Uông Thanh Minh làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn căn bản là người có địa vị cực kỳ cao ở Mật Đông. Hơn nữa hắn đi lại rất gần với Sầm Vật Cương, thế cho nên có nhiều cán bộ cung kính với hắn, thậm chí còn có không ít người có tâm tư nhờ cậy dựa giẫm.
Ngày hôm nay Triệu Hiểu Bạch đang ngồi trong văn phòng nói chuyện về công tác đảm bảo an toàn cho chủ tịch Vương với Hà Kiếm Thành, chợt nghe thấy tiếng cười của Uông Thanh Minh vang lên. Tiếng cười của Uông Thanh Minh có đặc điểm khác biệt, là cực kỳ vang dội, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác chấn động.
Khi thấy Uông Thanh Minh thì Triệu Hiểu Bạch vội vàng đứng lên chào hỏi: - Chào trưởng phòng Uông.
- Hiểu Bạch, gần đây có không ít người khen ngợi công tác của cậu, hai ngày trước đi đến kiểm tra cơ sở có không ít người nói hy vọng cậu có thể xuống thành phố rèn luyện một thời gian, như vậy cũng có thể làm tấm gương cho cán bộ trẻ trong thành phố. Tôi có nói chuyện này mình không làm chủ được, còn phải xem chủ tịch Vương có hào phóng hay không. Uông Thanh Minh nói rồi đi đến bên cạnh Triệu Hiểu Bạch, lại dùng sức vỗ lên vai Triệu Hiểu Bạch, nụ cười trên mặt có vài phần sáng lạn.
Có thể được những lời khích lệ của trưởng phòng Uông thì cán bộ bình thường sẽ cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch căn bản không suy nghĩ khờ dại như vậy. Đầu óc của hắn liên tục xoay chuyển, thầm suy nghĩ đến ý nghĩa lời nói của Uông Thanh Minh. Sau khi cung kính mời Uông Thanh Minh ngồi xuống, lại tranh thủ rót cho trưởng phòng Uông một ly nước, sau đó cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
- Hiểu Bạch, hôn lễ đã được định ngày chưa? Năm xưa tôi cũng rất xem trọng cậu, bây giờ cậu đi qua công tác bên cạnh chủ tịch Vương, hì hì, tất nhiên cậu là cán bộ trẻ nổi bật trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy Tiểu Lý công tác rất tốt thế nhưng so ra vẫn kém hơn cậu rất nhiều. Uông Thanh Minh tiếp nhận ly trà từ tay Triệu Hiểu Bạch, sau đó không khỏi cười nói.
Triệu Hiểu Bạch cũng không dám bình luận về Tiểu Lý trong lời nói của Uông Thanh Minh. Hắn biết rõ sự việc xảy ra vào ngày chủ nhật khi chủ tịch Vương đưa vợ con đi dùng cơm ở một huyện ngoại thành, nếu như không phải Hà Kiếm Thành nói cho hắn biết chuyện này, hắn thật sự không tin Tiểu Lý thường biểu hiện hào hoa phong nhã lại có một người em như vậy.
Chủ tịch Vương sau khi quay về cũng không nói gì thế nhưng Tiểu Lý đã tỏ ra cực kỳ sợ hãi. Hai ngày trước người này còn tìm gặp mình, cố gắng nhờ mình giải thích cho chủ tịch Vương. Đối với những yêu cầu như vậy thì Triệu Hiểu Bạch sao có thể đáp ứng cho được?
"Lần này trưởng phòng Uông đến nhắc đến chuyện của Tiểu Lý, chẳng lẽ..." Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Triệu Hiểu Bạch vội vàng cười nói: - Cám ơn trưởng phòng Uông đã quan tâm, hôn lễ của tôi sẽ được cử hành vào cuối năm. Nói về phương diện công tác thì tôi còn kém xa anh Lý, khi vừa mới đến nhận công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì anh ấy còn dạy tôi nhiều điều, căn bản là sư phụ của tôi.
Vừa rồi Uông Thanh Minh có ý muốn thử thăm dò ý nghĩ của Triệu Hiểu Bạch, sau khi nghe những câu trả lời cẩn trọng của Triệu Hiểu Bạch, Uông Thanh Minh đột nhiên cảm hấy những lời khích lệ của mình với người này là thật sự. Vương Tử Quân thật sự là người có bản lĩnh, chỉ sau một năm đã biến một Triệu Hiểu Bạch chất phác thành ra như thế này.
Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy, tâm tư của hắn càng thêm kiên định, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Hiểu Bạch, cậu là một vị trưởng ban được hai năm rồi phải không?
Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, sau đó hắn nhanh chóng nói: - Còn chưa được hai năm, mới chỉ là một năm rưỡi mà thôi.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Vì nguyên nhân công tác nên ban ngành tỉnh đoàn có vài phần điều chỉnh, bây giờ tỉnh đoàn còn thiếu một vị phó bí thư, như vậy sẽ làm cho ban ngành của tỉnh đoàn thiếu đi vài lực chiến đấu.
Uông Thanh Minh nói một nửa, một nửa còn lại thì Triệu Hiểu Bạch phải tự ngộ ra. Hắn có chút sững sốt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn biết rõ trên thế gian này không có bữa cơm trưa miễn phí, Uông Thanh Minh cho mình một đại lễ như vậy là vì cái gì?
"Nếu là vì chính mình thì chỉ sợ trưởng phòng Uông còn chưa phải bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, đừng nói là trưởng phòng Uông có chuyện gì..." Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến đây thì khẽ cười, cũng không nói thêm điều gì.
Uông Thanh Minh đã đạt được mục đích của mình, cũng không nói gì thêm. Dù sao Triệu Hiểu Bạch cũng là một người cố độ nặng, thế nhưng còn chưa đến mức không dám coi thường. Sau khi nở nụ cười với Triệu Hiểu Bạch, Uông Thanh Minh nói tiếp: - Hiểu Bạch, chủ tịch Vương bây giờ có thời gian không, tôi có một hạng mục công tác cần báo cáo với anh ấy.
Triệu Hiểu Bạch nói một tiếng ngài chờ một lát, tôi sẽ đi xem thế nào, sau đó đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Uông Thanh Minh nhìn cách sắp xếp trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch, trong đầu không khỏi nghĩ đến thư ký của mình. Hắn không ngờ thư ký của mình quá hồ đồ, ngay cả em trai của mình được làm phó chủ tịch xã cũng không biết.
Vì chuyện này mà Uông Thanh Minh đã mắng nhiếc thư ký của mình là một trận, thế nhưng thư ký dù sao cũng đã đi theo hắn được ba năm, dù không có công lao cũng có khổ lao. Nếu vì một sự việc như vậy mà xử lý thư ký của mình, căn bản là quá mức cay nghiệt.
Nhưng nếu như không xử lý tốt sự việc vừa xảy ra thì trong lòng Uông Thanh Minh giống như có một cây gai, hôm nay hắn chủ động đi đến chính là vì muốn nói chuyện này với Vương Tử Quân.
Uông Thanh Minh có quan hệ không tồi với Vương Tử Quân, thế nhưng sau hội nghị thường ủy lần trước, mối quan hệ giữa hai người căn bản đã bật đèn đỏ. Tuy bây giờ Vương Tử Quân vẫn cười vui sáng lạn, thế nhưng hai người căn bản không thể khôi phục lại mối quan hệ như xưa.
Đối với tình huống này thì Uông Thanh Minh cũng không làm gì hơn được, ngay khi đó hắn bo bo giữ mình tránh hại tìm lợi cũng không có vấn đề gì. Hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân tuy là một người trẻ tuổi thế nhưng dù sao cũng có chênh lệch khi so sánh với bí thư Sầm, hơn nữa tình huống khi đó hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân đã đi vào ngõ cụt mất rồi.
Nhưng bây giờ Uông Thanh Minh cảm thấy khi đó mình cho ra lựa chọn có vài phần lỗ mãng, mặc dù Vương Tử Quân vẫn ở vào thế yếu trong tỉnh, thế nhưng khi mà hạng mục nông nghiệp kia tiến vào Mật Đông, vị trí lung lay sắp đổ của Vương Tử Quân lại vững chắc hơn nhiều.
Hy vọng có thể vá víu lại phần nào, Uông Thanh Minh thầm cầu nguyện như vậy, thế là không khỏi có chút thoải mái hơn.
Một phút sau Triệu Hiểu Bạch đi ra, dưới sự dẫn đường của Triệu Hiểu Bạch, Uông Thanh Minh đi vào phòng làm việc quen thuộc của Vương Tử Quân. Sau khi ngồi xuống thì hắn cười nói: - Chủ tịch, tôi đến báo cáo công tác với ngài, bây giờ vì Lưu Sưởng đến thành phố Kim Hà nhận chức mà tỉnh đoàn thiếu đi một vị trí phó bí thư. Phòng tổ chức chúng tôi đã nghiên cứu xem xét, cảm thấy Hiểu Bạch là cán bộ trẻ tuổi, cực kỳ thích hợp với vị trí này. Thế nên tôi đến đây trưng cầu ý kiến của anh.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Uông Thanh Minh, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Hắn biết rõ Uông Thanh Minh có ý gì, thế nhưng lại mất hứng với biểu hiện như vậy của đối phương. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn trầm giọng nói: - Hiểu Bạch còn trẻ, còn thiếu vài phần lý lịch, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Tôi cảm thấy các đồng chí phòng tổ chức nên chú ý đến các cán bộ bên dưới cơ sở, tốt nhất là cho ra cơ chế cạnh tranh, để các cán bộ kia có thể biểu hiện ra năng lực của mình.
- Chủ tịch ngài nói rất đúng, gần đây phòng tổ chức chúng tôi đang nghiên cứu cơ chế cạnh tranh trong phương diện bổ nhiệm cán bộ. Uông Thanh Minh nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của Vương Tử Quân, thế là chợt hiểu rõ chỉ sợ kế hoạch của mình không có kết quả tốt. Mặc dù hắn có chút uể oải thế nhưng gương mặt lại không có chút biểu hiện nào khác biệt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, đối với hắn thì Triệu Hiểu Bạch bò lên quá cao cũng không phải là gì tốt. Bây giờ còn chưa đến niên hạn nhận chức của Triệu Hiểu Bạch, nếu như đẩy Triệu Hiểu Bạch tiến lên, tuy bây giờ người ta không nói cái gì, thế nhưng sau này cũng có chuyện để người ta bàn tán. Hắn cũng không quan tâm đến tính toán của Uông Thanh Minh.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi trầm giọng nói: - Trưởng phòng Uông, anh đến vừa đúng lúc, tôi có chuyện cần thương lượng với anh. Hai ngày trước tôi đi xuống nông thôn có gặp một vị phó chủ tịch xã, người này giống như chưa từng đi công tác thế nhưng vẫn nhận được tiền lương, vẫn đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch xã.
Vương Tử Quân chủ động nhắc đến chuyện này làm cho tâm tư của Uông Thanh Minh không khỏi thả lỏng hơn, hắn cảm thấy Vương Tử Quân có thể là giơ roi lên cao nhưng khẽ buông xuống, thế là không khỏi nói: - Chủ tịch, Tiểu Lý đã cho ra kiểm điểm khắc sâu ở sự kiện này, đây là cậu ấy không quản giáo người nhà mình cho tốt, thế nên mới xuất hiện tình huống như vậy.
- Tôi đã tiến hành phê bình thậ nghiêm đối với những sai lầm của anh ấy, bây giờ em trai của Tiểu Lý đã từ chức, cũng đã giao nộp tất cả tiền lương đã nhận.
- Trưởng phòng Uông, Tiểu Lý chuyên tâm sửa chữa sai lầm như vậy là rất tốt. Vương Tử Quân cười cười nâng bình trà lên châm đầy nước cho Uông Thanh Minh, sau đó hắn nói tiếp: - Chuyện này nếu là một vụ việc đặc biệt, chúng ta chỉ cần phê bình một chút là được, thế nhưng trưởng phòng Uông, tôi cảm thấy chuyện này không phải là đặc biệt, trong phạm vi tỉnh Mật Đông căn bản còn có rất nhiều những người giống như em của Tiểu Lý.
- Những hành vi như thế này nhìn từ phương diện nhỏ là ảnh hưởng đến tài chính của tỉnh; thế nhưng nhìn vào đại cục thì tôi thấy đây là lỗ thủng trong phương diện quản lý cán bộ. Chúng ta nên cho ra một hành động sửa trị những hành vi như thế này, triệt để xử lý tất cả các hành vi làm rối loạn trật tự kỷ cương.
Uông Thanh Minh không ngờ Vương Tử Quân lại nhìn chằm chằm vào sự việc này. Hắn là một vị cán bộ đi từng bước đến vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn biết rõ Vương Tử Quân nói đây không phải là vụ việc đặc biệt, thế nhưng nếu ra tay ở phương diện này, căn bản sẽ gặp phải lực cản rất lớn.
Người có thể sắp xếp người thân của mình được hưởng lương mà không cần làm gì căn bản đều không bình thường. Tuy xử lý những sự việc thế này căn bản là không có gì khó khăn, thế nhưng chắc chắn sẽ đắc tội với người, hơn nữa cũng không phải chỉ là đắc tội với một hai người.
Trong đầu Uông Thanh Minh lóe lên ý nghĩ như vậy thế nhưng lại mở miệng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch ngài nói đúng, tôi cũng thấy chúng ta nên xử lý thật nghiêm những tệ đoan thế này, đã phát hiện phải xử lý thật nghiêm.
- Phương diện nhân sự là công tác của phòng tổ chức. Trưởng phòng Uông, sau khi quay về thì anh nhanh chóng cho ra một phương án hành động, sau đó hai người chúng ta đến báo cáo với bí thư Sầm, căn bản thống trị nghiêm khắc những hiện tượng thế này trong tỉnh Mật Đông. Vương Tử Quân nhìn Uông Thanh Minh rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Uông Thanh Minh cắn răng trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi sẽ đi chuẩn bị, sẽ nhanh chóng cho ra phương án để ngài xem xét.
…
Trận mưa tuyết đầu năm xuất hiện theo gió mùa đông bắc, cái lạnh thấu xương bao phủ tỉnh Mật Đông. Công tác vào buổi sáng sớm ở ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông chính là quét dọn những lớp tuyến dày trong sân.
Công tác quét dọn tuyết trong các khu văn phòng chủ yếu là do cán bộ cơ quan đảm nhiệm, cao cấp nhất cũng chỉ là phó thư ký trưởng văn phòng đi đầu mà thôi. Thế nhưng hôm nay lại khác, khi vị phó thư ký trưởng phụ trách công tác hậu cần đưa người đi ra quét tuyết, chợt thấy chủ tịch Vương Tử Quân xuất hiện trong đội ngũ từ khi nào.
- Chủ tịch Vương. Khi thấy Vương Tử Quân thì vị phó thư ký trưởng văn phòng Trần Chính Học nhanh chóng chạy đến cung kính chào hỏi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Nghĩa vụ lao động là của mọi người, anh là lãnh đạo chủ quản công tác quét tuyết, nhiệm vụ của anh bây giờ là phải làm tốt công tác phân phối nhân lực. Thư ký trưởng Trần, bây giờ tôi là một thành viên dưới tay anh, vì vậy anh nên phân chia nhiệm vụ cho rõ ràng.
Sau khi nghe những lời trêu chọc của Vương Tử Quân thì Trần Chính Học biết mình không thể nói gì thêm. Hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch, có ngài đi đầu thì chúng tôi sẽ đảm bảo dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Tuy Trần Chính Học rất muốn nói thêm với Vương Tử Quân vài câu, thế nhưng cũng không thể không sắp xếp công tác dọn tuyết. Hắn khẽ cười với Triệu Hiểu Bạch đứng sau lưng Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng tiến lên phân công công tác.
Chỉ hai phút sau thì đội ngũ bắt đầu dọn tuyết, Trần Chính Học phân công cho Vương Tử Quân một vị trí khá bằng phẳng, hơn nữa bốn phía còn được sắp xếp không ít cán bộ thanh niên.
Vì sao lại sắp xếp cán bộ thanh niên đến nơi này? Dựa theo ý nghĩ của thư ký trưởng Trần, thanh niên làm việc nhanh tay, thế nên chủ tịch Vương sẽ đỡ mệt hơn.
Trước kia khi quét tuyết thì mọi người thường nói cười vui vẻ, thế nhưng hôm nay lại khác, đám cán bộ thanh niên vây quanh vị trí của Vương Tử Quân, cả đám đều tỏ ra cực kỳ gò bó, chỉ sợ mình làm không tốt sẽ để cho chủ tịch Vương sinh ra ấn tượng không hay.
Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân chỉ chăm chỉ quét tuyết, nhưng chỉ sau hai phút thì phát hiện ra trạng thái này. Hắn biết rõ tình hình này cần phải có người mở miệng, thế là cười nói với người bên cạnh: - Tiểu tử, cậu đến công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bao lâu rồi?
Trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh các cán bộ trẻ tuổi đều xem Vương Tử Quân như thần tượng. Vì chủ tịch Vương còn trẻ, hơn nữa lại là quá mức trẻ tuổi, lại là người làm việc cực kỳ mạnh mẽ và khí thế. Vị cán bộ này cũng là một người sùng bái Vương Tử Quân, bây giờ thấy chủ tịch Vương chủ động trò chuyện với mình, hắn không khỏi có chút kích động, thế là dùng giọng kính sợ nói: - Chủ tịch, tôi đã đến nhận công tác được hai năm.
- Hai năm cũng không ngắn, cậu đã lập gia đình chưa? Vương Tử Quân nhìn qua vị cán bộ thanh niên đang có chút ngượng ngùng rồi cười hỏi.