Nhưng Uông Thanh Minh có thể là một cái lọng rất tốt, dù sao thì người này cũng là trưởng phòng tổ chức nhiều năm, có không ít môn hạ của riêng mình. Nếu Vương Tử Quân làm tốt quan hệ với Uông Thanh Minh, như vậy sau này sẽ giảm bớt nhiều lực cản trong công tác. Hơn nữa bây giờ Uông Thanh Minh lại tình nguyện làm người mắc câu khi Vương Tử Quân buông cần câu không lưỡi.
Vương Tử Quân chờ thêm nửa giờ thì Phương Anh Hồ chủ động đi đến. Phương Anh Hồ vừa vào cửa đã dùng giọng kiểm điểm nói: - Bí thư Vương, tôi không sắp xếp tốt cho cuộc sống của ngài, tôi là người có trách nhiệm cao nhất, hơn nữa còn gây ra phiền toái cho ngài.
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chẳng những tìm được niềm vui cho nhiều vị thường ủy tỉnh ủy, còn tìm được niềm vui cho bí thư Sầm. Trong mắt nhiều người thì hắn là một vị thường ủy tỉnh ủy nặng ký hơn so với nhiều người khác. Nhưng độ nặng là một chuyện nhưng vị trí bản thân lại là chuyện khác. Nhìn vào vị trí thì Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy, Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, Phương Anh Hồ cũng có một phần công tác trong việc phục vụ Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân chủ động để yêu cầu người của cục sự vụ cơ quan sắp xếp nhà theo ý mình, nếu như một người là thư ký trưởng như Phương Anh Hồ không đứng ra lên tiếng, như vậy sẽ không ra thể thống gì.
Vương Tử Quân bình tĩnh ngồi đó chờ Phương Anh Hồ lên tiếng. Phương Anh Hồ cực kỳ bội phục sự tỉnh táo của Vương Tử Quân, hắn biết rõ bây giờ Vương Tử Quân hiểu rõ tất cả những báo cáo của mình, thậm chí có thể nói là biết kỹ càng khách quan hơn cả mình.
- Thư ký trưởng Anh Hồ, chút chuyện nhỏ như vậy không đáng để anh phải đến xin lỗi. Nói ra thì tôi cũng phải tự kiểm điểm, dù sao thì tôi cũng là người được phân công chủ quản công tác của cục quản lý sự vụ cơ quan. Vương Tử Quân nói rồi cười lên ha hả.
Phương Anh Hồ cũng cười theo, sau khi Triệu Hiểu Bạch đến rót trà lui ra thì hắn cười nói: - Bí thư Vương, mọi người đều nói một lãnh đạo tốt chính là quyển sách hay cần được học hỏi, hôm nay tôi xem như đã phục. Tiểu Bạch là một người khôn khéo, lại có chút chất phác, anh nhìn mà xem, cậu ấy đã trở nên nhanh nhẹnh lanh trí hơn khi được ngài chỉ bảo tận tình.
Vương Tử Quân biết rõ đây chính là những lời nịnh hót biến tướng của Phương Anh Hồ với mình. Hắn đã hiểu rõ thân phận của Triệu Hiểu Bạch, cũng biết trong lời nói của đối phương còn có chút nhắc nhở. Thế nhưng Phương Anh Hồ mở miệng cực kỳ đúng mực, nói đến mức độ này thì có thể hiểu và có thể không, căn bản dựa vào lĩnh ngộ của anh.
- Ha ha, Hiểu Bạch căn bản là không tệ. Vương Tử Quân cũng không nói ra câu trả lời quá rõ ràng, chỉ là lên tiếng hàm hồ cho qua mà thôi.
Hai người nói thêm vài câu chuyện phiếm, sau đó Phương Anh Hồ chủ động chuyển đề tài lên người Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi nghe nói ngài đã chọn một căn hộ trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy. Ngài chờ thêm một thời gian nữa có được không? Hai ngày trước tôi vừa vặn gặp mặt trưởng phòng Trịnh, anh ấy được điều về thủ đô, tất cả công tác đã ổn thỏa, hai ngày tới sẽ dọn nhà.
Phương Anh Hồ nói đến trưởng phòng Trịnh, Vương Tử Quân căn bản không biết người này là ai, thế nhưng ý nghĩa lời nói của đối phương đã quá rõ ràng. Phương Anh Hồ nói cho hắn biết hai ngày nữa sẽ có nhà trong khu thường ủy tỉnh ủy, sẽ chuẩn bị sẵn cho hắn, mong hắn đừng nóng vội chuyển đến khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến phương diện ở nơi nào, dù ở trong khu thường ủy tỉnh ủy thì sẽ thoải mái hơn so với khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, thế nhưng Vương Tử Quân đã nhận chìa khóa căn hộ, cũng không muốn giằng co làm gì.
Vương Tử Quân cười nói: - Thư ký trưởng, tôi tạm thời không qua ngay được, đối với tôi bây giờ thì một người ăn no cả nhà không đói bụng, ở chỗ nào cũng như nhau mà thôi. Hơn nữa dù là khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy hay thường ủy tỉnh ủy cũng là như vậy, tất cả đều nằm trong tầm quản lý của cục sự vụ cơ quan, tôi thấy nên nhường nhà cho các đồng chí có nhu cầu thì hơn.
Phương Anh Hồ nhíu mày một lát, sau đó hắn chợt cười nói: - Bí thư Vương, văn phòng đã có quy định rõ ràng về phương diện đãi ngộ với lãnh đạo, nếu như ngài cứ như vậy, chỉ sợ người khác cũng không dám vào ở.
- Thư ký trưởng Anh Hồ, cứ quyết định như vậy đi, nhà cao cửa rộng thế nào thì đêm ngủ cũng chỉ cần vài mét vuông, chỉ là một chổ ngũ đơn giản cũng không nên quá so đo. Vương Tử Quân khoát tay áo với Phương Anh Hồ rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Phương Anh Hồ nuốt những lời định nói vào trong bụng, hắn mẫn cảm ý thức được vị bí thư Vương trẻ tuổi với nụ cười tủm tỉm trên môi này căn bản cực kỳ có tính cách.
Nhưng ngay sau đó Phương Anh Hồ lại cảm thấy có chút thoải mái, nếu như Vương Tử Quân không có tính cách thì sao có thể phát triển đến vị trí hiện tại mà vẫn còn trẻ như vậy được?
Phương Anh Hồ trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới dùng giọng trầm thấp nói: - Bí thư Vương, hôm nay có vài vị cựu chiến binh đến phản ánh với tôi về hành vi của cục trưởng Cát, nói rằng đồng chí Cát Xương Vận vì sắp xếp chỗ ở cho ngài mà muốn di dời gia đình của lão lãnh đạo từ trong khu thường ủy ra ngoài, làm cho người ta cảm thấy rất tức giận.
- Sao? Có chuyện này à? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ rồi dùng giọng cực kỳ tùy ý nói.
Phương Anh Hồ dùng giọng điệu có chút xấu hổ giải thích: - Tôi đã cho người điều tra, phát hiện tình huống mà các đồng chí lão thành phản ánh là đúng sự thật, đồng chí Cát Xương Vận căn bản làm việc thiếu suy xét.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói lời nào.
- Bí thư Vương, vì ngài là lãnh đạo chủ quản của cục quản lý sự vụ cơ quan, thế nên các đồng chí lão thành kia kích động tâm tình muốn đến tìm ngài, tôi phải cố gắng khuyên nhủ bọn họ mới xong. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Nhưng nhìn từ điều lệ công tác của cục quản lý sự vụ cơ quan thì đồng chí Cát Xương Vận chỉ là làm việc thiếu suy xét, cũng không tồn tại sai lầm, ngài nói xem, bây giờ nên xử lý anh ấy như thế nào?
Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc, khẽ châm lửa hít vào một hơi, sau đó nói: - Nếu như là phương thức làm việc không đúng thì căn bản không thể tiến hành trừng phạt được. Nhưng tình huống này tuyệt đối không thể tiếp tục tái xuất hiện. Thư ký trưởng Anh Hồ, chúng ta nên điều chỉnh cương vị công tác của đồng chí Cát Xương Vận.
Điều chỉnh cương vị công tác thì có hai khả năng, một là có được vị trí tốt nóng sốt, hai là bị điều đến vị trí ghẻ lạnh cho ra rìa, khả năng nào cũng có thể diễn ra, có thể nói là tốt xấu đồng đều. Rốt cuộc là điều chỉnh theo hướng nào? Vương Tử Quân căn bản không lên tiếng nhưng ý nghĩ đã quá rõ ràng: Cái ghế của Cát Xương Vận phải thay người.
Một khi công tác có vấn đề thì căn bản không bao giờ được điều động thăng chức.
Phương Anh Hồ hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu nói: - Chuyện này tôi sẽ liên hệ với trưởng phòng Thanh Minh, sẽ cho ra một phương án phù hợp để bí thư Vương xem xét.
Vương Tử Quân tiễn chân Phương Anh Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Thời gian sau đó hắn cũng không ở lại trong phòng làm việc của mình, hắn cùng Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch đi kiểm tra vài công tác của thành phố Rừng Mật, sau đó ngồi lên xe đi đến khách sạn đã giao hẹn với Uông Thanh Minh.
Sau khi xe chậm rãi dừng lại thì một người đàn ông trung niên chạy đến, hắn nở nụ cười cung kính nói: - Bí thư Vương, tôi là Tiểu Lữ của phòng tổ chức tỉnh ủy, trưởng phòng đang chờ ngài trên lầu, mời ngài đi theo tôi.
Người đàn ông trung niên này căn bản lớn tuổi hơn nhưng lại xưng hô với Vương Tử Quân là Tiểu Lữ, hơn nữa trên mặt không có chút xấu hổ. Vương Tử Quân chỉ có thể gật đầu rồi đi theo đối phương lên lầu.
- Bí thư Vương, hoan nghênh hoan nghênh. Vương Tử Quân vừa mới đi lên lầu hai thì Uông Thanh Minh đã tiến ra nghênh đón, hai bàn tay lớn duỗi ra, trên mặt là nụ cười sáng lạn.
Vương Tử Quân bắt chặt tay với Uông Thanh Minh, hắn cười nói: - Trưởng phòng Uông, hai người chúng ta cũng không phải là người ngoài, anh nhìn xem tình huống đón tiếp quá long trọng, như vậy tôi cũng không biết phải làm sao cho phải. Nói ra thì không bằng tôi đến nhà anh ngồi một lát để nếm thử tay nghề của chị dâu.
Vương Tử Quân nói như vậy làm cho vẻ mặt của Uông Thanh Minh càng thêm vui vẻ, hắn vung tay lên nói: - Tốt, ngày sau mời bí thư Vương đến nhà tôi, để bà nhà tôi làm vài món ngon. Thế nhưng hôm nay lại không được, đây chính là chút tâm ý của tôi chào đón anh đến tỉnh Mật Đông nhận công tác.
Hai người trò chuyện với nhau rồi đi vào phòng, lúc này bên trong phòng còn có hai người khác, khi Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh đi vào thì hai người kia nhanh chóng đứng lên.
Sau khi mời Vương Tử Quân ngồi xuống ghế chủ vị, Uông Thanh Minh chỉ vào hai người kia rồi mở miệng giới thiệu: - Bí thư Vương, vị này chính là chủ tịch Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục.
Lôi Hợp Tuấn là người có tướng mạo dễ nhìn, dù không cười cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác như đang cười. Sau khi nghe Uông Thanh Minh mở miệng giới thiệu thì hắn nhanh chóng cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, kính mong lãnh đạo khi nào có thời gian thì tranh thủ đến thành phố Đồng Lục chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vương Tử Quân gật đầu với Lôi Hợp Tuấn rồi nói: - Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Đồng Lục là rất tốt, hy vọng năm sau chủ tịch Lôi có thể tiếp tục bảo trì trạng thái phát triển như vậy.
Lôi Hợp Tuấn không ngờ Vương Tử Quân mới đến vài ngày lại có những hiểu biết nhất định như vậy về thành phố Đồng Lục, thế là hắn mở miệng dùng giọng kính sợ nói: - Cám ơn bí thư Vương đã khuyến khích, các cán bộ cao thấp trong thành phố Dương Độ Lục nhất định sẽ không làm phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
- Bí thư Vương, vị này chính là phó phòng thường vụ Liêu Kỳ Đông của phòng tổ chức tỉnh ủy. Anh ấy không những là trợ thủ tốt của tôi trong lúc công tác, còn là một nhân tài vĩ đại trong số cán bộ trẻ tuổi tỉnh Mật Đông. Uông Thanh Minh nhìn về phía một vị cán bộ trên ba mươi tuổi rồi lên tiếng giới thiệu.
Phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy chính là một vị trí quan trọng, lúc này Liêu Kỳ Đông có thể được mời đến đây, nói rõ nhận được sự coi trọng của Uông Thanh Minh khi công tác trong phòng tổ chức tỉnh ủy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói với Liêu Kỳ Đông: - Khó người nào được trưởng phòng Uông khen ngợi như vậy, trưởng phòng Liêu được anh Uông đánh giá tốt như thế chắc chắn là người có năng lực mạnh mẽ, thật sự rất tốt.
Liêu Kỳ Đông còn chưa đến bốn mươi mà an vị trên vị trí hiện tại thì xem như xuân phong đắc ý phát triển mạnh mẽ, thế nhưng lúc này đối diện với một Vương Tử Quân tươi cười như hoa lại cảm thấy một cảm giác đè nén quá mạnh. Dù sao nếu hắn so sánh với Vương Tử Quân, dù là ở phương diện tuổi tác hay vị trí hiện tại cũng thua kém quá nhiều.
Nhưng Liêu Kỳ Đông tuyệt đối không thể nịnh nọt Vương Tử Quân, vì vị trí quyết định lời nói của từng người. Vì vậy hắn do dự giây lát rồi cười nói: - Cám ơn bí thư Vương đã cho ra lời khen ngợi, ngài nói như vậy làm tôi cảm thấy mình được ủng hộ.
Tiệc ượu bắt đầu dưới sự nhiệt tình của Uông Thanh Minh, mặc dù là bốn người thế nhưng chủ đề lại chủ yếu xoay quanh Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh. Lôi Hợp Tuấn cũng không hỗ danh là người mang tiếng cười đến cho mọi người, thỉnh thoảng hắn kể vài câu chuyện làm cho mọi người phát ra những tiếng cười cực kỳ vui vẻ hòa thuận.
Một giờ nhanh chóng trôi qua, bốn người uống hết một chai rượu, Liêu Kỳ Đông đang định phân phó nhân viên phục vụ lấy thêm rượu thì Vương Tử Quân cười nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, mọi người đều là người nhà, cũng không nên uống nhiều rượu, vui vẻ tận hứng là được rồi. Tôi cảm thấy rượu là thứ mà sau này nên uống ít thì hay hơn.
- Tất cả hành động của tôi đều nghe theo lời chỉ huy của ngài, nhưng này bí thư Vương, ngài phải nói rõ kỳ hạn, chúng ta cần phải tiêu diệt thêm vài chai rượu nữa mới được. Vương Tử Quân cười cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ đây là cách Uông Thanh Minh muốn kéo gần quan hệ với mình. Uông Thanh Minh là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, khi Vương Tử Quân đang thầm bội phục đối phương thì cười nói: - Một tháng nữa có được không?
- Tốt quá, tôi đây lúc nào cũng chờ sự kêu gọi của bí thư Vương. Uông Thanh Minh nói rồi phất phất tay với Tiểu Lữ.
Lôi Hợp Tuấn và Liêu Kỳ Đông đi phía trước, Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh đi phía sau, khi đi đến cầu thang thì Uông Thanh Minh khẽ lên tiếng: - Bí thư Vương, lần này tôi muốn để hai người chúng ta cùng trò chuyện với nhau, thế nhưng Lôi Hợp Tuấn kia lại nắm bắt không chịu bỏ qua, tôi không còn biện pháp nào khác mới đưa cậu ấy đến gặp ngài.
Uông Thanh Minh nói như vậy chủ yếu là bày ra lý do, vì nếu hắn không muốn Lôi Hợp Tuấn đi đến, chỉ cần nói một câu là xong, đối phương không thể tiếp tục chạy đến được. Vương Tử Quân hiểu mà không nói ra rõ ràng, hắn chỉ cười cười nói: - Trưởng phòng Uông, tôi đến tỉnh Mật Đông căn bản là hai mắt tối đen, nhìn từ phương diện tình cảm thì có chút thân thiết với anh, anh giới thiệu hai người bọn họ cũng là vì tốt cho tôi.
- Ôi, Bí thư Vương có thể nói như vậy thì tôi cảm thấy rất vui mừng. Tôi dù sao cũng đã công tác khá lâu năm ở tỉnh Mật Đông, việc lớn làm không thành nhưng việc nhỏ thì hoàn toàn có thể xong. Uông Thanh Minh nói đến đây thì cười nói: - Bí thư Vương, hai ngày nữa Hợp Tuấn sẽ báo cáo với ngài về vài công tác liên quan đến thành phố Đồng Lục, kính mong ngài cho cậu ấy cơ hội.