Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tắc Viêm cảm thấy có chút bi ai, trước khi mở hội nghị văn phòng thì có thông tin cho rằng Vương Tử Quân sẽ nhất định gây sự. Hắn không an tâm, hắn luôn tìm ra kế sách ứng đối. Nếu như hắn gặp khó khăn trong hội nghị lần này, như vậy sau này uy tín của hắn trong quan trường Mật Đông sẽ càng như tuyết lở.

Cố Tắc Viêm nghĩ đến đây mà không khỏi suy tư về cuộc nói chuyện với bí thư Sầm. Khi đó Bí thư Sầm rất nghiêm túc, nói rằng mình tuân theo phân công của chủ tịch Vương trong hội nghị sắp tới, cần phải tuyệt đối phục tùng.

Mặc dù Cố Tắc Viêm không cam lòng để cho quyền lợi của mình bị mất đi, thế nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm nhất định dựa theo sắp xếp của bí thư Sầm. Dù sao thì sau này mình có sống tốt hay không phụ thuộc trực tiếp vào sự giúp đỡ của bí thư Sầm.

Khi Cố Tắc Viêm đang cảm thấy cực kỳ quẫn bách thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Vương Tử Quân sải bước đi vào. Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy trái tim mình run lên, xem ra mưa gió sắp kéo đến.

- Chủ tịch Hà, anh dẫn đầu ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức tất cả đơn vị ban ngành đi nghiên cứu toàn kiện công tác xây dựng phát triển các khu kinh tế mới và khu công nghiệp trong tỉnh, trước cuối năm phải có báo cáo tường tận cho tôi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hà Kiến Chương rồi trầm giọng nói.

Hà Kiến Chương mở miệng đồng ý với phân công của Vương Tử Quân, người khác cũng không có ý kiến gì trái ngược.

- Chủ tịch Hoàng, công tác giáo dục cần được đẩy mạnh hơn nữa, đặc biệt là phương diện xây dựng trường tiểu học, càng phải chú trọng mạnh mẽ hơn. Trước khi kỳ nghỉ hè sang năm kết thúc thì phải đảm bảo các trường đang được xây dựng phải cho vào sử dụng. Vương Tử Quân quay sang nhìn Hoàng Kiên Thận rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Hoàng Kiên Thận căn bản đã có danh tiếng ở phương diện chăm lo cho con em lao động đến từ bên ngoài được học tập trong thành phố, vì vậy hắn làm việc căn bản có vài phần cảm kích Vương Tử Quân. Cũng vì nguyên nhân này mà khi Vương Tử Quân thất thế thì hắn cũng không cho ra hành vi bỏ đá xuống giếng.

Lúc này Vương Tử Quân đã vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh, Hoàng Kiên Thận căn bản càng thêm cung kính với Vương Tử Quân. Sau khi nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân thì hắn khẽ báo cáo: - Chủ tịch Vương, sở giáo dục đã cho ra một tổ giám sát đặc biệt, trước tết sẽ đến các thành phố trong tỉnh xem xét và giám sát tiến độ, đảm bảo các công trình sẽ được nghiệm thu một cách nghiêm túc nhất.

Hội nghị đã được tiến hành hai giờ, gương mặt Vương Tử Quân rất thoải mái, một vài vấn đề được cho ra bàn bạc, cũng đề xuất các phương án giải quyết.

Trong lúc đề ra vấn đề và phương pháp giải quyết, tâm tư của Lôi Yên Hồng chợt biến đổi. Nếu như có điều chỉnh phân công, như vậy Vương Tử Quân cần gì phải bàn công tác trước? Phải biết rằng nếu bàn công tác xong rồi mới điều chỉnh phân công thì có chút khó khăn.

Thậm chí có thể nói như vậy là khá phiền phức, Lôi Yên Hồng cảm thấy Vương Tử Quân là người thông minh, sẽ không bao giờ làm cho chính mình rơi vào hoàn cảnh không được tự nhiên.

Nhưng bây giờ Vương Tử Quân căn bản không đề cập đến chuyện phân công, cuối cùng là có ý gì? Không phải Vương Tử Quân đã thay đổi chủ ý, không điều chỉnh phân công nữa sao?

Lôi Yên Hồng biết mình làm sai, vì vậy cũng không muốn việc điều chỉnh phân công lần này mang đến cho mình chỗ xấu. Nàng muốn nhất chính là mình không xảy ra vấn đề gì trong lúc điều chỉnh phân công lần này.

Lúc này Vương Tử Quân giống như không có ý điều chỉnh phân công, điều này làm cho nàng thở dài một hơi.

Cuối cùng Lôi Yên Hồng cũng may mắn vượt qua cửa ải khó, nhưng Vương Tử Quân có thể buông tha cho Cố Tắc Viêm sao? Phải biết rằng Cố Tắc Viêm mang đến cho Vương Tử Quân không ít phiền toái. Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Lôi Yên Hồng cảm thấy gương mặt mình có chút khó coi.

Sau đó Lôi Yên Hồng chợt phát hiện Vương Tử Quân phân phó không ít chuyện, hơn nữa hội nghị tiếp tục hơn hai giờ nữa, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không cho ra sắp xếp điều chỉnh phân công, dù là Cố Tắc Viêm hay Lôi Yên Hồng cũng là như vậy?

Không phải Vương Tử Quân không muốn điều chỉnh phân công hai người bọn họ đấy chứ? Ý nghĩ này xuất hiện làm cho tâm tư vừa mới yên ổn của Lôi Yên Hồng có chút sợ hãi.

Nếu như Vương Tử Quân không tính toán với mình như vậy, thế thì vì sao không đề cập đến mình và Cố Tắc Viêm? Mình thì dễ nói, phân công không quá nhiều, nhưng Cố Tắc Viêm thì lại khác. Người này là phó chủ tịch thường ủy, phân công quản lý không ít hơn Hà Kiến Chương, hơn nữa đều là những công tác quan trọng. Chẳng lẽ Vương Tử Quân muốn đoàn kết đại đa số để cô lập mình và Cố Tắc Viêm?

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như thế, Lôi Yên Hồng càng nghĩ càng thấy đúng, thế là nàng không khỏi nhìn về chiếc ghế trung tâm, ngón tay chợt run rẩy.

- Lúc này đã là mùa đông, nhiều công trường đã dừng thi công, nhưng phương diện an toàn sản xuất thì không thể bỏ qua. Chủ tịch Cố, anh sắp xếp một chút, nhanh chóng mở rộng công tác kiểm tra xóa bỏ các tai họa ngầm trong phạm vi an toàn sản xuất. Giọng nói của Vương Tử Quân lại vang lên, Lôi Yên Hồng nghe vậy mà không khỏi sững sờ, nàng không ngờ Vương Tử Quân lại nhắc đến Cố Tắc Viêm.

Vì sao? Sao lúc này Vương Tử Quân lại sắp xếp công tác cho Cố Tắc Viêm? Phải biết rằng nên điều chỉnh phân công của Cố Tắc Viêm mới đúng.

Khóe miệng của Lôi Yên Hồng cực kỳ căng cứng, trong lòng cho ra những tính toán xấu nhất. Nàng nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ không phải không chỉ điều chỉnh công tác của Cố Tắc Viêm, hơn nữa với tình huống của Vương Tử Quân hiện tại thì lại chọn phương án ẩn nhẫn.

Dù sao thì sau lưng Cố Tắc Viêm cũng là bí thư Sầm, đánh Cố Tắc Viêm một cái cũng không là vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân dù thế nào cũng phải nể mặt bí thư Sầm, đánh chó phải nể mặt chủ.

Nếu nói như vậy thì hiện nay mình là người xui xẻo nhất, vì sau lưng mình không có chỗ dựa là Sầm Vật Cương, hơn nữ lại đắc tội khá nặng nề với Vương Tử Quân. Dưới tình huống này Vương Tử Quân có thể bỏ qua cho mình được sao?

Lôi Yên Hồng càng nghĩ thì càng cảm thấy chính mình phù hợp là người chịu tội thay, thế là cảm thấy rất khổ sở. Lúc này chợt nghe Cố Tắc Viêm nói: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ nhanh chóng để cho các đơn vị ban ngành tương quan cho ra phương án tốt nhất.

- À, phương diện an toàn sản xuất là không nhỏ, nhất định phải nắm thật chặt. Vương Tử Quân vung tay lên với Cố Tắc Viêm rồi trầm giọng nói: - Lần này tôi hy vọng có thể xử lý một vài vụ không tuân thủ điều lệ an toàn sản xuất, cần phải trừng phạt thật nghiêm, đề cao sự coi trọng của các đơn vị trong tỉnh với công tác an toàn sản xuất.

Vương Tử Quân nói rồi đưa mắt nhìn các vị phó chủ tịch tham gia hội nghị: - Các vị còn gì muốn nói nữa không?

Lôi Yên Hồng há hốc mồm, nàng có lẽ đã cảm nhận được Vương Tử Quân đang mài dao, đang giơ dao lên với mình. Trong số các phó chủ tịch tỉnh thì chỉ có một mình mình không được sắp xếp công tác.

Công tác của những người khác là quan trọng sao? Lôi Yên Hồng không cho rằng là như vậy. Công tác của nàng cũng có vài phần quan trọng không kém. Nàng cảm thấy đỏ mặt tía tai nhưng không lên tiếng, vì nàng có nói cũng vô ích, không bằng cố gắng bảo trì thể diện của mình.

- Nếu không có ý kiến gì khác thì bây giờ chúng ta tan họp. Vương Tử Quân nói xong thì nhìn về phía mọi người đang chuẩn bị đứng lên: - Hôm nay xem như là hội nghị đầu tiên của ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh sau tuyển cử của hội đồng nhân dân, sau hội nghị còn có một vài công tác khác, thư ký trưởng Tề Bảo đã sắp xếp xong cơm tối, mời mọi người uống vài ly.

- Nhất định sẽ kính chủ tịch Vương thêm vài ly. Hoàng Kiên Thận tuy lớn hơn Vương Tử Quân mười tuổi thế nhưng khi lên tiếng lại căn bản không có chút xấu hổ.

Lôi Yên Hồng nhìn Vân Lợi Quảng đã chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này nàng mới ý thức được hội nghị đã xong. Nàng chợt cảm thấy xương sống và xương tay chân có hơi đau, cánh tay có hơi run lên.

Chuyệ của mình còn chưa nói thì sao lại giải tán? Không phải Vương Tử Quân đã quên mất mình? Không phải như vậy, chính mình căn bản là một người thấy rất rõ ràng, Vương Tử Quân sẽ không thèm quan tâm sao? Lôi Yên Hồng chợt lóe lên vài ý nghĩ, thế nhưng lúc này nàng đều chối bỏ tất cả.

Khi Lôi Yên Hồng dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Hà Kiến Chương, Vân Lợi Quảng và Hoàng Kiên Thận bao quanh Vương Tử Quân, trong lòng nàng giống như đã hiểu rõ vấn đề. Với uy tín của Vương Tử Quân ở trong tỉnh vào lúc hiện tại, đừng nó là phó chủ tịch tỉnh bình thường, cho dù là Cố Tắc Viêm cũng không dám nói lời nào.

Nếu không có ai dám phản đối thì Vương Tử Quân lại không cần điều chỉnh, vì nếu điều chỉnh thì sẽ rơi xuống vị trí không hay, hơn nữa chính mình căn bản còn chưa đủ tư cách để Vương Tử Quân lấy đó làm công cụ lập uy.

Khi Lôi Yên Hồng đang suy nghĩ về điều này, tiếng cười cởi mở chợt vang lên trong phòng. Nàng nhìn đám người vây quanh lấy Vương Tử Quân đi ra ngoài mà chợt sinh ra cảm giác giải thoát, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, cũng nhanh chóng bước theo.

Tuy lần này chủ tịch Vương không lấy mình làm vật tế cờ, thế nhưng mình cũng phải xem xét lại, nếu không đến khi sự việc xảy ra thì hối hận cũng trễ mất rồi.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình mà cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn duỗi lưng một cái rồi uống một ngụm trà. Trương Tề Bảo nhanh chóng đi đến, hắn làm thư ký trưởng, lúc này nhìn qua có vẻ cực kỳ xuân phong như ý, lực lượng tràn trề.

Trước kia Trương Tề Bảo mặc dù cũng là thư ký trưởng thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân lại chưa được xác định, thế nên hắn cũng chưa chính thức là thư ký trưởng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông, uy danh bay xa, xử lý tận gốc Thịnh Lưu Duệ, điều này không khỏi làm cho rất nhiều người trong tỉnh sinh ra cảm giác sợ hãi không thôi.

Trong quan trường thì nhiều người cảm thấy không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Lúc này người muốn tiếp xúc với Trương Tề Bảo hắn là rất nhiều, thậm chí có xu thế song song với thư ký trưởng Phương Anh Hồ chủ quản văn phòng tỉnh ủy.

Trương Tề Bảo căn bản có biểu hiện rất lạnh nhạt với điều này, thế nhưng trong lòng cực kỳ hưởng thụ.

- Chủ tịch Vương, lần trước tôi nói chuyện với chủ tịch Hà, anh ấy đề nghị ngài nên tiến hành phân công điều chỉnh ban ngành, sao hội nghị lần này ngài không tiến hành một vài điều chỉnh. Trương Tề Bảo nói chuyện vài câu với Vương Tử Quân rồi khẽ nhắc nhở.

Lúc này Trương Tề Bảo căn bản không còn nhiều cố kỵ khi trò chuyện với Vương Tử Quân, hắn bảo trì sự tôn trọng chủ tịch Vương, đồng thời cũng có vài lời không đi đường vòng, trực tiếp chỉ ra vấn đề.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Vì việc gì cũng cần có người làm, không phải người nào không thích hợp với công tác, tôi làm như vậy không phải không phóng khoáng sao?

Không phóng khoáng? Trương Tề Bảo chợt hiểu ra vấn đề, lúc này dù là các vị phó chủ tịch đều là nghe theo lời của chủ tịch Vương Tử Quân, thế nên đứng trên góc độ của chủ tịch Vương, cũng không cần phải làm khổ đám lâu la này.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc này ngoài đường phố tỉnh Mật Đông gió lạnh phả vào mặt, da thịt có chút đau nhức. Những hàng cây trụi lủi lá đứng ven đường liên tục lay động trong gió lạnh. Lúc này mặt trời tái nhợt đã dần khuất ở ngọn núi hướng tây, thường chỉ cần đến năm giờ đã cảm thấy bắt đầu hoàng hôn.

Vương Tử Quân xử lý xong một phần văn kiện, sau đó xoa xoa hai tay của mình. Mặc dù có nhóm người Hà Kiến Chương chia xẻ công tác của hắn, thế nhưng mỗi ngày vẫn có nhiều công tác cần hắn xử lý. Vương Tử Quân tuy không phải là một người chuyên quyền, thế nhưng khoảng thời gian này vẫn cảm thấy có chút mỏi mệt.

Hơn nữa rất nhiều chuyện cũng không phải vung tay là giải quyết ngay được, nếu so sa thì tâm tư mệt mỏi còn khó chịu hơn cả mệt mỏi thể xác.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là điện thoại bên trong tỉnh Mật Đông. Hắn khẽ nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tiết Xuyên Cường: - Chào chủ tịch Vương, ngài có bận rộn gì không?

Vương Tử Quân căn bản có mối quan hệ bình thường với Tiết Xuyên Cường, sở dĩ xuất hiện tình huống này lfa vì Tiết Xuyên Cường căn bản không ổn định. Trước khi có hành vi bắt giữ Thịnh Lưu Duệ thì Tiết Xuyên Cường không bỏ đá xuống giếng, thế nhưng cũng không thân cận với Vương Tử Quân, đừng nói chi là hỗ trợ.

Khoảng thời gian qua Tiết Xuyên Cường nhiều lần đến tìm Vương Tử Quân, những gì nói ra đều không quá quan trọng, thế nhưng Vương Tử Quân có thể nhìn thấu ý nghĩ của người này: Đơn giản là muốn thông qua phương thức này để làm ấm mối quan hệ với mình.

Nhưng có một số việc một khi xuất hiện vết rạn thì khó thể hàn gắn, trong suy nghĩ của Vương Tử Quân thì đã nhanh chóng định tính Tiết Xuyên Cường không phải là một thành viên nằm trong khối quan hệ của mình.

Có câu chỉ có thể cùng phú quý mà không cùng chung hoạn nạn, loại người thế này không thể kết giao. Nhưng Vương Tử Quân bây giờ còn chưa đến giai đoạn tự mình quyết định tất cả, hắn là một vị chủ tịch tỉnh, ở rất nhiều phương diện cần chú ý đến phương pháp xử lý.

- Chào chủ tịch Tiết. Vương Tử Quân cố ý làm cho giọng điệu của mình có vài phần thân mật thế nhưng cũng không được chân thật đáng tin như trò chuyện cùng Trương Tề Bảo, chẳng qua cũng không đông cứng, không làm cho lòng người mất thoải mái.

- Chủ tịch, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ? Giọng nói của Tiết Xuyên Cường càng thêm thân cận, hắn cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời mà cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi đến cầu viện với ngài, hôm nay chủ tịch Chu thượng cấp đến kiểm tra công tác của mặt trận tổ quốc tỉnh mật đông, anh ấy có nhắc đến ngài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK