Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân nhìn bình luận cuối cùng mà không khỏi nhíu mày thêm chặt, những câu nói này căn bản là sắc như đao kiếm, chất vấn cả thượng cấp của Tiểu Khương, không biết quản thuộc hạ thế nào mà để xảy ra chuyện không hay thế này.

Nếu so sánh với những tờ báo bên ngoài, những tờ báo khác càng đưa tin rất ghê gớm, đặc biệt là một tờ nhật báo trong tỉnh, hơn nữa thông tin này còn được đăng lên các báo giải trí.

Vương Tử Quân nhìn vài tờ báo mà không khỏi gạt sang một bên, hắn đã tìm hiểu được khá rõ ràng thông qua lời nói của Niên Chí Tân, nhưng hắn cũng có thể xác định là có người đứng thúc đẩy sau lưng, mục đích của bọn họ chính là không muốn có người tiếp xúc được bí mật buôn lậu ở thành phố Lâm Hồ.

Thành phố Lâm Hồ rốt cuộc có bí mật gì không cho người ta biết, lại cho ra thủ đoạn không hay này với nhóm người Tiểu Khương? Vương Tử Quân thầm nghĩ đến bữa ăn sáng ngày hôm qua, khi đó Niên Chí Tân lơ đãng nói rưangf bọn họ đã có được một manh mối, xem ra bây giờ manh mối này đã bị chặt đứt.

Khi Vương Tử Quân đang lẳng lặng suy tư trong phòng làm việc của mình, lúc này điện thoại lại đổ chuông. Hắn nhìn thoáng qua dãy số, là từ phòng làm việc của Lỗ Kính Tu gọi đến. Hắn áp chế tâm tình của mình, sau đó trầm giọng nói với Lỗ Kính Tu: - Chào bí thư Lỗ!

- Tử Quân, anh có xem báo hôm nay không? Lỗ Kính Tu có quan hệ khá gần với Vương Tử Quân, thế nên cũng không khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Vương Tử Quân.

Tuy chỉ nói là báo hôm nay nhưng Vương Tử Quân biết rõ Lỗ Kính Tu đang nói gì, thế là hắn gật đầu nói: - Tôi đã xem rồi.

Lỗ Kính Tu trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Vừa rồi Chân Hồng Lỗi có gọi điện thoại đến báo cáo chuyện này với tôi, anh ấy tỏ ra cực kỳ bất mãn với công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.

Tuy Chân Hồng Lỗi bị Vương Tử Quân áp chế mà căn bản không dám vung tay quá trán, thế nhưng lúc này nó liên quan đến cục công an, thế là Chân Hồng Lỗi tỏ thái độ có vẻ cực kỳ quan trọng, vì hắn là lãnh đạo cục công an tỉnh Nam Giang, hoàn toàn có quyền uy như vậy.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Nếu như sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, cũng không nên bày tỏ như vậy, nếu thật sự có vấn đề thì cục công an thành phố Đông Hồng cần phải chỉnh đốn công tác của mình.

Lỗ Kính Tu khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Nếu như Chân Hồng Lỗi yêu cầu thay đổi lãnh đạo cục công an thành phố Đông Hồng, trưởng phòng Vương, anh nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lỗ Kính Tu sở dĩ gọi điện thoại đến chính là vì hỏi ý kiến Vương Tử Quân, nguyên nhân cũng là vì Đoạn Văn Đống là người được Vương Tử Quân đề bạt lên, hơn nữa Đoạn Văn Đống lại cực kỳ giúp đỡ công tác của Lỗ Kính Tu ở Nam Giang, thế cho nên hắn cần phải né đòn mạnh từ phía Chân Hồng Lỗi.

Nếu vị trí của Đoạn Văn Đống có bất kỳ thay đổi nào, chỉ sợ lực khống chế của Lỗ Kính Tu với ủy ban tư pháp Nam Giang sẽ xuất hiện vết rách lớn, phiền toái lớn, hắn không muốn thấy cục diện này phát sinh.

- Bọn họ sẽ không dám kéo sự việc lên người Đoạn Văn Đống. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khẳng định nói, vì sau lưng Đoạn Văn Đống nếu không có chỗ dựa thì chỉ sợ sẽ là sóng to biển động rồi, thậm chí là Đoạn Văn Đống đã bị điều đi từ lâu. Thế nhưng Vương Tử Quân là người đứng sau lưng Đoạn Văn Đống, đám người kia cũng không ngốc khi có ý nghĩ điều chỉnh công tác của Đoạn Văn Đống.

Nhưng không điều chỉnh công tác của Đoạn Văn Đống thì cũng không phải không thể động vào một người lãnh đạo trực tiếp của Tiểu Khương như Niên Chí Tân. Niên Chí Tân là người phải phụ trách sự việc này, nếu như Niên Chí Tân bị phạt mất chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự, như vậy sẽ được nhiều người hoan nghênh.

Vương Tử Quân nghĩ đến sự kiện Niên Chí Tân sẽ là cánh chim gãy cánh, hắn không khỏi nhớ đến tình huống Tiểu Khương lên tiếng giúp đỡ cho bà chủ quán ăn trấn áp một tên mập vòi tiền.

Chuyện này không thể cứ để nó phát triển trong mơ hồ như vậy được.

Có một sân gôn lớn ở phía tây thành phố Đông Hồng, đây là nơi tụ tập của những thành phần cao quý, lúc này bầu trời xanh như ngọc, mặt cỏ mềm mại làm cho tinh thần của con người cực kỳ thả lỏng. Hơn nữa bên cạnh còn có nhiều nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc váy ngắn khêu gợi, làn da trắng nõn mát rượu nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.

Bãi cỏ được chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ, tất cả toát lên màu xanh mơn mởn, đứng trên bãi cỏ say lòng người này cảm thấy cực kỳ vui vẻ thoải mái.

- Bốp! Một gậy đánh vào bóng, dụng cụ đẹp đẽ với chất liệu tốt, động tác tiêu chuẩn và trang nhã, tất cả nhìn qua cực kỳ hài hòa. Nhưng đáng tiếc khi bóng được đánh đi thì phải có tiếng vỗ tay rộn rã, lại không có âm thanh nào, đám người đứng chung quanh căn bản không vỗ tay.

Nếu như là một người ngoài thì căn bản cho rằng nhân phẩm của người kia là quá kém, thế cho nên mới không ai vỗ tay cổ động. Nhưng thực tế thì không phải nhân phẩm của người này quá kém, chẳng qua là hắn chơi gôn không tốt, quả bóng màu trắng bay lên không, sau đó rơi xuống rất có quy luật dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Đáng tiếc là đánh lệch, hơn nữa lại lệch đi rất xa.

Nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh với nhiệm vụ nhặt bóng không nhịn được phải thở dài một hơi, trong lòng căn bản cảm thấy buồn cười, thế nhưng nàng thở dài vì người đàn ông trẻ tuổi này chính là đối tượng được người người nịnh bợ. Người kia căn bản là anh tuấn tiêu sái, chẳng qua chơi gôn quá kém, nàng đã công tác ở nơi đây khá lâu, thế nhưng chưa từng thấy người này đánh bóng vào trong lỗ bao giờ.

Nữ nhân viên phục vụ nhớ rõ năm đó khi người này đến chơi bóng thì lãnh đạo sân gôn phải tự mình đến, khi hắn vung gậy cực kỳ trang nhã, lãnh đạo là người đầu tiên vỗ tay vang dội. Tất nhiên lãnh đạo vỗ tay quá mạnh, hơn nữa căn bản là có chút hớn hở vui sướng. Chẳng qua người kia có tư thái rất tốt, kỹ thuật đẹp, dùng đúng lực, điểm tiếc nuối duy nhất chính là bóng lại đi đâu đâu, căn bản không bay về phía lỗ.

Khi đó vẻ mặt của người đàn ông kia rất ung dung thế nhưng gương mặt của giám đốc sân gôn lại cực kỳ căng thẳng, giống như bố của hắn vừa mới chết, những giọt mồ hôi như hạt đậu liên tục rơi xuống. Anh thử nghĩ mà xem, lãnh đạo sân gôn vỗ tay khen ngợi chỉ là một hành động bình thường biểu hiện sự sùng bái với người ta; thế nhưng một hành vi vô tâm của giám đốc sân gôn lại xem như cực kỳ thất bại, vì người ta đánh quá kém, anh còn vỗ tay nhiệt tình, không phải là có ý hả hê sao?

Vì vậy mỗi khi người đàn ông kia đến chơi gôn, hầu như không có bất kỳ người nào dám vỗ tay ủng hộ.

Dù sao thì người đàn ông này vẫn đánh gôn quá kém, căn bản như mèo mù gặp chuột chết, không ra thể thống gì.

Đám đàn ông đứng bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia thấy bóng rơi xuống vị trí cách lỗ gôn quá xa, thế là cũng không khỏi bày ra gương mặt thoải mái với nụ cười trên môi, bọn họ nhanh chóng đi đến vây quanh người đàn ông này.

Sau khi ha hả nói vài câu vui đùa với những người chung quanh, Chử Ngôn Huy dùng tư thái đẹp đẽ đi về phía khu vực nghỉ ngơi phía bên kia. Lúc này đám người sau lưng hắn cũng nhanh chóng giải tán, nhưng có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng đi theo hắn đến vị trí đặt dù che nắng nghỉ ngơi.

Chử Ngôn Huy có gương mặt rất sáng lạn, nhưng khi nữ nhân viên phục vụ rời đi thì vẻ mặt lại trở nên cực kỳ dữ tợn. Hắn nhìn thoáng qua người đàn ông kia, sau đó lạnh giọng nói: - Ai cho các anh lá gan lớn như vậy? Dám làm ra những chuyện thế này sao?

Người đàn ông ở bên cạnh có vẻ lớn tuổi hơn Chử Ngôn Huy, thế nhưng hắn đứng trước mặt Chử Ngôn Huy mà giống như một đứa cháu nội. Hắn do dự một chút, sau đó mới ngập ngừng nói: - Giám đốc Chử, điều này cũng không trách tôi được, đám người Niên Chí Tân căn bản là ép người quá đáng. Bọn họ đập bể đường phát triển của chúng ta ở thành phố Đông Hồng còn chưa cảm thấy đã tay, bây giờ còn đi đến thành phố Lâm Hồ. Nếu như để cho bọn họ gây náo loạn, không phải trận tuyến của chúng ta càng rối loạn sao?

Chử Ngôn Huy nhìn người đàn ông đối diện đang mở lời giải thích, vẻ mặt hắn cực kỳ không tốt. Hắn hừ một tiếng, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đối diện một lúc, sau đó mới nói: - Anh nghĩ ra trò này sao?

- Giám đốc Chử, đó là ý kiến của tôi, tôi không thể để cho các anh em không còn cơm ăn. Hơn nữa chuyện này làm cực kỳ kín kẽ, dù tên kia tỉnh lại cũng bị ném vào trong vũng bùn, trong quần không phải là cứt thì cũng chỉ là cứt mà thôi. Người đàn ông kia tuy nói rất nhỏ nhưng gương mặt lại có vài phần đắc ý.

Gương mặt Chử Ngôn Huy lúc này mới dễ chịu hơn một chút, sau đó xuất hiện nụ cười, làm cho người ngoài cảm thấy hắn đang rất vui vẻ, nhưng ánh mắt lạnh lùng thì căn bản là khó ai nhìn rõ được. Tuy hắn nhìn sự việc lần này căn bản không đơn giản bằng thủ hạ của mình, thế nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, dù nói sao thì cũng đã muộn.

Vòng quan hệ này căn bản lấy Chử Ngôn Huy làm trung tâm, dù là hắn cũng bị trói buộc chặt vào bên trong, nếu quy củ của nó tan vỡ, như vậy cũng không có gì tốt với hắn. Nhưng người ta làm bậy không khỏi để hắn sinh ra cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Sau khi nói vài câu thì Chử Ngôn Huy phất tay cho người kia rời đi. Hắn ngồi xuống mặt ghế, lẳng lặng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào. Một lúc sau Chử Ngôn Huy đứng lên, hắn gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, sau đó lái xe rời khỏi sân gôn.

Hai mươi phút sau Chử Ngôn Huy đi đến một nhà hàng cực kỳ bình thường, gọi một phần thức ăn, sau đó lẳng lặng dùng cơm. Khi hắn dùng cơm, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng đi đến bên cạnh, sau đó cung kính ngồi xuống một bên.

- Nếu sự việc đã như vậy thì chúng ta tăng thêm chút lực, làm lớn chuyện lên một chút. Sau khi ăn xong miếng thịt cuối cùng thì Chử Ngôn Huy khẽ mở miệng nói với người đàn ông kia.

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng xử lý phần cơm của mình.

...

Vương Tử Quân nghe giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia mà có chút bất ngờ, vì người gọi điện thoại đến chính là con trai một chiến hữu năm xưa của Vương lão gia tử, cũng có thể nói đây là một người hắn phải gọi bằng chú. Nhưng hắn không có ấn tượng với người này, dù sao thì hai bên cũng không có nhiều liên hệ với nhau.

Triệu Thái Sóc, là cán bộ thuộc bộ và ủy ban trung ương, chưa đến năm mươi nhưng đi đến vị trí như vậy cũng không dễ dàng gì. Kiếp trước Vương Tử Quân cũng chỉ ngẫu nhiên nghe nói về người này, thế nhưng Vương lão gia tử ở Chiết Giang, Triệu lão gia tử lại ở thủ đô, thế nên mối quan hệ giữa hai nhà cũng dần phai nhạt.

Kiếp trước khi Vương gia xuống dốc, nhà Triệu Thái Sóc căn bản là cắt đứt quan hệ với Vương gia. Bây giờ Vương gia đang như mặt trời giữa ban trưa, có câu giàu ở núi sâu cũng có họ hàng xa, thế cho nên Triệu Thái Sóc căn bản là liên lạc nhiều hơn với Vương Tử Quân.

- Ha ha, Tử Quân, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi đang ở thành phố Đông Hồng. Sau khi nói hai câu khách sáo thì Triệu Thái Sóc dùng giọng cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Với thân phận của Triệu Thái Sóc thì không thể vô duyên vô cớ chạy đến thành phố Đông Hồng, nhưng dù thế nào thì Vương gia và Triệu gia cũng có quan hệ với nhau, thế cho nên Vương Tử Quân dù không muốn cũng phải ra mặt chiêu đãi.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Chú Triệu đang ở đâu vậy? Cháu sẽ đến ngay.

Lúc này Triệu Thái Sóc đang ngồi trong một khách sạn bốn sao ở thành phố Đông Hồng. Tuy khách sạn này rất tốt nhưng cũng không phải là địa điểm tiếp đãi khách của thành phố Đông Hồng hay là tỉnh Nam Giang, lúc này Triệu Thái Sóc xuất hiện ở đây có lẽ cũng không phải là vì việc công.

Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩ của Triệu Thái Sóc, thế là hắn tiện tay gọi điện thoại cho bố mình. Lúc này Vương Quang Vinh là phó chủ nhiệm văn phòng, hầu như phụ trách công tác của Lâm Trạch Viễn, suốt ngày bận rộn còn hơn khi công tác ở Ma Đô.

- Chuyện này anh nên liên hệ với bên kia, xác định thời gian cụ thể. Vương Quang Vinh không biết đang trò chuyện với ai, căn bản là đang nói chuyện với một người nào đó. Khi điện thoại vừa nối thông thì Vương Tử Quân nghe thấy bên trong vang lên giọng nói như vậy của bố mình.

Vương Tử Quân chờ bố mình nói xong, thế là hắn mới nói rõ sự kiện Triệu Thái Sóc gọi điện thoại cho mình với Vương Quang Vinh. Vương Quang Vinh đến thủ đô còn chưa quá lâu, nhưng dù sao thì lão cũng là người lớn lên cùng thời với nhóm người Triệu Thái Sóc, vì vậy cũng có chút cảm tình. Lúc này lão nghe Vương Tử Quân nói vừa nhận được điện thoại của Triệu Thái Sóc, thế là lên tiếng: - Tử Quân, ông Triệu và ông cụ nhà mình có kết giao với nhau, tuy hai bên vì công tác mà ít liên hệ với nhau, thế nhưng dù thế nào thì hai bên cũng có tình cảm. Chỉ cần sự việc không quá khó khăn, con nên hỗ trợ người ta một chút.

Vương Tử Quân căn bản không từ chối với lời đề nghị của bố mình, hắn còn muốn hỏi bố một câu về tình hình bên phía Lâm Trạch Viễn. Nhưng Vương Quang Vinh căn bản là quá bận, cũng không cho Vương Tử Quân nhiều thời gian hỏi han, sau khi hỏi một câu có còn chuyện gì nữa không thì cúp điện thoại.

Vương Tử Quân nghe những tiếng tút tút truyền ra từ trong điện thoại mà không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, hắn cần phải đi gặp Triệu Thái Sóc kia cho xong.

- Trưởng phòng Vương, đây là văn kiện ngài yêu cầu tôi chuẩn bị. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra ngoài thì Trì Hoa Trục đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, hắn đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cầm lấy văn kiện xem xét vài lượt, biết rõ lần này Trì Hoa Trục cũng không phải liên tục can gián như trước, căn bản là thành thật quán triệt tinh thần chỉ thị của mình. Hắn đặt văn kiện lên bàn rồi nói: - Hoa Trục, tôi về sẽ xem xét lại văn kiện này, nhưng nội dung của nó căn bản là rất tốt.

Trì Hoa Trục nghe được lời khích lệ của Vương Tử Quân thì không có chút hưng phấn, nếu như có thể thì hắn căn bản còn muốn khuyên Vương Tử Quân bỏ qua phương án cải cách nhân sự lần này. Mặc dù hắn đã vài lần mở miệng, thế nhưng căn bản là không xoay chuyển được một người đã quá quyết đoán như trưởng phòng Vương.

Tuy Vương Tử Quân hiểu Trì Hoa Trục đang nghĩ gì, thế nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục dừng lại ở đề tài này. Hắn nhìn Trì Hoa Trục rồi khoát tay áo nói: - Hoa Trục, anh cứ bận rộn đi thôi, tôi ra ngoài một chuyến.

Vì đi gặp trưởng bối nên Vương Tử Quân không đưa Du Giang Vĩ theo. Tuy hắn đưa Du Giang Vĩ theo thì người ta cũng không nói gì, thế nhưng hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng hung hăng vênh váo trong mắt Triệu Thái Sóc.

Khi xe của Vương Tử Quân chạy trên đường, Triệu Thái Sóc đang ở trong một gian phòng khách sạn, hắn đang loay hoay điện thoại của mình. Một người đàn ông nhìn qua chưa đến bốn mươi tuổi có gương mặt khá giống như Triệu Thái Sóc đang rất mất tập trung, căn bản là đi qua đi lại trong phòng.

- Cậu Tứ, cậu ngồi xuống được không? Cậu đi lại làm tôi cảm thấy đầu óc choáng váng. Triệu Thái Sóc lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK