Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tút tút tút. Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhưng cũng không phải là chiếc điện thoại trong tay hắn đổ chuông, mà là điện thoại của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, hai hàng chân mày chợt nhíu lại, người gọi điện thoại đến cũng không phải ai khá mà chính là Sầm Vật Cương.

- Chào bí thư Sầm, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân chần chờ giây lát rồi cung kính nghe máy.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh dùng cơm chưa?

- Bí thư Sầm, tôi vừa rồi gặp mặt bí thư Thạch của tỉnh Sơn Nam, anh có mời tôi đi dùng cơm miễn phí. Gặp mặt Thạch Kiên Quân cũng không phải là chuyện gì cần che giấu, thế nên Vương Tử Quân cũng không giấu diếm mà cười ha hả nói.

- Ha ha ha, anh Thạch là người tửu lượng cao, Tử Quân nếu uống rượu với anh ấy thì nên chú ý một chút. Sầm Vật Cương căn bản cũng biết khá rõ về Thạch Kiên Quân, lão nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì cười nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư ngài cứ yên tâm, tôi không chiến mà hàng là được.

Hai người lại nói thêm vài câu, Sầm Vật Cương trầm giọng nói: - Tử Quân, tôi nghe một người bộ hạ cũ đang công tác ở ủy ban cải cách trung ương có nói hình như cuối tuần này tổng giám đốc của tập đoàn Thần Khí sẽ đến khảo sát tỉnh Tây Tường.

Vương Tử Quân còn căn bản chưa biết được thông tin này, sau khi nghe Sầm Vật Cương nói như vậy, hắn không khỏi có vài phần bội phục sự nhanh nhạy thông tin của Sầm Vật Cương.

Tổng giám đốc Bạch đi khảo sát tỉnh Tây Tường, ý nghĩa của nó làm cho người ta phải xem xét. Hơn nữa bây giờ không có ít tỉnh thành theo sát hạng mục lớn của tập đoàn Thần Khí.

- Xem ra động tác của phía Tây Tường là rất nhanh. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nhạt nói.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Đúng vậy, động tác của tỉnh Tây Tường là rất nhanh, đã kéo được người sang bên kia. Tỉnh Mật Đông và Tây Tường căn bản là ở bên cạnh nhau, phương diện khí hậu và địa vực cũng tương đồng, nếu như để cho người Tây Tường nắm được thế chủ động, như vậy ưu thế trước đó của chúng ta sẽ không còn.

- Mọt hạng mục đầu tư vài chục tỷ căn bản là rất lớn, có thể đề cao kinh tế của tỉnh nhà, đừng nói đến những phương diện gì khác. Sầm Vật Cương nói một câu cảm khái, sau đó lão nói tiếp: - Chủ tịch Tử Quân, thế nên yêu cầu anh cần nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ kéo hạng mục về cho tỉnh Mật Đông.

- Tôi đã xem xét hành trình của anh, sáng mai anh sẽ lên máy bay, tôi thấy không bằng anh trì hoãn một chút, gặp mặt nói chuyện với tổng giám đốc của tập đoàn Thần Khí. Dù sao trước kia bọn họ cũng nhiều lần đến khảo sát ở Mật Đông, trụ sở của bọn họ vốn cũng đang định xây dựng ở Mật Đông. Sầm Vật Cương mặc dù nói ra lời đề nghị thế nhưng thực tế lại là sắp xếp công tác. Vương Tử Quân có chút chần chờ, sau đó hắn cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực với công tác mà ngài sắp xếp.

Vương Tử Quân cúp máy mà nghĩ đến chuyện của tập đoàn Thần Khí, hắn biết rõ vị tổng giám đốc Bạch kia cũng không phải là kẻ vừa, nhưng Sầm Vật Cương đã nói ra như vậy, hắn không thể làm Sầm Vật Cương mất mặt.

- Hiểu Bạch, cậu liên lạc với tập đoàn Thần Khí, hỏi xem khi nào thì giám đốc Bạch của bọn họ có thời gian, chúng ta sẽ đi gặp mặt giám đốc Bạch.

Triệu Hiểu Bạch biết rõ thái độ của Vương Tử Quân trong sự kiện này, thế cho nên cũng không dám chậm trễ. Chỉ năm phút sau thì hắn đã báo cáo: - Chủ tịch Vương, người của tập đoàn Thần Khí nói hôm nay tổng giám đốc Bạch của bọn họ không có thời gian, mời ngài sáng mai đến tổng bộ của bọn họ để gặp mặt.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu cũng không nói gì thêm.

Vương Tử Quân đi đến thủ đô bình thường sẽ không ở lại trong khu thường trú tỉnh Mật Đông, lần này hắn vẫn về nhà như khi trước.

Vì Vương Tử Quân về nhà nên mẹ Triệu Tuyết Hoa cảm thấy rất vui sướng, chỉ một lát sau đã làm cho Vương Tử Quân một bàn cơm ngon. Nhưng khi Vương Tử Quân dùng cơm thì mẹ lại có chút oán trách, nói là hắn về mà không đưa Tiểu Bảo Nhi về theo.

Vương Tử Quân chỉ lắng nghe những lời oán trách của mẹ, Tiểu Bảo Nhi còn phải đi học, mình không thể làm chậm trễ việc học của nó được.

Cũng may Triệu Tuyết Hoa chỉ oán trách hai câu thì thay đổi chủ đề, mẹ con dùng cơm nói chuyện hơn nửa giờ, sau đó Vương Quang Vinh mới đi về.

- Này ông bận rộn, hôm nay về có hơi sớm đấy. Triệu Tuyết Hoa tuy nhắc đến Vương Quang Vinh thế nhưng mở miệng lại giống như khác bực bội vậy, sau đó chuẩn bị dọn thức ăn ra.

Vương Quang Vinh khoát tay áo nói: - Bà không cần dọn ra nữa, tôi đã dùng cơm rồi.

- Tử Quân, con ở lại được mấy ngày nữa? Vương Quang Vinh cầm ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi.

- Bố, chiều mai con sẽ về Mật Đông. Vương Tử Quân châm thêm trà cho Vương Quang Vinh rồi khẽ nói.

Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, khi vị trí biến hóa thì Vương Quang Vinh càng thêm trầm ổn, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân liên hệ hình tượng của Vương Quang Vinh lúc này với một người cha về hưu kiếp trước, hắn phát hiện lại không có khác biệt quá lớn.

Xem ra câu nói vị trí làm cho con người thay đổi cũng chỉ là có hạn.

- À, con nên quay về sớm một chút, trong tỉnh còn nhiều chuyện cần xử lý. Vương Quang Vinh nói đến đây thì hỏi thăm tình huống của Tiểu Bảo Nhi, nghe nói Tiểu Bảo Nhi bây giờ giống như học kém đi một chút thì cười nói: - Con đấy, không nên quá chặt chẽ với con cái như vậy, phươgn diện học tập của con cái chỉ là một phương diện, quan trọng nhất là phải rèn cho nó một tính cách tốt đẹp.

Vương Tử Quân kiếp trước cũng là một người làm công tác giáo dục, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của bố mình. Nhưng Triệu Tuyết Hoa lại nói: - Bây giờ Tiểu Bảo Nhi đang đi học, hai con cũng nên nắm chắc thành tích học tập của nó. Con thì mỗi ngày đều bận rộn, Tiểu Bắc...À, Tiểu Bắc cũng không phải quá phù hợp cho phương diện này, nếu không thì mẹ sang dạy kèm cho Tiểu Bảo Nhi một chút?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng động tâm của mẹ, hắn không khỏi khuyên nhủ: - Tiểu Bảo Nhi học tập khá tốt, mẹ cũng đừng phải đến Mật Đông, hơn nữa nó còn có một người bố là con, không cần phải quá lo lắng.

Vương Tử Quân mất không ít công sức mới khuyên được mẹ mình, hắn không khỏi thở dài một hơi. Vương Quang Vinh mãi không lên tiếng, đợi đến khi Triệu Tuyết Hoa vứt bỏ đi ý nghĩ của mình thì mới nói với Vương Tử Quân: - Khắp nơi sắp bắt đầu cho nhiệm kỳ mới, con cũng nên hiểu rõ các vấn đề trong sự kiện này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu.

Khi nhìn vẻ mặt của con trai thì Vương Quang Vinh không khỏi cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút, thế là không khỏi lên tiếng: - Lần này thay đổi trong nhiệm kỳ mới tuy không liên quan đến con, thế nhưng nó cực kỳ quan trọng với công tác của con. Bí thư Lâm cũng muốn nhìn con biểu hiện một chút trong nhiệm kỳ mới lần này. Bố nói cho con biết, con có thể biểu hiện tốt trong nhiệm kỳ mới này hay không, nó cực kỳ quan trọng vì sẽ liên quan đến tương lai phát triển của con sau này.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của bố mình, hắn sao không hiểu rõ ý nghĩa cho được? Hắn cười cười rồi lên tiếng: - Bố, điều này con nắm rất chắc.

Lúc này Vương Quang Vinh mới khẽ gật đầu, người một nhà nói quá nhiều cũng không hay, thế là tranh thủ đi nghỉ ngơi.

Vương Tử Quân nằm trên giường và suy xét về những lời nói của bố, có thể biểu hiện xuất sắc trong nhiệm kỳ mới này hay không, nó có liên quan đến phương diện nắm giữa đại cục của mình.

Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, tuy mình không cần khống chế đại cục của nhiệm kỳ mới, thế nhưng lại không thể không cho ra biểu hiện, nếu không sẽ bị người ta cho rằng thiếu năng lực, còn cần phải rèn luyện thêm.

Vương Tử Quân mơ màng chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau hắn thức dậy dảm thấy tinh thần rất thoải mái. Sau khi dùng cơm sáng với mẹ, hắn tập hợp với nhóm người Triệu Hiểu Bạch, cùng đi về phía tập đoàn Thần Khí.

Vương Tử Quân đến tập đoàn Thần Khí vào lúc bảy giờ ba mươi, khi Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại liên lạc, một người đàn ông mập mạp từ trên tòa nhà cao ba mươi tầng của tập đoàn Thần Khí đi xuống, ngay sau đó tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân.

- Ha ha ha, chào chủ tịch Vương, tôi là chủ nhiệm Địch Tương Dung của văn phòng tập đoàn Thần Khí, chào mừng ngài đến với tập đoàn Thần Khí. Người đàn ông mập kia vươn hai tay ra nói chuyện làm cho người khác như tắm trong gió xuân.

Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày, tuy tập đoàn Thần Khí không có quan hệ lệ thuộc gì với tỉnh Mật Đông, thế nhưng Vương Tử Quân đến mà chỉ một vị chủ nhiệm văn phòng tập đoàn xuống nghênh đón, điều này căn bản là quá mức không lễ phép.

Khi Triệu Hiểu Bạch đang cảm thấy không thoải mái, hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã vung tay ra nói: - Chào chủ nhiệm Địch.

- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này. Địch Tương Dung cũng biết thân phận của mình không có dư âm chào hỏi Vương Tử Quân, thế nên khách khí mời Vương Tử Quân đi vào trong phòng khách.

Tuy nhìn từ vẻ bề ngoài thì khu văn phòng của tập đoàn Thần Khí khá bình thường, thế nhưng bên trong lại cực kỳ khí thế, đại sảnh lấu một làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ tráng lệ.

Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống phòng khách, Địch Tương Dung xoa xoay tay nói: - Chủ tịch Vương, thật sự xin lỗi, giám đốc Bạch chúng tôi đã chuẩn bị để gặp ngài thế nhưng lại có chuyện xảy ra, anh ấy căn bản không thể thoát thân được. Mong chủ tịch Vương chờ một chút, nửa giờ sau giám đốc Bạch đã có thể ra gặp ngài.

Địch Tương Dung nói làm cho Triệu Hiểu Bạch có vài phần nổi giận, vừa rồi hắn gọi điện thoại thì những người này nói tổng giám đốc Bạch đang đợi, bây giờ lại yêu cầu mình chờ nửa giờ, như vậy là có ý gì?

Vương Tử Quân cũng không nổi giận, hắn nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch rồi cười nói: - Chủ nhiệm Địch, tôi hiểu rõ giám đốc Bạch là người bận rộn, nửa giờ thì nửa giờ, chúng tôi sẽ chờ một chút.

Địch Tương Dung căn bản đã chuẩn bị đón nhận cơn tức của Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi kia vẫn mỉm cười, hắn căn bản sinh ra cảm giác không yên.

Nủa giờ cũng không tính là quá lâu, nếu như lúc vui vẻ thì chỉ một thoáng là xong, nhưng đối với những người đang chờ đợi thì nửa giờ cũng đã khá lâu rồi.

]Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh khoan thai ngồi trên ghế mà không khỏi cảm thấy bội phục, hắn thầm suy đoán tâm tình của Vương Tử Quân, dù sao thì bây giờ không có mấy người để cho chủ tịch Vương phải chờ như vậy.

- Chủ tịch Vương, nửa giờ đã qua, giám đốc Bạch còn chưa đến, nếu không để tôi tìm người hỏi thăm xem thế nào? Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát rồi khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Mặc dù đang chờ đợi nhưng Vương Tử Quân thầm nghĩ Bạch Hoa Niệp dùng chiêu này với mình, rõ ràng là có ý nghĩ phủ đầu. Hắn căn bản không quá quan tâm đến thủ đoạn nhỏ này của đối phương.

Dù sao thì mình vừa giết chết khu biệt thự an dưỡng mà người ta vừa khổ sở có được, bây giờ lại kêu gọi người ta đầu tư vào Mật Đông, điều này thật sự có vài phần khinh người quá dáng. Người ta căn bản có oán khí muốn phát tiết, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nếu so sánh như vậy thì Vương Tử Quân càng nghĩ đến Sầm Vật Cương, khi một vài tin tức truyền đến với hắn, rõ ràng là thế cục ở Mật Đông sắp phát sinh một vài biến hóa. Nhiều người cùng nâng kiệu hoa, mặc dù tình hình của mình là không tồi, thế nhưng nếu so sánh tổng quát, căn bản không động nhân tâm bằng những người có được lợi ích thực tế.

Dù sao nếu so sánh với tương lai thì càng nhiều người coi trọng hiện tại, dù sao cũng đã đến độ tuổi nhất định thì bọn họ cần tiến lên, sự việc liên quan đến tương lai vài chục năm sau là không liên quan đến bọn họ.

Chính mình muốn đạt được mục đích gì trong nhiệm kỳ mới ở Mật Đông? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, ngón tay không khỏi gõ xuống mặt bàn.

- Chủ tịch Vương, đã ba mươi lăm phút rồi, để tôi đi ra ngoài xem thế nào. Triệu Hiểu Bạch nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ, hắn thấy đã hơn ba mươi phút, thế là vội vàng dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy cậu ra ngoài xem thử tình hình thế nào.

Không chờ Triệu Hiểu Bạch đi ra thì cửa phòng bị đẩy ra, nhưng người đi vào cũng không phải là Bạch Hoa Niệp, cũng không phải là vị chủ nhiệm văn phòng mập mạp kia, là một nữ nhân viên công tác mặc trang phục công sở nhìn rất xinh đẹp.

Nếu như là bình thường thì Triệu Hiểu Bạch nhất định sẽ hoan nghênh nữ nhân viên này hơn vị chủ nhiệm mập mạp kia, tuy hắn đã kết hôn thế nhưng ai còn trẻ mà không muốn nói vài lời với những người phụ nữ xinh đẹp?

Nhưng tình huống bây giờ căn bản là khác biệt, hắn bây giờ muốn gặp vị chủ nhiệm béo kia hơn. Sau khi nữ nhân viên đi vào thì Triệu Hiểu Bạch trầm giọng nói: - Chủ nhiệm của các cô đâu?

- Chủ nhiệm của chúng tôi vừa có việc phải đi ra ngoài. Chào anh, tôi đến hỏi xem các anh có cần châm thêm nước hay không? Nữ nhân viên nở nụ cười nghề nghiệp rồi khẽ nói với Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch.

Triệu Hiểu Bạch lúc này nào có tâm tư xem nụ cười của nữ nhân viên này là xinh đẹp sáng lạn như thế nào? Hắn trầm giọng nói: - Cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm của mình, chủ tịch Vương của chúng tôi còn có nhiều công tác khác, mong anh ấy liên lạc với giám đốc Bạch.

- Vâng, ngài cứ chờ một chút, tôi sẽ đi liên lạc với chủ nhiệm. Nữ nhân viên mặc dù biết người đến là khách quý, thế nhưng cũng không ngờ người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên kia chính là một chủ tịch tỉnh.

Dù là phó chủ tịch tỉnh cũng không phải là người mà bọn họ có thể bỏ qua, thế nên nữ nhân viên nhanh chóng đi vào châm trà cho Vương Tử Quân rồi rời khỏi phòng khách. Chẳng qua người phụ nữ kia đi thì nhanh nhưng quay lại thì khá chậm, hầu như mười phút trôi qua rồi mà nữ nhân viên kia còn chưa đi đến.

- Chủ tịch Vương, tôi thấy đối phương không có thành ý, không bằng chúng ta... Tuy đã qua thời đại năm xưa nhưng tư tưởng chủ nhục thần chết vẫn tồn tại trong lòng nhiều người. Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, khi thấy lãnh đạo của mình bị người ta bắt chờ ở chỗ này, hắn căn bản còn căm tức hơn cả chính bản thân bị bắt phải chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK