Phải nói Văn Ngư Nhi thật sự là mối uy hiếp quá lớn cho Văn Thành Đồ, nếu như con gái làm nũng thì hắn căn bản là việc gì cũng đồng ý. Nhưng bây giờ hắn lại có chút bất an, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Văn Ngư Nhi: - Con gái ngoan, con đang làm nhà báo rất tốt, sao lại muốn chuyển nghành? Hai ngày trước bố có gặp tổng biên tập của con, anh ấy nói con căn bản là lực lượng nòng cốt của đơn vị, đang chuẩn bị gia tăng trọng trách cho con.
- Bố, con thật sự làm tốt công tác của mình, thế nhưng phương diện đề bạt thì không phải công lao của con, đây không phải là người ta nể mặt mũi bí thư Văn ngài sao? Văn Ngư Nhi nói rồi gãi gãi lên tay của Văn Thành Đồ: - Bố, bây giờ con không muốn làm phóng viên, con muốn vào làm trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
- Sao con lại muốn vào làm nhân viên của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh? Vào công tác trong văn phòng tỉnh ủy cũng được mà? Văn Thành Đồ nghe Văn Ngư Nhi nói như vậy thì càng cảm thấy căng thẳng, đột nhiên lại sinh ra cảm giác lo sợ bất an, thế nhưng hắn khó thể từ chối ngay được. Dựa theo tính cách phản nghịch của Văn Ngư Nhi, nếu tác động không đúng sẽ phát sinh vấn đề.
Văn Ngư Nhi vểnh miệng lên nói: - Vào văn phòng tỉnh ủy không phải sẽ là thuộc hạ của ngài sao? Ngài không phải không biết tuyến trên có quy định, người thân nên trách nhận chức gần nhau, thế mà ngài còn là lãnh đạo nắm công tác nhân sự cơ đấy?
Văn Thành Đồ cười ha hả với lời phê bình của con gái, hắn chợt dùng tay vân vê má của con: - Con đúng là không ra gì, con còn không nhìn xem mình bây giờ có cấp bậc gì nữa à?
- Dù bây giờ con có cấp bậc gì thì cũng nên tuân thủ quy tắc, con nhất định sẽ không làm trái với quy định. Văn Ngư Nhi nói đến đây thì lay lay cánh tay của Văn Thành Đồ: - Ôi, bố, bố cho con nhận công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đi.
- Được rồi, đừng nói đến việc này nữa, bố còn có việc. Còn con nên làm tốt công tác của mình rồi nói sau. Văn Thành Đồ phất tay với con gái, trong lòng có chút không thoải mái.
Văn Ngư Nhi tuy có chút bất mãn với phương thức thô bạo của bố mình, thế nhưng nàng không còn cách nào khác. Vì vậy nàng bĩu môi đi ra ngoài, vừa đi vừa thầm dùng giọng oán hận nói: - Hừ, ngài không cho con nhận công tác thì không được sao? Con sẽ nghĩ biện pháp khác!
Văn Ngư Nhi nói ra những lời này rất hào hùng, thế nhưng chủ yếu là cho Văn Thành Đồ nghe rõ. Văn Thành Đồ căn bản kinh hoảng vì sự cố chấp của con gái, đồng thời cũng cho ra quyết định của mình. Con gái xưa nay sống an nhàn hạnh phúc, cũng nên cho nó gặp vài trở ngại, nếu không chỉ cần Văn Thành Đồ hắn lên tiếng, có ai dám cản Văn Ngư Nhi đến công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh?
Văn Thành Đồ nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn chợt nghĩ đến phương diện con gái thay đổi thái độ, trước kia Văn Ngư Nhi không thích tham chính, bây giờ là làm sao vậy?
Văn Thành Đồ suy nghĩ một lúc lâu rồi thu nạp tâm tư của mình, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần cho ra quyết đoán. Khi công tác phòng lụt kết thúc, lúc này phương án nhiệm kỳ mới lại được đặt ra mặt bàn.
Văn Thành Đồ là phó bí thư nắm công tác nhân sự, hắn cũng là một nhân vật phụ trách phương án nhiệm kỳ mới lần này. Nhưng dưới tay Sầm Vật Cương có Uông Thanh Minh, thế nên Văn Thành Đồ dù cực kỳ có động lực cũng không nắm chặt sự việc trong tay. Cũng may Sầm Vật Cương chủ yếu đặt tâm tư lên người Vương Tử Quân, thế nên cũng không bạc đãi hắn.
Chẳng qua Sầm Vật Cương lần này là không dễ làm, thành phố Linh Long có phát sinh vấn đề, nếu như Vương Tử Quân nắm chặt không tha, nhất định sẽ rối loạn, nhiều người chịu không nổi. Khi có phương án xử phạt, phương án nhiệm kỳ mới sẽ bị điều chỉnh, tất cả sẽ rối tung lên.
- Cốc cốc cốc. Khi Văn Thành Đồ đang thầm nghĩ phải làm sao để bản thân có được lợi ích lớn nhất, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Hắn nhướng mày, vẻ mặt có vài phần không tốt. Nhưng khi hắn thấy Phương Anh Hồ đi vào với vẻ mặt sáng lạn, thế là nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ tiến lên nghênh đón.
- Bí thư Văn, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ? Phương Anh Hồ đi vào rồi cười tươi nói với Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ vừa mời Phương Anh Hồ ngồi xuống vừa cười nói: - Tôi bây giờ đang rất nhàn rỗi! Thư ký trưởng đến tâm sự, tôi căn bản là cầu còn chưa được.
Hai người nói rồi đều cười lên ha hả, Phương Anh Hồ tiếp nhận ly trà từ tay thư ký của Văn Thành Đồ, sau đó cười ha hả nói: - Bí thư Văn, vừa rồi tôi thấy Văn Ngư Nhi nhà anh, hai ngày qua tôi đọc báo và cảm thấy Văn Ngư Nhi có xuất thân chính quy nên trình độ không tầm thường, căn bản là một cán bút rất tốt.
- Ôi, đứa bé kia còn quá trẻ, tôi thường xuyên phải dạy bảo nó bồi bổ những chỗ thiếu sót, nó vừa tốt nghiệp nên còn nhiều thứ cần phải học, đi chậm dù sao cũng chắc hơn. Văn Thành Đồ thấy Phương Anh Hồ tán thưởng Văn Ngư Nhi thì có vài phần hưởng thụ, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Ai bảo con gái nhà mình không giỏi? Hơn nữa con gái của Văn Thành Đồ rõ ràng là một người tài sắc vẹn toàn.
Hai người nói thêm vài câu thì Phương Anh Hồ cười lên tiếng: - Bí thư Văn, vừa rồi tôi mới đi đến gặp bí thư Sầm, anh ấy để tôi đến cùng ngài đi gặp chủ tịch Vương, tôi và ngài cùng trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương về phương án nhiệm kỳ mới. Ngài xem khi nào có thời gian thì hai chúng ta cùng đi một chuyến.
Trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân? Văn Thành Đồ chợt trố mắt, sau đó trong đầu có rất nhiều ý nghĩ. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Sầm Vật Cương sao lại cho Phương Anh Hồ cùng mình đi trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân?
Văn Thành Đồ hiểu trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân có nghĩa là gì, đây là Sầm Vật Cương căn bản đang thỏa hiệp với Vương Tử Quân ở phương án nhiệm kỳ mới. Văn Thành Đồ không bất ngờ vì Sầm Vật Cương lựa chọn như vậy. Vì bây giờ sự kiện sông Thanh Sa đã ném quyền chủ động vào tay Vương Tử Quân, Sầm Vật Cương không thỏa hiệp là không được.
Nhưng thỏa hiệp thì thỏa hiệp, không phải Sầm Vật Cương cho rằng mình mặt dày mày dạn hơn sao?
Văn Thành Đồ càng nghĩ càng không thoải mái, lúc này gương mặt không phải trầm xuống: - Thư ký trưởng, không phải phòng tổ chức chú trọng phương án nhiệm kỳ mới sao? Trưởng phòng Uông bên kia có phải quá bận mà không có thời gian hay không?
Phương Anh Hồ nhìn phản ứng của Văn Thành Đồ, hắn cũng không giấu diếm: - Bí thư Sầm đã cho trưởng phòng Uông đi qua trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương, nhưng khi ngài cũng hiểu rõ trưởng phòng Uông, anh ấy da mặt mỏng, không giỏi liên hệ, vì vậy mà bí thư Sầm yêu cầu tôi và anh đi qua, làm tốt công tác liên hệ với chủ tịch Vương.
Tuy Phương Anh Hồ nói có chút hàm hồ nhưng Văn Thành Đồ là hạng người gì? Sao không hiểu ý của Phương Anh Hồ cho được? Uông Thanh Minh không phải không đi, căn bản là đi cũng vô ích, thế nên bí thư Sầm mới phái anh đến đi với tôi.
Đầu tiên Văn Thành Đồ có chút không thoải mái, hắn biết rõ bây giờ đi qua cũng không phải là việc gì tốt. Lần này mình đi qua rõ ràng là đại biểu cho Sầm Vật Cương thỏa hiệp với Vương Tử Quân, thỏa hiệp không phải là vấn đề, thế nhưng nhiều vấn đề từ trong thỏa hiệp đi ra, chẳng qua thỏa hiệp lần này lại khác hẳn.
Lúc này nói thỏa hiệp không bằng nói nhận thua Vương Tử Quân. Đến cấp bậc của nhóm người Văn Thành Đồ thì mặt mũi là quan trọng, nếu như không cần thì nhất quyết không để chính mình mất thể diện.
Bây giờ thì quá tốt, Uông Thanh Minh bên kia không làm tốt công tác trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, mình phải tự tay đi gặp mặt người ta, Sầm Vật Cương anh cũng không tốt đẹp gì. Nhưng khi Văn Thành Đồ đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ, hắn không khỏi thu hồi biểu hiện khó chịu của mình.
Phương Anh Hồ luôn nhìn vào Văn Thành Đồ, những phản ứng của Văn Thành Đồ luôn nằm trong dự đoán của hắn. Những chuyện này dù rơi lên đầu ai cũng như nhau, ai cũng không muốn đi chùi đít cho kẻ khác. Nếu như có lựa chọn khác, Phương Anh Hồ nhất định không làm phiền Văn Thành Đồ, nhưng bây giờ hắn phải kiên trì mà thôi.
- Bí thư Văn, cũng chỉ là trao đổi với chủ tịch Vương mà thôi, nói vài ba câu mà thôi. Phương Anh Hồ vẫn giữ nụ cười vui vẻ nói.
Văn Thành Đồ nhìn gương mặt tươi cười của Phương Anh Hồ mà không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn tiến lên cho đối phương hai tát. Nhưng hắn không thể làm như vậy, không những không thể mà còn phải cười đồng ý. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn dư âm để cò kè mặc cả. Xem ra mình muốn đạt được chút ích lợi phải trả một cái giá lớn, xem ra không bao giờ có bữa cơm trưa nào là miễn phí.