Quá trình nghênh đón Vương Tử Quân của thành phố Ô Phổ cũng không khác gì với các vị lãnh đạo khác đến kiểm tra, thế nhưng Du Giang Vĩ cẩn thận quan sát lại thấy có không ít phương diện phá lệ. Ngoài bí thư Khổng Bỉnh Cương lúc nào cũng đi theo bên cạnh, còn có vài vị thường ủy thị ủy căn bản luôn theo sát hành trình của bí thư Vương.
Khi Khổng Bỉnh Cương đại biểu cho thành phố Ô Phổ báo cáo công tác với Vương Tử Quân, đã trọng điểm báo cáo sự kiện thành phố Ô Phổ chú trọng đả kích phần tử mua bán động vật hoang dã và có được thành tích lớn. Đây vốn chỉ là một việc làm đơn giản, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương lại lấy nó làm nội dung chủ yếu của báo cáo, rõ ràng muốn vì điều này mà nhận được sự coi trọng của bí thư Vương.
Khi nghe báo cáo của thành phố Ô Phổ thì Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ, đó chính là nếu như có thể động viên được tất cả các thành phố trong tỉnh, để bọn họ chú tâm vào công tác vệ sinh phòng dịch, như vậy sẽ căn bản có được kết quả lớn khó thể nghi ngờ.
Nhưng chính mình là một bí thư ủy ban tư pháp mà suốt ngày nói về vệ sinh phòng dịch thì căn bản là quá mức vượt quyền. Không bao lâu sau sẽ có người nói Vương Tử Quân căn bản là cảnh sát Thái Bình Dương, quản quá rộng. Anh không an phận thủ thường thực hiện phạm vi chức trách của mình, cứ chạy đến nồi canh của người ta làm gì?
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất trong đầu Vương Tử Quân. Nếu như chỉ là cạnh tranh quyền lực thì Vương Tử Quân căn bản sẽ không bị người ta lấy cớ, nhưng bây giờ hắn không có quá nhiều cố kỵ, vì hành động lần này của hắn sẽ cải biến được vận mệnh của không ít người. Vì bánh tính lê dân mà bỏ qua chút thanh danh của mình, vì sao lại không được cơ chứ?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân đột nhiên cho ra quyết định. Hắn tiến hành khen ngợi thành tích của thành phố Ô Phổ, sau đó thay đổi chủ đề, chuyển dời đến phương diện khác. Tất nhiên hắn là người nói chuyện cực kỳ có kỹ xảo, chủ yếu là nói về sự kiện gặp mặt trò chuyện với phó chủ tịch Trình Viên Lệ, thuận tiện chuyển dời sang sự kiện nàêu cầu các thành phố cần phải có chút tâm tư ở phương diện vệ sinh phòng dịch.
Tuy lời nói của Vương Tử Quân làm cho Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo cảm thấy khó hiểu, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo vẫn mở miệng bày tỏ, nhất định sẽ tăng mạnh tài chính cho phương diện này, đảm bảo sẽ đề cao trình độ khám chữa bệnh và phòng dịch cho thành phố Ô Phổ.
...
Phó trưởng ban giám sát chấp pháp Tào Hành Bác những này qua có chút lo lắng, tuy hắn chào hỏi các đồng nghiệp vẫn tươi cười hớn hở, thế nhưng tâm tình của hắn lại căn bản là không quá tốt.
Lúc này trong ủy ban tư pháp cũng không phải chỉ có một mình Tào Hành Bác có ý nghĩ như vậy, còn có vài người khác, bọn họ cũng không chút thoải mái. Vài người này chính là số cán bộ được đề bạt lên của ủy ban tư pháp, vì sao bọn họ mất hứng? Không phải là vì văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy chưa được đưa xuống sao?
Tào Hành Bác ngồi trong phòng làm việc uống trà, sau đó hắn đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm Vu Trường Long. Hắn và Vu Trường Long có quan hệ cá nhân rất tốt, bây giờ hắn và Vu Trường Long đều được đề bạt, tất nhiên cũng phải có lúc lén chạy đến tìm hiểu tin tức.
Vu Trường Long là chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp, có thể nói là người linh thông tin tức. Ngày hôm qua Vu Trường Long nói bí thư Thường đã đi đến phòng tổ chức tỉnh ủy thúc giục một lần, có lẽ nhanh chóng có văn kiện bổ nhiệm mà thôi. Tào Hành Bác không dám cầm tin tức này đến hỏi phó bí thư Thường, vì vậy chỉ có thể đến hỏi Vu Trường Long.
Phó ban tiến lên làm trưởng ban, đây là hy vọng của Tào Hành Bác trong nhiều năm qua. Sự kiện nhân sự thế này nếu như không có văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy, như vậy chỉ là lời nói suông mà thôi. Rất có thể hôm nay người ta nói đến anh, thế nhưng ngày mai văn kiện lại bổ nhiệm một người khác. Biện pháp giải quyết tình huống đêm dài lắm mộng này căn bản là có được văn kiện bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Nhưng văn kiện của phòng tổ chức giống như Na Tra đang ngủ ngon trong bụng mẹ, căn bản là khó thể nào sinh ra ngay được. Người khác thì hai ba ngày đã có văn kiện của phòng tổ chức, nhưng nhóm người mình thì căn bản là đã qua hai tuần lễ, cũng không có chút thông tin gì. Sự việc này căn bản không đơn giản, làm cho những người trong cuộc như Tào Hành Bác cảm thấy khó chịu và dày vò.
Tào Hành Bác gõ cửa phòng làm việc của Vu Trường Long, thấy Vu Trường Long đang phê bình một tên nhân viên mới đến văn phòng ủy ban tư pháp. Nghe Vu Trường Long nói:
- Tiểu La, chuyện đơn giản như vậy cậu cũng không làm được, đây là bí thư Vương rộng lượng, nếu như là lãnh đạo khác, biết đâu sẽ trực tiếp cho cậu rời khỏi văn phòng.
Vu Trường Long tỏ ra cực kỳ bực tức, khi thấy Tào Hành Bác đi đến thì mới đuổi Tiểu La bị dạy bảo choáng váng ra khỏi phòng. Lúc này Vu Trường Long mới thở dài một hơi nói:
- Lúc này thanh niên thật sự là không biết đang nghĩ gì, ngày hôm qua hôm qua tôi đưa một văn kiện cho Tiểu La đưa đến phòng của bí thư Vương, thế nhưng hắn lại quên đi mất. Anh nói xem, bây giờ tôi làm thế nào để giao cho bí thư Vương đây?
Tào Hành Bác biết rõ gần đây Vu Trường Long luôn theo sát tiến độ của bí thư Vương, biểu hiện thì có chút ỉu xìu sai sót thế nhưng căn bản là cực kỳ nịnh hót, làm việc hèn mọn bỉ ổi, những gì mà người khác không thể làm thì Vu Trường Long cũng có thể làm được. Ví dụ như không có chuyện gì thì thường xuyên chạy đến nhà bí thư Vương, chỉ cần là việc nhà của bí thư Vương thì căn bản là ôm đồm hết vào người.
Nghe nói Vu Trường Long đi đến nhà mà không dám để cho bí thư Vương Tử Quân biết rõ, đều là thừa dịp bí thư Vương không có mặt ở nhà để xử lý sự việc. Hơn nữa còn dùng giọng hào khí nói với người giúp việc của gia đình bí thư Vương, có yêu cầu gì cứ nói, hắn đều có thể thực hiện được.
Đám người ở sau lưng nói Vu Trường Long căn bản là kiêm nhiệm quá nhiều chức vụ, vừa là đứa con hiếu thảo vừa là người giúp việc mệt nhọc, cũng là nhân viên cần vụ cần mẫn. Cũng may Vu Trường Long theo sát bí thư Vương và có được thu hoạch lớn. Đối với Vu Trường Long thì lúc nào cũng nghĩ đến ngày mình là thư ký trưởng văn phòng ủy ban tư pháp, cuối cùng thì vị trí này cũng rơi lên đầu hắn. Tào Hành Bác cảm thấy Vu Trường Long còn tỏ ra gấp gáp hơn cả mình vì sự kiện văn kiện của phòng tổ chức còn chưa đi xuống, nhưng đối phương căn bản là che giấu tốt hơn mình mà thôi.
- Thư ký trưởng Vu, anh cũng đừng nổi nóng, cán bộ trẻ tuổi là như vậy, chịu khó dạy bảo một chút là được.
Tào Hành Bác cũng hiểu tâm tư muốn dạy bảo cán bộ trẻ của Vu Trường Long, hắn vừa ném điếu thuốc cho Vu Trường Long vừa trầm giọng hỏi:
- Thư ký trưởng, sự việc thế nào rồi?
Vu Trường Long nhận lấy điếu thuốc châm lửa rồi thở dài một hơi nói:
- Tuy phòng tổ chức bên kia luôn mở miệng nói sẽ nhanh chóng thông qua, thế nhưng xem ra thì sự kiện này có chút huyền diệu.
Tào Hành Bác nghe Vu Trường Long nói như vậy thì có chút lạnh lẽo. Không nói đùa đấy chứ, bây giờ văn kiện còn chưa được đưa xuống sao? Chỉ cần văn kiện đưa xuống mà không phải là mình, chỉ sợ hoa cúc đã héo tàn rồi.
Tại sao lại như vậy?
- Chủ nhiệm Vu, thư ký trưởng, anh nói xem đây là vì cái gì? Trước kia phòng tổ chức căn bản không có bất kỳ vấn đề gì với những điều chỉnh nhân sự trong đơn vị chúng ta, bây giờ bọn họ không chịu thông qua sao? Vì sao đến lượt chúng ta thì lại xuất hiện thiêu thân như vậy?
Tào Hành Bác tuy hiểu rõ vấn đề là gì, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng vội vàng nói.
Vu Trường Long cũng có chút gấp gáp, hắn hy vọng với vị trí khu thường trú văn phòng ủy ban tư pháp đã quá lâu. Dù vị trí thư ký trưởng ủy ban tư pháp của hắn không cần thông qua hội nghị thường ủy, chỉ cần bí thư Vương gật đầu thì tất cả xem như đã được quyết định. Sự việc mà trước kia căn bản là thông qua rất nhanh thế nhưng bây giờ đã kéo dài hơn hai tuần.
Lý do tại sao thì Vu Trường Long căn bản là hiểu rất rõ ràng, nhất định là phía bên kia cố ý như vậy, mà vì sao lại như vậy?
Vu Trường Long nhìn bộ dạng vội vàng của Tào Hành Bác, hắn thầm mắng một câu, sau đó chợt nói:
- Vấn đề này tổ chức bên trên có nghiên cứu, chúng ta làm gì được? Anh Tào, nên làm tốt công tác của mình thì hay hơn.
Tào Hành Bác nếu như dễ dàng bị đuổi đi như vậy thì căn bản không phải là Tào Hành Bác. Hắn nhìn bộ dạng bình tĩnh thanh thản của Vu Trường Long, thế là trong lòng không khỏi thầm mắng:
- Vu Trường Long anh giả vờ cái quái gì, tôi cũng không tin bây giờ anh không nóng ruột chết đi được.
- Thư ký trưởng, anh luôn đi theo sát lãnh đạo, anh không thể tiến lên thúc giục một chút sao?
Vu Trường Long thầm nghĩ, anh biết tôi không thúc giục lãnh đạo sao? Hầu như mỗi ngày hắn đều đến báo cáo với bí thư Thường, thế nhưng có tác dụng sao? Nhưng ngoài miệng thì Vu Trường Long lại nói:
- À, lần sau gặp mặt bí thư Thường thì tôi sẽ nói về phương diện này.
- Chủ nhiệm Vu, báo cáo với bí thư Thường căn bản là không có tác dụng, tôi thấy hay nhất là anh nên báo cáo với bí thư Vương. Vì bí thư Vương là thường ủy tỉnh ủy, anh ấy nói một câu thì bằng bí thư Thường nói mười câu.
Lời nói của Tào Hành Bác làm cho gương mặt Vu Trường Long chợt trầm xuống, hắn thầm oán Tào Hành Bác, bây giờ anh nói tôi đến gặp bí thư Vương, không phải là muốn tôi bị lãnh đạo mắng sao? Nhưng hắn cũng không thể nói ra như vậy, hắn đã không còn tâm tư muốn nói chuyện với Tào Hành Bác, thế là cầm lấy văn kiện trên bàn nói:
- Anh Tào, bí thư Vương còn chờ văn kiện này, tôi cũng không nói nhiều với anh nữa.
Vu Trường Long nói rồi cũng không chờ Tào Hành Bác nói thêm điều gì, hắn cất bước ra khỏi phòng. Nhưng hắn cũng không trực tiếp đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, mà đi đến phòng của Du Giang Vĩ. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Du Giang Vĩ căn bản rất khách khí với vị lãnh đạo chủ quản của mình, khi thấy Vu Trường Long đi đến thì hắn vội vàng pha trà rót nước. Vu Trường Long tiếp nhận ly trà trong tay Du Giang Vĩ, sau đó hắn cười nói:
- Cậu Giang Vĩ, hai người chúng ta gặp mặt thường xuyên, cậu cũng không cần khách khí như vậy.
- Thư ký trưởng, phục vụ ngài chính là công tác của tôi.
Du Giang Vĩ căn bản hiểu rõ về Vu Trường Long, thế cho nên càng nói ra những lời hữu ích.
Vu Trường Long căn bản rấ thỏa mãn với phản ứng của Du Giang Vĩ, tuy cấp bậc của Du Giang Vĩ kém hơn hắn, thế nhưng Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương, căn bản là tiếp xúc với bí thư Vương nhiều hơn mình. Thậm chí trong các đơn vị của ủy ban tư pháp tỉnh ủy thì Du Giang Vĩ là một tồn tại căn bản không kém gì Vu Trường Long hắn.
Nếu như Du Giang Vĩ không chịu hợp tác, Vu Trường Long cũng căn bản không làm gì được. Dù sao thì Du Giang Vĩ là người phục vụ cho Vương Tử Quân, chỉ cần Vương Tử Quân thỏa mãn thì Vu Trường Long căn bản không thể có biện pháp gì khác.
- Ha ha, Giang Vĩ, bí thư Vương có thỏa mãn với chậu hoa mới đổi hay không? Nếu như bí thư Vương không cảm thấy thích, cậu tranh thủ thời gian nói với tôi một tiếng, chúng tôi sẽ tranh thủ thay đổi.
Vu Trường Long uống một hớp nước rồi khẽ nói.
Lần này trong cơ quan ủy ban tư pháp tỉnh ủy đổi mới nhiều chậu hoa, phòng của Du Giang Vĩ cũng có hai chậu hoa mới, làm cho căn phòng có thêm màu xanh. Du Giang Vĩ căn bản rất thích cách làm này, thế nhưng hắn cũng không biết là bí thư Vương có thích hay không. Nhưng hắn cũng không thể nói là mình không biết, như vậy càng bày ra vị trí không tốt của mình bên cạnh bí thư Vương, thế nên hắn do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Vương tỏ ra rất tán thưởng với công tác của chủ nhiệm Vu, nói làm như vậy không những không cần dùng nhiều tiền, hơn nữa còn tô điểm hoàn cảnh xử lý công cho văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Du Giang Vĩ nói làm cho Vu Trường Long căn bản không phân biệt được là thật hay giả, thế nhưng hắn cũng nghe thấy đó là lời khích lệ của Vương Tử Quân, thế nên nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn.
- Nhưng bí thư Vương hình như không thích bồn Tích Thủy Quan Âm.
Du Giang Vĩ xem xét tình huống trong phòng làm việc của bí thư Vương, sau đó hắn khẽ nói với Vu Trường Long.
Bí thư Vương không thích chậu Tích Thủy Quan Âm, Vu Trường Long nhanh chóng ghi tạc thông tin này vào trong lòng. Hắn chuẩn bị chờ cơ hội khi Vương Tử Quân không có mặt trong phòng làm việc để thay đổi chậu hoa. Sau khi nói vài việc vặt với Du Giang Vĩ, Vu Trường Long chợt nói:
- Giang Vĩ, gần đây cậu có nghe một vài tin đồn trong cơ quan chưa?
Tin đồn? Du Giang Vĩ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu Du Giang Vĩ nói về chuyện gì. Hắn nhìn gương mặt của Du Giang Vĩ, nếu như hắn nói mình có nghe được, chỉ sợ Vu Trường Long sẽ hỏi bí thư Vương có ý kiến gì.
Du Giang Vĩ thật sự không biết bí thư Vương có ý kiến gì, tuy hắn đã nói với bí thư Vương, thế nhưng bí thư Vương ngoài việc cho bí thư Thường đi thúc giục thì căn bản là không tỏ thái độ gì khác, điều này làm sao để hắn báo cáo với Vu Trường Long đây?
Tuy Du Giang Vĩ không nằm trong hàng ngũ cán bộ được điều chỉnh, thế nhưng hắn cũng cảm thấy sốt ruột vì sự kiện này. Đây là điều chỉnh nhân sự trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng dù sao cũng là điều chỉnh nhân sự đầu tiên của bí thư Vương khi đến công tác ở ủy ban tư pháp.
Lúc này ủy ban tư pháp đã thông qua, thế nhưng phòng tổ chức tỉnh ủy phía bên kia lại luôn căng cứng. Dựa theo quy định của tổ chức, khi chưa thẩm tra xong sẽ không cho ra văn kiện đề bạt. Trước kia phòng tổ chức tỉnh ủy thẩm tra hồ sơ đièu chỉnh nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy là rất nhanh, có đôi khi buổi sáng đưa đi thì buổi chiều cũng đã được thông qua rồi.
Dù sao thì cũng chỉ là cán bộ cấp cục, phòng tổ chức sẽ không vì nó mà kéo căng với ủy ban tư pháp, lúc này phía phòng tổ chức tỉnh ủy tỏ ra chậm trễ, xem ra sự việc không đơn giản như vậy.