lại tiếp tục nói:
- Bí thư Vương, có lẽ anh sẽ không ngờ, vị chủ tịch Tiền dõng dạc đứng lên vạch trần sự kiện lần này cũng không được hiên ngang lẫm liệt như những gì đã biểu hiện. Vài giờ sau khi chủ tịch Tiền tố cáo anh, đã có người tố cáo chị ấy nhúng tay vào nghiệm vụ công tác và quản lý của bệnh viện huyện, cũng thông qua quá trình khống chế bệnh viện để kiếm tư lợi cho mình, trước mắt nghe nói số tiền thẩm tra được đã vượt qua năm trăm ngàn.
Hầu Thiên Đông phản kích thật sự ác độc.
Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt âm hiểm của Hầu Thiên Đông sau khi mình bị vài nhân viên ủy ban kỷ luật đưa đi, hắn biết sự kiện liên quan đến Tiền Diễm Lệ là do chính bí thư Hầu làm ra.
Vương Tử Quân dựa lưng ra phía sau, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, thế là chậm rãi nhắm mứat.
Tôn Hạ Châu thấy bí thư Vương nằm ngủ thì cũng không nói gì thêm, Thái Thần Bân lại lái xe cực kỳ cẩn thận giống như cũng không nghe thấy bất kỳ chuyện gì. Nhưng thực tế thì tất cả những gì gió nổi mây phun và không yên tĩnh trong thời gian qua chẳng thoát khỏi bàn tay của hắn, mà hắn cũng thầm cảm thấy vở tuồng này là do chính lãnh đạo của mình làm đạo diễn.
Tất cả hướng đi của sự việc đều nằm trong tay của Vương Tử Quân, ngay cả Tiền Diễm Lệ cũng chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Tôn Hạ Châu lấy ra xem, sau đó hắn có chút trầm ngâm và nhìn sang Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, điện thoại của bí thư Hầu.
Điện thoại của Hầu Thiên Đông? Vương Tử Quân trầm mặc trong nháy mắt, hắn chậm rãi nhận lấy điện thoại, khi nhấn nút nghe thì bên kia đã vang lên âm thanh của Hầu Thiên Đông:
- Alo, bí thư Vương phải không, tôi là Hầu Thiên Đông.
Lúc này giọng điệu của Hầu Thiên Đông đã không còn hùng hồn mạnh mẽ như xưa, giống như tràn đầy mệt mỏi và lo lắng.
Vương Tử Quân trầm ngâm sau khoảnh khắc, hắn trầm giọng nói:
- Chào bí thư Hầu.
- Bí thư Vương, bây giờ cậu ở đâu, tôi muốn gặp mặt cậu một lần.
Hầu Thiên Đông lúc này đã không còn nói đến phòng làm việc của tôi một chuyến như xưa, mà giọng điệu của lão giống như có mang theo vài phần thỉnh cầu.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Vương Tử Quân nói xong thì khẽ cúp điện thoại.
Phòng làm việc của Hầu Thiên Đông lúc này chợt quạnh quẽ chưa từng có, không giống như là phòng chỉ huy với một đám người chờ tiếp kiến bên ngoài như trước, người duy nhất ngoài Hầu Thiên Đông chính là thư ký Tiểu Chung, khi vưa thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Bí thư Vương, bí thư Hầu đang chờ anh, mong anh đi theo tôi.
Tiểu Chung nói rồi đưa Vương Tử Quân vào phòng làm việc của Hầu Thiên Đông.
Khi gặp mặt Hầu Thiên Đông thì Vương Tử Quân cảm thấy giống như mình gặp một ông lão, lúc này gương mặt Hầu Thiên Đông quá tiều tụy, trên mặt khảm nạm một cặp mắt không có ánh sáng.
- Bí thư Vương, mời ngồi, sóng cồn đào cát mới gặp vàng thật, lần này trải qua khảo sát của ủy ban kỷ luật, thật sự là một chuyện tốt với cậu.
Hầu Thiên Đông nói rồi đưa đến cho Vương Tử Quân một ly trà.
Vương Tử Quân không nói tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Hầu Thiên Đông, chờ đối phương lên tiếng.
Hầu Thiên Đông cũng không có ý chờ Vương Tử Quân trả lời, lão nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, lấy ra một gói thuốc đưa đến cho Vương Tử Quân, sau đó cũng đốt thuốc cho mình.
Vương Tử Quân nhanh chóng lấy ra bật lửa, ngọn lửa màu xanh bùng lên, trong phòng có hai đốm đỏ, sương khói bay lượn. Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:
- Vốn định cộng sự với cậu thêm hai năm, sẽ đẩy mạnh công tác của huyện Lô Bắc, thế nhưng đáng tiếc, tôi đi lầm một bước, xem như cũng không còn hy vọng được công tác cùng cậu.
Hầu Thiên Đông rơi rớt từ vị trí bí thư huyện ủy, lão cảm thấy rất đau lòng, nhưng lão biết mình không thể nào tránh thoát được. Vấn đề đầu tiên lão nghĩ đến chính là sắp xếp cho mình một đường lui, tuy lão sẽ bị xử lý, thế nhưng người nhà của lão vẫn ở huyện Lô Bắc.
Hầu Thiên Đông là một bí thư thị ủy thì không thể tránh khỏi tình huống đắc tội với người khác, nếu lão phải đi, như vậy vợ của lão là Liễu Tiểu Xuân có thể trở thành đối tượng hả giận của người ta, dù thế nào thì lão cũng phải sắp xếp cho người vợ sống cùng mình vài chục năm qua.
Hầu Thiên Đông đã nghĩ đến từng vị thường ủy huyện ủy, sau khi xem xét một lượt, cuối cùng lão chợt cay đắng phát hiện người duy nhất ánh xạ vào lòng mình không phải là tâm phúc Trần Lộ Dao, chính là đối thủ Vương Tử Quân.
- Người không phải thánh hiền, ai không thể không có vấn đề? Làm sai sửa lại là được, cũng không có gì không được.
Vương Tử Quân khẽ hít vào một hơi thuốc rồi thản nhiên nói.
- Sửa? Có một số việc có thể sửa, nhưng có một số việc dù muốn thay đổi cũng không có cơ hội.
Hầu Thiên Đông thở dài một hơi, vẻ mặt càng thêm ảm đạm.
- Nếu không ngài nói cho tôi xem thử? Chúng ta cùng nghĩ biện pháp, cùng tìm dư âm đường về.
Vương Tử Quân nhìn Hầu Thiên Đông, hai mắt sáng ngời như điện.
Hầu Thiên Đông thở dài một hơi:
- Không phải là chuyện gì tốt, cho dù tôi không nói thì sau này cậu cũng sẽ biết, chúng ta cũng là đồng sự của nhau một thời gian, sau này cậu nên lấy tôi mà làm gương.
Hầu Thiên Đông nâng ly trà lên, lão uống một ngụm rồi đặt nặng nề xuống bàn, lúc này mới trầm giọng hỏi:
- Cậu có biết vì sao tôi lại động đến quyền chỉ huy hạng mục cầu đường An Lô không? Vì tôi thu tiền của người ta, tôi cũng xem như bất đắc dĩ, nếu như không làm vậy, tôi cũng không đến mức như hôm nay.
- Bao nhiêu tiền?
Vương Tử Quân nhìn Hầu Thiên Đông, hắn trầm giọng nói.
- Năm trăm ngàn.
Hầu Thiên Đông thở dài một hơi rồi nói tiếp;
- Tôi cũng biết không thể thu, thế nhưng bọn họ đưa đến nhà và gặp ngay vợ tôi, lại đúng lúc con cái có chuyện cần, tôi lại hồ đồ dung túng cho cô ấy, thế cho nên mới phạm vào sai lầm này. Trước mắt Cừu Thiên Khôi đã bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi, tin tưởng không bao lâu sau sẽ đến lượt tôi, xem ra chuyến đi này sẽ không phải ngắn, thế cho nên tôi muốn nhờ cậu lo lắng đến gia đình của tôi ở huyện Lô Bắc này một chút.