Phương Anh Hồ xem xét thật kỹ quyết định của Sầm Vật Cương, sau đó chợt cảm nhận được hương vị của nó. Những năm qua Đường Chấn Huy đã vài lần giao thủ với Sầm Vật Cương, thế nhưng mãi mà không có chút lợi ích. Hơn nữa Đường Chấn Huy sắp rời khỏi chính trường Mật Đông, Sầm Vật Cương cũng không muốn tranh đấu nước sôi lửa bỏng với Đường Chấn Huy vào đúng thời điểm quan trọng này. Sầm Vật Cương hy vọng hai bên có thể hát khúc ca êm dịu trung hòa, cùng nhau làm tốt công tác ở tỉnh Mật Đông, thế nên luôn tỏ ra khá tôn trọng Đường Chấn Huy. Vì người ta sắp rời khỏi chốn quan trường Mật Đông, mình cần gì phát sinh sóng gió với người này?
Vì vậy dù Đường Chấn Huy cho ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật thì Sầm Vật Cương cũng không ra mặt phản bác. Có lẽ đây là chỗ cao mình của Sầm Vật Cương, vì lão đột nhiên chuyển mục tiêu tranh đấu lên người của Vương Tử Quân. Lão cần phải nhanh chóng mài phẳng góc cạnh của Vương Tử Quân trước khi người này tiến lên làm chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Phương Anh Hồ thầm nghĩ như vậy, lúc này Sầm Vật Cương cũng trầm mặc không nói lời nào. Một lúc lâu sau Sầm Vật Cương mới mở miệng sắp xếp với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, hôm nay đi uống vài ly không?
Phương Anh Hồ gật đầu, hắn đi ra ngoài phòng thư ký phân phó hai câu rời trở về. khi hắn nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Sầm Vật Cương, hắn do dự một chút rồi nói: - Bí thư Sầm, ngài không cần quan tâm như vậy, sau khi sự việc ở thành phố Hân Lũng được khui ra, như vậy sẽ có nhiều người sống không được khá giả cho lắm.
Phương Anh Hồ thẳng thắn đứng trước mặt Sầm Vật Cương biểu hiện thái độ của mình. Hắn là người thông minh, tất nhiên sẽ không thể không biết việc đứng thành hàng ngũ có nguy hiểm thế nào, thế nhưng hắn phải làm như vậy. Vì hắn sớm phát hiện tất cả những người tám mặt lung linh trong quan trường đều có quan hệ thân thiết với nhiều hơn một vị lãnh đạo tuyến trên nào đó, loại người thế này căn bản không được lãnh đạo xem là tri kỷ, khi sử dụng sẽ cực kỳ cẩn thận. Vì xem xét lợi và hại mà Phương Anh Hồ cảm thấy phương diện nối quan hệ nếu quá phổ biến và rộng rãi căn bản không bằng trọng điểm bồi dưỡng, chỉ cần một người là chủ mà thôi, nắm chắc phương hướng là được.
- Bí thư Vương, trải qua một ngày điều tra thì biết thành phố Hân Lũng chọn công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Tụng Lăng là đơn vị có nhiệm vụ xây dựng nhà thi đấu trong thành phố, thế nhưng công ty Tụng Lăng chỉ nhận làm một tầng, còn có ba công ty không tham gia đấu thầu nhận xây dựng các tầng còn lại của nhà thi đấu Hân Lũng. Trương Tề Bảo đứng đối diện với Vương Tử Quân, hắn trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.
Tuy Trương Tề Bảo căn bản không có chức vụ gì cụ thể trong tổ điều tra lần này, thế nhưng hắn là đại biểu cho Vương Tử Quân, thế nên rất nhiều chuyện được chọn lọc thông qua tai hắn mới đến tai bí thư Vương.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, hắn không phải chưa từng nghe qua phương diện mượn nhờ tài nguyên để nhận thầu công trình. Thế nhưng đây là công trình xây dựng nằm trong tay của chính quyền thành phố, nếu không có được cái gật đầu của nhân viên chủ quản, căn bản là khó thể nào là con voi lọt khe kim được.
- Chất lượng công tác có vấn đề gì không? Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi lên tiếng.
Trương Tề Bảo đưa một phần tư liệu cho Vương Tử Quân rồi nói: - Vì phương diện kỹ thuật và thời gian thế nên bây giờ cũng còn chưa kiểm nghiệm được vài chỉ tiêu chủ yếu, thế nhưng sau khi trải qua kiểm nghiệm sơ bộ, dù là nơi đã sập hay còn nguyên thì vẫn rất hợp với chỉ tiêu xây dựng hiện tại.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn tuy không phải người học chuyên ngành xây dựng, thế nhưng hắn biết nếu như sắt thép xi măng được đảm bảo, công trình khó thể nào sập được.
Trương Tề Bảo nhìn gương mặt nghi hoặc của Vương Tử Quân, hắn không khỏi lên tiếng: - Lần này có các chuyên gia đến từ sở xây dựng, bọn họ đang tiến hành kiểm tra nghiên cứu, tranh thủ tìm ra nguyên nhân mấu chốt của sự việc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh nên thông báo cho các đồng chí một tiếng, yêu cầu bọn họ kiểm tra cẩn thận, cần phải nhanh chóng cho ra báo cáo về nguyên nhân gây sập.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn đặt văn kiện xuống bàn rồi nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, anh xem còn có gì cần phải chuẩn bị không? Tôi sẽ nói để khách sạn chuẩn bị cho tốt.
- Hoàn cảnh nơi này rất tốt, anh nên đặt tâm tư của mình lên phương diện công tác, không hao tâm tổn trí về những việc nhỏ nhặt này. Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Tề Bảo rồi khẽ cười cười nói.
Tuy Vương Tử Quân nói không cần quan tâm thế nhưng Trương Tề Bảo nào có chịu nghe? Hắn là phó thư ký trưởng chuyên trách phụ vụ cho Vương Tử Quân , khi địa vị của Vương Tử Quân càng thêm quan trọng thì hắn càng cảm thấy áp lực của mình là rất lớn.
Áp lực kia đến từ bốn phương tám hướng và liên tục khiêu chiến, tuy đó không phải là những khiêu chiến hướng về phía Vương Tử Quân, nó chủ yếu hướng về phía Trương Tề Bảo. Hắn luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của mình.
Tuy Trương Tề Bảo cũng có chút quan hệ, thế nhưng đối với một người cấp bậc cao như Vương Tử Quân thì tất cả chỉ là muối bỏ biển. Hắn biết rõ muốn giữ lại vị trí của mình thì ý kiến của Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng.
Thư ký trưởng không những là người phân giải ưu phiền cho lãnh đạo, anh còn phải tiến thêm một bước nối liền quan hệ với lãnh đạo trong sinh hoạt hằng ngày. Bí thư Vương là người có biểu hiện lạnh lùng như lại rất chú trọng tình cảm. Trương Tề Bảo nhìn về phía hai người Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý, hắn chợt cảm thấy tương lai của mình đang tươi sáng.
- Bí thư, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Trương Tề Bảo đứng lên vừa định đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, đúng lúc này phó bí thư ủy ban kỷ luật Phùng Xuyên Hải đi đến.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu vói Phùng Xuyên Hải, sau đó hắn cất bước đi ra ngoài. Mặc dù đa số tin tức điều tra nằm trong tay của Trương Tề Bảo, thế nhưng cũng không thể nào nắm bắt được Phùng Xuyên Hải. Vì sao thì dù ở phương diện tầm quan trọng hay chức vụ, Trương Tề Bảo khó thể nào so sánh được với Phùng Xuyên Hải, thậm chí còn phải tỏ ra cực kỳ tôn kính người này.
Trương Tề Bảo rất muốn biết Phùng Xuyên Hải sẽ báo cáo cho Vương Tử Quân những thứ gì, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải áp chế sự hiếu kỳ của mình mà đi ra khỏi phòng, phải biết rằng đôi khi lòng hiếu kỳ cũng có thể hại chết người.
- Bí thư Vương. dưới sự phối hợp của các ban ngành tương quan ở thành phố Hân Lũng, chúng tôi phát hiện giám đốc Tề Trình Đào của công ty Tụng Lăng có quan hệ không thầm thường với giám đốc Sử Quảng Hán phòng văn hóa thể thao du lịch thành phố Hân Lũng, một trong những vị lãnh đạo của công ty Tụng Lăng chính là anh họ của Sử Quảng Hán. Phùng Xuyên Hải đi đến gần bên cạnh Vương Tử Quân, hắn trầm giọng báo cáo cho Vương Tử Quân. Một ngày mà làm ra thành tích như vậy căn bản là vinh dự không nhỏ, thế nhưng lúc này biểu hiện của Phùng Xuyên Hải lại căn bản không giống như rất vui vẻ.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn cười cười nói: - Bí thư Xuyên Hải đã có thể điều tra được thông tin quan trọng như vậy trong thời gian ngắn, có kết quả này thì anh căn bản không hỗ là nhân viên được bí thư Khang coi trọng nhất.
- Bí thư Vương, vừa rồi tuy tôi nói các bên phối hợp điều tra, thế nhưng thực tế đây chính là tình huống mà các đồng chí của ủy ban kỷ luật thị ủy Hân Lũng báo cáo với chúng tôi. Phùng Xuyên Hải ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của Phùng Xuyên Hải, hắn chợt cười ha hả nói: - Đồng chí Xuyên Hải, đó là chuyện của ủy ban kỷ luật các anh, vì sao lại báo cáo nó cho tôi?
Vương Tử Quân lên tiếng cười làm cho Phùng Xuyên Hải cảm thấy thả lỏng hơn. Tuy hắn cũng là người quyền cao chức trọng, thế nhưng vị trí của hắn kém quá xa so với lãnh đạo trẻ tuổi là Vương Tử Quân, thậm chí người này còn có xu hướng tiến lên vị trí lãnh đạo thứ hai trong tỉnh, làm cho hắn căn bản không dám coi thường.
Phùng Xuyên Hải là một vị cán bộ cũng coi như là hạch tâm của tỉnh Mật Đông, tất nhiên hắn hiểu rõ khá nhiều tình hình. Bí thư Vương này không nói một lời nhưng có thể một mình phát triển hào phóng ở tỉnh Mật Đông, căn bản là một tồn tại cực mạnh. Bâ giờ bí thư Vương chủ yếu ngồi trong phòng tránh dài tìm ngắn, tuy không nói đến phương diện ngư ông đắc lợi thế nhưng lại là một hành vì khá tốt.
Một người có thủ đoạn như Vương Tử Quân thì khó thể nào đắc tội được.
- Bí thư Vương, ngài phê bình rất đúng, sau này trước mặt ngài tôi sẽ quy kết tất cả công lao của ủy ban kỷ luật thị ủy lên người chúng ta.
Tiếng cười làm cho khoảng cách giữa hai người Phùng Xuyên Hải và Vương Tử Quân tăng tiến khá nhiều. Sau khi nói thêm vài câu với Phùng Xuyên Hải thì Vương Tử Quân khẽ nói: - Bây giờ đã có được chút mạnh mối, các anh định xử lý thế nào?
- Bí thư Vương, tôi đến chủ yếu là xin chỉ thị của ngài, anh xem chúng tă có nên tiến hành áp dụng biện pháp song quy với đồng chí Sử Quảng Hán hay không? Phùng Xuyên Hải nói đến phương diện công tác thì gương mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
Vương Tử Quân suy tư về lời nói của Phùng Xuyên Hải, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Lần này điều tra phương diện xây dựng nhà thi đấu cho đại hội thể dục thể thao thì tôi chỉ là người nắm phương hướng, còn tất cả là chuyện của các anh, chính các anh phải cho ra quyết đoán, tôi chỉ là muốn nhìn vào kết quả mà thôi.
Phùng Xuyên Hải nhìn gương mặt của Vương Tử Quân thì lên tiếng chăn lại: - Bí thư Vương, tôi biết nên làm thế nào.
Phùng Xuyên Hải báo cáo vài hạng mục công tác khác rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn Phùng Xuyên Hải rời đi mà không khỏi châm một điếu thuốc, sự việc xem như đã có sắp xếp ban đầu.
Giám đốc phòng văn hóa thể thao du lịch có cấu kết với nhà thầu, đây có phải là người ta đang tặng mình một lễ vật nào đó hay không? Vương Tử Quân hút thuốc và liên tục suy xét về vấn đề này, hơn nữa gương mặt của Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương liên tục lóe lên trong đầu hắn.
Sự việc phát triển khá thuận lợi vượt ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, khi dùng xong bữa cơm trưa ngày thứ hai thì Tôn Xương Hạo đến báo cáo. Tối qua Sử Quảng Hán đã khai báo tất cả, người này nhận của Tề Trình Đào hai trăm ngàn tiền mặt, anh họ của hắn cũng có bày mưu tính kế với phương diện nhận thầu nhanh gọn lần này.
Kết quả này vừa mới xuất hiện thì giống như chân tướng đã rõ ràng, đó là chính quyền và thương nhân cấu kết với nhau làm cho nhà thi đấu của thành phố Hân Lũng đang được dần hoàn thiện thì xảy ra vấn đề. Còn trách nhiệm cụ thể, phương diện giám sát không tốt thì các đơn vị tương quan phải lãnh hậu quả, đồng thời phía cấp ủy chính quyền Hân Lũng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm của mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Phùng Xuyên Hải, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Xuyên Hải, anh cảm thấy trách nhiệm của chuyện này phần lớn là của hai anh em bọn họ sao?
- Căn cứ vào những tư liệu thu thập được vào lúc này thì thấy rõ ràng, bí thư Vương, đây là một vụ án điển hình của sự liên kết chính quyền và doanh nghiệp. Phùng Xuyên Hải nói rất có ý nghĩa, thế nhưng lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vương Tử Quân, cũng không chối bỏ, không dám khẳng định, lại dùng thân phận của một người đứng xem để bình phán.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Xem xét lại cho kỹ, để các thành viên của tổ điều tra nhận định xem nguyên nhân của sự cố nằm ở chỗ nào.
Phùng Xuyên Hải khẽ gật đầu, hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này hai hàng chân mày của Vương Tử Quân chợt nhíu lại, bây giờ xem ra đá có báo cáo kết quả công tác, thế nhưng càng là như thế thì càng làm cho hắn lo lắng.
Nếu như mình làm qua loa, đến khi có vấn đề phát sinh, chỉ sợ mình sẽ cực kỳ bị động, sức ảnh hưởng của dư luận với mình là không nhỏ. Vương Tử Quân nghĩ đến hậu quả mà không khỏi sinh ra cảm giác hận ngứa răng với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương này xem ra đã mở ra một mặt lưới không dễ dàng cho mình một chút nào.
Vương Tử Quân cảm thấy không kịp dự kiến chính là tiến độ của Trương Tề Bảo tương đối chậm, không, phải nói là không có tiến độ gì. Mặc dù đã tiến hành điều tra các phương diện liên quan như xi măng sắt thép, tuy phương diện chọn dùng tài liệu có chút chênh lệch so với tiêu chuẩn thế nhưng vẫn chưa đến mức phải sập xuống.
- Bí thư Vương, lúc này vẫn chưa thể xác định được nguyên nhân. Trương Tề Bảo nhìn gương mặt của Vương Tử Quân rồi khẽ nói. Hắn căn bản hiểu rõ tiến độ điều tra của Phùng Xuyên Hải phía bên kia, biết rõ với tiến độ của người này thì căn bản đã phải điều tra được kết quả, thế nhưng phía bên mình lại căn bản chưa có được tiến triển nào.
- Anh mời kỹ sư Trương đến đây, tôi muốn nghe xem bọn họ nói cái gì. Vương Tử Quân vung tay lên với Trương Tề Bảo rồi trầm giọng nói.
Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng, sau đó rời đi, Vương Tử Quân lại đứng lên nói: - Hay là để tôi đi cho.
Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân cất bước về phía trước mà căn bản không biết nên ngăn cản thế nào. Nhưng khi hắn đi theo Vương Tử Quân vào trong phòng làm việc của kỹ sư Trương, hắn nhìn bí thư Vương bắt tay thân thiết với kỹ sư Trương với mái tóc hoa râm, lại cùng nói đùa vài câu với những nhân viên đang tụ tập ở đây, thế là hắn không khỏi cảm thấy hối hận vì không cho phóng viên đi đến, như vậy bọn họ sẽ thấy được sự giúp đỡ của bí thư Vương với giới chuyên môn là như thế nào.
- Bí thư Vương, chúng tôi đã điều tra các phương diện, mặc dù có một vài phát hiện thế nhưng tôi cho rằng những thứ này căn bản không phải là nguyên nhân chủ yếu là sập nhà thi đấu. Kỹ sư Trương rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại đích thân đi đến, thế là tâm tình có chút kích động.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ chăm chú lắng nghe, có người trẻ tuổi đi đến rót nước cho hắn.