Hai năm qua Lý Bạch Vũ luôn ghi trong lòng một câu danh ngôn: Anh càng nghe thấy những âm thanh ồn ào náo động thì càng không rõ đó là âm thanh gì. Sau một lần ngã đau chán nản thì tâm tình của hắn biến đổi tốt hơn rất nhiều.
Vì vậy khi đi theo Triệu Hiểu Bạch đến gặp lãnh đạo, hắn vừa nhìn thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy một cảm giác nghiêm trang và cực kỳ thần bí rất vô hình, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, tim đập rộn lên. Đồng thời hắn chợt sinh ra một dự cảm, biết đâu người đang ngồi nơi này sẽ có ơn tri ngộ với mình?
Tuy Vương Tử Quân đã nghe Trương Tề Bảo nói về bản lĩnh của Lý Bạch Vũ, thế nhưng tai nghe là giả mà mắt thấy mới là thật, rốt cuộc Lý Bạch Vũ có thật sự có bản lĩnh hay không thì phải gặp mặt mới biết được. Phải biết rằng phương diện kêu gọi đầu tư để xã hội hóa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao chính là một khâu quan trọng nhất của Vương Tử Quân, nếu như tìm được người có cá tính và năng lực thì mới tốt cho được.
Tuy vừa rồi có đối mặt với đám người Lý Bạch Vũ, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản còn chưa biết rõ Lý Bạch Vũ có bộ dạng thế nào. Sau khi Lý Bạch Vũ đi theo Triệu Hiểu Bạch vào cửa, Vương Tử Quân không khỏi đưa mắt đánh giá đối phương.
Nếu nói về phương diện tuổi tác thì Lý Bạch Vũ hơn Vương Tử Quân vài tuổi, gương mặt hơi gầy, nhìn qua có vẻ cực kỳ tràn đầy tinh thần. Nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, hắn cảm thấy Lý Bạch Vũ có chút căng thẳng.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến biểu hiện có chút căng thẳng của Lý Bạch Vũ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Trưởng phòng Lý, vừa rồi thư ký trưởng Trương nói anh có mặt ở bên phòng bên kia, thế nên tôi cho Hiểu Bạch đi mời anh sang tâm sự.
Những năm qua Lý Bạch Vũ đã trải qua tình huống lòng người thay đổi khó lường, thế nên tính nết kiêu ngạo bị đánh chết đi rất nhiều. Bây giờ hắn không hiểu bí thư Vương gọi mình sang làm gì, thế nhưng cũng biết dù sao đây cũng là cơ hội tiếp xúc gần với lãnh đạo, mình cần phải cố gắng tất cả khả năng để biểu hiện cho tốt. Thế là hắn lập tức cười nói: - Có thể được trò chuyện với lãnh đạo là niềm vinh hạnh lớn của tôi.
Sau khi Lý Bạch Vũ đi vào cửa, Trương Tề Bảo luôn chú ý đến hành vi của đối phương, khi thấy Lý Bạch Vũ không còn kiêu ngạo như năm xưa, thế là hắn thở dài một hơi.
Có một câu như thế này: Không có mưa gió sao xuất hiện cầu vồng, bây giờ xem ra Lý Bạch Vũ đã hiểu biết nhiều hơn. Nếu như Lý Bạch Vũ vẫn còn vênh váo kiêu ngạo như năm xưa, chính Trương Tề Bảo cũng cảm thấy mình đã đề cử sai người.
Vương Tử Quân nhìn Lý Bạch Vũ đứng phía bên kia, hắn cười rồi chỉ vào một chiếc ghế nói: - Bạch Vũ, chúng ta không phải đang ở trong đơn vị, trên bàn rượu cũng không có lãnh đạo gì cả, mời anh ngồi uống xuống vài ly.
Lý Bạch Vũ có chút do dự thế nhưng vẫn phải ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Lúc này hắn đã xác định được thân phận của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, cũng cảm thấy có chút ghen ghét. Với bản lĩnh và độ tuổi của hắn thì bây giờ cũng nên phát triển đến một vị trí tốt đẹp rồi, thế nhưng đến bây giờ vẫn là một người bị người ta coi thường, bây giờ đến gặp mặt một vị lãnh đạo còn nhỏ tuổi hơn cả mình, thế nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lý Bạch Vũ khiêm tốn cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, thật lòng thì hắn cũng không cho rằng bí thư Vương có gì hơn mình.
Vương Tử Quân cũng không rõ tâm tư của Lý Bạch Vũ, hắn nâng ly rượu nhìn thoáng qua đám người Lý Bạch Vũ, sau đó cười nói: - Mọi người cùng uống một ly.
Lời đề nghị của Vương Tử Quân căn bản làm cho đám người Trương Tề Bảo không có khả năng từ chối, sau khi uống một ly thì bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn. Vương Tử Quân ngay từ đầu cũng không nói đến phương diện kêu gọi đầu tư cho hạng mục đại hội thể dục thể thao, trước tiên hắn nói về các chuyện không mấy tương quan, hắn muốn xem phẩm tính của Lý Bạch Vũ là như thế nào.
Khi địa vị liên tục tăng tiến thì Vương Tử Quân cũng chú ý đến cách nhìn người, thế nhưng phương pháp của hắn căn bản không có bất kỳ một hệ thống nào, càng không phải là nhìn vào tướng mạo để xác định bản tính. Phương pháp nhìn người của hắn chủ yếu là sáu chữ: Nghe người nói, nhìn người đi.
Lúc đầu thì Lý Bạch Vũ có chút thận trọng, nhưng sau khi uống vai ly thì bản tính đã lộ ra. Nói một cách khách quan thì Lý Bạch Vũ là người có tài ăn nói khá tốt, có thể nắm bắt cơ hội, lên tiếng lưu loát, trật tự rõ ràng, mở miệng làm cho Vương Tử Quân liên tục gật đầu. Vương Tử Quân mẫn cảm ý thức được người này đã là một chiếc cành cây héo khô, chỉ cần cho đối phương cơ hội, chắc chắn sẽ đâm chồi nảy lộc rất mạnh.
Sau khi qua vài vòng rượu thì bầu không khí trên bàn cơm càng thêm phù hợp, Vương Tử Quân lúc này mới cười nói: - Trưởng phòng Lý, tôi nghe nói trước kia anh từng là một người chủ quản công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long có phải không?
Công tác kêu gọi đầu tư ở thành phố Linh Long chính là vết sẹo khó thể khép miệng với Lý Bạch Vũ, hắn dùng tất cả biện pháp và khổ sở xây dựng một cơ sở tốt đẹp, thế nhưng cuối cùng vì Miêu Dược Hổ nói một câu mà cuốn gói rời đi. Cơ sở mà hắn tạo dưng lên ở thành phố Linh Long được kẻ khác cướp lấy làm công cụ tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng vì không có phương án hiệu quả mà sụp đổ.
- Tôi cũng từng cho ra một cơ sở kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại sụp đổ vì những kẻ vô dụng, thật sự là thiệt thòi.
- Trưởng phòng Lý cảm thấy cái gì là quan trọng nhất trong phương diện kêu gọi đầu tư? Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến chút tâm tư kiêu ngạo của Lý Bạch Vũ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi dùng giọng nghiêm túc hỏi.
Lý Bạch Vũ giống như uống chút rượu thì cảm giác gò bó tan biến vài phần, bây giờ đã thả lỏng hơn, hắn ngẩng đầu lên buông đôi đũa trong tay ra rồi nói: - Cái gì là tư bản? Cái gì là kêu gọi đầu tư? Cái gì là diễn đàn kêu gọi đầu tư? Chỉ sợ rất nhiều người căn bản không hiểu rõ ràng những điều này. Tôi cho rằng địa phương muốn phát triển được phải đầu tư kinh doanh một cách có khoa học, phá vỡ quan niệm có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu, không vì thiếu tiền mà không dám làm việc lớn, mắc nợ thì sợ hãi, mãi lo lắng xảy ra vấn đề, bất lực vì không trả được nợ cũ, hơn nữa vay nợ quá dễ dàng cũng sinh ra nhiều vấn đề.
- Kinh doanh khoa học chính là con đường duy nhất để xí nghiệp phát triển lớn mạnh, nếu một thành phố muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế, không thể thiếu một diễn đàn kêu gọi đầu tư. Tôi cảm thấy quan trọng nhất ở phương diện xây dựng diễn đàn kêu gọi đầu tư chính là sự thành tín, đám người thành phố Linh Long vì cố ý làm cho diễn đàn kêu gọi đầu tư không còn sự thành tín, thế cho nên mới sinh ra kết quả như bây giờ...
Sau khi nghe Lý Bạch Vũ dùng giọng thao thao bất tuyệt phân tích về các phương diện kêu gọi đầu tư, hắn không khỏi sinh ra cảm giác lần này mình không tìm lầm người. Tuy không biết thao tác cụ thể như thế nào, thế nhưng nhìn vào phương diện lý luận thì Lý Bạch Vũ căn bản có nhiều hiểu biết ở mảng kêu gọi đầu tư này.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn hỏi thêm Lý Bạch Vũ vài vấn đề về đầu tư, sau đó dời chủ đề sang phương diện đầu tư cho các hạng mục đại hội thể dục thể thao. Hắn gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng nhai nuốt rồi hỏi Lý Bạch Vũ: - Tỉnh Mật Đông chúng ta muốn xây dựng các hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, thế nhưng lại gặp vấn đề ở phương diện tài chính. Anh vừa nói đến phương diện kêu gọi đầu tư, vậy anh cảm thấy nếu như áp dụng phương pháp kêu gọi đầu tư, có thể giải quyết được vấn đề khó khăn về tài chính hiện tại hay không?
Lý Bạch Vũ vừa rồi nói rất nhiều thế nhưng cũng không uống nhiều, bây giờ nghe rõ câu hỏi của Vương Tử Quân, hắn đã hiểu Vương Tử Quân có ý gì. Hắn biết rõ công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, bây giờ Vương Tử Quân hỏi về điều này, tất nhiên cơ hộ của hắn đã đến.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy kêu gọi đầu tư chính là con đường duy nhất để thực hiện các hạng mục của đại hội thể dục thể thao, dù sao thì xây dựng các công trình cho đại hội thể dục thể thao cũng cần quá nhiều tiền, nếu như tất cả trông chờ vào ngân sách của tỉnh, như vậy dù tình hình tài chính của chúng ta rất tốt vẫn có những khó khăn không nhỏ.
Khi thấy Vương Tử Quân gật đầu thì Lý Bạch Vũ cảm thấy sảng khoái. Lúc này hắn cảm thấy mình có giá trị, hắn cảm thấy một con đường đầy ánh sáng đang trải ra dưới chân mình.
Lần này Lý Bạch Vũ cảm thấy mình cũng không cần phải cầu cạnh người ta, vì lần này bí thư Vương nhất định phải dùng đến mình. Dù sao thì cũng không ai trong tỉnh Mật Đông có thể thắng mình ở phương diện kêu gọi đầu tư.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lý Bạch Vũ, hắn có thêm vài phần tin tưởng vào đối phương. Lý Bạch Vũ nói rằng tình hình tài chính của tỉnh rất tốt, đây là thoa son thiếp vàng lên phương diện tài chính, hắn chỉ cười cười với lời nói này, sau đó chờ Lý Bạch Vũ nói tiếp.
- Xây dựng một diễn đàn kêu gọi đầu tư cũng không phải là quá khó khăn với tỉnh chúng ta, cái khó chính là làm sao cho những người có tiền, những xí nghiệp đang cần đầu tư phải tình nguyện ném tiền vào trong hạng mục của chúng ta. Vì vậy tôi cảm thấy phương diện này không thể nào tách rời khỏi những chích sách giúp đỡ của tỉnh ủy. Những ý nghĩ của Lý Bạch Vũ căn bản đều hợp khẩu vị của Vương Tử Quân. Hắn nhìn Lý Bạch Vũ ngồi đối diện với mình, cảm thấy đây là người rất đáng gặp, nếu đối phương giúp đỡ mình ở phương diện kêu gọi đầu tư thì sẽ giảm đi nhiều việc liên quan đến tài chính trong tỉnh.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, ánh mắt hắn rơi lên mặt Lý Bạch Vũ, lúc này gương mặt hắn càng lúc càng có thêm chút kiêu ngạo. Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến chút cảm giác kiêu ngạo của người này, vì người có tài thường hay kiêu ngạo, thế nhưng là một thủ hạ mà quá kiêu ngạo sẽ không được chào đón.
Lúc này Lý Bạch Vũ đã bị ghẻ lạnh quá lâu, vẫn còn kiêu ngạo như thế, có thể thấy năm xưa người này xây dựng diễn đàn kêu gọi đầu tư ở thành phố Linh Long sẽ như thế nào.
Cũng dễ hiểu vì sao năm xưa Lý Bạch Vũ bị Miêu Dược Hổ đá văng ra khỏi thành phố Linh Long. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên người Lý Bạch Vũ: - Lần này vì việc xây dựng các hạng mục công trình của đại hội thể dục thể thao mà trong tỉnh chuẩn bị xây dựng một diễn đàn kêu gọi đầu tư, chuẩn bị cung cấp sự giúp đỡ về tiền tài cho các hoạt động của đại hội thể dục thể thao.
Tâm tư của Lý Bạch Vũ chợt nóng lên, hắn biết rõ Vương Tử Quân không vô duyên vô cớ gọi mình đến. Bây giờ lời tiên đoán của hắn đã linh nghiệm, hắn sẽ là người phụ trách diễn đàn kêu gọi đầu tư kia, điều này căn bản là một bước tiến cực kỳ lớn của hắn.
Nếu như Lý Bạch Vũ làm tốt chuyện này, như vậy sau này hắn sẽ được coi trọng, dù là Miêu Dược Hổ gặp lại cũng phải khách khí với mình. Tất nhiên điều quan trọng trong chuyện này chính là làm tốt quan hệ với bí thư Vương.
Lý Bạch Vũ không nói gì, chờ bí thư Vương Tử Quân tiếp tục lên tiếng. Nhưng Vương Tử Quân lại thay đổi chủ đề, hắn trầm giọng nói: - Vừa rồi anh nói những lời rất đúng về phương diện kêu gọi đầu tư, kêu gọi đầu tư quan trọng nhất là hai chữ đầu tư, thế nhưng trong quá trình đó anh cũng không nên chỉ nhìn chằm chằm vào chính sách của tỉnh. Anh cần phải mở rộng tầm mắt của mình, vận dụng nhiều phương án kinh doanh, liên hợp tất cả các nhà đầu tư tạo nên một kết cấu đầu tư vận chuyển giữa buôn bán và chuyển nhượng hạng mục, anh phải làm sao cho chính quyền, người khởi phát, người cho vay và nhà đầu tư đều phải tham dự vào trong một quá trình khép kín.
Hai mắt Lý Bạch Vũ chợt trừng lên, nếu như vừa rồi hắn có chút tự đắc, như vậy bây giờ giống như bị một gáo nước lạnh xối lên đầu. Vừa rồi hắn có chút kiêu ngạo về kinh nghiệm và năng lực của mình ở phương diện kêu gọi đầu tư, thế nhưng sau khi nghe Vương Tử Quân nói thì hắn lại đổ mồ hôi hột.
Lý Bạch Vũ là người có kinh nghiệm lâu năm ở phương diện kêu gọi đầu tư, hắn biết rõ ý nghĩa những lời nói vừa rồi của Vương Tử Quân. Vừa rồi hắn có thể nói ra vài quan điểm của mình, thế nhưng cũng không ngờ Vương Tử Quân đứng ở góc độ cao hơn, ánh mắt nhìn xa hơn, biện pháp càng thực dụng hơn so với hắn.
Nếu như bí thư Vương có thể tự mình chủ trì công tác kêu gọi đầu tư, như vậy còn phải tìm mình sao?
Thật ra hôm nay Thành Thông là phó chi đội trưởng đội hình sự trinh sát của cục công an thành phố đến đây dùng cơm cũng không mấy thoải mái. Không vì nguyên nhân gì khác, vì người phụ nữ Lỗ Hiểu Đồng là người mà hắn nhớ mãi không quên, năm xưa sau khi Lỗ Hiểu Đồng tốt nghiệp không lâu thì được gả cho Lý Bạch Vũ nổi tiếng hào hoa phong nhã.
Khi tiến hành hôn lễ thì Thành Thông dùng giọng thất vọng nói với Lỗ Hiểu Đồng: - Xem ra anh không còn hy vọng gì.
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa giỡn, thế nhưng khi đó Lỗ Hiểu Đồng lại nắm chặt tay chú rễ rồi nói: - Ai bảo anh không còn cơ hội? Chờ kiếp sau đi.
Thành Thông nói: - Nếu em không thể lấy anh, như vậy em nên giới thiệu cho anh một người với chứ?
Vì vậy mà Thành Thông mới lấy bạn học của Lỗ Hiểu Đồng, nhưng không thể không thừa nhận rằng Thành Thông luôn canh cánh trong lòng vì sự kiện Lý Bạch Vũ cưới Lỗ Hiểu Đồng về làm vợ.